Chương trước
Chương sau
Buổi chầu chấm dứt không đến nửa canh giờ, phàm là quan lại kinh thành tai mắt linh thông, cơ bản đều sẽ biết sóng gió buổi chầu hôm nay.

Con rể tương lai của Vương thủ phụ, Hứa gia Nhị Lang Hứa Tân Niên, đảm đương lính xung phong “chính sách quyên tiền”, ở Kim Loan điện giận mắng chư công, phê phán đau huân quý, khẩn cầu bệ hạ tiếp thu kế sách của hắn, kêu gọi quyên tiền.

Theo quan lại kinh thành lúc ấy đứng ở bậc thang ngoài điện lộ ra, Hứa Nhị lang khẩu chiến chư công, mắng các quan cả điện xấu hổ không ai ứng chiến.

Tuy Hứa Nhị lang thắng ở trên kỹ năng miệng lưỡi, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể đối kháng đại thế, ở dưới huân quý cùng chư công cực lực phản đối, buổi chầu lấy phương thức gần như trò khôi hài chấm dứt.

Trong lúc nhất thời, Hứa Từ Cựu thành nhân vật phong vân, trung tâm đề tài.

“Sớm nghe nói bệ hạ muốn kêu gọi quyên tiền, quốc khố trống rỗng, tự nhiên do thuế má bỏ thêm vào, nào có đạo lý để chúng ta tán tài.”

“Ài, bệ hạ trẻ tuổi hăng hái, làm việc không nói quy củ.”

“Các ngươi có điều không biết, kế sách kêu gọi quyên tiền này, là Hứa Tân Niên kia nghĩ ra. Bệ hạ lúc ban đầu chưa đáp ứng, không chịu nổi kẻ này khua môi múa mép, mang kế này miêu tả ba hoa chích choè, khiến bệ hạ cảm thấy chỉ cần chúng ta quyên ra ngân lượng, tình hình tai nạn các nơi liền có thể giải quyết dễ dàng.”

“Vô sỉ, quả thực vô sỉ! Hứa Tân Niên này vì tiền đồ thật sự là bất chấp thủ đoạn, hắn sao không mang gia tài tan hết? Chúng ta bổng lộc có hạn, trước mặt sống tạm mà thôi.”

“Hừ, tiểu nhân quan trường mà thôi.”

“Há chỉ là tiểu nhân, càng là tên mặt trắng, nếu không phải dựa vào một khuôn mặt như đàn bà, câu dẫn thiên kim của Vương thủ phụ, hắn chẳng là cái gì cả.”

Bắt buộc quyên tiền, ở bất cứ thời đại nào, trong mắt bất cứ quần thể nào cũng không được hoan nghênh, thậm chí căm hận.

Nhân sĩ trung thành một bầu nhiệt huyết vì nước vì dân dù sao số ít.

Cộng thêm Hứa Tân Niên buộc vào đương triều thủ phụ, tiền đồ như gấm, vốn trêu vào không ít kẻ ngứa mắt, hắn không hề nghi ngờ thành đối tượng các giai tầng quan trường chửi rủa phỉ nhổ.

Hàn Lâm viện.

Hứa Tân Niên thân ở trung tâm cơn bão, hờ hững đối với tin đồn bên ngoài, dựa bàn soạn bố cáo.

“Từ Cựu.”

Mấy tên thứ cát sĩ đi vào trong sảnh, lòng đầy căm phẫn nói:

“Bên ngoài tiếng mắng xôn xao, đám hoa mắt ù tai đó, đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy uổng phí rồi.”

“Hừ, bọn họ trải qua cuộc sống xa hoa lãng phí quen, nào sẽ bận tâm dân chúng chết sống.”

Hàn Lâm viện là thanh lưu trong thanh lưu, xưa nay mắt cao hơn đỉnh, khinh thường quan viên tầm thường.

Nếu mang quan viên bình thường so sánh nước bùn, vậy bọn họ chính là tự xưng hoa sen.

Ngày thường tư thái cao ngạo làm người ta chán ghét.

