Chương trước
Chương sau
Bóng đêm nặng nề, gió lạnh thấu xương.

Đại ti ngục khoác áo khoác màu đen, mang theo hai gã tùy tùng, ở trong bóng đêm tiến vào minh chủ phủ.

Trong phòng, Tào Thanh Dương nhận được thông báo sớm đã chờ đợi. Hắn chỉ mặc áo bào lam mỏng nhẹ, thân hình khôi ngô dày nặng, trầm ổn, nội liễm như núi cao.

Khuôn mặt vuông vắn không chút biểu cảm lộ ra nghiêm túc.

“Minh chủ!”

Đại ti ngục ôm quyền hành lễ.

Tào Thanh Dương nâng tay ra hiệu hắn vào ngồi, bảo hạ nhân dâng trà nóng.

Đại ti ngục uống ngụm trà nóng ấm bụng, chậm rãi nói:

“Đã điều tra xong, Vương Du là một gián điệp thuộc tổ chức Thiên Cơ cung, bảy năm trước bị xếp vào trong minh.

“Căn cứ hắn khai ra, là gián điệp nhiệm kỳ trước chết bởi chuyện ngoài ý muốn, hắn mới được bổ sung vào. Nhưng gián điệp đời trước là ai, chết khi nào, hắn cũng không biết.”

Tào Thanh Dương khẽ nhíu hàng lông mày rậm, nửa trầm ngâm nửa tự hỏi:

“Thiên Cơ cung?

“Tên nghe qua, như có liên quan với Ti Thiên Giám.”

Thân là thủ lĩnh Võ Lâm minh Kiếm Châu, tam phẩm thuật sĩ gọi là Thiên Cơ sư, điều này hắn là biết.

“Thiên Cơ cung không có khả năng sẽ đối phó ta, các ngươi bắt lầm người rồi?”

Tào Thanh Dương nhíu mày.

Hơn tháng trước, thê tử về nhà mẹ đẻ thăm người thân gặp mai phục, hiển nhiên là trong minh có gián điệp tiết lộ tình báo.

Tào Thanh Dương luôn âm thầm điều tra, ý đồ bắt được gián điệp.

Sắc mặt đại ti ngục có chút quái dị, nói:

“Thuộc hạ thẩm ra một sự kiện khác...”

Đại ti ngục tìm từ một lát:

“Theo Vương Du khai, hắn đang tìm một thứ gọi là long khí.

“Vật ấy sẽ bám vào trên thân người ta, có được nó, sẽ trở nên phúc duyên thâm hậu, bày ra đủ loại khác thường. Ví dụ như, người nào đó tư chất thường thường, đột nhiên khai khiếu, trở nên thiên tư thông minh.

“Võ phu giang hồ tầng dưới chót nào đó, bỗng nhiên tu vi tăng vọt, kỳ ngộ liên tục.”

Nói tới đây, đại ti ngục liếc sắc mặt Tào Thanh Dương, thấy hắn im lặng không nói, liền tiếp tục nói:

“Hắn cho rằng, thiếu chủ cùng tiểu thư chết mà sống lại, có thể là bởi long khí. Nhưng không thể xác nhận, hôm nay đã phi điểu truyền tin cho thượng cấp, hy vọng hắn có thể nghĩ cách xác nhận.

“Vương Du cấp bậc quá thấp, đối với tin tức, bối cảnh Thiên Cơ cung, hiểu biết không nhiều.”

Tào Thanh Dương im lặng hồi lâu, như đang tiêu hóa tình báo, cách một lúc, hắn hỏi:

“Long khí?”

Đại ti ngục nói: “Thuộc hạ cũng hoang mang, nhưng Vương Du cũng không biết long khí rốt cuộc là cái gì. Thiên Cơ cung hẳn là chọn dùng phương thức thả lưới rộng để tìm long khí này, chỉ lộ ra hiện tượng long khí sẽ tạo thành, nhưng chưa nói bản chất của nó.”

