Chương trước
Chương sau
“Như vậy, ai đi cứu trợ thiên tai.”

Hứa Nhị lang thở dài: “Ta hiểu rồi.”

Ngày thứ ba, hắn xin phép không đi Hàn Lâm viện, tới thư viện Vân Lộc “phục mệnh”.

“Vương thủ phụ tuy không gặp viện trưởng, nhưng mang sổ con trình lên rồi, chỉ là bệ hạ, hắn không để ý tới...”

Hứa Nhị lang nói.

“Mà thôi!”

Triệu Thủ thở dài một tiếng, nhìn phía kinh thành: “Ta đối với Vĩnh Hưng đã hết lòng.”

Hứa Nhị lang lúc này, còn chưa hiểu ý nghĩa câu này đại biểu.

...

Trăng sáng sao thưa, gió lạnh phần phật.

Một chiếc thuyền bay xuyên qua ở trong mây mù, chậm rãi “bỏ neo” ở trên không hùng thành nguy nga.

Đông Phương Uyển Dung đứng ngạo nghễ đầu thuyền, mái tóc cùng làn váy bay lên.

“Sư tôn, đến Vũ Châu rồi.”

...

Trong tiểu viện, Cơ Huyền đang chiêu đãi Độ Nan, Độ Phàm hai vị Kim Cương.

“Không biết hai vị Kim Cương có tìm được cửu long kí chủ hay không?”

Cơ Huyền nhìn Phật môn Kim Cương ngồi ở thượng thủ, thử nói.

Độ Nan khẽ lắc đầu.

Tu La Kim Cương thì nhắm mắt không nói.

Cơ Huyền cười cười, không nói nữa, hắn biết thân phận mình không đủ để khiến hai vị Kim Cương coi trọng.

Tịnh Tâm nói: “Cơ Huyền thí chủ, minh hữu ngươi bảo chúng ta chờ là ai?”

Cơ Huyền trả lời theo sự thật: “Người Vu Thần giáo.”

Độ Nan Kim Cương mở mắt nhìn hắn một cái, tiếp đó nhắm mắt, chưa từng phát biểu ý kiến.

Võ tăng Tịnh Duyên nhíu mày: “Đến lúc đó, long khí phân phối như thế nào?”

Hợp tác với thành Tiềm Long, là cao tầng Phật môn quyết định, long khí cho dù về thành Tiềm Long sở hữu, hắn cũng không có ý kiến.

Nhưng quan hệ của Vu Thần giáo cùng Phật môn còn chưa tới một bước đó.

Cơ Huyền đang muốn nói chuyện, bỗng quay đầu nhìn về phía ngoài sân.

Đám người Tịnh Tâm Tịnh Duyên đồng bộ làm ra động tác tương tự.

Nháy mắt, hai cánh cửa gỗ cũ nát của tiểu viện bị gõ vang.

Liễu Hồng Miên lắc mông đi lên mở cửa, đoàn người Đông Hải Long Cung lấy Đông Phương tỷ muội cầm đầu đứng ở cửa.

Cơ Huyền đứng dậy đón chào, cười tủm tỉm nói: “Mời hai vị cung chủ vào.”

Đông Phương Uyển Dung khẽ gật đầu, ánh mắt xẹt qua bả vai Cơ Huyền, nhìn phía mọi người trong sảnh.

Đồng thời, trong đầu vang lên tiếng của Nạp Lan Thiên Lộc:

“Tám người đó có chút cổ quái, khí tức tựa như một người, như siêu phàm lại không phải siêu phàm.”

Đông Phương Uyển Dung phán đoán thêm chút, biết “tám người” trong miệng Nạp Lan Thiên Lộc là mấy người nào, bởi vì bọn họ đều khoác áo bào đen giống nhau.

Chị em sinh đôi thật xinh đẹp... Liễu Hồng Miên đánh giá hoa tỷ muội, trong mắt hiện lên kinh ngạc.

Nàng tự nhận là mỹ nhân cực kỳ xuất sắc, cho dù ở Vạn Hoa lâu một môn phái mỹ nữ như mây như vậy, dung mạo cũng là đỉnh cao.

