Chương trước
Chương sau
Nghĩ hắn đường đường tứ phẩm Nguyên Anh, sợ đường trơn?

Kết quả vừa đi vài bước, thánh tử chợt thấy lòng bàn chân bị trượt, từ thềm đá “huỵch huỵch” lăn xuống.

Hắn đau đến nhe răng trợn mắt, lắp bắp nói:

“Quả, quả thật rất trơn.”

Một lần này, hắn phi thường chú ý dưới chân, thường thường cúi đầu nhìn đường.

Sau khi hữu kinh vô hiểm đi ba mươi bậc thang, trượt chân quỷ dị lại xuất hiện, thánh tử lăn mãi tới cuối, ngã đến mức ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra.

“Đã bảo ngươi đi sát tường!” Lý Diệu Chân cười nói.

Hằng Viễn mở miệng, quay đầu liếc Lý Diệu Chân phía sau, nàng bình thường rất nghiêm túc.

Nhưng từ sau khi gặp lại sư huynh Lý Linh Tố, liền trở nên xấu bụng.

Lý Linh Tố ngẩng đầu, nhìn về phía Miêu Hữu Phương cũng chưa đi sát tường:

“Ngươi cảm thấy trượt chân không?”

Miêu Hữu Phương ở trên cầu thang té ngã: “Không trơn mà.”

Kẻ này còn rất biết diễn... Sở Nguyên Chẩn nhìn Miêu Hữu Phương một cái.

Lý Linh Tố nghĩ nghĩ, nói: “Ta không đi nữa, các ngươi đi lên trước.”

Hắn cảnh giác nhìn chung quanh, hoài nghi Lý Diệu Chân đang ám toán hắn, nhưng hắn không có chứng cớ.

“Sư huynh này của ta, phong lưu thành tánh, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Ngẫu nhiên cũng phải cho hắn biết một chút giang hồ hiểm ác.”

Lý Diệu Chân lấy phương thức truyền âm đưa ra lý do của mình.

Hằng Viễn nghĩ nghĩ, tán đồng ý kiến của nàng.

Sở Nguyên Chẩn thì cảm thấy chỗ nào đó không đúng, truyền âm nói:

“Ngươi không cảm thấy Hứa Thất An cũng trêu hoa ghẹo nguyệt sao.”

Lý Diệu Chân kinh ngạc nói: “Có sao?”

Sở Nguyên Chẩn: “...”

Nhìn theo bốn người rời khỏi, Lý Linh Tố lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Chung Ly là ngũ phẩm thuật sĩ, gọi là Dự Ngôn Sư. Thuật sĩ cảnh giới này sẽ vận rủi quấn thân, liên lụy người bên cạnh.”

Đột nhiên, thanh âm trầm thấp vang lên ở sau người.

Lý Linh Tố quay đầu nhìn lại, thấy một cái bóng lưng.

“Thì ra là thế!”

Lý Linh Tố vừa cảm thấy hành vi lấy cái ót nhìn người có chút quen thuộc, vừa bừng tỉnh đại ngộ.

Sau đó có chút không phục nói: “Vậy vì sao chỉ có ta ngã xuống...”

Hắn bỗng nhiên không nói nữa, vẻ mặt như ăn chuột chết.

...

Một lần này, Lý Linh Tố không có bất cứ nguy cơ gì quay về mặt đất, khoảnh khắc đẩy ra cửa đi thông mặt đất, Dương Thiên Huyễn đồng bộ truyền tống, xuất hiện ở phía sau hắn, vẫn như cũ là đưa lưng về phía hắn.

“Bọn họ đi đâu rồi?”

Lý Linh Tố phát hiện Miêu Hữu Phương chờ đợi ở lối vào, liền hỏi.

Miêu Hữu Phương liền nói:

“Mới vừa nghe thuật sĩ ở sảnh nói chuyện cùng Lý đạo trưởng, tựa như là hai vị công chúa đến đây.”

Hắn nhún nhún vai, cười khổ nói: “Ta chỉ là thảo dân, không dám gặp loại đại nhân vật đó.”