Tào Thanh Dương đầu ngón tay gõ bàn trà, giọng điệu thong thả nói:

“Nói như vậy, Thiên Cơ cung kia có thủ đoạn quan sát kiểm tra long khí. Nhưng ta vẫn chưa phát hiện trên người Thuần Nhi cùng Tuyết Nhi có cái gọi là long khí. Ừm, Vọng Khí Thuật là thủ đoạn của thuật sĩ, Thiên Cơ cung quả nhiên có liên quan với Ti Thiên Giám.

“Việc này cũng đã gỡ bỏ nghi hoặc của ta.”

Đáng tiếc lão tổ tông sau khi trải qua trận chiến kinh thành, trạng thái cực kỳ không ổn, không thể không lâm vào ngủ say, bằng không ngày đó hai đứa nhỏ gặp chuyện, nói không chừng hắn có thể từ chỗ lão tổ tông tìm được đáp án.

Tào Thanh Dương uống một ngụm trà, hỏi: “Vương Du còn sống?”

Đại ti ngục cười nói: “Tự nhiên còn sống, mỗi một gián điệp, đều rất có giá trị.”

Tào Thanh Dương “Ừm” một tiếng, nói:

“Nếu là người của Ti Thiên Giám, liền tạm thời giữ lại một mạng đi. Phái người đi kinh thành một chuyến, hướng Ti Thiên Giám tìm kiếm đáp án.”

Hắn nghĩ nghĩ, lại nâng tay nói: “Không, tạm thời đừng lộ ra, nghe ta an bài.”

Trước hướng lão tổ tông chứng thực một phen, tìm hiểu long khí, cũng nghe ý kiến lão tổ tông một chút.

Việc này liên quan đến con cái, hắn tất nhiên phải thận trọng.

Đại ti ngục gật đầu, đứng dậy chắp tay nói: “Thuộc hạ cáo lui.”

...

Tào Thanh Dương ra khỏi đại sảnh, rẽ vào nội viện, phân biệt đi thăm con trai cùng con gái.

Bọn nó là sinh đôi, năm nay bảy tuổi, vừa lúc đến tuổi ở riêng.

Tào Thanh Dương ngày trước trầm mê võ đạo, sau khi trở thành minh chủ, lại bận bịu công việc trong minh, đến năm ba mươi mới cưới vợ sinh con.

Tuy không coi là già mới có con, nhưng cũng là cao tuổi rồi.

Bởi vậy cực kỳ yêu thương đối với hai đứa bé sinh đôi.

Trong đại sảnh ấm áp của nội viện, Tào Thuần hông đeo kiếm gỗ, ở trong phòng hừng hực lửa than chơi đùa.

Vú nuôi đuổi theo ở sau, không ngừng nhắc nhở nó chú ý chậu than.

Tào Tuyết thì im lặng rúc vào trong lòng mẫu thân, cùng nàng xem sách trẻ con có tranh vẽ.

Thấy Tào Thanh Dương tiến vào, Tào Thuần lập tức không quậy nữa, Tào Tuyết cũng từ trong lòng mẫu thân ngồi thẳng, ưỡn thẳng thân thể nho nhỏ.

Hai huynh muội khá sợ người cha nghiêm khắc.

Tào Thanh Dương cởi áo choàng, đưa cho vú nuôi đi lên đón, vẫy vẫy tay:

“Thuần Nhi, lại đây.”

Tào Thuần đứng thẳng ở trước mặt hắn, hô: “Cha!”

Tào Thanh Dương khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười: “Đã lâu chưa kiểm tra kiếm thuật của con rồi.”

Liếc qua kiếm gỗ bên hông nó: “Chơi với cha một chút.”

“Vâng!”

Tào Thuần mắt sáng ngời gật đầu, khuôn mặt nhỏ có chút hưng phấn.

Lập tức rút ra kiếm gỗ, có hình có dạng múa một bộ kiếm pháp, thế mà lại có vài phần sắc bén.

Thê tử cười nói:

“Thuần Nhi không biết sao, đột nhiên khai khiếu rồi. Tướng công, cái này có phải rất giống chàng hay không?”

