Chương trước
Chương sau
Ài, Từ tiền bối chưa bao giờ khoe cái gì, là ta quá mẫn cảm rồi, lòng ghen tị quá mạnh... Nhưng, chỉ cần là nam nhân, biết hắn cùng Lạc Ngọc Hành, Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân là loại quan hệ đó, đều sẽ ghen tị... Lý Linh Tố tâm tình phức tạp cảm khái không thành tiếng.

Lúc này, hắn mới phát hiện Từ Khiêm tựa như tiều tụy đi rất nhiều.

Loại tiều tụy này nhìn thấy ở trên người một võ giả siêu phàm cảnh, rất không hợp lý.

Lý Linh Tố không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: “Nhưng tên kia phi thường sâu sắc, người của Công Tôn Hướng Dương chưa thể bám theo hắn, nửa đường mất dấu. Cái này nói rõ đối phương ít nhất là Luyện Thần cảnh. Mặt khác, Công Tôn Hướng Dương nhờ ta hỏi ngươi, có thể mang tin tức này nói cho đám người Thanh Châu kia hay không.”

Thánh tử còn không biết thân phận chân thật của đám người Cơ Huyền.

Hứa Thất An trầm ngâm một phen: “Cho dù không nói, đám Thanh Châu cũng sẽ ở thành Ung Châu tìm kiếm hắn. Không bằng bán một cái nhân tình, tranh thủ tín nhiệm. Dù sao chúng ta cũng không biết tung tích của người nọ.”

Nhưng, chỉ cần xác nhận hắn ở Ung Châu, xuất hiện ở sòng bạc Lục Bác, như vậy vị trí đại khái của kí chủ long khí này liền rất dễ phán đoán.

Hứa Thất An tính tự mình đi lượn một vòng, dựa vào bản thân cảm ứng đối với long khí, tìm được đối phương, vượt ở trước Phật môn cùng Thiên Cơ cung đạt được long khí.

Hai người tán gẫu xong, Hứa Thất An cáo từ rời khỏi.

Lúc đi tới cửa, hắn bỗng dừng lại, quay đầu hỏi: “Đúng rồi, trên người ngươi còn có thuốc bổ thận tráng dương không?”

Hắn đấm đấm sau lưng, thở dài nói: “Lưng không còn sức!”

... Sắc mặt Lý Linh Tố đột nhiên cứng ngắc.

Ngươi đã làm gì đối với Lạc Ngọc Hành?

Ngươi đã làm gì đối với vương phi?

Chết đi chết đi chết đi chết đi!!!

Lý Linh Tố mặt không biểu cảm nói: “Tiền bối còn có việc gì sao, ta lập tức phải lĩnh ngộ Thái thượng vong tình, mời ngươi đừng tới quấy rầy ta.”

Không kích thích đứa nhỏ này nữa, bằng không, qua đoạn thời gian nữa, hắn có thể cùng Dương Thiên Huyễn kết bái vườn đào... Hứa Thất An cười cười, mở cửa rời khỏi.

Bản thân Lý Linh Tố muốn ra ngoài, vội đuổi theo, tính đi theo Hứa Thất An cùng nhau rời khỏi khách sạn.

“Bộ dáng của ngươi quá rêu rao rồi.” Hứa Thất An nâng tay, làm ra nhắc nhở.

Sức quyến rũ chết tiệt này của ta... Lý Linh Tố theo thói quen ở trong lòng nói thầm một tiếng, bỗng nhiên nghẹn, nhìn bóng lưng Từ Khiêm, có chút uể oải.

“Tiền bối, ta còn chưa thu thập tài liệu dịch dung.”

Hắn vừa nói xong, liền thấy Từ Khiêm ném một món đồ tới, sau khi lấy tay tiếp nhận, phát hiện là một cái túi gấm thêu hoa lan..

Lão Hải Vương giật giật cánh mũi, vô cùng xác nhận đây là vật bên người một nữ tử.