Đuổi đi Chử Thải Vi, Hứa Thất An không để ý Giám chính ở đây, nắm bàn tay mềm mại của quốc sư, thâm tình nói:

“Quốc sư, ngài mang theo chúng ta trở lại kinh thành, đường xá bôn ba, nghĩ hẳn là mệt mỏi rồi.

“Về trước Linh Bảo Quan chờ ta.”

Hắn biết nhân cách này là “Yêu”, ý đồ dùng yêu để cảm hóa quốc sư.

Lạc Ngọc Hành nhẹ nhàng nói:

“Vậy chàng chớ quên nói rõ với những nữ nhân kia, bổn tọa đường đường đạo thủ Nhân tông, không cho phép chàng hai lòng.”

Thế mà thật sự hữu hiệu? Hứa Thất An dùng sức gật đầu: “Trong lòng ta chỉ có một mình quốc sư.”

Dù sao qua hôm nay, ngươi sẽ không là ngươi nữa...

Lạc Ngọc Hành khống chế ánh sáng vàng, biến mất ở phương hướng hoàng thành.

Nhìn theo quốc sư rời khỏi, Hứa Thất An như trút được gánh nặng, cá mập đi rồi, đám cá con của hắn an toàn rồi.

Từ biệt Giám chính, thông qua bậc thang bằng gỗ, hắn ở dưới Chử Thải Vi dẫn đường, ở trong một phòng trà lầu tám, gặp được Lâm An cùng Hoài Khánh đã lâu không gặp.

Trong mơ lúc nào cũng sẽ nhìn thấy váy trắng cùng váy đỏ.

Váy đỏ vừa thấy hắn, mắt hoa đào quyến rũ đa tình lập tức chứa đầy một tầng hơi nước, mặt trứng ngỗng tuyên khắc nhớ nhung cùng u oán.

Váy trắng tự phụ cao ngạo lạnh lùng trước sau như một, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Nhưng nháy mắt nhìn thấy Hứa Thất An, khuôn mặt váy trắng là nhu hòa.

Trừ Hoài Khánh cùng Lâm An, trong phòng trà rộng rãi còn có Sở Nguyên Chẩn, Hằng Viễn, Lý Diệu Chân cùng Chung Ly.

“Ra mắt hai vị điện hạ, Chung sư tỷ, nhìn thấy ngươi bình yên vô sự, ta liền yên tâm rồi.”

Hứa Thất An cười chào hỏi với các nàng.

“Cẩu nô tài!”

Lâm An theo thói quen hô lên “gọi yêu”, chống bàn đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.

Mắt hoa đào muốn nói lại thôi nhìn hắn.

“Tu vi ngươi đã khôi phục không ít.” Chung Ly nhỏ giọng nói.

“Hứa đại nhân du lịch bên ngoài nhiều ngày, long khí góp nhặt bao nhiêu rồi?” Hoài Khánh hỏi.

Dưới tình huống mọi người đều có mặt, các nàng ngược lại tương đối khắc chế... Hứa Thất An đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, bắt đầu nói về tình huống mình du lịch tới nay.

Phiếu Phiếu hai tay chống má, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Hoài Khánh cầm chén trà, khi thì nhấp một ngụm, cẩn thận nghe.

Chung Ly tư thế ngồi nhu thuận nhất, toàn bộ hành trình cũng không có động tác dư thừa.

Chử Thải Vi cũng ngồi xuống ở bên cạnh hắn, vừa ăn giò thủy tinh, vừa nghe.

Hứa Thất An rõ như lòng bàn tay đối với tính cách cô nương đang ngồi, chuyện thú vị trên đường du lịch nói cho Lâm An nghe, món ngon nói cho Chử Thải Vi nghe, quá trình thu thập long khí nói cho Hoài Khánh nghe.

Từ Ung Châu đến Lôi Châu, từ Lôi Châu đến Ung Châu, mãi cho đến trở lại kinh thành.

Thời gian một nén nhang liền nói xong.

