Chương trước
Chương sau
Góc độ này rất mới lạ nha... Hứa Thất An chưa từng ngủ võ giả lục phẩm trở lên, cũng quay đầu nhìn về phía Lý Linh Tố.

“Thô bỉ!”

Lý Linh Tố không biết nên trả lời như thế nào.

Hứa Thất An cùng Miêu Hữu Phương cười lên “khà khà”.

Miêu Hữu Phương cười nói: “Thật ra ta cũng nghĩ ra rồi, giáp vẩy cá cũng đao thương khó tổn thương, nhưng kim thêu hoa có thể từ trong khe hở đâm vào.”

Nói xong, hắn bỗng cắm đầu nằm úp sấp ở trên bàn, bất tỉnh nhân sự.

Lòng bàn tay Lý Linh Tố nâng một đạo hồn phách, nheo mắt, cười nói:

“Miêu huynh, ngươi rất có ý tưởng đấy.”

Lúc này, một con chó ta lông vàng thừa dịp điếm tiểu nhị không có mặt, chạy vào.

Lý Linh Tố trong nháy mắt mang hồn phách đẩy vào trong thân thể con chó ta.

“Chó ta ở đâu ra, cút cút cút!”

Điếm tiểu nhị xuống lầu, vung gậy mang con chó ta lông vàng đuổi đi, còn đánh nó mấy gậy.

Nụ cười trên mặt Lý Linh Tố càng thêm khắc sâu, ném ra một cái bánh bao: “Đáng thương, đến, đại gia thưởng cho ngươi.”

“Gâu gâu gâu...”

Chó ta lông vàng không cần bánh bao, ở ngoài khách sạn, điên cuồng sủa có tiết tấu.

“Hắn đang mắng ngươi!” Hứa Thất An nói.

“Mắng ta cái gì?” Lý Linh Tố cười tủm tỉm nói.

“Hắn chửi sinh con trai không có trym, mẹ là hoa khôi, nữ nhân từng ngủ tất cả đều có niềm vui mới, còn sinh cho ngươi một đống con, sẽ chờ ngươi về nhà gọi ngươi là cha.”

Hứa Thất An nói.

... Lý Linh Tố trợn mắt há hốc mồm, khuôn mặt cứng ngắc: “Ngươi làm sao biết?”

“Ta khẳng định có thể nghe hiểu ngôn ngữ thú vật.” Hứa Thất An cười nói, tiếp theo lại bổ sung một câu:

“Ồ, hắn vừa còn nói, mông ngươi thật tuyệt!”

Lý Linh Tố giận dữ, xắn tay áo đứng dậy, “Lão tử hôm nay lột da nó, ăn thịt chó...”

Hắn bỗng nhiên cảm giác phía sau lưng bị người ta điểm một cái, tiếp theo, nguyên thần cùng pháp lực đều phong ấn.

Thánh tử sắc mặt trắng bệch quay đầu, nhìn Hứa Thất An:

“Ngươi, ngươi làm gì vậy?”

Hứa Thất An cười tủm tỉm nói: “Phải công bằng chứ, đi đi, đánh một trận.”

Sau đó không lâu, người đi đường ven đường cùng khách ở khách sạn, hoặc nghỉ chân vây xem, hoặc thò đầu, vây xem một người một chó đang cắn nhau, chém giết kịch liệt.

Mọi người lớn tiếng khen hay, thỉnh thoảng cổ vũ cho người, khi thì vỗ tay cho chó.

Hứa Thất An cùng Mộ Nam Chi ở trong không khí vui vẻ ăn xong bữa sáng.

...

Vũ Châu, thành nhỏ nơi nào đó, trong sương sớm, lầu xanh.

Cơ Huyền ở trong ánh mắt hoảng sợ của một đám khách làng chơi cùng các cô nương, lấy ra đỉnh đồng xanh nhỏ, mang một nam tử cả người là máu, hôn mê bất tỉnh thu vào trong đỉnh.

Hắn nhìn lướt qua cầu thang bị húc gãy, cùng với mặt đất đạp nứt, bỏ lại một nén bạc, xoay người rời khỏi.

