Chương trước
Chương sau
Bạch Hổ thất túc cầm đầu Bạch Hổ vệ đội, là lấy thân phận thị vệ, được an bài ở bên cạnh tâm phúc của quốc sư cùng một ít đại thần quan trọng, làm bảo tiêu.

Huyền Vũ thất túc, là một mũi trọng kỵ binh quy mô năm ngàn người.

Mà Thương Long thất túc, bao gồm Thương Long ở trong, chỉ có tám người, bọn họ là đoàn đội săn giết khiến người khác nghe tin đã sợ mất mật.

Cũng là chiến lực đỉnh cấp quốc sư tự tay tạo ra, tám người dựa vào trận pháp hợp kích, pháp khí, có thể bộc phát ra sức phá hoại của tam phẩm.

Tam phẩm siêu phàm, vô luận khi nào, ở bất cứ thế lực nào, cũng là tồn tại đỉnh phong.

Tráng hán khôi ngô Bạch Hổ cười nói: “Thương Long tới, chuyện thành Ung Châu, liền không có gì ngoài ý muốn nữa. Chúng ta cần cân nhắc, ngược lại là Phật môn có thể lật lọng hay không.”

Cơ Huyền lắc đầu: “Thiên Cơ cung sớm làm tốt ước định với Phật môn, chuyện này không liên quan chúng ta, không cần lo.”

Hứa Nguyên Hòe hừ lạnh nói: “Chờ bắt được Từ Khiêm, ta muốn tự tay làm thịt hắn.”

Hắn đến nay còn cho rằng Từ Khiêm đã làm bẩn tỷ tỷ.

Nghe vậy, mọi người nhịn không được liếc Hứa Nguyên Sương, Bạch Hổ cười ong ong nói: “Đến lúc đó, người này tùy ý Nguyên Hòe thiếu gia xử trí.”

Khất Hoan Đan Hương thản nhiên nói: “Ta nơi này có rất nhiều Độc Cổ tra tấn người. Nhưng, giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, thật ra cũng không cần thiết tra tấn.”

Vị Tâm Cổ sư này tính cách cực đoan, nhưng dưới trạng thái bình thường cũng không ham mê giết chóc.

Liễu Hồng Miên nghịch móng tay, chưa phát biểu bình luận.

Đối với nàng mỹ mạo xuất chúng mà nói, đại bộ phận nam nhân đều không đáng chú ý, nam nhân trên đời có thể khiến nàng hứng thú, hoặc địa vị phi phàm, hoặc tu vi cao thâm.

Thế hệ trẻ, có thể khiến nàng có hứng thú, đang ngồi nơi đây chỉ có Cơ Huyền.

Mặc dù là Hứa Nguyên Hòe thân phận như vậy, nàng cũng chướng mắt, đương nhiên, đối phương là thiếu niên mới ra đời, nàng bình thường vẫn rất có hứng thú mở miệng đùa giỡn.

...

Buổi chiều, trong hoàng hôn.

Hứa Thất An cùng Lý Linh Tố ở trong ánh sáng màu vỏ quất, hướng về phía khách sạn quay về.

Sau khi từ quán trà đi ra, bọn họ đi sòng bạc Lục Bác một chuyến, nhưng nơi này đã sớm đóng cửa.

Cân nhắc đến chuyện này cũng bị người của Thiên Cơ cung, thậm chí Phật môn chú ý, Hứa Thất An không hỏi thăm nhiều, tình huống sự việc hắn đã từ trong tình báo Công Tôn gia biết được.

Hiện trường xảy ra vụ án không có ai chứng kiến, nhưng căn cứ Công Tôn gia chủ phỏng đoán, cùng với người bảo kê sòng bạc khai ra.

Ông chủ sòng bạc tên Trần Nhị kia, quá nửa là vì thua quá nhiều bạc, lại bởi đối phương là người tới từ nơi khác, nổi lên tâm tư lệch lạc, cho nên bị giết ngược.

“Ngươi thông báo Công Tôn Hướng Dương, bảo hắn chú ý một chút khách sạn trong thành, người tới từ nơi khác, tóm lại là phải ở trọ.”

Lý Linh Tố “vâng” một tiếng, ánh mắt nhìn phía trước, đột nhiên thấy một hòa thượng khôi ngô mặc áo cà sa đỏ vàng giao nhau, từ cuối đường đi tới.

Hắn cao tám thước, so với người bình thường cao hơn hai ba cái đầu, chiều cao hạc trong bầy gà là bắt mắt như thế.

Độ Nan Kim Cương!

Trong lòng Lý Linh Tố run lên, thiếu chút nữa cúi đầu.

“Đừng hoảng hốt, đừng tự loạn đầu trận tuyến.”

Bên tai truyền đến Từ Khiêm truyền âm.