Tào Thanh Dương lúc trẻ tuổi từng bị người ta cười nhạo tư chất ngu dốt, liên quan minh chủ đời trước cũng bị người ta âm thầm nhạo báng không biết nhìn người.

Hắn lòng không tạp niệm, vùi đầu khổ luyện, mỗi ngày vung tám ngàn cú đấm, một ngày nào đó rất nhiều năm sau, hắn bỗng phát hiện mình đã thành cao thủ số một trong đám thanh niên trẻ khỏe của Võ Lâm minh.

Thành giai thoại.

Tào Thanh Dương lại không có nửa phần ý cười, không nói một lời khoác áo choàng, rời khỏi nội viện.

Hắn rời phủ, mục tiêu rõ ràng bước tới hậu sơn.

Bụng đầy nghi hoặc muốn hỏi lão tổ tông.

Long khí là cái gì; Vì sao sẽ ở trên người hai đứa bé; thái độ của Ti Thiên Giám đối với cái gọi là long khí vân vân.

Hắn rất nhanh tới trước vách đá, tới trước cửa đá đóng chặt.

“Lão tổ tông, Thanh Dương có việc hỏi.”

Hắn khom người nói.

Liên tục gọi ba lần, trong cửa đá không hề đáp lại.

Lão tổ tông còn đang ngủ say, khi nào có thể tỉnh? Một trận chiến kinh thành ngày đó, khiến trạng thái của lão càng tệ hơn nữa, mà Cửu Sắc Liên Ngẫu Hứa Thất An hứa hẹn lại chậm chạp chưa đến... Trong lòng Tào Thanh Dương nặng nề, đang muốn hô lần nữa.

Trên vách đá bỗng sáng lên hai ngọn đèn lồng màu đỏ máu, lạnh như băng trông lại.

Tào Thanh Dương liền biết, là Khuyển Nhung thủ hộ lão tổ tông đang bảo hắn rời khỏi, đừng quấy rầy.

Hắn bất đắc dĩ hành một lễ, quay về đường cũ. Bóng đêm nặng nề, gió lạnh thấu xương.

Đại ti ngục khoác áo khoác màu đen, mang theo hai gã tùy tùng, ở trong bóng đêm tiến vào minh chủ phủ.

Trong phòng, Tào Thanh Dương nhận được thông báo sớm đã chờ đợi. Hắn chỉ mặc áo bào lam mỏng nhẹ, thân hình khôi ngô dày nặng, trầm ổn, nội liễm như núi cao.

Khuôn mặt vuông vắn không chút biểu cảm lộ ra nghiêm túc.

“Minh chủ!”

Đại ti ngục ôm quyền hành lễ.

Tào Thanh Dương nâng tay ra hiệu hắn vào ngồi, bảo hạ nhân dâng trà nóng.

Đại ti ngục uống ngụm trà nóng ấm bụng, chậm rãi nói:

“Đã điều tra xong, Vương Du là một gián điệp thuộc tổ chức Thiên Cơ cung, bảy năm trước bị xếp vào trong minh.

“Căn cứ hắn khai ra, là gián điệp nhiệm kỳ trước chết bởi chuyện ngoài ý muốn, hắn mới được bổ sung vào. Nhưng gián điệp đời trước là ai, chết khi nào, hắn cũng không biết.”

Tào Thanh Dương khẽ nhíu hàng lông mày rậm, nửa trầm ngâm nửa tự hỏi:

“Thiên Cơ cung?

“Tên nghe qua, như có liên quan với Ti Thiên Giám.”

Thân là thủ lĩnh Võ Lâm minh Kiếm Châu, tam phẩm thuật sĩ gọi là Thiên Cơ sư, điều này hắn là biết.

“Thiên Cơ cung không có khả năng sẽ đối phó ta, các ngươi bắt lầm người rồi?”

Tào Thanh Dương nhíu mày.

Hơn tháng trước, thê tử về nhà mẹ đẻ thăm người thân gặp mai phục, hiển nhiên là trong minh có gián điệp tiết lộ tình báo.