Đôi hoa tỷ muội trước mắt này, bất cứ một ai cũng chưa thể khiến Liễu Hồng Miên kinh diễm kinh ngạc, nhưng hai người sinh đôi đứng chung một chỗ, thì như có biến đổi về chất.

Đặc biệt các nàng một người kiều mỵ, một người lạnh lùng, hỗ trợ lẫn nhau.

Thái độ mọi người trong sảnh xấp xỉ với Liễu Hồng Miên, đều bị đôi hoa tỷ muội sinh đôi này làm kinh ngạc hâm mộ.

Phương diện này bao gồm thiếu niên lạnh lùng Hứa Nguyên Hòe, Khất Hoan Đan Hương cổ tộc Nam Cương, cùng Bạch Hổ Yêu tộc.

Đông Phương Uyển Dung nhìn về phía Cơ Huyền, cười quyến rũ nói: “Các hạ là?”

“Tại hạ Cơ Huyền, con trai thành chủ thành Tiềm Long.”

Cơ Huyền chắp tay nói.

Đông Phương Uyển Dung sớm từ trong miệng lão sư Nạp Lan Thiên Lộc biết thành Tiềm Long là một nơi như thế nào, khẽ gật đầu.

Nàng dẫn giáo chúng Đông Hải Long Cung tiến vào sân, bảo bọn họ ở trong sân xếp hàng, mình cùng muội muội Đông Phương Uyển Thanh tiến vào trong sảnh.

“Bái kiến hai vị Kim Cương.”

Hai tỷ muội cung kính thi lễ.

“Hai vị tiểu sư phụ, lại gặp mặt rồi.”

Đông Phương Uyển Dung cười tủm tỉm hướng tới Tịnh Tâm Tịnh Duyên chào hỏi.

Chờ các bên chào hỏi lẫn nhau, Cơ Huyền tiếp nhận đề tài, nói:

“Tình huống đại khái, mật thám Thiên Cơ cung đã ở trong thư mật trình bày rõ ràng. Hai vị cung chủ có gì muốn hỏi?”

Đông Phương Uyển Thanh im lặng không nói, tỷ tỷ Đông Phương Uyển Dung nói:

“Vì sao Võ Lâm minh sẽ xuất hiện hai đạo long khí?”

Hai trong chín đạo long khí, đồng thời xuất hiện ở Võ Lâm minh, đây là một hiện tượng rất kỳ quái.

Tịnh Tâm hai tay chắp lại, đoán: “Có lẽ là đặc tính hấp dẫn lẫn nhau giữa long khí.”

Đông Phương Uyển Dung nhíu nhíu mày, hiển nhiên đối với câu trả lời này cũng không hài lòng.

Lúc này, Hứa Nguyên Sương thản nhiên nói:

“Không phải là đặc tính hấp dẫn lẫn nhau của long khí, long khí là một loại khí vận, nó có ý thức của mình, loại ý thức này không phải ý thức tâm linh chúng ta lý giải, càng giống một loại thiên địa pháp tắc hơn.

“Khí vận là lòng dân hướng về ngưng tụ mà thành, cho nên long khí sẽ theo bản năng tìm kiếm một ít người thanh danh cực tốt, hoặc vật được cung phụng ký túc.

“Kiếm Châu Võ Lâm minh được đánh giá vô cùng tốt, đảm đương nhân vật duy trì bảo vệ trật tự. Lại thêm bối cảnh lão minh chủ Võ Lâm minh, các vị cảm thấy, nếu không có thế lực bên ngoài quấy nhiễu, Trung Nguyên đại loạn, thế lực có hi vọng tranh giành Trung Nguyên nhất, là một mũi nào?”

Không hề nghi ngờ, là Võ Lâm minh.

Đông Phương Uyển Thanh hỏi: “Không đúng, ta ở trong quá trình thu thập long khí, từng gặp rất nhiều hạng người gian trá.”

Hứa Nguyên Sương nghĩ nghĩ, nói:

“Đầu tiên, nhân tính phức tạp, cho dù là một tên ma bài bạc, hắn có lẽ cũng sẽ có tư chất đế vương. Tiếp theo, từ xưa đến nay kẻ xưng vương xưng đế, có mấy ai là người trung hậu thành thật?