“Pháp khí trữ vật?”

Mắt Lý Linh Tố sáng lên, mặt lộ vẻ vui mừng.

Thân là thánh tử Thiên tông, hắn vốn là có hai pháp khí trữ vật, một món đến từ sư môn tặng, một món là mảnh vỡ Địa Thư.

Pháp khí trữ vật của sư môn bị Đông Phương tỷ muội tịch thu, mảnh vỡ Địa Thư giao cho sư muội Lý Diệu Chân thích xen vào việc của người khác.

“Đa tạ tiền bối.”

Lý Linh Tố mừng rỡ, phải biết rằng, hành tẩu giang hồ, có một pháp khí trữ vật là chuyện quan trọng cỡ nào.

Nhưng pháp khí trữ vật quá quý trọng, cho dù là thánh tử Thiên tông, mất đi một món pháp khí trữ vật, cũng phải chịu liên lụy.

Chỉ có thuật sĩ có thể sản xuất lượng lớn món đồ chơi này.

“Bên trong có nón.” Hứa Thất An thản nhiên nói.

Lý Linh Tố từ trong túi gấm lấy ra nón đội vào, thuận thế meo meo liếc bộ dáng Từ Khiêm một cái, giật mình:

Từ Khiêm, rốt cuộc cái nào mới là diện mạo thật của hắn?

“Tiền bối, cái này không phải tướng mạo sẵn có của ngài nhỉ.” Lý Linh Tố dùng giọng điệu khẳng định thử.

Trước kia hắn thật ra ý thức được Từ Khiêm am hiểu dịch dung, bề ngoài thường thường không có gì lạ của gã, chưa chắc là khuôn mặt thật.

Nhưng hắn không có chứng cớ, hơn nữa, thánh tử đối với điều này cũng không quan tâm.

Thẳng đến hôm trước thấy Lạc Ngọc Hành, thấy chân dung Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, Lý Linh Tố không thể coi như không thấy nữa, hắn bây giờ vô cùng chờ mong đối với chân dung của Từ Khiêm.

“Không cần tìm kiếm thân phận của ta, cái này không có lợi đối với ngươi.” Hứa Thất An giọng điệu bình tĩnh.

Đây là đang uy hiếp sao... Lý Linh Tố bĩu môi: “Tiền bối, ta cho rằng chúng ta là bằng hữu.”

Chính bởi vì là bằng hữu, cho nên không muốn ngươi sau khi biết thân phận ta, xấu hổ dùng bàn chân cạy hết gạch trong phòng... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm.

Nhớ lại thánh tử dọc theo đường đi lấy thân phận vãn bối rất cung kính, cùng với tư thái vành mắt đen sì khi hắn thận hư, tương lai thân phận bại lộ, chết về mặt xã hội khẳng định là Lý Linh Tố.

Hai người ở trên đường tùy ý đi, trong quá trình, Hứa Thất An luôn nắm mảnh vỡ Địa Thư, thu ở trong tay áo.

Tra xét chung quanh, một khi có kí chủ long khí xuất hiện ở phụ cận, hắn có thể lập tức tra xét.

Lý Linh Tố chắp hai tay sau lưng, như tản bộ sân vắng, rõ ràng so với trước kia càng có tự tin hơn.

Sự tự tin này không phải bắt nguồn từ sức quyến rũ, mà là tu vi khôi phục.

...

Thao trường lớn, phòng quân doanh thủ thành ban đầu.

Cơ Huyền nghênh đón một vị mật thám tứ phẩm, tứ phẩm mật thám phụ trách chủ quản thành Ung Châu.

“Các hạ thật đúng là bận rộn.”

Cơ Huyền bưng chén trà, nhẹ nhàng thổi một hơi, đánh giá mật thám bọc trường bào, đội nón.

