Chương trước
Chương sau
Đái Tông nhấc chân chạy như điên, sắc mặt dữ tợn, tựa như muốn so đấu tốc độ với đao khí.

Dương Thôi Tuyết, Phó Tinh Môn, Kiều Ông đám tứ phẩm cao thủ ùn ùn hướng phía cửa đá trợ giúp.

Ầm!

Đao khí nổ tung ở trên người Tào Thanh Dương, sóng khí suýt nữa xé rách màng tai mọi người.

Phành phành phành... Vách đá không ngừng vỡ toang, sóng xung kích đánh bay Tiêu Nguyệt Nô, đẩy lui Phó Tinh Môn, cũng đẩy lui một đám cao thủ Võ Lâm minh.

“Mãng phu!”

Thương Long đứng ngạo nghễ, áo bào tung bay ở trong cuồng phong do sóng xung kích nhấc lên.

Chưa tới tam phẩm, kết cục cứng rắn chịu một đao này hầu như đã có thể đoán được.

Đám người Khất Hoan Đan Hương, Bạch Hổ, Liễu Hồng Miên kiềm chế sắc mặt vui mừng, nhìn chằm chằm chỗ cửa đá.

...

Ngự Phong Chu.

Cơ Huyền tập trung tinh thần xem cuộc chiến vành tai khẽ động, nhìn phía sau.

Đông Phương Uyển Dung, Hứa Nguyên Hòe làm ra động tác đồng bộ, Hứa Nguyên Sương thì không có khác thường cúi đầu xem cuộc chiến, thẳng đến lúc nghe thấy tiếng xé gió, nàng mới ngạc nhiên quay đầu.

Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào đen thêu sợi tơ vàng bạc, chân đạp phi kiếm, hướng tới Ngự Phong Chu bay tới.

Hắn dung mạo tuấn mỹ vô cùng, làn da trắng nõn, như một vị công tử xuất chúng.

Bất cứ thiếu nữ hoài xuân nào nhìn thấy nam tử tuấn mỹ như vậy, đều sẽ tim đập thình thịch.

Lý Linh Tố? Hứa Nguyên Sương khắc sâu ấn tượng đối với vị thánh tử Thiên tông dung mạo xuất chúng này, nhưng nàng không có thời gian thưởng thức dung mạo đối phương, vẻ mặt cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Cơ Huyền cùng Hứa Nguyên Hòe cũng như thế.

Lý Linh Tố đến rồi, Hứa Thất An còn có thể xa sao?

Lúc này, Đông Phương Uyển Dung thản nhiên nói: “Không sao, họ Hứa chưa tới.”

Ba người như trút được gánh nặng, Cơ Huyền cười khổ một tiếng, thầm nhủ đây là bị Hứa Thất An đánh cho sợ rồi.

Đông Phương Uyển Dung không để ý tới ba người, đi thẳng về phía Lý Linh Tố, lạnh lùng nhìn hắn:

“Ngươi tới làm cái gì.”

Lý Linh Tố nhảy xuống phi kiếm, nhìn chằm chằm khuôn mặt kiều mỵ như hoa đào của nàng, động tình nói:

“Tới gặp cô nương ta mong nhớ ngày đêm.”

Hắn tiếp theo thở dài một tiếng:

“Ta biết, ta không có tư cách nói lời này. Bởi vì ta luôn không từ mà biệt, luôn bỏ lại Thanh tỷ với tỷ.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Đông Phương Uyển Dung như phủ băng sương:

“Lý Linh Tố, ngươi đừng nói những hoa ngôn xảo ngữ này nữa.

“Lòng ta thuộc về ngươi, mới nguyện ý nghe những lời đó của ngươi. Nhưng từ khi ngươi lựa chọn đi theo Hứa Thất An, vứt bỏ ta cùng Thanh muội, tỷ muội chúng ta đã không liên quan tới ngươi nữa.

“n oán tình thù, nhất đao lưỡng đoạn, ngươi đừng tới tìm ta nữa.”