Nhưng bọn họ quả thật so với quan viên bình thường thuần túy hơn, suy nghĩ thông suốt hơn, còn chưa bị quan trường cái chảo lớn này nhuộm bẩn tâm trí.

Hứa Nhị lang nghĩ một chút, rút ra một tờ giấy Tuyên Thành, nâng bút viết xuống:

“Lục bách niên lai dưỡng sĩ triêu, như hà văn vũ tẫn giai đào (sáu trăm năm nuôi quan lại, sao văn võ chạy trốn hết).”

Mắt mấy vị thứ cát sĩ sáng lên, vỗ tay khen: “Hay!”

Lúc này, Hàn Lâm viện đại học sĩ Mã Tu Văn nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng, mặt không biểu cảm đi đến.

“Tiên sinh!”

Hứa Tân Niên và mấy vị thứ cát sĩ cùng nhau chắp tay hành lễ.

Mã Tu Văn tính cách cổ hủ, quanh năm không có vẻ mặt, cho nên khuôn mặt tỏ ra cứng ngắc. Hắn lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, nói:

“Hứa Từ Cựu, đến trong phòng của ta.”

Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi.

Mấy vị thứ cát sĩ vứt cho Hứa Tân Niên một cái vẻ mặt “Ngươi tự giải quyết cho tốt”.

Hứa Tân Niên cười khổ một tiếng, hiếm thấy có chút da đầu phát tê.

Hắn hướng các đồng nghiệp chắp tay, bước nhanh rời khỏi, đi nơi Mã Tu Văn làm việc.

Mã Tu Văn ngồi ở sau bàn, trong tay bưng chén trà lài màu sứ diễm lệ, ánh mắt xuyên thấu qua hơi nước lượn lờ bốc lên, nhìn chằm chằm Hứa Tân Niên vài lần.

“Tự mình rót trà!”

Hắn thản nhiên nói.

Hứa Tân Niên lắc đầu: “Đầy mình nước trà, không uống nổi nữa.”

Mã Tu Văn chưa bắt buộc, im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên nói:

“Chủ ý của Vương thủ phụ?”

Hứa Tân Niên lắc đầu: “Là chủ ý của bản thân ta, thủ phụ đại nhân ban đầu cũng không biết. Thẳng đến bệ hạ tiếp thu kế sách của ta, mới nói cho thủ phụ đại nhân.”

Mã Tu Văn giật mình, “Ta biết mà, Vương thủ phụ sao có khả năng bảo ngươi làm loại chuyện chọc nhiều người tức giận này. Chặn đường tiền bạc của người ta, như giết cha mẹ người ta. Cướp tiền tài người ta cũng chẳng tốt hơn là bao.”

Nhấp một ngụm trà nóng, tiếp tục nói:

“Bệ hạ muốn đưa tay từ trong túi bọn họ lấy tiền cũng khó, đừng nói là ngươi.

“Ngươi giờ còn chưa từ Hàn Lâm viện đi ra ngoài đâu, đã hỏng thanh danh. Hảo cảm ngày đó theo bách quan chặn ở ngọ môn giận mắng Hoài Vương, đều bởi việc này mà mất hết.”

Hứa Tân Niên không kiêu không nịnh: “Nhân sĩ trung thành chân chính, sẽ không bởi việc này oán ta hận ta.”

Mã Tu Văn là Hàn Lâm viện đại học sĩ, phụ trách dạy quan viên trẻ tuổi của Hàn Lâm viện, Hứa Tân Niên cũng coi như đệ tử của hắn.

Mã đại học sĩ lắc đầu: “Chung quy là phải ẩn dật, không ngại nói thẳng với ngươi, kế này không thông.”

Dừng một chút, trầm giọng nói: “Vừa rồi ra ngoài đi một vòng, kẻ chửi mắng chỗ nào cũng có, kẻ ghen tị ngươi, càng muốn nhân cơ hội đối phó ngươi. Ngày mai làm tốt chuẩn bị bị buộc tội đi.”