Thứ nên lướt qua đương nhiên cũng sẽ lướt qua, ví dụ như từng chi tiết ở chung với Mộ Nam Chi.

“Thật thú vị, chúng ta về sau cũng hành tẩu giang hồ một chút.” Phiếu Phiếu dịu dàng nói.

“Chờ ta xử lý xong công việc trong tay, khôi phục tu vi, liền mang ngươi du lịch Trung Nguyên.” Hứa Thất An nhẹ nhàng nói.

Hy vọng không phải hứa hẹn suông chăn bò dê ngoài biên giới*... Trong lòng hắn bổ sung một câu.

(*: lời hứa của Tiêu Phong với A Châu trong Thiên Long Bát Bộ)

“Phật môn cũng tham dự thu thập long khí, dã tâm ý đồ nhúng tay Trung Nguyên rất rõ ràng như lột trần, phải đề phòng Tây Vực cùng phản quân Vân Châu cấu kết.”

Khứu giác Hoài Khánh sâu sắc trước sau như một.

“Cổ mộ nọ Tương Châu Sài gia thủ hộ ở nơi nào? Có bản đồ không?”

Chung Ly thì càng cảm thấy hứng thú hơn đối với cổ mộ.

Ài, ta đối với cổ mộ địa cung cũng có bệnh sợ kích thích rồi... Hứa Thất An lắc đầu:

“Nửa tấm bản đồ ở cổ tộc, nếu tương lai muốn thăm dò cổ mộ, có thể bảo Lệ Na hỗ trợ mượn bản đồ.”

Sau khi trả lời xong vấn đề của các nàng, Hứa Thất An nói:

“Hai vị điện hạ lúc này đến Ti Thiên Giám, vì chuyện gì?”

Nếu chỉ là Phiếu Phiếu đến, Hứa Thất An thật ra cũng có thể lý giải.

Nhưng Hoài Khánh hiển nhiên sẽ không vì gặp hắn một lần, bỏ qua lệnh cấm đêm rời cung, không phù hợp thiết lập nhân vật của hoàng trưởng nữ. Nghĩ hắn đường đường tứ phẩm Nguyên Anh, sợ đường trơn?

Kết quả vừa đi vài bước, thánh tử chợt thấy lòng bàn chân bị trượt, từ thềm đá “huỵch huỵch” lăn xuống.

Hắn đau đến nhe răng trợn mắt, lắp bắp nói:

“Quả, quả thật rất trơn.”

Một lần này, hắn phi thường chú ý dưới chân, thường thường cúi đầu nhìn đường.

Sau khi hữu kinh vô hiểm đi ba mươi bậc thang, trượt chân quỷ dị lại xuất hiện, thánh tử lăn mãi tới cuối, ngã đến mức ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra.

“Đã bảo ngươi đi sát tường!” Lý Diệu Chân cười nói.

Hằng Viễn mở miệng, quay đầu liếc Lý Diệu Chân phía sau, nàng bình thường rất nghiêm túc.

Nhưng từ sau khi gặp lại sư huynh Lý Linh Tố, liền trở nên xấu bụng.

Lý Linh Tố ngẩng đầu, nhìn về phía Miêu Hữu Phương cũng chưa đi sát tường:

“Ngươi cảm thấy trượt chân không?”

Miêu Hữu Phương ở trên cầu thang té ngã: “Không trơn mà.”

Kẻ này còn rất biết diễn... Sở Nguyên Chẩn nhìn Miêu Hữu Phương một cái.

Lý Linh Tố nghĩ nghĩ, nói: “Ta không đi nữa, các ngươi đi lên trước.”

Hắn cảnh giác nhìn chung quanh, hoài nghi Lý Diệu Chân đang ám toán hắn, nhưng hắn không có chứng cớ.

“Sư huynh này của ta, phong lưu thành tánh, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Ngẫu nhiên cũng phải cho hắn biết một chút giang hồ hiểm ác.”

Lý Diệu Chân lấy phương thức truyền âm đưa ra lý do của mình.

Hằng Viễn nghĩ nghĩ, tán đồng ý kiến của nàng.