Tiền bối quả nhiên là tiền bối, trấn định như thế... Lý Linh Tố hít sâu một hơi, cảm xúc kiêng kị không còn sót lại chút gì, mặt không đổi sắc.

Con mẹ nó, sao ở nơi này gặp Độ Nan, tuyệt đối không thể bị phát hiện nha, thận ta rất đau... Hứa Thất An âm thầm nhe răng.

Đối mặt Độ Nan Kim Cương, Hứa Thất An đã khẩn trương cảnh giác, lưng thẳng tắp, lại như trút được gánh nặng, buông xuống trái tim đột nhiên treo lên.

Sở dĩ sẽ có tâm tư phức tạp như vậy, là vì Độ Nan Kim Cương làm võ tăng, trình độ thô bỉ không kém gì võ phu.

Bởi vậy Hứa Thất An không cần quá lo lắng bị vị Kim Cương này phát hiện

Nhưng chính bởi vì đối phương là võ phu, có được trực giác võ giả đáng sợ, rất có thể chỉ ở trong đám người nhìn thêm một cái, bại lộ ra một chút địch ý, sẽ bị gã cảm giác được.

Đến lúc đó, đặc tính “di tinh hoán đấu” của Thiên Cổ cũng chưa chắc hữu dụng.

Có thể nói là hai cực đoan.

Lý Linh Tố hiển nhiên cũng biết đạo lý này, chỉnh lại lụa mỏng nón rủ xuống, hơi cúi đầu, vẻ mặt như thường đi về phía trước.

Hai bên sát qua bên người.

Phù... Thánh tử nhẹ nhàng thở ra, đợi sau khi không nhìn thấy bóng người đối phương nữa, hắn nghĩ mà sợ nói: “Lực áp bách của Tam phẩm Kim Cương quả nhiên kinh người.”

Lấy đâu ra lực áp bách, chỉ là áp lực trong lòng chính ngươi mà thôi! Hứa Thất An gật đầu một cái, nói:

“Có việc gấp, nhanh chóng liên hệ ta.”

Hắn tính về Thanh Hạnh viên.

Vốn đang muốn tiếp tục sưu tầm kí chủ long khí, sau khi đụng phải Độ Nan Kim Cương, hắn cảm thấy phải vững vàng chút thì tốt hơn, bởi vì đối phương rõ ràng cũng hoạt động ở khu vực này.

Mặt khác, hắn trước sau chưa thể tìm được nơi đặt chân của tăng nhân Phật môn, chưa làm rõ mưu tính sắp tới của bọn họ, điều này khiến trong lòng Hứa Thất An không quá yên tâm.

Hắn có hậu chấn tâm lý lão tiền bạc rất mạnh, phàm là thứ không ở trong sự khống chế, hắn đều sẽ theo thói quen cẩu thả một phen, cho dù sẽ bởi vậy bỏ lỡ cơ hội.

“Rõ.”

Lý Linh Tố gật đầu, sau đó liền nghe Từ Khiêm hỏi: “Thành Ung Châu có thân mật của ngươi không?”

“Không có.”

Lý Linh Tố lắc đầu: “Nhưng ta thấy Công Tôn Tú cô nương rất không tồi, chỉ là mãi chưa có thời gian cùng nàng tiến thêm một bước phát triển. Ta có thể cảm giác ra, nàng đối với ta cũng rất có tò mò. Mà tò mò, thường thường là khởi đầu của hảo cảm.”

Nói xong, trong màn che, hắn hơi nâng cằm.

“Ừm, Công Tôn cô nương thật là nữ tử không tệ.” Hứa Thất An gật gật đầu, tán đồng ánh mắt của hắn.

Khóe miệng Lý Linh Tố nổi lên nụ cười, vừa muốn khiêm tốn vài câu, lại nghe Từ Khiêm nói:

“Ta đi về trước, Lạc Ngọc Hành cùng Mộ Nam Chi hai người ở Thanh Hạnh viên, ta sợ các nàng đánh nhau.”

... Nụ cười khóe miệng Lý Linh Tố nhất thời cứng đờ!

Khốn kiếp, ngươi là đang hướng ta khoe khoang sao?!

“Tiền bối đi thong thả.” Hắn miễn cưỡng cười vui nói.

Từ biệt Từ Khiêm, Lý Linh Tố đi về phía khách sạn, nhớ tới lời hắn từng nói, có chút buồn bực nói thầm:

“Băng Di sư thúc cùng sư phụ vì sao phải bắt ta cùng Lý Diệu Chân? Chúng ta đang yên đang lành tu hành, kính cẩn tuân theo giáo lí Thiên tông, không phạm lỗi gì mà. Chẳng lẽ chuyện ta câu dẫn Linh Ngọc sư cô, bị Thiên Tôn phát hiện rồi? Bạch Hổ thất túc cầm đầu Bạch Hổ vệ đội, là lấy thân phận thị vệ, được an bài ở bên cạnh tâm phúc của quốc sư cùng một ít đại thần quan trọng, làm bảo tiêu.