“Long khí chọn chủ, nếu là theo phẩm tính cá nhân để quyết định, vậy nhìn chung cổ kim, không có một khai quốc hoàng đế nào là đủ tư cách.”

Đông Phương Uyển Thanh không nói gì nữa, ngược lại là Liễu Hồng Miên nhíu nhíu mày:

“Vậy ngày đó lúc long khí tán loạn, vì sao chưa lựa chọn ký túc ở trên người Hứa Thất An? Luận danh vọng, hắn mạnh hơn bất luận kẻ nào của Võ Lâm minh.”

Hứa Nguyên Sương thản nhiên nói:

“Bởi vì bản thân nó chính là bị đánh tan, long khí là khí vận Trung Nguyên ngưng kết thành, sau khi đánh tan, tự nhiên trở về Trung Nguyên.”

Đông Phương Uyển Dung gật đầu, đối với câu trả lời của nàng coi như hài lòng, đánh giá thiếu nữ lạnh nhạt, nói:

“Ngươi là thuật sĩ?”

Hứa Nguyên Sương không nói lời nào, ngầm thừa nhận.

Đông Phương Uyển Dung nhìn lướt qua đám người thành Tiềm Long, lại hỏi:

“Sau khi xong việc, long khí phân phối như thế nào?”

Cơ Huyền đưa ra câu trả lời: “Mỗi người một đạo.”

Thấy Đông Phương Uyển Dung chưa phản bác, hắn nói tiếp:

“Hai vị cung chủ đối với Võ Lâm minh có bao nhiêu hiểu biết?”

Đông Phương Uyển Dung nói: “Đang muốn mời Cơ công tử nói rõ.”

Đông Hải Long Cung không ở cảnh nội Đại Phụng, với hai tỷ muội mà nói, Võ Lâm minh là một tổ chức Trung Nguyên hoàn toàn không có lợi ích xung đột, bởi vậy chỉ có nghe nói chút, tình hình cụ thể không biết. “Như vậy, ai đi cứu trợ thiên tai.”

Hứa Nhị lang thở dài: “Ta hiểu rồi.”

Ngày thứ ba, hắn xin phép không đi Hàn Lâm viện, tới thư viện Vân Lộc “phục mệnh”.

“Vương thủ phụ tuy không gặp viện trưởng, nhưng mang sổ con trình lên rồi, chỉ là bệ hạ, hắn không để ý tới...”

Hứa Nhị lang nói.

“Mà thôi!”

Triệu Thủ thở dài một tiếng, nhìn phía kinh thành: “Ta đối với Vĩnh Hưng đã hết lòng.”

Hứa Nhị lang lúc này, còn chưa hiểu ý nghĩa câu này đại biểu.

...

Trăng sáng sao thưa, gió lạnh phần phật.

Một chiếc thuyền bay xuyên qua ở trong mây mù, chậm rãi “bỏ neo” ở trên không hùng thành nguy nga.

Đông Phương Uyển Dung đứng ngạo nghễ đầu thuyền, mái tóc cùng làn váy bay lên.

“Sư tôn, đến Vũ Châu rồi.”

...

Trong tiểu viện, Cơ Huyền đang chiêu đãi Độ Nan, Độ Phàm hai vị Kim Cương.

“Không biết hai vị Kim Cương có tìm được cửu long kí chủ hay không?”

Cơ Huyền nhìn Phật môn Kim Cương ngồi ở thượng thủ, thử nói.

Độ Nan khẽ lắc đầu.

Tu La Kim Cương thì nhắm mắt không nói.

Cơ Huyền cười cười, không nói nữa, hắn biết thân phận mình không đủ để khiến hai vị Kim Cương coi trọng.

Tịnh Tâm nói: “Cơ Huyền thí chủ, minh hữu ngươi bảo chúng ta chờ là ai?”

Cơ Huyền trả lời theo sự thật: “Người Vu Thần giáo.”

Độ Nan Kim Cương mở mắt nhìn hắn một cái, tiếp đó nhắm mắt, chưa từng phát biểu ý kiến.