Hứa Tân Niên chắp tay nói: “Đa tạ tiên sinh nhắc nhở.”

Mã Tu Văn khoát tay: “Đi đi.”

Hứa Tân Niên trở lại trong phòng làm việc, mấy tên thứ cát sĩ giao hảo lại đi tới, nói:

“Từ Cựu, sau khi hết giờ đi Giáo Phường Ti uống rượu đi, quên đi những việc sốt ruột này.”

Quan viên sau khi hết giờ làm kết bạn đi Giáo Phường Ti, là thao tác bình thường, hiện tượng phổ biến.

Hứa Tân Niên theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghe vị đồng nghiệp nào đó nói:

“Trời giá rét đất đông lạnh, tay cũng không cầm được cán bút, cần bộ ngực các cô nương Giáo Phường Ti làm ấm chút.”

Hứa Từ Cựu đã mấy tháng chưa động vào nữ nhân nghĩ nghĩ, liền đồng ý, nói:

“Nhưng tối nay trong nhà có việc, trước hoàng hôn ta phải về phủ, ban đêm không nghỉ ở Giáo Phường Ti.”

...

Hoàng hôn!

Hứa Thất An bằng vào thủ đoạn Ám Cổ quỷ thần khó lường, rời khỏi Linh Bảo Quan, theo dòng người rộn ràng nhốn nháo, hướng phía Hứa phủ đi đến.

Mặc kệ các nơi tình hình tai nạn nghiêm trọng cỡ nào, kinh thành, nhất là nội thành cùng hoàng thành, vĩnh viễn là ca múa mừng cảnh thái bình, dân chúng giàu có an khang.

“Thế này thì rất dễ dàng bị một chiếc lá che cả tầm mắt!”

Hắn cảm khái một tiếng, vừa đi, vừa ở bên đường nhìn quanh.

Rất nhanh, hắn tìm được mục tiêu, một lão ông bán quýt xanh.

Lão ông ngồi ở bên đường, trước mặt bày hai sọt quýt xanh. Buổi chầu chấm dứt không đến nửa canh giờ, phàm là quan lại kinh thành tai mắt linh thông, cơ bản đều sẽ biết sóng gió buổi chầu hôm nay.

Con rể tương lai của Vương thủ phụ, Hứa gia Nhị Lang Hứa Tân Niên, đảm đương lính xung phong “chính sách quyên tiền”, ở Kim Loan điện giận mắng chư công, phê phán đau huân quý, khẩn cầu bệ hạ tiếp thu kế sách của hắn, kêu gọi quyên tiền.

Theo quan lại kinh thành lúc ấy đứng ở bậc thang ngoài điện lộ ra, Hứa Nhị lang khẩu chiến chư công, mắng các quan cả điện xấu hổ không ai ứng chiến.

Tuy Hứa Nhị lang thắng ở trên kỹ năng miệng lưỡi, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể đối kháng đại thế, ở dưới huân quý cùng chư công cực lực phản đối, buổi chầu lấy phương thức gần như trò khôi hài chấm dứt.

Trong lúc nhất thời, Hứa Từ Cựu thành nhân vật phong vân, trung tâm đề tài.

“Sớm nghe nói bệ hạ muốn kêu gọi quyên tiền, quốc khố trống rỗng, tự nhiên do thuế má bỏ thêm vào, nào có đạo lý để chúng ta tán tài.”

“Ài, bệ hạ trẻ tuổi hăng hái, làm việc không nói quy củ.”

“Các ngươi có điều không biết, kế sách kêu gọi quyên tiền này, là Hứa Tân Niên kia nghĩ ra. Bệ hạ lúc ban đầu chưa đáp ứng, không chịu nổi kẻ này khua môi múa mép, mang kế này miêu tả ba hoa chích choè, khiến bệ hạ cảm thấy chỉ cần chúng ta quyên ra ngân lượng, tình hình tai nạn các nơi liền có thể giải quyết dễ dàng.”