Lý Linh Tố hơi động dung, biểu cảm trên mặt phức tạp, đau thương, mất mát, ảm đạm đều có, tựa như kẻ đáng thương không được như ý trên tình trường.

“Dung tỷ, xin lỗi...”

Đông Phương Uyển Dung khinh thường cười lạnh một tiếng.

“Đoạn lời này của tỷ, thật sự là làm người ta đau lòng như đao cắt, khiến ta ở trong nháy mắt đó, biết mình đã mất đi thứ quan trọng, thứ so với sinh mệnh càng quan trọng hơn.”

Hắn nói.

Đông Phương Uyển Dung nhìn hắn một cái, lạnh mặt nói:

“Mau rời đi, chớ ở đây cản trở. Nếu không, đừng trách ta không nhớ tình cũ.”

Nói xong, nàng rút ra dao găm đeo ở bên hông.

Lý Linh Tố khẽ lắc đầu:

“Nửa năm qua, ta quả thật có thời gian cảm thấy tình yêu của tỷ cùng Thanh tỷ quá mức trầm trọng, khiến ta không cảm thấy chút hạnh phúc nào, thậm chí có chút đau lưng.

“Những thứ này đều không nên là lý do ta rời khỏi các tỷ. Ta đến không phải khẩn cầu tỷ tha thứ, cũng không phải tìm cớ cho mình.

“Ta là quan tâm tỷ.”

Thấy Đông Phương Uyển Dung sắc mặt lạnh lùng, hắn đột nhiên vô cùng đau đớn, chỉ vào đám người Cơ Huyền, cả giận nói:

“Ngươi có biết Hứa Thất An đáng sợ bao nhiêu không? Ngươi có biết Hứa Thất An ở ngoài thành Ung Châu, mang nhóm người này đánh tơi bời, thiếu chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ.

“Vì sao ngươi cùng Thanh tỷ còn phải xen vào? Chỉ bằng tu vi các ngươi, ngay cả một sợi tóc gáy của Hứa Thất An cũng không thương tổn được.”

Đông Phương Uyển Dung cười nhạo nói: “Có quan hệ gì với ngươi đâu.”

Lý Linh Tố lớn tiếng nói:

“Là không quan hệ với ta, nhưng tỷ nếu kiên trì ở lại chỗ này, ta cho dù chết, cũng phải mang tỷ đi. Ta không hy vọng tỷ cùng Thanh tỷ mất mạng vô ích.”

Đông Phương Uyển Dung mang dao găm ném ở trước mặt hắn, giọng điệu lạnh lùng tựa như gió lạnh giờ phút này:

“Ngươi có thể tự kết thúc.”

A cái này... Lý Linh Tố im lặng một lát, miễn cưỡng cười nói:

“Dung tỷ, tỷ là thật sự không thương ta nữa...”

Hắn rơi nước mắt mà đi.

Nhìn bóng lưng Lý Linh Tố ngự kiếm rời khỏi, Đông Phương Uyển Dung im lặng thật lâu.

“Vì sao không giết hắn?”

Trong đầu, vang lên tiếng của Nạp Lan Thiên Lộc.

Đông Phương Uyển Dung khẽ lắc đầu: “Hắn là thánh tử Thiên tông, giết hắn sẽ đưa tới Thiên tông trả thù, con không muốn tạo kẻ địch cho lão sư.”

Nạp Lan Thiên Lộc cười cười:

“Ngươi còn yêu hắn, vừa rồi nếu ta không ép ngươi giết hắn, ngươi sẽ không đuổi hắn đi.

“Uyển Dung, tình thâm không thọ. Chúng ta không phải người Thiên tông, nhưng cũng phải thích hợp học Thái thượng vong tình. Dùng tình thái thượng, dễ dàng bị tình khống chế.”

Đông Phương Uyển Dung mím môi.

...

Bên kia, Lý Linh Tố sau khi ngự kiếm rời đi, chưa quay về Khuyển Nhung sơn, ở bên ngoài đi vòng vèo không có mục tiêu.

Như vậy có thể tránh mình bị theo dõi cùng nhìn trộm.