Võ tăng Tịnh Duyên nhíu mày: “Đến lúc đó, long khí phân phối như thế nào?”

Hợp tác với thành Tiềm Long, là cao tầng Phật môn quyết định, long khí cho dù về thành Tiềm Long sở hữu, hắn cũng không có ý kiến.

Nhưng quan hệ của Vu Thần giáo cùng Phật môn còn chưa tới một bước đó.

Cơ Huyền đang muốn nói chuyện, bỗng quay đầu nhìn về phía ngoài sân.

Đám người Tịnh Tâm Tịnh Duyên đồng bộ làm ra động tác tương tự.

Nháy mắt, hai cánh cửa gỗ cũ nát của tiểu viện bị gõ vang.

Liễu Hồng Miên lắc mông đi lên mở cửa, đoàn người Đông Hải Long Cung lấy Đông Phương tỷ muội cầm đầu đứng ở cửa.

Cơ Huyền đứng dậy đón chào, cười tủm tỉm nói: “Mời hai vị cung chủ vào.”

Đông Phương Uyển Dung khẽ gật đầu, ánh mắt xẹt qua bả vai Cơ Huyền, nhìn phía mọi người trong sảnh.

Đồng thời, trong đầu vang lên tiếng của Nạp Lan Thiên Lộc:

“Tám người đó có chút cổ quái, khí tức tựa như một người, như siêu phàm lại không phải siêu phàm.”

Đông Phương Uyển Dung phán đoán thêm chút, biết “tám người” trong miệng Nạp Lan Thiên Lộc là mấy người nào, bởi vì bọn họ đều khoác áo bào đen giống nhau.

Chị em sinh đôi thật xinh đẹp... Liễu Hồng Miên đánh giá hoa tỷ muội, trong mắt hiện lên kinh ngạc.

Nàng tự nhận là mỹ nhân cực kỳ xuất sắc, cho dù ở Vạn Hoa lâu một môn phái mỹ nữ như mây như vậy, dung mạo cũng là đỉnh cao.

Đôi hoa tỷ muội trước mắt này, bất cứ một ai cũng chưa thể khiến Liễu Hồng Miên kinh diễm kinh ngạc, nhưng hai người sinh đôi đứng chung một chỗ, thì như có biến đổi về chất.

Đặc biệt các nàng một người kiều mỵ, một người lạnh lùng, hỗ trợ lẫn nhau.

Thái độ mọi người trong sảnh xấp xỉ với Liễu Hồng Miên, đều bị đôi hoa tỷ muội sinh đôi này làm kinh ngạc hâm mộ.

Phương diện này bao gồm thiếu niên lạnh lùng Hứa Nguyên Hòe, Khất Hoan Đan Hương cổ tộc Nam Cương, cùng Bạch Hổ Yêu tộc.

Đông Phương Uyển Dung nhìn về phía Cơ Huyền, cười quyến rũ nói: “Các hạ là?”

“Tại hạ Cơ Huyền, con trai thành chủ thành Tiềm Long.”

Cơ Huyền chắp tay nói.

Đông Phương Uyển Dung sớm từ trong miệng lão sư Nạp Lan Thiên Lộc biết thành Tiềm Long là một nơi như thế nào, khẽ gật đầu.

Nàng dẫn giáo chúng Đông Hải Long Cung tiến vào sân, bảo bọn họ ở trong sân xếp hàng, mình cùng muội muội Đông Phương Uyển Thanh tiến vào trong sảnh.

“Bái kiến hai vị Kim Cương.”

Hai tỷ muội cung kính thi lễ.

“Hai vị tiểu sư phụ, lại gặp mặt rồi.”

Đông Phương Uyển Dung cười tủm tỉm hướng tới Tịnh Tâm Tịnh Duyên chào hỏi.

Chờ các bên chào hỏi lẫn nhau, Cơ Huyền tiếp nhận đề tài, nói:

“Tình huống đại khái, mật thám Thiên Cơ cung đã ở trong thư mật trình bày rõ ràng. Hai vị cung chủ có gì muốn hỏi?”