Ở trước đó, tiếp xúc với bọn họ là tứ phẩm mật thám Chương Châu, nguyên nhân ép người ta làm việc vượt địa bàn, là mật thám Ung Châu có công việc quấn thân, không rút ra được thời gian để xử lý chuyện Phật môn cùng Từ Khiêm.

Vị mật thám này cười một tiếng, ánh mắt đảo qua Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe bên kia, nói: “Ta là “Thần*” trong mười ba vị tứ phẩm mật thám.

(*: chữ Thần 辰 ở đây mang ý nghĩa giờ Thìn, hoặc tinh tú, không phải Thần trong thần linh, thần thoại)

“Trên thực tế, chuyện ta gần đây điều tra, có chút quan hệ với Từ Khiêm.”

Nghe vậy, vẻ mặt hai tỷ đệ có chút biến hóa, Hứa Nguyên Hòe nghiến răng ken két.

Trong mắt Cơ Huyền chợt lóe tinh quang.

“Ở trước Lôi Châu, Từ Khiêm từng tới Ung Châu. Việc này còn phải bắt đầu nói từ địa cung ngoài thành Ung Châu...”

Thần mật thám mang sóng gió địa cung ngày đó, nói chi tiết cho Cơ Huyền cùng tỷ đệ Hứa gia nghe.

“Về sau, Công Tôn gia cùng Long Thần bảo phong tỏa địa cung, không cho bất luận kẻ nào tới gần. Bên ngoài truyền lưu là Công Tôn gia và Long Thần bảo liên thủ độc chiếm bảo bối bên trong.

“Ta âm thầm tìm hiểu rất nhiều, phát hiện đêm đó Công Tôn gia thăm dò địa cung, có một người tên Từ Khiêm từng xuất hiện.”

Cơ Huyền nheo nheo mắt, chậm rãi nói: “Công Tôn gia đã sớm quen biết Từ Khiêm.”

Hứa Nguyên Hòe nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn dám đùa giỡn chúng ta. Thất ca, ta bây giờ đi Công Tôn gia.” Ài, Từ tiền bối chưa bao giờ khoe cái gì, là ta quá mẫn cảm rồi, lòng ghen tị quá mạnh... Nhưng, chỉ cần là nam nhân, biết hắn cùng Lạc Ngọc Hành, Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân là loại quan hệ đó, đều sẽ ghen tị... Lý Linh Tố tâm tình phức tạp cảm khái không thành tiếng.

Lúc này, hắn mới phát hiện Từ Khiêm tựa như tiều tụy đi rất nhiều.

Loại tiều tụy này nhìn thấy ở trên người một võ giả siêu phàm cảnh, rất không hợp lý.

Lý Linh Tố không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: “Nhưng tên kia phi thường sâu sắc, người của Công Tôn Hướng Dương chưa thể bám theo hắn, nửa đường mất dấu. Cái này nói rõ đối phương ít nhất là Luyện Thần cảnh. Mặt khác, Công Tôn Hướng Dương nhờ ta hỏi ngươi, có thể mang tin tức này nói cho đám người Thanh Châu kia hay không.”

Thánh tử còn không biết thân phận chân thật của đám người Cơ Huyền.

Hứa Thất An trầm ngâm một phen: “Cho dù không nói, đám Thanh Châu cũng sẽ ở thành Ung Châu tìm kiếm hắn. Không bằng bán một cái nhân tình, tranh thủ tín nhiệm. Dù sao chúng ta cũng không biết tung tích của người nọ.”

Nhưng, chỉ cần xác nhận hắn ở Ung Châu, xuất hiện ở sòng bạc Lục Bác, như vậy vị trí đại khái của kí chủ long khí này liền rất dễ phán đoán.

Hứa Thất An tính tự mình đi lượn một vòng, dựa vào bản thân cảm ứng đối với long khí, tìm được đối phương, vượt ở trước Phật môn cùng Thiên Cơ cung đạt được long khí.

Hai người tán gẫu xong, Hứa Thất An cáo từ rời khỏi.