Đường phố ngoài lầu xanh, bên cạnh sạp nhỏ, Bạch Hổ cụt một tay, tỷ đệ Hứa Nguyên Sương, Liễu Hồng Miên quyến rũ, Khất Hoan Đan Hương khoác áo bào sặc sỡ... Đang cúi đầu ăn bữa sáng.

Cơ Huyền tự ngồi xuống, bảo chủ sạp bưng tới một bát sữa đậu nành nóng bỏng, hắn ‘sụp soạt’ húp nửa bát, thỏa mãn phun ra một hơi:

“Kí chủ long khí thứ mười ba.”

Liễu Hồng Miên bĩu môi: “Đáng tiếc đều là long khí vỡ vụn.”

Cơ Huyền cười nói:

“Tích tiểu thành đại mà, long khí vỡ vụn hội tụ đến trình độ nhất định, sức hấp dẫn đối với long khí khác sẽ tăng cường.

“Còn phải cảm tạ Nguyên Sương muội tử hỗ trợ, không có Vọng Khí Thuật phụ trợ, sao có thể nhanh như vậy?”

Hứa Nguyên Sương thản nhiên nói: “Ngươi nên cảm tạ là mật thám Thiên Cơ cung, không có bọn họ toàn lực sưu tập tình báo, ngươi không có khả năng nhanh như vậy tập hợp long khí.”

Cơ Huyền đang muốn nói, thấy Hứa Nguyên Sương từ trong túi nhỏ bên hông lấy ra một tờ giấy, nói:

“Tình báo mới nhất, Vũ Châu phát hiện một kí chủ long khí, là một trong chín đạo long khí quan trọng nhất.

“Mật thám Vũ Châu không dám tùy tiện hành động, bởi vì long khí có năng lực tìm lành tránh dữ, sợ rút dây động rừng.”

Mắt Cơ Huyền tỏa sáng: “Vũ Châu à, cách nơi đây không xa.”

Cơ Huyền trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu:

“Chúng ta tiếp tục thu thập long khí vỡ vụn, vị đại kí chủ kia để Thương Long thất túc đi hàng phục.

“Ha ha, chúng ta bây giờ không thể phán đoán hành tung của Hứa Thất An, nếu ở Vũ Châu đụng phải hắn thì không ổn. Chính như chúng ta không ngờ được sẽ ở Ung Châu gặp hắn.

“Mà nếu Thương Long thất túc, hàng thật giá thật chiến lực tam phẩm, khẳng định ứng đối so với chúng ta càng thoải mái hơn.

“Cho dù không phải đối thủ của Hứa Thất An, thoát thân chung quy không có vấn đề.”

Mọi người nghe vậy, trầm mặc gật gật đầu.

Liễu Hồng Miên cùng Khất Hoan Đan Hương phun ra một hơi, vẻ mặt căng thẳng thả lỏng đi rất nhiều.

Ăn xong bữa sáng, đoàn người Cơ Huyền quay về chỗ ở lâm thời, là một tòa nhà bỏ hoang trong khu dân nghèo, nhà bỏ hoang như vậy, trong huyện thành nhỏ còn có rất nhiều.

Chủ nhân của chúng nó có thể bởi vì nghèo khó cùng nạn đói, đi cậy nhờ thân thích rồi.

Cũng có thể ở chết ở trong lần tặc phỉ vào nhà cướp bóc nào đó, cả nhà không thể may mắn thoát nạn.

Suốt cả hành trình, đám người Cơ Huyền nhìn quen tiêu điều cùng nghèo khó, nhìn quen thi cốt trong gió tuyết.

Trong phòng đơn sơ, Cơ Huyền ngồi ở bên bàn, chuyên chú nhìn cái hộp trong tay.

Gộp gỗ tử đàn mở ra, trận pháp khắc ở trên nó tan đi, bên trong là một hạt châu lóe ra ánh sáng yếu ớt màu đỏ tươi.

To bằng quả trứng bồ câu.

Nó áp súc tinh hoa khí huyết của một vị võ phu siêu phàm.

Cơ Huyền chăm chú nhìn vài giây, ánh mắt có chút tan rã, suy nghĩ theo đó bay tới nơi xa.

Thùng thùng!

