Chương trước
Chương sau
Hoàng cung, cung Cảnh Tú.

Lâm An ngồi ở trên giường nhỏ, nói chuyện cùng mẫu thân Trần quý phi.

Nàng mặc áo màu hoa mai, váy lụa bồng, búi tóc tỉ mỉ chải vuốt cắm mũ phượng nhỏ, trâm tóc vàng bạc, kim phượng trâm khảm đá quý... Cổ đeo chuỗi ngọc thuần bạc.

Ăn mặc trang điểm xinh đẹp, xa hoa phú quý.

Nữ tử bình thường cho dù dung mạo xinh đẹp, ăn mặc vậy cũng rất khó nổi bật hơn được trang sức đẹp mắt xa xỉ.

Nhưng chỉ Lâm An thích hợp loại ăn mặc trang điểm này, hơn nữa có thể khống chế rất tốt, tăng thêm sắc thái cho vẻ đẹp của nàng.

Lâm An áo mộc mạc trang điểm nhẹ, đẹp thì đẹp, nhưng không có đặc sắc.

Trang phục xa hoa lãng phí đẹp đẽ quý giá, thì khiến nàng chen thân hàng ngũ tuyệt sắc.

Trần quý phi bưng chén trà, tư thái tao nhã, khóe mắt có nếp nhăn mờ mờ, tuy nói không có sự xinh đẹp tao nhã như lúc trẻ tuổi, nhưng thắng ở thân thể đầy đặn, có một loại sức quyến rũ khác.

Trần quý phi đánh giá con gái của mình, đột nhiên cảm khái nói:

“Nay bệ hạ đã là ngôi cửu ngũ, tâm nguyện duy nhất của mẫu phi bây giờ, chính là thấy con xuất giá.

“Lâm An à, con nên kén rể rồi.”

Nha... Lâm An nghe mẫu thân nói về điều này, trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng cùng vui sướng, nàng cũng cảm thấy mình nên lấy chồng rồi.

Luôn ở lại hoàng cung cùng Lâm An phủ, quả thực không thú vị, cũng nên đổi chỗ ở, ví dụ như Hứa phủ thì không tồi.

Nàng vừa muốn nói gì, liền nghe Trần quý phi nói:

“Thứ tử của Định quốc công đến tuổi kết hôn rồi, đoạn thời gian trước, phu nhân Định quốc công đến trong cung làm khách, khi uống trà cùng ta nói tới việc này.

“Nàng cầu ta thay con trai hướng bệ hạ cầu thân, cưới con về quốc công phủ.”

Lâm An trợn mắt, phồng má:

“Quốc công nho nhỏ làm sao chứa nổi con, mẫu phi chớ nói đùa, từ chối là được.”

Trần quý phi tức giận nói:

“Quốc công phủ không chứa nổi con, nơi nào có thể chứa được con? Lâm An con tuổi tác không nhỏ nữa, trước kia tiên hoàng trầm mê tu đạo, không quan tâm đối với hôn sự của các con đám hoàng tử hoàng nữ này.

“Oán phụ kia cung Phượng Tê càng lười quản mấy đứa, bây giờ thái tử đăng cơ, không khí triều đình rực rỡ hẳn lên, rất nhiều việc nên làm, có thể làm rồi.

“Mẫu phi biết, phu nhân Định quốc công là có tư tâm, tước vị kia là của trưởng tử, thứ tử không có phần. Lúc này mới nghĩ cưới một công chúa về phủ, để thứ tử cũng có thể có tiền đồ gấm vóc.

“Từ khi Ngụy Uyên chết trận Tĩnh sơn thành, Đại Phụng tổn binh hao tướng, Định quốc công kia năm đó từng đánh chiến dịch Sơn Hải quan, bản lãnh lãnh binh đánh trận cực kỳ xuất sắc, bệ hạ phi thường coi trọng.

“Thứ tử của Định quốc công, tuấn tú lịch sự, văn hay võ tốt, đối với con lại có tình ý. Năm trước các con còn từng gặp nhau, nghe quốc công phu nhân nói, từ lúc thấy con, tiểu công tử liền mất hồn mất vía, mong nhớ ngày đêm.”

Ta cũng quên hắn bộ dáng thế nào rồi... Trong lòng Lâm An nhỏ giọng nói thầm, mặt trứng ngỗng mượt mà xinh đẹp đanh lại, tức giận nói:

“Là hoàng đế ca ca bảo mẹ tới khuyên?”

“Cái này thì không phải.” Trần quý phi cười nói: “Hắn một lòng chỉ muốn làm minh quân, nào có tinh lực quan tâm con? Là ý tứ của bản thân mẫu phi.”

Lâm An liền rất tự tin nâng cằm: “Vậy mẹ nói với hoàng đế ca ca đi.”