Tào Thanh Dương luôn âm thầm điều tra, ý đồ bắt được gián điệp.

Sắc mặt đại ti ngục có chút quái dị, nói:

“Thuộc hạ thẩm ra một sự kiện khác...”

Đại ti ngục tìm từ một lát:

“Theo Vương Du khai, hắn đang tìm một thứ gọi là long khí.

“Vật ấy sẽ bám vào trên thân người ta, có được nó, sẽ trở nên phúc duyên thâm hậu, bày ra đủ loại khác thường. Ví dụ như, người nào đó tư chất thường thường, đột nhiên khai khiếu, trở nên thiên tư thông minh.

“Võ phu giang hồ tầng dưới chót nào đó, bỗng nhiên tu vi tăng vọt, kỳ ngộ liên tục.”

Nói tới đây, đại ti ngục liếc sắc mặt Tào Thanh Dương, thấy hắn im lặng không nói, liền tiếp tục nói:

“Hắn cho rằng, thiếu chủ cùng tiểu thư chết mà sống lại, có thể là bởi long khí. Nhưng không thể xác nhận, hôm nay đã phi điểu truyền tin cho thượng cấp, hy vọng hắn có thể nghĩ cách xác nhận.

“Vương Du cấp bậc quá thấp, đối với tin tức, bối cảnh Thiên Cơ cung, hiểu biết không nhiều.”

Tào Thanh Dương im lặng hồi lâu, như đang tiêu hóa tình báo, cách một lúc, hắn hỏi:

“Long khí?”

Đại ti ngục nói: “Thuộc hạ cũng hoang mang, nhưng Vương Du cũng không biết long khí rốt cuộc là cái gì. Thiên Cơ cung hẳn là chọn dùng phương thức thả lưới rộng để tìm long khí này, chỉ lộ ra hiện tượng long khí sẽ tạo thành, nhưng chưa nói bản chất của nó.”

Tào Thanh Dương đầu ngón tay gõ bàn trà, giọng điệu thong thả nói:

“Nói như vậy, Thiên Cơ cung kia có thủ đoạn quan sát kiểm tra long khí. Nhưng ta vẫn chưa phát hiện trên người Thuần Nhi cùng Tuyết Nhi có cái gọi là long khí. Ừm, Vọng Khí Thuật là thủ đoạn của thuật sĩ, Thiên Cơ cung quả nhiên có liên quan với Ti Thiên Giám.

“Việc này cũng đã gỡ bỏ nghi hoặc của ta.”

Đáng tiếc lão tổ tông sau khi trải qua trận chiến kinh thành, trạng thái cực kỳ không ổn, không thể không lâm vào ngủ say, bằng không ngày đó hai đứa nhỏ gặp chuyện, nói không chừng hắn có thể từ chỗ lão tổ tông tìm được đáp án.

Tào Thanh Dương uống một ngụm trà, hỏi: “Vương Du còn sống?”

Đại ti ngục cười nói: “Tự nhiên còn sống, mỗi một gián điệp, đều rất có giá trị.”

Tào Thanh Dương “Ừm” một tiếng, nói:

“Nếu là người của Ti Thiên Giám, liền tạm thời giữ lại một mạng đi. Phái người đi kinh thành một chuyến, hướng Ti Thiên Giám tìm kiếm đáp án.”

Hắn nghĩ nghĩ, lại nâng tay nói: “Không, tạm thời đừng lộ ra, nghe ta an bài.”

Trước hướng lão tổ tông chứng thực một phen, tìm hiểu long khí, cũng nghe ý kiến lão tổ tông một chút.

Việc này liên quan đến con cái, hắn tất nhiên phải thận trọng.

Đại ti ngục gật đầu, đứng dậy chắp tay nói: “Thuộc hạ cáo lui.”

...

Tào Thanh Dương ra khỏi đại sảnh, rẽ vào nội viện, phân biệt đi thăm con trai cùng con gái.

Bọn nó là sinh đôi, năm nay bảy tuổi, vừa lúc đến tuổi ở riêng.