Huyền Vũ thất túc, là một mũi trọng kỵ binh quy mô năm ngàn người.

Mà Thương Long thất túc, bao gồm Thương Long ở trong, chỉ có tám người, bọn họ là đoàn đội săn giết khiến người khác nghe tin đã sợ mất mật.

Cũng là chiến lực đỉnh cấp quốc sư tự tay tạo ra, tám người dựa vào trận pháp hợp kích, pháp khí, có thể bộc phát ra sức phá hoại của tam phẩm.

Tam phẩm siêu phàm, vô luận khi nào, ở bất cứ thế lực nào, cũng là tồn tại đỉnh phong.

Tráng hán khôi ngô Bạch Hổ cười nói: “Thương Long tới, chuyện thành Ung Châu, liền không có gì ngoài ý muốn nữa. Chúng ta cần cân nhắc, ngược lại là Phật môn có thể lật lọng hay không.”

Cơ Huyền lắc đầu: “Thiên Cơ cung sớm làm tốt ước định với Phật môn, chuyện này không liên quan chúng ta, không cần lo.”

Hứa Nguyên Hòe hừ lạnh nói: “Chờ bắt được Từ Khiêm, ta muốn tự tay làm thịt hắn.”

Hắn đến nay còn cho rằng Từ Khiêm đã làm bẩn tỷ tỷ.

Nghe vậy, mọi người nhịn không được liếc Hứa Nguyên Sương, Bạch Hổ cười ong ong nói: “Đến lúc đó, người này tùy ý Nguyên Hòe thiếu gia xử trí.”

Khất Hoan Đan Hương thản nhiên nói: “Ta nơi này có rất nhiều Độc Cổ tra tấn người. Nhưng, giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, thật ra cũng không cần thiết tra tấn.”

Vị Tâm Cổ sư này tính cách cực đoan, nhưng dưới trạng thái bình thường cũng không ham mê giết chóc.

Liễu Hồng Miên nghịch móng tay, chưa phát biểu bình luận.

Đối với nàng mỹ mạo xuất chúng mà nói, đại bộ phận nam nhân đều không đáng chú ý, nam nhân trên đời có thể khiến nàng hứng thú, hoặc địa vị phi phàm, hoặc tu vi cao thâm.

Thế hệ trẻ, có thể khiến nàng có hứng thú, đang ngồi nơi đây chỉ có Cơ Huyền.

Mặc dù là Hứa Nguyên Hòe thân phận như vậy, nàng cũng chướng mắt, đương nhiên, đối phương là thiếu niên mới ra đời, nàng bình thường vẫn rất có hứng thú mở miệng đùa giỡn.

...

Buổi chiều, trong hoàng hôn.

Hứa Thất An cùng Lý Linh Tố ở trong ánh sáng màu vỏ quất, hướng về phía khách sạn quay về.

Sau khi từ quán trà đi ra, bọn họ đi sòng bạc Lục Bác một chuyến, nhưng nơi này đã sớm đóng cửa.

Cân nhắc đến chuyện này cũng bị người của Thiên Cơ cung, thậm chí Phật môn chú ý, Hứa Thất An không hỏi thăm nhiều, tình huống sự việc hắn đã từ trong tình báo Công Tôn gia biết được.

Hiện trường xảy ra vụ án không có ai chứng kiến, nhưng căn cứ Công Tôn gia chủ phỏng đoán, cùng với người bảo kê sòng bạc khai ra.

Ông chủ sòng bạc tên Trần Nhị kia, quá nửa là vì thua quá nhiều bạc, lại bởi đối phương là người tới từ nơi khác, nổi lên tâm tư lệch lạc, cho nên bị giết ngược.

“Ngươi thông báo Công Tôn Hướng Dương, bảo hắn chú ý một chút khách sạn trong thành, người tới từ nơi khác, tóm lại là phải ở trọ.”

Lý Linh Tố “vâng” một tiếng, ánh mắt nhìn phía trước, đột nhiên thấy một hòa thượng khôi ngô mặc áo cà sa đỏ vàng giao nhau, từ cuối đường đi tới.

Hắn cao tám thước, so với người bình thường cao hơn hai ba cái đầu, chiều cao hạc trong bầy gà là bắt mắt như thế.

Độ Nan Kim Cương!

Trong lòng Lý Linh Tố run lên, thiếu chút nữa cúi đầu.

“Đừng hoảng hốt, đừng tự loạn đầu trận tuyến.”

Bên tai truyền đến Từ Khiêm truyền âm.