Trái tim nàng đã sớm thầm trao đối với tiểu đồng la ngày xưa, hoàng đế là biết.

Nhưng trong triều rất ít người biết, ví dụ như Định quốc công huân quý như vậy. Bằng không, cũng không dám phái phu nhân hắn vào cung thử.

Nụ cười trên mặt Trần quý phi dần dần biến mất, hờ hững nhìn nàng, trầm ngâm một lát:

“Trong lòng con còn nhớ hắn?”

Ánh mắt Lâm An nhất thời mơ hồ một chút: “Ai, ai nha...”

Trần quý phi thở dài một tiếng, lời nói thấm thía: “Hắn không phải đối tượng tốt cho con, không có kết cục tốt.”

“Mẫu phi lời ấy ý gì.”

Lâm An nhíu lại lông mày tinh xảo.

Lúc này, các cung nữ bưng mỹ vị, nối đuôi nhau mà vào, ở trên bàn lần lượt triển khai.

Trần quý phi hợp thời nói sang chuyện khác, nói:

“Đồ ăn cũng đưa lên rồi, bệ hạ sao còn chưa đến?”

Lâm An vừa vặn có chút đói bụng, mắt hoa đào đăm đăm nhìn đồ ăn, dịu dàng nói: “Hoàng đế ca ca bận rộn công việc, có lẽ là trì hoãn, con sai người đi hỏi chút.”

Trần quý phi gật đầu: “Đi nhanh về nhanh.”

...

An Thần điện.

Vĩnh Hưng đế ngồi ở trên ghế dựa lớn của ngự thư phòng, toàn thân áo bào vàng, vẻ mặt ngưng trọng đảo qua chư công trong phòng.

Vĩnh Hưng đế sau khi kế vị, chưa vào ở cung Càn Thanh của Nguyên Cảnh đế, mà là dọn tới An Thần điện phía tây.

Hắn không thích cung Càn Thanh, chính như hắn chán ghét tiên đế trầm mê tu đạo, cái này sẽ làm hắn lúc nào cũng nhớ tới sắc mặt của tiên đế, nhớ tới thân phận thật sự của tiên đế.

“Biên giới phía bắc nạn tuyết nghiêm trọng, đã có rất nhiều lưu dân nam hạ, quấy rầy các châu còn lại. Ngoài ra, Thanh Châu, Vũ Châu, Tương Châu các nơi, cũng có nạn tuyết, dân chúng bất ngờ làm phản gây rối không ngừng.” Vĩnh Hưng đế trầm giọng nói:

“Các vị ái khanh, cảm thấy nên xử lý như thế nào.”

Buổi chầu nhỏ lần này, chủ đề bàn bạc là “nạn tuyết”, từ khi bắt đầu mùa đông tới nay, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống.

Gia đình vốn thít chặt đai lưng miễn cưỡng có thể sống qua ngày, bị luồng không khí lạnh ảnh hưởng, không thể không bỏ càng nhiều bạc hơn mua thêm than, áo bông các loại vật tư.

Nhưng đối với gia đình nghề nông nghèo khổ mà nói, một năm thu nhập chỉ một chút như vậy, ăn mặc chi phí đều phải căng thẳng tính toán.

Tiêu tiền mua tan cùng mua thêm áo bông, liền ý nghĩa không có bạc mua gạo.

Rất nhiều dân chúng nghèo khổ không thể sống qua mùa đông này, trong đói khổ lạnh lẽo tổn thất vô số nhân khẩu.

Triều đình liên tiếp thu được sổ con của quan phủ các nơi, bên trên dùng “mười thôn không còn được một hộ” để hình dung lần tai nạn đáng sợ này.

Đại Lý tự thừa lập tức bước ra khỏi hàng, chắp tay nói:

“Bệ hạ, có thể để Hộ bộ triệu tập lương tiền cứu trợ thiên tai, dân chúng thiếu ăn thiếu mặc, không thể chịu đựng qua mùa đông, vậy chắc chắn hóa thành lưu dân gây hại các châu.

“Dân chúng bị lưu dân cướp bóc, cũng sẽ biến thành lưu dân, nếu không thể nhanh chóng bình ổn tai nạn, sợ sinh ra họa lớn.”

Không chờ Vĩnh Hưng đế nói chuyện, Hộ bộ thượng thư hoảng hốt bước ra khỏi hàng, cao giọng nói:

“Bệ hạ, quốc khố trống rỗng, thật sự không lấy ra được lương thực tiền bạc dư thừa cứu trợ thiên tai, xin bệ hạ cân nhắc.”

Thời khắc hàng năm cứu trợ thiên tai, đối với hắn Hộ bộ thượng thư này mà nói, đều là một trận sóng gió lớn dao động quan trường. Hoàng cung, cung Cảnh Tú.