Hắn lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, hướng bên ngoài đổ ra một con chim hoang nhỏ nhắn.

Con chim hoang vỗ cánh đáp lên bả vai hắn, miệng nói tiếng người: “Như thế nào?”

Sắc mặt Lý Linh Tố nghiêm túc, nói:

“Trên Ngự Phong Chu có hai vị Kim Cương, Dung tỷ, còn có Cơ Huyền cùng đôi tỷ đệ kia.

“Sau đó, ta ở trong nguyên thần dao động của Dung tỷ đã nhận ra một tia dao động không bình thường, nguyên thần Nạp Lan Thiên Lộc quả nhiên ký sinh ở trên người Dung tỷ.

“Trừ những người này, trên Ngự Phong Chu không có một bóng người.”

Con chim hoang nghe xong, trầm ngâm một lát, gật đầu một cái:

“Ngươi làm tốt lắm.”

Lý Linh Tố vội nói: “Nhớ rõ ngươi từng đáp ứng ta, phải nương tay với Dung tỷ cùng Thanh tỷ, đừng hại tới mạng tỷ ấy.”

Hắn đây là đang thêm một tầng bảo hiểm cho Đông Phương tỷ muội.

Con chim hoang nhẹ nhàng gật đầu:

“Ta chỉ có thể cố gắng hết sức, ngươi nên biết, Nạp Lan Thiên Lộc ký túc ở thức hải cô ta, ta rất khó ở dưới tình huống không thương tổn cô ta, giải quyết Nạp Lan Thiên Lộc.

“Huống hồ, lúc sinh tử tồn vong, chưa chắc có thể để ý tới những thứ này.”

Lý Linh Tố không kiên trì, nói:

“Ta biết.”

Hắn chỉ là đi Ngự Phong Chu một chuyến, phiêu lưu không lớn, độ khó nhiệm vụ cũng không cao, không có đạo lý yêu cầu Hứa Thất An khi đánh nhau, phải bảo đảm Đông Phương tỷ muội không việc gì.

Hứa Thất An cũng sẽ không đáp ứng. Đái Tông nhấc chân chạy như điên, sắc mặt dữ tợn, tựa như muốn so đấu tốc độ với đao khí.

Dương Thôi Tuyết, Phó Tinh Môn, Kiều Ông đám tứ phẩm cao thủ ùn ùn hướng phía cửa đá trợ giúp.

Ầm!

Đao khí nổ tung ở trên người Tào Thanh Dương, sóng khí suýt nữa xé rách màng tai mọi người.

Phành phành phành... Vách đá không ngừng vỡ toang, sóng xung kích đánh bay Tiêu Nguyệt Nô, đẩy lui Phó Tinh Môn, cũng đẩy lui một đám cao thủ Võ Lâm minh.

“Mãng phu!”

Thương Long đứng ngạo nghễ, áo bào tung bay ở trong cuồng phong do sóng xung kích nhấc lên.

Chưa tới tam phẩm, kết cục cứng rắn chịu một đao này hầu như đã có thể đoán được.

Đám người Khất Hoan Đan Hương, Bạch Hổ, Liễu Hồng Miên kiềm chế sắc mặt vui mừng, nhìn chằm chằm chỗ cửa đá.

...

Ngự Phong Chu.

Cơ Huyền tập trung tinh thần xem cuộc chiến vành tai khẽ động, nhìn phía sau.

Đông Phương Uyển Dung, Hứa Nguyên Hòe làm ra động tác đồng bộ, Hứa Nguyên Sương thì không có khác thường cúi đầu xem cuộc chiến, thẳng đến lúc nghe thấy tiếng xé gió, nàng mới ngạc nhiên quay đầu.

Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào đen thêu sợi tơ vàng bạc, chân đạp phi kiếm, hướng tới Ngự Phong Chu bay tới.

Hắn dung mạo tuấn mỹ vô cùng, làn da trắng nõn, như một vị công tử xuất chúng.

Bất cứ thiếu nữ hoài xuân nào nhìn thấy nam tử tuấn mỹ như vậy, đều sẽ tim đập thình thịch.