Lúc này, cửa phòng bị gõ vang.

Con ngươi Cơ Huyền co rút lại, từ trạng thái tan rã khôi phục linh quang, bốp, đóng cái hộp lại, thu vào trong lòng, trên mặt hiện lên mỉm cười:

“Vào đi.”

Hứa Nguyên Sương đẩy cửa ra, nhìn lướt qua phòng đơn sơ, cùng với bố trí gần như không tồn tại: “Thất ca.”

Khất Hoan Đan Hương, Bạch Hổ, Liễu Hồng Miên, còn có Hứa Nguyên Hòe đi theo phía sau nàng.

Cơ Huyền liếc bọn họ, cười nói: “Là có chuyện gì muốn nói với ta?”

Hứa Nguyên Sương gật gật đầu:

“Quả thực muốn bàn bạc với thất ca.”

“Sau một trận chiến Ung Châu, Tiêu Diệp đạo trưởng chết, bọn Liễu Hồng Miên đều bị Hứa Thất An dọa vỡ mật rồi, ngay cả Nguyên Hòe không phục nhất, cũng không còn tự tin.”

Liễu Hồng Miên “Ai da” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Người ta chỉ là một người phụ nữ, Hứa Thất An kia vừa hung dữ vừa bá đạo, sợ hãi cũng là lẽ thường mà.”

Hứa Nguyên Hòe kiêu ngạo bĩu môi, nhưng không cách nào phản bác lời của tỷ tỷ.

Đối với vị đại ca kia, hắn trừ vô lực, vẫn là vô lực.

Cơ Huyền im lặng một lát, nói: “Sau đó?”

Bạch Hổ cụt tay “Hắc” một tiếng:

“Khoảng thời gian này, ta nghĩ đi nghĩ lại, thật ra thu thập long khí không phải bắt buộc. Chúng ta có thể đạt được long khí hay không, cũng không quan trọng.

“Quan trọng là quấy nhiễu Hứa Thất An thu hoạch long khí, long khí một ngày không trở về, Đại Phụng sẽ càng loạn, thành chủ và quốc sư khởi sự mới có thể thành công.” Góc độ này rất mới lạ nha... Hứa Thất An chưa từng ngủ võ giả lục phẩm trở lên, cũng quay đầu nhìn về phía Lý Linh Tố.

“Thô bỉ!”

Lý Linh Tố không biết nên trả lời như thế nào.

Hứa Thất An cùng Miêu Hữu Phương cười lên “khà khà”.

Miêu Hữu Phương cười nói: “Thật ra ta cũng nghĩ ra rồi, giáp vẩy cá cũng đao thương khó tổn thương, nhưng kim thêu hoa có thể từ trong khe hở đâm vào.”

Nói xong, hắn bỗng cắm đầu nằm úp sấp ở trên bàn, bất tỉnh nhân sự.

Lòng bàn tay Lý Linh Tố nâng một đạo hồn phách, nheo mắt, cười nói:

“Miêu huynh, ngươi rất có ý tưởng đấy.”

Lúc này, một con chó ta lông vàng thừa dịp điếm tiểu nhị không có mặt, chạy vào.

Lý Linh Tố trong nháy mắt mang hồn phách đẩy vào trong thân thể con chó ta.

“Chó ta ở đâu ra, cút cút cút!”

Điếm tiểu nhị xuống lầu, vung gậy mang con chó ta lông vàng đuổi đi, còn đánh nó mấy gậy.

Nụ cười trên mặt Lý Linh Tố càng thêm khắc sâu, ném ra một cái bánh bao: “Đáng thương, đến, đại gia thưởng cho ngươi.”

“Gâu gâu gâu...”

Chó ta lông vàng không cần bánh bao, ở ngoài khách sạn, điên cuồng sủa có tiết tấu.

“Hắn đang mắng ngươi!” Hứa Thất An nói.

“Mắng ta cái gì?” Lý Linh Tố cười tủm tỉm nói.

“Hắn chửi sinh con trai không có trym, mẹ là hoa khôi, nữ nhân từng ngủ tất cả đều có niềm vui mới, còn sinh cho ngươi một đống con, sẽ chờ ngươi về nhà gọi ngươi là cha.”