Lâm An ngồi ở trên giường nhỏ, nói chuyện cùng mẫu thân Trần quý phi.

Nàng mặc áo màu hoa mai, váy lụa bồng, búi tóc tỉ mỉ chải vuốt cắm mũ phượng nhỏ, trâm tóc vàng bạc, kim phượng trâm khảm đá quý... Cổ đeo chuỗi ngọc thuần bạc.

Ăn mặc trang điểm xinh đẹp, xa hoa phú quý.

Nữ tử bình thường cho dù dung mạo xinh đẹp, ăn mặc vậy cũng rất khó nổi bật hơn được trang sức đẹp mắt xa xỉ.

Nhưng chỉ Lâm An thích hợp loại ăn mặc trang điểm này, hơn nữa có thể khống chế rất tốt, tăng thêm sắc thái cho vẻ đẹp của nàng.

Lâm An áo mộc mạc trang điểm nhẹ, đẹp thì đẹp, nhưng không có đặc sắc.

Trang phục xa hoa lãng phí đẹp đẽ quý giá, thì khiến nàng chen thân hàng ngũ tuyệt sắc.

Trần quý phi bưng chén trà, tư thái tao nhã, khóe mắt có nếp nhăn mờ mờ, tuy nói không có sự xinh đẹp tao nhã như lúc trẻ tuổi, nhưng thắng ở thân thể đầy đặn, có một loại sức quyến rũ khác.

Trần quý phi đánh giá con gái của mình, đột nhiên cảm khái nói:

“Nay bệ hạ đã là ngôi cửu ngũ, tâm nguyện duy nhất của mẫu phi bây giờ, chính là thấy con xuất giá.

“Lâm An à, con nên kén rể rồi.”

Nha... Lâm An nghe mẫu thân nói về điều này, trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng cùng vui sướng, nàng cũng cảm thấy mình nên lấy chồng rồi.

Luôn ở lại hoàng cung cùng Lâm An phủ, quả thực không thú vị, cũng nên đổi chỗ ở, ví dụ như Hứa phủ thì không tồi.

Nàng vừa muốn nói gì, liền nghe Trần quý phi nói:

“Thứ tử của Định quốc công đến tuổi kết hôn rồi, đoạn thời gian trước, phu nhân Định quốc công đến trong cung làm khách, khi uống trà cùng ta nói tới việc này.

“Nàng cầu ta thay con trai hướng bệ hạ cầu thân, cưới con về quốc công phủ.”

Lâm An trợn mắt, phồng má:

“Quốc công nho nhỏ làm sao chứa nổi con, mẫu phi chớ nói đùa, từ chối là được.”

Trần quý phi tức giận nói:

“Quốc công phủ không chứa nổi con, nơi nào có thể chứa được con? Lâm An con tuổi tác không nhỏ nữa, trước kia tiên hoàng trầm mê tu đạo, không quan tâm đối với hôn sự của các con đám hoàng tử hoàng nữ này.

“Oán phụ kia cung Phượng Tê càng lười quản mấy đứa, bây giờ thái tử đăng cơ, không khí triều đình rực rỡ hẳn lên, rất nhiều việc nên làm, có thể làm rồi.

“Mẫu phi biết, phu nhân Định quốc công là có tư tâm, tước vị kia là của trưởng tử, thứ tử không có phần. Lúc này mới nghĩ cưới một công chúa về phủ, để thứ tử cũng có thể có tiền đồ gấm vóc.

“Từ khi Ngụy Uyên chết trận Tĩnh sơn thành, Đại Phụng tổn binh hao tướng, Định quốc công kia năm đó từng đánh chiến dịch Sơn Hải quan, bản lãnh lãnh binh đánh trận cực kỳ xuất sắc, bệ hạ phi thường coi trọng.

“Thứ tử của Định quốc công, tuấn tú lịch sự, văn hay võ tốt, đối với con lại có tình ý. Năm trước các con còn từng gặp nhau, nghe quốc công phu nhân nói, từ lúc thấy con, tiểu công tử liền mất hồn mất vía, mong nhớ ngày đêm.”

Ta cũng quên hắn bộ dáng thế nào rồi... Trong lòng Lâm An nhỏ giọng nói thầm, mặt trứng ngỗng mượt mà xinh đẹp đanh lại, tức giận nói:

“Là hoàng đế ca ca bảo mẹ tới khuyên?”

“Cái này thì không phải.” Trần quý phi cười nói: “Hắn một lòng chỉ muốn làm minh quân, nào có tinh lực quan tâm con? Là ý tứ của bản thân mẫu phi.”

Lâm An liền rất tự tin nâng cằm: “Vậy mẹ nói với hoàng đế ca ca đi.”