Tiền bối quả nhiên là tiền bối, trấn định như thế... Lý Linh Tố hít sâu một hơi, cảm xúc kiêng kị không còn sót lại chút gì, mặt không đổi sắc.

Con mẹ nó, sao ở nơi này gặp Độ Nan, tuyệt đối không thể bị phát hiện nha, thận ta rất đau... Hứa Thất An âm thầm nhe răng.

Đối mặt Độ Nan Kim Cương, Hứa Thất An đã khẩn trương cảnh giác, lưng thẳng tắp, lại như trút được gánh nặng, buông xuống trái tim đột nhiên treo lên.

Sở dĩ sẽ có tâm tư phức tạp như vậy, là vì Độ Nan Kim Cương làm võ tăng, trình độ thô bỉ không kém gì võ phu.

Bởi vậy Hứa Thất An không cần quá lo lắng bị vị Kim Cương này phát hiện

Nhưng chính bởi vì đối phương là võ phu, có được trực giác võ giả đáng sợ, rất có thể chỉ ở trong đám người nhìn thêm một cái, bại lộ ra một chút địch ý, sẽ bị gã cảm giác được.

Đến lúc đó, đặc tính “di tinh hoán đấu” của Thiên Cổ cũng chưa chắc hữu dụng.

Có thể nói là hai cực đoan.

Lý Linh Tố hiển nhiên cũng biết đạo lý này, chỉnh lại lụa mỏng nón rủ xuống, hơi cúi đầu, vẻ mặt như thường đi về phía trước.

Hai bên sát qua bên người.

Phù... Thánh tử nhẹ nhàng thở ra, đợi sau khi không nhìn thấy bóng người đối phương nữa, hắn nghĩ mà sợ nói: “Lực áp bách của Tam phẩm Kim Cương quả nhiên kinh người.”

Lấy đâu ra lực áp bách, chỉ là áp lực trong lòng chính ngươi mà thôi! Hứa Thất An gật đầu một cái, nói:

“Có việc gấp, nhanh chóng liên hệ ta.”

Hắn tính về Thanh Hạnh viên.

Vốn đang muốn tiếp tục sưu tầm kí chủ long khí, sau khi đụng phải Độ Nan Kim Cương, hắn cảm thấy phải vững vàng chút thì tốt hơn, bởi vì đối phương rõ ràng cũng hoạt động ở khu vực này.

Mặt khác, hắn trước sau chưa thể tìm được nơi đặt chân của tăng nhân Phật môn, chưa làm rõ mưu tính sắp tới của bọn họ, điều này khiến trong lòng Hứa Thất An không quá yên tâm.

Hắn có hậu chấn tâm lý lão tiền bạc rất mạnh, phàm là thứ không ở trong sự khống chế, hắn đều sẽ theo thói quen cẩu thả một phen, cho dù sẽ bởi vậy bỏ lỡ cơ hội.

“Rõ.”

Lý Linh Tố gật đầu, sau đó liền nghe Từ Khiêm hỏi: “Thành Ung Châu có thân mật của ngươi không?”

“Không có.”

Lý Linh Tố lắc đầu: “Nhưng ta thấy Công Tôn Tú cô nương rất không tồi, chỉ là mãi chưa có thời gian cùng nàng tiến thêm một bước phát triển. Ta có thể cảm giác ra, nàng đối với ta cũng rất có tò mò. Mà tò mò, thường thường là khởi đầu của hảo cảm.”

Nói xong, trong màn che, hắn hơi nâng cằm.

“Ừm, Công Tôn cô nương thật là nữ tử không tệ.” Hứa Thất An gật gật đầu, tán đồng ánh mắt của hắn.

Khóe miệng Lý Linh Tố nổi lên nụ cười, vừa muốn khiêm tốn vài câu, lại nghe Từ Khiêm nói:

“Ta đi về trước, Lạc Ngọc Hành cùng Mộ Nam Chi hai người ở Thanh Hạnh viên, ta sợ các nàng đánh nhau.”

... Nụ cười khóe miệng Lý Linh Tố nhất thời cứng đờ!

Khốn kiếp, ngươi là đang hướng ta khoe khoang sao?!

“Tiền bối đi thong thả.” Hắn miễn cưỡng cười vui nói.

Từ biệt Từ Khiêm, Lý Linh Tố đi về phía khách sạn, nhớ tới lời hắn từng nói, có chút buồn bực nói thầm:

“Băng Di sư thúc cùng sư phụ vì sao phải bắt ta cùng Lý Diệu Chân? Chúng ta đang yên đang lành tu hành, kính cẩn tuân theo giáo lí Thiên tông, không phạm lỗi gì mà. Chẳng lẽ chuyện ta câu dẫn Linh Ngọc sư cô, bị Thiên Tôn phát hiện rồi?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.