Đông Phương Uyển Thanh im lặng không nói, tỷ tỷ Đông Phương Uyển Dung nói:

“Vì sao Võ Lâm minh sẽ xuất hiện hai đạo long khí?”

Hai trong chín đạo long khí, đồng thời xuất hiện ở Võ Lâm minh, đây là một hiện tượng rất kỳ quái.

Tịnh Tâm hai tay chắp lại, đoán: “Có lẽ là đặc tính hấp dẫn lẫn nhau giữa long khí.”

Đông Phương Uyển Dung nhíu nhíu mày, hiển nhiên đối với câu trả lời này cũng không hài lòng.

Lúc này, Hứa Nguyên Sương thản nhiên nói:

“Không phải là đặc tính hấp dẫn lẫn nhau của long khí, long khí là một loại khí vận, nó có ý thức của mình, loại ý thức này không phải ý thức tâm linh chúng ta lý giải, càng giống một loại thiên địa pháp tắc hơn.

“Khí vận là lòng dân hướng về ngưng tụ mà thành, cho nên long khí sẽ theo bản năng tìm kiếm một ít người thanh danh cực tốt, hoặc vật được cung phụng ký túc.

“Kiếm Châu Võ Lâm minh được đánh giá vô cùng tốt, đảm đương nhân vật duy trì bảo vệ trật tự. Lại thêm bối cảnh lão minh chủ Võ Lâm minh, các vị cảm thấy, nếu không có thế lực bên ngoài quấy nhiễu, Trung Nguyên đại loạn, thế lực có hi vọng tranh giành Trung Nguyên nhất, là một mũi nào?”

Không hề nghi ngờ, là Võ Lâm minh.

Đông Phương Uyển Thanh hỏi: “Không đúng, ta ở trong quá trình thu thập long khí, từng gặp rất nhiều hạng người gian trá.”

Hứa Nguyên Sương nghĩ nghĩ, nói:

“Đầu tiên, nhân tính phức tạp, cho dù là một tên ma bài bạc, hắn có lẽ cũng sẽ có tư chất đế vương. Tiếp theo, từ xưa đến nay kẻ xưng vương xưng đế, có mấy ai là người trung hậu thành thật?

“Long khí chọn chủ, nếu là theo phẩm tính cá nhân để quyết định, vậy nhìn chung cổ kim, không có một khai quốc hoàng đế nào là đủ tư cách.”

Đông Phương Uyển Thanh không nói gì nữa, ngược lại là Liễu Hồng Miên nhíu nhíu mày:

“Vậy ngày đó lúc long khí tán loạn, vì sao chưa lựa chọn ký túc ở trên người Hứa Thất An? Luận danh vọng, hắn mạnh hơn bất luận kẻ nào của Võ Lâm minh.”

Hứa Nguyên Sương thản nhiên nói:

“Bởi vì bản thân nó chính là bị đánh tan, long khí là khí vận Trung Nguyên ngưng kết thành, sau khi đánh tan, tự nhiên trở về Trung Nguyên.”

Đông Phương Uyển Dung gật đầu, đối với câu trả lời của nàng coi như hài lòng, đánh giá thiếu nữ lạnh nhạt, nói:

“Ngươi là thuật sĩ?”

Hứa Nguyên Sương không nói lời nào, ngầm thừa nhận.

Đông Phương Uyển Dung nhìn lướt qua đám người thành Tiềm Long, lại hỏi:

“Sau khi xong việc, long khí phân phối như thế nào?”

Cơ Huyền đưa ra câu trả lời: “Mỗi người một đạo.”

Thấy Đông Phương Uyển Dung chưa phản bác, hắn nói tiếp:

“Hai vị cung chủ đối với Võ Lâm minh có bao nhiêu hiểu biết?”

Đông Phương Uyển Dung nói: “Đang muốn mời Cơ công tử nói rõ.”

Đông Hải Long Cung không ở cảnh nội Đại Phụng, với hai tỷ muội mà nói, Võ Lâm minh là một tổ chức Trung Nguyên hoàn toàn không có lợi ích xung đột, bởi vậy chỉ có nghe nói chút, tình hình cụ thể không biết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.