Trái tim nàng đã sớm thầm trao đối với tiểu đồng la ngày xưa, hoàng đế là biết.

Nhưng trong triều rất ít người biết, ví dụ như Định quốc công huân quý như vậy. Bằng không, cũng không dám phái phu nhân hắn vào cung thử.

Nụ cười trên mặt Trần quý phi dần dần biến mất, hờ hững nhìn nàng, trầm ngâm một lát:

“Trong lòng con còn nhớ hắn?”

Ánh mắt Lâm An nhất thời mơ hồ một chút: “Ai, ai nha...”

Trần quý phi thở dài một tiếng, lời nói thấm thía: “Hắn không phải đối tượng tốt cho con, không có kết cục tốt.”

“Mẫu phi lời ấy ý gì.”

Lâm An nhíu lại lông mày tinh xảo.

Lúc này, các cung nữ bưng mỹ vị, nối đuôi nhau mà vào, ở trên bàn lần lượt triển khai.

Trần quý phi hợp thời nói sang chuyện khác, nói:

“Đồ ăn cũng đưa lên rồi, bệ hạ sao còn chưa đến?”

Lâm An vừa vặn có chút đói bụng, mắt hoa đào đăm đăm nhìn đồ ăn, dịu dàng nói: “Hoàng đế ca ca bận rộn công việc, có lẽ là trì hoãn, con sai người đi hỏi chút.”

Trần quý phi gật đầu: “Đi nhanh về nhanh.”

...

An Thần điện.

Vĩnh Hưng đế ngồi ở trên ghế dựa lớn của ngự thư phòng, toàn thân áo bào vàng, vẻ mặt ngưng trọng đảo qua chư công trong phòng.

Vĩnh Hưng đế sau khi kế vị, chưa vào ở cung Càn Thanh của Nguyên Cảnh đế, mà là dọn tới An Thần điện phía tây.

Hắn không thích cung Càn Thanh, chính như hắn chán ghét tiên đế trầm mê tu đạo, cái này sẽ làm hắn lúc nào cũng nhớ tới sắc mặt của tiên đế, nhớ tới thân phận thật sự của tiên đế.

“Biên giới phía bắc nạn tuyết nghiêm trọng, đã có rất nhiều lưu dân nam hạ, quấy rầy các châu còn lại. Ngoài ra, Thanh Châu, Vũ Châu, Tương Châu các nơi, cũng có nạn tuyết, dân chúng bất ngờ làm phản gây rối không ngừng.” Vĩnh Hưng đế trầm giọng nói:

“Các vị ái khanh, cảm thấy nên xử lý như thế nào.”

Buổi chầu nhỏ lần này, chủ đề bàn bạc là “nạn tuyết”, từ khi bắt đầu mùa đông tới nay, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống.

Gia đình vốn thít chặt đai lưng miễn cưỡng có thể sống qua ngày, bị luồng không khí lạnh ảnh hưởng, không thể không bỏ càng nhiều bạc hơn mua thêm than, áo bông các loại vật tư.

Nhưng đối với gia đình nghề nông nghèo khổ mà nói, một năm thu nhập chỉ một chút như vậy, ăn mặc chi phí đều phải căng thẳng tính toán.

Tiêu tiền mua tan cùng mua thêm áo bông, liền ý nghĩa không có bạc mua gạo.

Rất nhiều dân chúng nghèo khổ không thể sống qua mùa đông này, trong đói khổ lạnh lẽo tổn thất vô số nhân khẩu.

Triều đình liên tiếp thu được sổ con của quan phủ các nơi, bên trên dùng “mười thôn không còn được một hộ” để hình dung lần tai nạn đáng sợ này.

Đại Lý tự thừa lập tức bước ra khỏi hàng, chắp tay nói:

“Bệ hạ, có thể để Hộ bộ triệu tập lương tiền cứu trợ thiên tai, dân chúng thiếu ăn thiếu mặc, không thể chịu đựng qua mùa đông, vậy chắc chắn hóa thành lưu dân gây hại các châu.

“Dân chúng bị lưu dân cướp bóc, cũng sẽ biến thành lưu dân, nếu không thể nhanh chóng bình ổn tai nạn, sợ sinh ra họa lớn.”

Không chờ Vĩnh Hưng đế nói chuyện, Hộ bộ thượng thư hoảng hốt bước ra khỏi hàng, cao giọng nói:

“Bệ hạ, quốc khố trống rỗng, thật sự không lấy ra được lương thực tiền bạc dư thừa cứu trợ thiên tai, xin bệ hạ cân nhắc.”

Thời khắc hàng năm cứu trợ thiên tai, đối với hắn Hộ bộ thượng thư này mà nói, đều là một trận sóng gió lớn dao động quan trường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.