Hứa Thất An nói.

... Lý Linh Tố trợn mắt há hốc mồm, khuôn mặt cứng ngắc: “Ngươi làm sao biết?”

“Ta khẳng định có thể nghe hiểu ngôn ngữ thú vật.” Hứa Thất An cười nói, tiếp theo lại bổ sung một câu:

“Ồ, hắn vừa còn nói, mông ngươi thật tuyệt!”

Lý Linh Tố giận dữ, xắn tay áo đứng dậy, “Lão tử hôm nay lột da nó, ăn thịt chó...”

Hắn bỗng nhiên cảm giác phía sau lưng bị người ta điểm một cái, tiếp theo, nguyên thần cùng pháp lực đều phong ấn.

Thánh tử sắc mặt trắng bệch quay đầu, nhìn Hứa Thất An:

“Ngươi, ngươi làm gì vậy?”

Hứa Thất An cười tủm tỉm nói: “Phải công bằng chứ, đi đi, đánh một trận.”

Sau đó không lâu, người đi đường ven đường cùng khách ở khách sạn, hoặc nghỉ chân vây xem, hoặc thò đầu, vây xem một người một chó đang cắn nhau, chém giết kịch liệt.

Mọi người lớn tiếng khen hay, thỉnh thoảng cổ vũ cho người, khi thì vỗ tay cho chó.

Hứa Thất An cùng Mộ Nam Chi ở trong không khí vui vẻ ăn xong bữa sáng.

...

Vũ Châu, thành nhỏ nơi nào đó, trong sương sớm, lầu xanh.

Cơ Huyền ở trong ánh mắt hoảng sợ của một đám khách làng chơi cùng các cô nương, lấy ra đỉnh đồng xanh nhỏ, mang một nam tử cả người là máu, hôn mê bất tỉnh thu vào trong đỉnh.

Hắn nhìn lướt qua cầu thang bị húc gãy, cùng với mặt đất đạp nứt, bỏ lại một nén bạc, xoay người rời khỏi.

Đường phố ngoài lầu xanh, bên cạnh sạp nhỏ, Bạch Hổ cụt một tay, tỷ đệ Hứa Nguyên Sương, Liễu Hồng Miên quyến rũ, Khất Hoan Đan Hương khoác áo bào sặc sỡ... Đang cúi đầu ăn bữa sáng.

Cơ Huyền tự ngồi xuống, bảo chủ sạp bưng tới một bát sữa đậu nành nóng bỏng, hắn ‘sụp soạt’ húp nửa bát, thỏa mãn phun ra một hơi:

“Kí chủ long khí thứ mười ba.”

Liễu Hồng Miên bĩu môi: “Đáng tiếc đều là long khí vỡ vụn.”

Cơ Huyền cười nói:

“Tích tiểu thành đại mà, long khí vỡ vụn hội tụ đến trình độ nhất định, sức hấp dẫn đối với long khí khác sẽ tăng cường.

“Còn phải cảm tạ Nguyên Sương muội tử hỗ trợ, không có Vọng Khí Thuật phụ trợ, sao có thể nhanh như vậy?”

Hứa Nguyên Sương thản nhiên nói: “Ngươi nên cảm tạ là mật thám Thiên Cơ cung, không có bọn họ toàn lực sưu tập tình báo, ngươi không có khả năng nhanh như vậy tập hợp long khí.”

Cơ Huyền đang muốn nói, thấy Hứa Nguyên Sương từ trong túi nhỏ bên hông lấy ra một tờ giấy, nói:

“Tình báo mới nhất, Vũ Châu phát hiện một kí chủ long khí, là một trong chín đạo long khí quan trọng nhất.

“Mật thám Vũ Châu không dám tùy tiện hành động, bởi vì long khí có năng lực tìm lành tránh dữ, sợ rút dây động rừng.”

Mắt Cơ Huyền tỏa sáng: “Vũ Châu à, cách nơi đây không xa.”

Cơ Huyền trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu:

“Chúng ta tiếp tục thu thập long khí vỡ vụn, vị đại kí chủ kia để Thương Long thất túc đi hàng phục.