Sở Nguyên Chẩn thì cảm thấy chỗ nào đó không đúng, truyền âm nói:

“Ngươi không cảm thấy Hứa Thất An cũng trêu hoa ghẹo nguyệt sao.”

Lý Diệu Chân kinh ngạc nói: “Có sao?”

Sở Nguyên Chẩn: “...”

Nhìn theo bốn người rời khỏi, Lý Linh Tố lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Chung Ly là ngũ phẩm thuật sĩ, gọi là Dự Ngôn Sư. Thuật sĩ cảnh giới này sẽ vận rủi quấn thân, liên lụy người bên cạnh.”

Đột nhiên, thanh âm trầm thấp vang lên ở sau người.

Lý Linh Tố quay đầu nhìn lại, thấy một cái bóng lưng.

“Thì ra là thế!”

Lý Linh Tố vừa cảm thấy hành vi lấy cái ót nhìn người có chút quen thuộc, vừa bừng tỉnh đại ngộ.

Sau đó có chút không phục nói: “Vậy vì sao chỉ có ta ngã xuống...”

Hắn bỗng nhiên không nói nữa, vẻ mặt như ăn chuột chết.

...

Một lần này, Lý Linh Tố không có bất cứ nguy cơ gì quay về mặt đất, khoảnh khắc đẩy ra cửa đi thông mặt đất, Dương Thiên Huyễn đồng bộ truyền tống, xuất hiện ở phía sau hắn, vẫn như cũ là đưa lưng về phía hắn.

“Bọn họ đi đâu rồi?”

Lý Linh Tố phát hiện Miêu Hữu Phương chờ đợi ở lối vào, liền hỏi.

Miêu Hữu Phương liền nói:

“Mới vừa nghe thuật sĩ ở sảnh nói chuyện cùng Lý đạo trưởng, tựa như là hai vị công chúa đến đây.”

Hắn nhún nhún vai, cười khổ nói: “Ta chỉ là thảo dân, không dám gặp loại đại nhân vật đó.”

Đuổi đi Chử Thải Vi, Hứa Thất An không để ý Giám chính ở đây, nắm bàn tay mềm mại của quốc sư, thâm tình nói:

“Quốc sư, ngài mang theo chúng ta trở lại kinh thành, đường xá bôn ba, nghĩ hẳn là mệt mỏi rồi.

“Về trước Linh Bảo Quan chờ ta.”

Hắn biết nhân cách này là “Yêu”, ý đồ dùng yêu để cảm hóa quốc sư.

Lạc Ngọc Hành nhẹ nhàng nói:

“Vậy chàng chớ quên nói rõ với những nữ nhân kia, bổn tọa đường đường đạo thủ Nhân tông, không cho phép chàng hai lòng.”

Thế mà thật sự hữu hiệu? Hứa Thất An dùng sức gật đầu: “Trong lòng ta chỉ có một mình quốc sư.”

Dù sao qua hôm nay, ngươi sẽ không là ngươi nữa...

Lạc Ngọc Hành khống chế ánh sáng vàng, biến mất ở phương hướng hoàng thành.

Nhìn theo quốc sư rời khỏi, Hứa Thất An như trút được gánh nặng, cá mập đi rồi, đám cá con của hắn an toàn rồi.

Từ biệt Giám chính, thông qua bậc thang bằng gỗ, hắn ở dưới Chử Thải Vi dẫn đường, ở trong một phòng trà lầu tám, gặp được Lâm An cùng Hoài Khánh đã lâu không gặp.

Trong mơ lúc nào cũng sẽ nhìn thấy váy trắng cùng váy đỏ.

Váy đỏ vừa thấy hắn, mắt hoa đào quyến rũ đa tình lập tức chứa đầy một tầng hơi nước, mặt trứng ngỗng tuyên khắc nhớ nhung cùng u oán.

Váy trắng tự phụ cao ngạo lạnh lùng trước sau như một, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Nhưng nháy mắt nhìn thấy Hứa Thất An, khuôn mặt váy trắng là nhu hòa.

