Chương trước
Chương sau
Quần thần trong điện, sắc mặt xanh mét, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, lại bất đắc dĩ.

Người có tên cây có bóng, tên thất phu này từng giết quốc công, từng chém hoàng đế, nổi cuồng lên, không nhận người thân.

Trông cậy vào quy củ quan trường, luật pháp Đại Phụng ước thúc hắn, quả thực si tâm vọng tưởng.

Người này nếu chấp chưởng Đả Canh Nhân, toàn bộ quan trường đều phải mặc cho hắn nhào nặn... Vừa nghĩ tới đây, không ít người trong điện đã bắt đầu sinh ra ý nghĩ từ quan.

Quan trường như vậy lăn lộn không có ý nghĩa, một người không tuân thủ quy củ nắm giữ quan trường, là chuyện rất đáng sợ.

Hứa Thất An đổi giọng, nói:

“Các vị nếu chịu tận tâm phụ tá bệ hạ, chăm chỉ chính vụ vì dân, Hứa mỗ tự nhiên sẽ không làm khó các ngươi. Trái lại, hôm qua của Tào quốc công cùng Hộ quốc công, là ngày mai của các ngươi.”

Trong điện im ắng, không ai phản bác, không ai đáp lại.

Không có thanh âm, cũng một loại thái độ.

Huân quý cùng chư công vẻ mặt không cam lòng, nhưng có thể là lời nói cuối cùng của Hứa Thất An tạo ra được một chút tác dụng, cảm xúc của bọn họ tạm thời coi như ổn định.

Một người áp đảo bách quan, Đại Phụng hiện nay, trừ Giám chính, chỉ Hứa Thất An có thể làm được... Vĩnh Hưng đế thấy thế, cười ha ha làm nóng không khí lên:

“Có Hứa ái khanh tọa trấn nha môn Đả Canh Nhân, trẫm an tâm rồi, về sau còn làm phiền Hứa ái khanh giúp đỡ trẫm nhiều hơn.

“Bãi triều đi.”

Hắn mỉm cười đứng dậy, dẫn theo thái giám bên người rời khỏi Kim Loan điện.

Buổi chầu chấm dứt, văn võ bá quan lặng lẽ đi ở trên quảng trường, Lưu Hồng cùng Vương thủ phụ đứng ở trên bậc thang ngoài Kim Loan điện quan sát, các quan ai cũng ủ rũ, như là nếm mùi thất bại.

Hứa Thất An từ trong điện đi ra, hướng hai người gật đầu chào hỏi.

Vương thủ phụ cũng gật gật đầu, hỏi: “Long khí thu thập như thế nào?”

Hứa Thất An thở dài: “Gánh nặng mà đường xa.”

Vương thủ phụ im lặng một lát, vái thật sâu, xoay người rời khỏi.

“Lưu đại nhân, tìm một chỗ uống rượu?”

Hứa Thất An cười nói: “Vừa lúc có một số việc muốn hỏi Lưu đại nhân.”

Lưu Hồng cũng cười lên, từ chối đề nghị của Hứa Thất An:

“Uống rượu thì thôi, cái này nếu như bị người ta buộc tội, một tháng bổng lộc liền không còn nữa.

“Đi nha môn Đả Canh Nhân đi, chúng ta lấy trà thay rượu, trò chuyện chút.”

...

Hạo Khí Lâu, phòng uống trà lầu bảy.

Hứa Thất An ngồi ở sau bàn, cùng hai người Trương Hành Anh, Lưu Hồng nâng chén ra hiệu, trêu chọc:

“Chúc mừng Trương đại nhân thăng quan, đêm nay câu lan nghe khúc, ngươi mời khách.”

Lưu Hồng trêu: “Lấy thân phận Hứa Ngân la, uống hoa tửu đương nhiên chọn ở Giáo Phường Ti, sao là đi câu lan.”

Hứa Thất An lắc đầu: “Trước khi Phù Hương chết, ta từng đáp ứng nàng, không đi Giáo Phường Ti nữa.”

Lưu Hồng cùng Trương Hành Anh liếc nhau, đều tự thở dài.

Cũng không phải thở dài Phù Hương hồng nhan bạc mệnh, bọn họ thở dài là ruộng bể nương dâu, cảnh còn người mất.

Trương Hành Anh cảm xúc rất sâu, lúc trước hắn lấy thân phận tuần phủ đứng đầu, đi Vân Châu tra án.

Lúc đó, Hứa Thất An chỉ là một đồng la nho nhỏ, Luyện Khí cảnh đỉnh phong, trên đường trùng kích Luyện Thần cảnh.