“Vô sỉ, quả thực vô sỉ! Hứa Tân Niên này vì tiền đồ thật sự là bất chấp thủ đoạn, hắn sao không mang gia tài tan hết? Chúng ta bổng lộc có hạn, trước mặt sống tạm mà thôi.”

“Hừ, tiểu nhân quan trường mà thôi.”

“Há chỉ là tiểu nhân, càng là tên mặt trắng, nếu không phải dựa vào một khuôn mặt như đàn bà, câu dẫn thiên kim của Vương thủ phụ, hắn chẳng là cái gì cả.”

Bắt buộc quyên tiền, ở bất cứ thời đại nào, trong mắt bất cứ quần thể nào cũng không được hoan nghênh, thậm chí căm hận.

Nhân sĩ trung thành một bầu nhiệt huyết vì nước vì dân dù sao số ít.

Cộng thêm Hứa Tân Niên buộc vào đương triều thủ phụ, tiền đồ như gấm, vốn trêu vào không ít kẻ ngứa mắt, hắn không hề nghi ngờ thành đối tượng các giai tầng quan trường chửi rủa phỉ nhổ.

Hàn Lâm viện.

Hứa Tân Niên thân ở trung tâm cơn bão, hờ hững đối với tin đồn bên ngoài, dựa bàn soạn bố cáo.

“Từ Cựu.”

Mấy tên thứ cát sĩ đi vào trong sảnh, lòng đầy căm phẫn nói:

“Bên ngoài tiếng mắng xôn xao, đám hoa mắt ù tai đó, đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy uổng phí rồi.”

“Hừ, bọn họ trải qua cuộc sống xa hoa lãng phí quen, nào sẽ bận tâm dân chúng chết sống.”

Hàn Lâm viện là thanh lưu trong thanh lưu, xưa nay mắt cao hơn đỉnh, khinh thường quan viên tầm thường.

Nếu mang quan viên bình thường so sánh nước bùn, vậy bọn họ chính là tự xưng hoa sen.

Ngày thường tư thái cao ngạo làm người ta chán ghét.

Nhưng bọn họ quả thật so với quan viên bình thường thuần túy hơn, suy nghĩ thông suốt hơn, còn chưa bị quan trường cái chảo lớn này nhuộm bẩn tâm trí.

Hứa Nhị lang nghĩ một chút, rút ra một tờ giấy Tuyên Thành, nâng bút viết xuống:

“Lục bách niên lai dưỡng sĩ triêu, như hà văn vũ tẫn giai đào (sáu trăm năm nuôi quan lại, sao văn võ chạy trốn hết).”

Mắt mấy vị thứ cát sĩ sáng lên, vỗ tay khen: “Hay!”

Lúc này, Hàn Lâm viện đại học sĩ Mã Tu Văn nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng, mặt không biểu cảm đi đến.

“Tiên sinh!”

Hứa Tân Niên và mấy vị thứ cát sĩ cùng nhau chắp tay hành lễ.

Mã Tu Văn tính cách cổ hủ, quanh năm không có vẻ mặt, cho nên khuôn mặt tỏ ra cứng ngắc. Hắn lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, nói:

“Hứa Từ Cựu, đến trong phòng của ta.”

Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi.

Mấy vị thứ cát sĩ vứt cho Hứa Tân Niên một cái vẻ mặt “Ngươi tự giải quyết cho tốt”.

Hứa Tân Niên cười khổ một tiếng, hiếm thấy có chút da đầu phát tê.

Hắn hướng các đồng nghiệp chắp tay, bước nhanh rời khỏi, đi nơi Mã Tu Văn làm việc.

Mã Tu Văn ngồi ở sau bàn, trong tay bưng chén trà lài màu sứ diễm lệ, ánh mắt xuyên thấu qua hơi nước lượn lờ bốc lên, nhìn chằm chằm Hứa Tân Niên vài lần.

“Tự mình rót trà!”

Hắn thản nhiên nói.

Hứa Tân Niên lắc đầu: “Đầy mình nước trà, không uống nổi nữa.”