Trừ Hoài Khánh cùng Lâm An, trong phòng trà rộng rãi còn có Sở Nguyên Chẩn, Hằng Viễn, Lý Diệu Chân cùng Chung Ly.

“Ra mắt hai vị điện hạ, Chung sư tỷ, nhìn thấy ngươi bình yên vô sự, ta liền yên tâm rồi.”

Hứa Thất An cười chào hỏi với các nàng.

“Cẩu nô tài!”

Lâm An theo thói quen hô lên “gọi yêu”, chống bàn đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.

Mắt hoa đào muốn nói lại thôi nhìn hắn.

“Tu vi ngươi đã khôi phục không ít.” Chung Ly nhỏ giọng nói.

“Hứa đại nhân du lịch bên ngoài nhiều ngày, long khí góp nhặt bao nhiêu rồi?” Hoài Khánh hỏi.

Dưới tình huống mọi người đều có mặt, các nàng ngược lại tương đối khắc chế... Hứa Thất An đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, bắt đầu nói về tình huống mình du lịch tới nay.

Phiếu Phiếu hai tay chống má, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Hoài Khánh cầm chén trà, khi thì nhấp một ngụm, cẩn thận nghe.

Chung Ly tư thế ngồi nhu thuận nhất, toàn bộ hành trình cũng không có động tác dư thừa.

Chử Thải Vi cũng ngồi xuống ở bên cạnh hắn, vừa ăn giò thủy tinh, vừa nghe.

Hứa Thất An rõ như lòng bàn tay đối với tính cách cô nương đang ngồi, chuyện thú vị trên đường du lịch nói cho Lâm An nghe, món ngon nói cho Chử Thải Vi nghe, quá trình thu thập long khí nói cho Hoài Khánh nghe.

Từ Ung Châu đến Lôi Châu, từ Lôi Châu đến Ung Châu, mãi cho đến trở lại kinh thành.

Thời gian một nén nhang liền nói xong.

Thứ nên lướt qua đương nhiên cũng sẽ lướt qua, ví dụ như từng chi tiết ở chung với Mộ Nam Chi.

“Thật thú vị, chúng ta về sau cũng hành tẩu giang hồ một chút.” Phiếu Phiếu dịu dàng nói.

“Chờ ta xử lý xong công việc trong tay, khôi phục tu vi, liền mang ngươi du lịch Trung Nguyên.” Hứa Thất An nhẹ nhàng nói.

Hy vọng không phải hứa hẹn suông chăn bò dê ngoài biên giới*... Trong lòng hắn bổ sung một câu.

(*: lời hứa của Tiêu Phong với A Châu trong Thiên Long Bát Bộ)

“Phật môn cũng tham dự thu thập long khí, dã tâm ý đồ nhúng tay Trung Nguyên rất rõ ràng như lột trần, phải đề phòng Tây Vực cùng phản quân Vân Châu cấu kết.”

Khứu giác Hoài Khánh sâu sắc trước sau như một.

“Cổ mộ nọ Tương Châu Sài gia thủ hộ ở nơi nào? Có bản đồ không?”

Chung Ly thì càng cảm thấy hứng thú hơn đối với cổ mộ.

Ài, ta đối với cổ mộ địa cung cũng có bệnh sợ kích thích rồi... Hứa Thất An lắc đầu:

“Nửa tấm bản đồ ở cổ tộc, nếu tương lai muốn thăm dò cổ mộ, có thể bảo Lệ Na hỗ trợ mượn bản đồ.”

Sau khi trả lời xong vấn đề của các nàng, Hứa Thất An nói:

“Hai vị điện hạ lúc này đến Ti Thiên Giám, vì chuyện gì?”

Nếu chỉ là Phiếu Phiếu đến, Hứa Thất An thật ra cũng có thể lý giải.

Nhưng Hoài Khánh hiển nhiên sẽ không vì gặp hắn một lần, bỏ qua lệnh cấm đêm rời cung, không phù hợp thiết lập nhân vật của hoàng trưởng nữ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.