“Ha ha, chúng ta bây giờ không thể phán đoán hành tung của Hứa Thất An, nếu ở Vũ Châu đụng phải hắn thì không ổn. Chính như chúng ta không ngờ được sẽ ở Ung Châu gặp hắn.

“Mà nếu Thương Long thất túc, hàng thật giá thật chiến lực tam phẩm, khẳng định ứng đối so với chúng ta càng thoải mái hơn.

“Cho dù không phải đối thủ của Hứa Thất An, thoát thân chung quy không có vấn đề.”

Mọi người nghe vậy, trầm mặc gật gật đầu.

Liễu Hồng Miên cùng Khất Hoan Đan Hương phun ra một hơi, vẻ mặt căng thẳng thả lỏng đi rất nhiều.

Ăn xong bữa sáng, đoàn người Cơ Huyền quay về chỗ ở lâm thời, là một tòa nhà bỏ hoang trong khu dân nghèo, nhà bỏ hoang như vậy, trong huyện thành nhỏ còn có rất nhiều.

Chủ nhân của chúng nó có thể bởi vì nghèo khó cùng nạn đói, đi cậy nhờ thân thích rồi.

Cũng có thể ở chết ở trong lần tặc phỉ vào nhà cướp bóc nào đó, cả nhà không thể may mắn thoát nạn.

Suốt cả hành trình, đám người Cơ Huyền nhìn quen tiêu điều cùng nghèo khó, nhìn quen thi cốt trong gió tuyết.

Trong phòng đơn sơ, Cơ Huyền ngồi ở bên bàn, chuyên chú nhìn cái hộp trong tay.

Gộp gỗ tử đàn mở ra, trận pháp khắc ở trên nó tan đi, bên trong là một hạt châu lóe ra ánh sáng yếu ớt màu đỏ tươi.

To bằng quả trứng bồ câu.

Nó áp súc tinh hoa khí huyết của một vị võ phu siêu phàm.

Cơ Huyền chăm chú nhìn vài giây, ánh mắt có chút tan rã, suy nghĩ theo đó bay tới nơi xa.

Thùng thùng!

Lúc này, cửa phòng bị gõ vang.

Con ngươi Cơ Huyền co rút lại, từ trạng thái tan rã khôi phục linh quang, bốp, đóng cái hộp lại, thu vào trong lòng, trên mặt hiện lên mỉm cười:

“Vào đi.”

Hứa Nguyên Sương đẩy cửa ra, nhìn lướt qua phòng đơn sơ, cùng với bố trí gần như không tồn tại: “Thất ca.”

Khất Hoan Đan Hương, Bạch Hổ, Liễu Hồng Miên, còn có Hứa Nguyên Hòe đi theo phía sau nàng.

Cơ Huyền liếc bọn họ, cười nói: “Là có chuyện gì muốn nói với ta?”

Hứa Nguyên Sương gật gật đầu:

“Quả thực muốn bàn bạc với thất ca.”

“Sau một trận chiến Ung Châu, Tiêu Diệp đạo trưởng chết, bọn Liễu Hồng Miên đều bị Hứa Thất An dọa vỡ mật rồi, ngay cả Nguyên Hòe không phục nhất, cũng không còn tự tin.”

Liễu Hồng Miên “Ai da” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Người ta chỉ là một người phụ nữ, Hứa Thất An kia vừa hung dữ vừa bá đạo, sợ hãi cũng là lẽ thường mà.”

Hứa Nguyên Hòe kiêu ngạo bĩu môi, nhưng không cách nào phản bác lời của tỷ tỷ.

Đối với vị đại ca kia, hắn trừ vô lực, vẫn là vô lực.

Cơ Huyền im lặng một lát, nói: “Sau đó?”

Bạch Hổ cụt tay “Hắc” một tiếng:

“Khoảng thời gian này, ta nghĩ đi nghĩ lại, thật ra thu thập long khí không phải bắt buộc. Chúng ta có thể đạt được long khí hay không, cũng không quan trọng.

“Quan trọng là quấy nhiễu Hứa Thất An thu hoạch long khí, long khí một ngày không trở về, Đại Phụng sẽ càng loạn, thành chủ và quốc sư khởi sự mới có thể thành công.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.