Một năm thời gian ngắn ngủn, Ngụy công đã chết, Nguyên Cảnh đế đã chết, mà tiểu đồng la lúc trước, hôm nay đã siêu phàm nhập thánh, trở thành đại nhân vật thật sự.

“Có chuyện muốn làm phiền Lưu đại nhân.”

Hứa Thất An buông chén trà, giọng điệu trịnh trọng:

“Ngươi biết ta đang thu thập long khí, chúng nó phân tán ở các nơi của Trung Nguyên, muốn trong khoảng thời gian ngắn tập hợp đủ, không khác biển rộng tìm kim. Vốn do quan phủ ra mặt là tiết kiệm sức nhất có hiệu quả nhất.

“Nhưng hôm nay tình hình tai nạn các nơi nghiêm trọng, quan phủ chỉ sợ khó có thể làm tốt công tác thu thập tình báo, hơn nữa dễ bị thế lực đối địch thu thập thành quả. Ta cần một tổ chức tình báo kín đáo hơn, có hiệu quả hơn hỗ trợ.”

Lưu Hồng nghe hiểu, “Ngươi muốn cơ sở ngầm của Đả Canh Nhân?”

Thấy Hứa Thất An gật đầu, Lưu Hồng sắc mặt ngưng trọng lắc lắc đầu:

“Ta chưa kế thừa cơ sở ngầm của Đả Canh Nhân.”

Hứa Thất An sửng sốt một phen: “Cái gì?”

Lưu Hồng giải thích:

“Ta sau khi tiếp nhận nha môn Đả Canh Nhân, từng đi kho công văn tìm kiếm hồ sơ ghi lại bố cục cơ sở ngầm các nơi, nhưng phát hiện nó sớm đã không cánh mà bay.

“Lại viên phụ trách trông coi kho công văn nói cho ta biết, Ngụy công ở trước khi xuất chinh, đã lấy nó đi.”

Hứa Thất An cau mày: “Ngụy công, mang hồ sơ những cơ sở ngầm đó lấy đi rồi?”

Lưu Hồng gật đầu: “Ta vốn tưởng hắn sẽ mang cơ sở ngầm Đả Canh Nhân giao phó cho ngươi, hôm nay xem ra, Ngụy công là có tính toán khác.”

Đầu ngón tay Hứa Thất An khẽ gõ mặt bàn, chậm rãi nói: “Hai vị đại nhân cảm thấy, Ngụy công mang nó phó thác cho ai?”

Lưu Hồng cùng Trương Hành Anh liếc nhau, đều lắc đầu.

Hứa Thất An có chút thất vọng, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, quay sang nói:

“Ta ngày mai sẽ rời khỏi kinh thành, chuyện nha môn Đả Canh Nhân, làm phiền Lưu đại nhân tiếp tục nhọc lòng.

“Cũng đừng quên viết sổ con nói cho Vĩnh Hưng đế một tiếng, bảo hắn không cần lo lắng ta tên võ phu này sẽ khống chế thiên tử để hiệu lệnh thiên hạ.”

Nghe vậy, Trương Hành Anh và Lưu Hồng đồng loạt lắc đầu, cười lên.

Nhìn từ trước mắt mà nói, bệ hạ là không có khả năng thật sự để Hứa Thất An chấp chưởng nha môn Đả Canh Nhân.

Đế vương tâm thuật nặng, một điều cơ sở nhất chính là “cân bằng”, Hứa Thất An có thể áp chế văn võ bá quan, nhưng ai có thể áp chế Hứa Thất An?

Một tồn tại không ai có thể kiềm chế như vậy, Vĩnh Hưng đế là tuyệt đối sẽ không để hắn tay nắm thực quyền, nếu không ngay cả ngủ cũng không ngon.

Hứa Thất An ở trên chuyện này, đảm đương là một nhân vật công cụ người.

Chủ yếu là, hắn trước mắt trọng tâm không ở triều đình, không ở kinh thành.

“Nếu không ngoài dự liệu, trước bữa trưa sẽ có buổi chầu nhỏ, đến lúc đó, chuyện quyên tiền có thể định ra.”

“Đây là chuyện tốt.”

Hứa Thất An nói.

Đây là chuyện tốt, cho nên hắn nguyện ý làm công cụ người.

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Hứa Thất An đứng dậy cáo từ, đi tới cửa phòng trà, dừng lại, ngoái đầu nhìn lại phòng uống trà bài trí không có gì thay đổi.

Bỗng nhiên nhớ tới mùa đông năm trước, hắn vừa gia nhập Đả Canh Nhân không lâu, vừa ôm đùi Ngụy Uyên.

Mỗi khi tới đây gặp Ngụy Uyên, trong lòng rất thấp thỏm.

“Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong... Tìm Xuân ca còn có Tống Đình Phong, Chu Quảng Hiếu uống vài chén.” Quần thần trong điện, sắc mặt xanh mét, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, lại bất đắc dĩ.

Người có tên cây có bóng, tên thất phu này từng giết quốc công, từng chém hoàng đế, nổi cuồng lên, không nhận người thân.

Trông cậy vào quy củ quan trường, luật pháp Đại Phụng ước thúc hắn, quả thực si tâm vọng tưởng.

Người này nếu chấp chưởng Đả Canh Nhân, toàn bộ quan trường đều phải mặc cho hắn nhào nặn... Vừa nghĩ tới đây, không ít người trong điện đã bắt đầu sinh ra ý nghĩ từ quan.

Quan trường như vậy lăn lộn không có ý nghĩa, một người không tuân thủ quy củ nắm giữ quan trường, là chuyện rất đáng sợ.

Hứa Thất An đổi giọng, nói:

“Các vị nếu chịu tận tâm phụ tá bệ hạ, chăm chỉ chính vụ vì dân, Hứa mỗ tự nhiên sẽ không làm khó các ngươi. Trái lại, hôm qua của Tào quốc công cùng Hộ quốc công, là ngày mai của các ngươi.”

Trong điện im ắng, không ai phản bác, không ai đáp lại.

Không có thanh âm, cũng một loại thái độ.

Huân quý cùng chư công vẻ mặt không cam lòng, nhưng có thể là lời nói cuối cùng của Hứa Thất An tạo ra được một chút tác dụng, cảm xúc của bọn họ tạm thời coi như ổn định.

Một người áp đảo bách quan, Đại Phụng hiện nay, trừ Giám chính, chỉ Hứa Thất An có thể làm được... Vĩnh Hưng đế thấy thế, cười ha ha làm nóng không khí lên:

“Có Hứa ái khanh tọa trấn nha môn Đả Canh Nhân, trẫm an tâm rồi, về sau còn làm phiền Hứa ái khanh giúp đỡ trẫm nhiều hơn.

“Bãi triều đi.”

Hắn mỉm cười đứng dậy, dẫn theo thái giám bên người rời khỏi Kim Loan điện.

Buổi chầu chấm dứt, văn võ bá quan lặng lẽ đi ở trên quảng trường, Lưu Hồng cùng Vương thủ phụ đứng ở trên bậc thang ngoài Kim Loan điện quan sát, các quan ai cũng ủ rũ, như là nếm mùi thất bại.

Hứa Thất An từ trong điện đi ra, hướng hai người gật đầu chào hỏi.

Vương thủ phụ cũng gật gật đầu, hỏi: “Long khí thu thập như thế nào?”

Hứa Thất An thở dài: “Gánh nặng mà đường xa.”

Vương thủ phụ im lặng một lát, vái thật sâu, xoay người rời khỏi.

“Lưu đại nhân, tìm một chỗ uống rượu?”

Hứa Thất An cười nói: “Vừa lúc có một số việc muốn hỏi Lưu đại nhân.”

Lưu Hồng cũng cười lên, từ chối đề nghị của Hứa Thất An:

“Uống rượu thì thôi, cái này nếu như bị người ta buộc tội, một tháng bổng lộc liền không còn nữa.

“Đi nha môn Đả Canh Nhân đi, chúng ta lấy trà thay rượu, trò chuyện chút.”

...

Hạo Khí Lâu, phòng uống trà lầu bảy.

Hứa Thất An ngồi ở sau bàn, cùng hai người Trương Hành Anh, Lưu Hồng nâng chén ra hiệu, trêu chọc:

“Chúc mừng Trương đại nhân thăng quan, đêm nay câu lan nghe khúc, ngươi mời khách.”

Lưu Hồng trêu: “Lấy thân phận Hứa Ngân la, uống hoa tửu đương nhiên chọn ở Giáo Phường Ti, sao là đi câu lan.”

Hứa Thất An lắc đầu: “Trước khi Phù Hương chết, ta từng đáp ứng nàng, không đi Giáo Phường Ti nữa.”

Lưu Hồng cùng Trương Hành Anh liếc nhau, đều tự thở dài.

Cũng không phải thở dài Phù Hương hồng nhan bạc mệnh, bọn họ thở dài là ruộng bể nương dâu, cảnh còn người mất.

Trương Hành Anh cảm xúc rất sâu, lúc trước hắn lấy thân phận tuần phủ đứng đầu, đi Vân Châu tra án.

Lúc đó, Hứa Thất An chỉ là một đồng la nho nhỏ, Luyện Khí cảnh đỉnh phong, trên đường trùng kích Luyện Thần cảnh.

Một năm thời gian ngắn ngủn, Ngụy công đã chết, Nguyên Cảnh đế đã chết, mà tiểu đồng la lúc trước, hôm nay đã siêu phàm nhập thánh, trở thành đại nhân vật thật sự.