Tào Thanh Dương ngày trước trầm mê võ đạo, sau khi trở thành minh chủ, lại bận bịu công việc trong minh, đến năm ba mươi mới cưới vợ sinh con.

Tuy không coi là già mới có con, nhưng cũng là cao tuổi rồi.

Bởi vậy cực kỳ yêu thương đối với hai đứa bé sinh đôi.

Trong đại sảnh ấm áp của nội viện, Tào Thuần hông đeo kiếm gỗ, ở trong phòng hừng hực lửa than chơi đùa.

Vú nuôi đuổi theo ở sau, không ngừng nhắc nhở nó chú ý chậu than.

Tào Tuyết thì im lặng rúc vào trong lòng mẫu thân, cùng nàng xem sách trẻ con có tranh vẽ.

Thấy Tào Thanh Dương tiến vào, Tào Thuần lập tức không quậy nữa, Tào Tuyết cũng từ trong lòng mẫu thân ngồi thẳng, ưỡn thẳng thân thể nho nhỏ.

Hai huynh muội khá sợ người cha nghiêm khắc.

Tào Thanh Dương cởi áo choàng, đưa cho vú nuôi đi lên đón, vẫy vẫy tay:

“Thuần Nhi, lại đây.”

Tào Thuần đứng thẳng ở trước mặt hắn, hô: “Cha!”

Tào Thanh Dương khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười: “Đã lâu chưa kiểm tra kiếm thuật của con rồi.”

Liếc qua kiếm gỗ bên hông nó: “Chơi với cha một chút.”

“Vâng!”

Tào Thuần mắt sáng ngời gật đầu, khuôn mặt nhỏ có chút hưng phấn.

Lập tức rút ra kiếm gỗ, có hình có dạng múa một bộ kiếm pháp, thế mà lại có vài phần sắc bén.

Thê tử cười nói:

“Thuần Nhi không biết sao, đột nhiên khai khiếu rồi. Tướng công, cái này có phải rất giống chàng hay không?”

Tào Thanh Dương lúc trẻ tuổi từng bị người ta cười nhạo tư chất ngu dốt, liên quan minh chủ đời trước cũng bị người ta âm thầm nhạo báng không biết nhìn người.

Hắn lòng không tạp niệm, vùi đầu khổ luyện, mỗi ngày vung tám ngàn cú đấm, một ngày nào đó rất nhiều năm sau, hắn bỗng phát hiện mình đã thành cao thủ số một trong đám thanh niên trẻ khỏe của Võ Lâm minh.

Thành giai thoại.

Tào Thanh Dương lại không có nửa phần ý cười, không nói một lời khoác áo choàng, rời khỏi nội viện.

Hắn rời phủ, mục tiêu rõ ràng bước tới hậu sơn.

Bụng đầy nghi hoặc muốn hỏi lão tổ tông.

Long khí là cái gì; Vì sao sẽ ở trên người hai đứa bé; thái độ của Ti Thiên Giám đối với cái gọi là long khí vân vân.

Hắn rất nhanh tới trước vách đá, tới trước cửa đá đóng chặt.

“Lão tổ tông, Thanh Dương có việc hỏi.”

Hắn khom người nói.

Liên tục gọi ba lần, trong cửa đá không hề đáp lại.

Lão tổ tông còn đang ngủ say, khi nào có thể tỉnh? Một trận chiến kinh thành ngày đó, khiến trạng thái của lão càng tệ hơn nữa, mà Cửu Sắc Liên Ngẫu Hứa Thất An hứa hẹn lại chậm chạp chưa đến... Trong lòng Tào Thanh Dương nặng nề, đang muốn hô lần nữa.

Trên vách đá bỗng sáng lên hai ngọn đèn lồng màu đỏ máu, lạnh như băng trông lại.

Tào Thanh Dương liền biết, là Khuyển Nhung thủ hộ lão tổ tông đang bảo hắn rời khỏi, đừng quấy rầy.

Hắn bất đắc dĩ hành một lễ, quay về đường cũ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.