Mã Tu Văn chưa bắt buộc, im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên nói:

“Chủ ý của Vương thủ phụ?”

Hứa Tân Niên lắc đầu: “Là chủ ý của bản thân ta, thủ phụ đại nhân ban đầu cũng không biết. Thẳng đến bệ hạ tiếp thu kế sách của ta, mới nói cho thủ phụ đại nhân.”

Mã Tu Văn giật mình, “Ta biết mà, Vương thủ phụ sao có khả năng bảo ngươi làm loại chuyện chọc nhiều người tức giận này. Chặn đường tiền bạc của người ta, như giết cha mẹ người ta. Cướp tiền tài người ta cũng chẳng tốt hơn là bao.”

Nhấp một ngụm trà nóng, tiếp tục nói:

“Bệ hạ muốn đưa tay từ trong túi bọn họ lấy tiền cũng khó, đừng nói là ngươi.

“Ngươi giờ còn chưa từ Hàn Lâm viện đi ra ngoài đâu, đã hỏng thanh danh. Hảo cảm ngày đó theo bách quan chặn ở ngọ môn giận mắng Hoài Vương, đều bởi việc này mà mất hết.”

Hứa Tân Niên không kiêu không nịnh: “Nhân sĩ trung thành chân chính, sẽ không bởi việc này oán ta hận ta.”

Mã Tu Văn là Hàn Lâm viện đại học sĩ, phụ trách dạy quan viên trẻ tuổi của Hàn Lâm viện, Hứa Tân Niên cũng coi như đệ tử của hắn.

Mã đại học sĩ lắc đầu: “Chung quy là phải ẩn dật, không ngại nói thẳng với ngươi, kế này không thông.”

Dừng một chút, trầm giọng nói: “Vừa rồi ra ngoài đi một vòng, kẻ chửi mắng chỗ nào cũng có, kẻ ghen tị ngươi, càng muốn nhân cơ hội đối phó ngươi. Ngày mai làm tốt chuẩn bị bị buộc tội đi.”

Hứa Tân Niên chắp tay nói: “Đa tạ tiên sinh nhắc nhở.”

Mã Tu Văn khoát tay: “Đi đi.”

Hứa Tân Niên trở lại trong phòng làm việc, mấy tên thứ cát sĩ giao hảo lại đi tới, nói:

“Từ Cựu, sau khi hết giờ đi Giáo Phường Ti uống rượu đi, quên đi những việc sốt ruột này.”

Quan viên sau khi hết giờ làm kết bạn đi Giáo Phường Ti, là thao tác bình thường, hiện tượng phổ biến.

Hứa Tân Niên theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghe vị đồng nghiệp nào đó nói:

“Trời giá rét đất đông lạnh, tay cũng không cầm được cán bút, cần bộ ngực các cô nương Giáo Phường Ti làm ấm chút.”

Hứa Từ Cựu đã mấy tháng chưa động vào nữ nhân nghĩ nghĩ, liền đồng ý, nói:

“Nhưng tối nay trong nhà có việc, trước hoàng hôn ta phải về phủ, ban đêm không nghỉ ở Giáo Phường Ti.”

...

Hoàng hôn!

Hứa Thất An bằng vào thủ đoạn Ám Cổ quỷ thần khó lường, rời khỏi Linh Bảo Quan, theo dòng người rộn ràng nhốn nháo, hướng phía Hứa phủ đi đến.

Mặc kệ các nơi tình hình tai nạn nghiêm trọng cỡ nào, kinh thành, nhất là nội thành cùng hoàng thành, vĩnh viễn là ca múa mừng cảnh thái bình, dân chúng giàu có an khang.

“Thế này thì rất dễ dàng bị một chiếc lá che cả tầm mắt!”

Hắn cảm khái một tiếng, vừa đi, vừa ở bên đường nhìn quanh.

Rất nhanh, hắn tìm được mục tiêu, một lão ông bán quýt xanh.

Lão ông ngồi ở bên đường, trước mặt bày hai sọt quýt xanh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.