“Có chuyện muốn làm phiền Lưu đại nhân.”

Hứa Thất An buông chén trà, giọng điệu trịnh trọng:

“Ngươi biết ta đang thu thập long khí, chúng nó phân tán ở các nơi của Trung Nguyên, muốn trong khoảng thời gian ngắn tập hợp đủ, không khác biển rộng tìm kim. Vốn do quan phủ ra mặt là tiết kiệm sức nhất có hiệu quả nhất.

“Nhưng hôm nay tình hình tai nạn các nơi nghiêm trọng, quan phủ chỉ sợ khó có thể làm tốt công tác thu thập tình báo, hơn nữa dễ bị thế lực đối địch thu thập thành quả. Ta cần một tổ chức tình báo kín đáo hơn, có hiệu quả hơn hỗ trợ.”

Lưu Hồng nghe hiểu, “Ngươi muốn cơ sở ngầm của Đả Canh Nhân?”

Thấy Hứa Thất An gật đầu, Lưu Hồng sắc mặt ngưng trọng lắc lắc đầu:

“Ta chưa kế thừa cơ sở ngầm của Đả Canh Nhân.”

Hứa Thất An sửng sốt một phen: “Cái gì?”

Lưu Hồng giải thích:

“Ta sau khi tiếp nhận nha môn Đả Canh Nhân, từng đi kho công văn tìm kiếm hồ sơ ghi lại bố cục cơ sở ngầm các nơi, nhưng phát hiện nó sớm đã không cánh mà bay.

“Lại viên phụ trách trông coi kho công văn nói cho ta biết, Ngụy công ở trước khi xuất chinh, đã lấy nó đi.”

Hứa Thất An cau mày: “Ngụy công, mang hồ sơ những cơ sở ngầm đó lấy đi rồi?”

Lưu Hồng gật đầu: “Ta vốn tưởng hắn sẽ mang cơ sở ngầm Đả Canh Nhân giao phó cho ngươi, hôm nay xem ra, Ngụy công là có tính toán khác.”

Đầu ngón tay Hứa Thất An khẽ gõ mặt bàn, chậm rãi nói: “Hai vị đại nhân cảm thấy, Ngụy công mang nó phó thác cho ai?”

Lưu Hồng cùng Trương Hành Anh liếc nhau, đều lắc đầu.

Hứa Thất An có chút thất vọng, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, quay sang nói:

“Ta ngày mai sẽ rời khỏi kinh thành, chuyện nha môn Đả Canh Nhân, làm phiền Lưu đại nhân tiếp tục nhọc lòng.

“Cũng đừng quên viết sổ con nói cho Vĩnh Hưng đế một tiếng, bảo hắn không cần lo lắng ta tên võ phu này sẽ khống chế thiên tử để hiệu lệnh thiên hạ.”

Nghe vậy, Trương Hành Anh và Lưu Hồng đồng loạt lắc đầu, cười lên.

Nhìn từ trước mắt mà nói, bệ hạ là không có khả năng thật sự để Hứa Thất An chấp chưởng nha môn Đả Canh Nhân.

Đế vương tâm thuật nặng, một điều cơ sở nhất chính là “cân bằng”, Hứa Thất An có thể áp chế văn võ bá quan, nhưng ai có thể áp chế Hứa Thất An?

Một tồn tại không ai có thể kiềm chế như vậy, Vĩnh Hưng đế là tuyệt đối sẽ không để hắn tay nắm thực quyền, nếu không ngay cả ngủ cũng không ngon.

Hứa Thất An ở trên chuyện này, đảm đương là một nhân vật công cụ người.

Chủ yếu là, hắn trước mắt trọng tâm không ở triều đình, không ở kinh thành.

“Nếu không ngoài dự liệu, trước bữa trưa sẽ có buổi chầu nhỏ, đến lúc đó, chuyện quyên tiền có thể định ra.”

“Đây là chuyện tốt.”

Hứa Thất An nói.

Đây là chuyện tốt, cho nên hắn nguyện ý làm công cụ người.

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Hứa Thất An đứng dậy cáo từ, đi tới cửa phòng trà, dừng lại, ngoái đầu nhìn lại phòng uống trà bài trí không có gì thay đổi.

Bỗng nhiên nhớ tới mùa đông năm trước, hắn vừa gia nhập Đả Canh Nhân không lâu, vừa ôm đùi Ngụy Uyên.

Mỗi khi tới đây gặp Ngụy Uyên, trong lòng rất thấp thỏm.

“Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong... Tìm Xuân ca còn có Tống Đình Phong, Chu Quảng Hiếu uống vài chén.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.