“Người này năm đó từng có ước định với cao tổ hoàng đế, nếu một ngày nào triều đình thối nát, dẫm vào vết xe đổ của Đại Chu, hắn liền khởi nghĩa vũ trang, lật đổ Đại Phụng.
“Nghe qua, tựa như là minh hữu có thể lôi kéo.
“Thật ra không phải, hôm nay Đại Phụng khác với Đại Chu năm đó, Đại Chu khí số đã hết, mục nát tận xương, đã sớm không thể vãn hồi.
“Mà Đại Phụng ở sau khi Nguyên Cảnh bị chém, vua mới đăng cơ, dốc lòng cách tân, ở trong mắt rất nhiều nhân sĩ có kiến thức, đây là biểu hiện vương triều toả sáng sinh cơ. Nạn rét là thiên tai, thiên tai chung quy sẽ qua, huống hồ triều đình cũng đang cố gắng cứu trợ thiên tai.
“Nói rõ triều đình không phải là mục nát đến không làm được gì nữa.
“Huống hồ, ở trong mắt lão thất phu kia, đây là Đại Phụng long khí xói mòn tạo thành. Giúp triều đình tìm về long khí, khẳng định tốt hơn so với triển khai một cuộc chiến tranh thổi quét Trung Nguyên.”
Hứa Bình Phong nhấc ấm trà, hướng trong chén trà tăng thêm trà nóng, cảm khái nói:
“Ta đáng tiếc là, lão thất phu kia là võ phu lập chí võ đạo đăng đỉnh, theo đuổi khác nhau, quyết định lão không có khả năng trở thành minh hữu.”
Nếu là kẻ dã tâm bừng bừng, gặp được loại thời cơ tốt này, thì sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
Đó mới là minh hữu.
Già La Thụ mặt không biểu cảm lắng nghe.
Hứa Bình Phong phất phất tay, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3693013/chuong-1390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.