Lý Linh Tố? Hứa Nguyên Sương khắc sâu ấn tượng đối với vị thánh tử Thiên tông dung mạo xuất chúng này, nhưng nàng không có thời gian thưởng thức dung mạo đối phương, vẻ mặt cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Cơ Huyền cùng Hứa Nguyên Hòe cũng như thế.

Lý Linh Tố đến rồi, Hứa Thất An còn có thể xa sao?

Lúc này, Đông Phương Uyển Dung thản nhiên nói: “Không sao, họ Hứa chưa tới.”

Ba người như trút được gánh nặng, Cơ Huyền cười khổ một tiếng, thầm nhủ đây là bị Hứa Thất An đánh cho sợ rồi.

Đông Phương Uyển Dung không để ý tới ba người, đi thẳng về phía Lý Linh Tố, lạnh lùng nhìn hắn:

“Ngươi tới làm cái gì.”

Lý Linh Tố nhảy xuống phi kiếm, nhìn chằm chằm khuôn mặt kiều mỵ như hoa đào của nàng, động tình nói:

“Tới gặp cô nương ta mong nhớ ngày đêm.”

Hắn tiếp theo thở dài một tiếng:

“Ta biết, ta không có tư cách nói lời này. Bởi vì ta luôn không từ mà biệt, luôn bỏ lại Thanh tỷ với tỷ.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Đông Phương Uyển Dung như phủ băng sương:

“Lý Linh Tố, ngươi đừng nói những hoa ngôn xảo ngữ này nữa.

“Lòng ta thuộc về ngươi, mới nguyện ý nghe những lời đó của ngươi. Nhưng từ khi ngươi lựa chọn đi theo Hứa Thất An, vứt bỏ ta cùng Thanh muội, tỷ muội chúng ta đã không liên quan tới ngươi nữa.

“n oán tình thù, nhất đao lưỡng đoạn, ngươi đừng tới tìm ta nữa.”

Lý Linh Tố hơi động dung, biểu cảm trên mặt phức tạp, đau thương, mất mát, ảm đạm đều có, tựa như kẻ đáng thương không được như ý trên tình trường.

“Dung tỷ, xin lỗi...”

Đông Phương Uyển Dung khinh thường cười lạnh một tiếng.

“Đoạn lời này của tỷ, thật sự là làm người ta đau lòng như đao cắt, khiến ta ở trong nháy mắt đó, biết mình đã mất đi thứ quan trọng, thứ so với sinh mệnh càng quan trọng hơn.”

Hắn nói.

Đông Phương Uyển Dung nhìn hắn một cái, lạnh mặt nói:

“Mau rời đi, chớ ở đây cản trở. Nếu không, đừng trách ta không nhớ tình cũ.”

Nói xong, nàng rút ra dao găm đeo ở bên hông.

Lý Linh Tố khẽ lắc đầu:

“Nửa năm qua, ta quả thật có thời gian cảm thấy tình yêu của tỷ cùng Thanh tỷ quá mức trầm trọng, khiến ta không cảm thấy chút hạnh phúc nào, thậm chí có chút đau lưng.

“Những thứ này đều không nên là lý do ta rời khỏi các tỷ. Ta đến không phải khẩn cầu tỷ tha thứ, cũng không phải tìm cớ cho mình.

“Ta là quan tâm tỷ.”

Thấy Đông Phương Uyển Dung sắc mặt lạnh lùng, hắn đột nhiên vô cùng đau đớn, chỉ vào đám người Cơ Huyền, cả giận nói:

“Ngươi có biết Hứa Thất An đáng sợ bao nhiêu không? Ngươi có biết Hứa Thất An ở ngoài thành Ung Châu, mang nhóm người này đánh tơi bời, thiếu chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ.

“Vì sao ngươi cùng Thanh tỷ còn phải xen vào? Chỉ bằng tu vi các ngươi, ngay cả một sợi tóc gáy của Hứa Thất An cũng không thương tổn được.”

Đông Phương Uyển Dung cười nhạo nói: “Có quan hệ gì với ngươi đâu.”

