Sở Nguyên Chẩn Lý Diệu Chân cùng Hằng Viễn, ba người vốn cảm thấy rất bình thường, Hứa Thất An hành tẩu giang hồ bản thân lấy bí ẩn là chính, nhưng nghe một chút, ba người sở hữu mảnh vỡ Địa Thư nhìn nhau, sau đó trầm mặc.
Bệnh cũ Hứa đại nhân lại tái phát...
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà...
Ha ha, Lý Linh Tố nếu biết chân tướng, là tâm tình thế nào...
Nói xong, Hứa Thất An đi thẳng vào vấn đề nói:
“Cái gọi là giấy không thể gói được lửa, thánh tử sớm hay muộn phải biết thân phận ta, về một điểm này, nên xử lý như thế nào, ta tạm thời không có chủ ý, mấy vị có đề nghị gì.”
Lý Diệu Chân vội vàng giơ tay, đề nghị:
“Vì sao phải cho hắn biết chứ, so với hai bên xấu hổ, không bằng lừa mãi, có thể giấu bao lâu tính bấy lâu.”
Sở Nguyên Chẩn nhớ tới mình lúc trước ở nơi hoang dã phương Bắc, bên lửa trại, dùng bàn chân cạy ra hai phòng ngủ một phòng khách, nghiêm trang nói:
“Diệu Chân lời ấy rất đúng.”
Ngại thánh tử chết về mặt xã hội không đủ, tính mọi người cùng nhau chứng kiến hắn chết về mặt xã hội? Các ngươi hai tên xấu xa này... Hứa Thất An sắc mặt nghiêm túc lắc đầu:
“Không được, như vậy đối với thánh tử mà nói quá không công bình. Hắn sẽ cảm thấy mọi người khắp thiên hạ đang bắt nạt hắn, lừa gạt hắn.”
Sở Nguyên Chẩn vẻ mặt nghiêm túc: “Ninh Yến, đây là suy nghĩ phiến diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3692942/chuong-1319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.