Lý Linh Tố lớn tiếng nói:

“Là không quan hệ với ta, nhưng tỷ nếu kiên trì ở lại chỗ này, ta cho dù chết, cũng phải mang tỷ đi. Ta không hy vọng tỷ cùng Thanh tỷ mất mạng vô ích.”

Đông Phương Uyển Dung mang dao găm ném ở trước mặt hắn, giọng điệu lạnh lùng tựa như gió lạnh giờ phút này:

“Ngươi có thể tự kết thúc.”

A cái này... Lý Linh Tố im lặng một lát, miễn cưỡng cười nói:

“Dung tỷ, tỷ là thật sự không thương ta nữa...”

Hắn rơi nước mắt mà đi.

Nhìn bóng lưng Lý Linh Tố ngự kiếm rời khỏi, Đông Phương Uyển Dung im lặng thật lâu.

“Vì sao không giết hắn?”

Trong đầu, vang lên tiếng của Nạp Lan Thiên Lộc.

Đông Phương Uyển Dung khẽ lắc đầu: “Hắn là thánh tử Thiên tông, giết hắn sẽ đưa tới Thiên tông trả thù, con không muốn tạo kẻ địch cho lão sư.”

Nạp Lan Thiên Lộc cười cười:

“Ngươi còn yêu hắn, vừa rồi nếu ta không ép ngươi giết hắn, ngươi sẽ không đuổi hắn đi.

“Uyển Dung, tình thâm không thọ. Chúng ta không phải người Thiên tông, nhưng cũng phải thích hợp học Thái thượng vong tình. Dùng tình thái thượng, dễ dàng bị tình khống chế.”

Đông Phương Uyển Dung mím môi.

...

Bên kia, Lý Linh Tố sau khi ngự kiếm rời đi, chưa quay về Khuyển Nhung sơn, ở bên ngoài đi vòng vèo không có mục tiêu.

Như vậy có thể tránh mình bị theo dõi cùng nhìn trộm.

Hắn lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, hướng bên ngoài đổ ra một con chim hoang nhỏ nhắn.

Con chim hoang vỗ cánh đáp lên bả vai hắn, miệng nói tiếng người: “Như thế nào?”

Sắc mặt Lý Linh Tố nghiêm túc, nói:

“Trên Ngự Phong Chu có hai vị Kim Cương, Dung tỷ, còn có Cơ Huyền cùng đôi tỷ đệ kia.

“Sau đó, ta ở trong nguyên thần dao động của Dung tỷ đã nhận ra một tia dao động không bình thường, nguyên thần Nạp Lan Thiên Lộc quả nhiên ký sinh ở trên người Dung tỷ.

“Trừ những người này, trên Ngự Phong Chu không có một bóng người.”

Con chim hoang nghe xong, trầm ngâm một lát, gật đầu một cái:

“Ngươi làm tốt lắm.”

Lý Linh Tố vội nói: “Nhớ rõ ngươi từng đáp ứng ta, phải nương tay với Dung tỷ cùng Thanh tỷ, đừng hại tới mạng tỷ ấy.”

Hắn đây là đang thêm một tầng bảo hiểm cho Đông Phương tỷ muội.

Con chim hoang nhẹ nhàng gật đầu:

“Ta chỉ có thể cố gắng hết sức, ngươi nên biết, Nạp Lan Thiên Lộc ký túc ở thức hải cô ta, ta rất khó ở dưới tình huống không thương tổn cô ta, giải quyết Nạp Lan Thiên Lộc.

“Huống hồ, lúc sinh tử tồn vong, chưa chắc có thể để ý tới những thứ này.”

Lý Linh Tố không kiên trì, nói:

“Ta biết.”

Hắn chỉ là đi Ngự Phong Chu một chuyến, phiêu lưu không lớn, độ khó nhiệm vụ cũng không cao, không có đạo lý yêu cầu Hứa Thất An khi đánh nhau, phải bảo đảm Đông Phương tỷ muội không việc gì.

Hứa Thất An cũng sẽ không đáp ứng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.