Lúc đi tới cửa, hắn bỗng dừng lại, quay đầu hỏi: “Đúng rồi, trên người ngươi còn có thuốc bổ thận tráng dương không?”

Hắn đấm đấm sau lưng, thở dài nói: “Lưng không còn sức!”

... Sắc mặt Lý Linh Tố đột nhiên cứng ngắc.

Ngươi đã làm gì đối với Lạc Ngọc Hành?

Ngươi đã làm gì đối với vương phi?

Chết đi chết đi chết đi chết đi!!!

Lý Linh Tố mặt không biểu cảm nói: “Tiền bối còn có việc gì sao, ta lập tức phải lĩnh ngộ Thái thượng vong tình, mời ngươi đừng tới quấy rầy ta.”

Không kích thích đứa nhỏ này nữa, bằng không, qua đoạn thời gian nữa, hắn có thể cùng Dương Thiên Huyễn kết bái vườn đào... Hứa Thất An cười cười, mở cửa rời khỏi.

Bản thân Lý Linh Tố muốn ra ngoài, vội đuổi theo, tính đi theo Hứa Thất An cùng nhau rời khỏi khách sạn.

“Bộ dáng của ngươi quá rêu rao rồi.” Hứa Thất An nâng tay, làm ra nhắc nhở.

Sức quyến rũ chết tiệt này của ta... Lý Linh Tố theo thói quen ở trong lòng nói thầm một tiếng, bỗng nhiên nghẹn, nhìn bóng lưng Từ Khiêm, có chút uể oải.

“Tiền bối, ta còn chưa thu thập tài liệu dịch dung.”

Hắn vừa nói xong, liền thấy Từ Khiêm ném một món đồ tới, sau khi lấy tay tiếp nhận, phát hiện là một cái túi gấm thêu hoa lan..

Lão Hải Vương giật giật cánh mũi, vô cùng xác nhận đây là vật bên người một nữ tử.

“Pháp khí trữ vật?”

Mắt Lý Linh Tố sáng lên, mặt lộ vẻ vui mừng.

Thân là thánh tử Thiên tông, hắn vốn là có hai pháp khí trữ vật, một món đến từ sư môn tặng, một món là mảnh vỡ Địa Thư.

Pháp khí trữ vật của sư môn bị Đông Phương tỷ muội tịch thu, mảnh vỡ Địa Thư giao cho sư muội Lý Diệu Chân thích xen vào việc của người khác.

“Đa tạ tiền bối.”

Lý Linh Tố mừng rỡ, phải biết rằng, hành tẩu giang hồ, có một pháp khí trữ vật là chuyện quan trọng cỡ nào.

Nhưng pháp khí trữ vật quá quý trọng, cho dù là thánh tử Thiên tông, mất đi một món pháp khí trữ vật, cũng phải chịu liên lụy.

Chỉ có thuật sĩ có thể sản xuất lượng lớn món đồ chơi này.

“Bên trong có nón.” Hứa Thất An thản nhiên nói.

Lý Linh Tố từ trong túi gấm lấy ra nón đội vào, thuận thế meo meo liếc bộ dáng Từ Khiêm một cái, giật mình:

Từ Khiêm, rốt cuộc cái nào mới là diện mạo thật của hắn?

“Tiền bối, cái này không phải tướng mạo sẵn có của ngài nhỉ.” Lý Linh Tố dùng giọng điệu khẳng định thử.

Trước kia hắn thật ra ý thức được Từ Khiêm am hiểu dịch dung, bề ngoài thường thường không có gì lạ của gã, chưa chắc là khuôn mặt thật.

Nhưng hắn không có chứng cớ, hơn nữa, thánh tử đối với điều này cũng không quan tâm.

Thẳng đến hôm trước thấy Lạc Ngọc Hành, thấy chân dung Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, Lý Linh Tố không thể coi như không thấy nữa, hắn bây giờ vô cùng chờ mong đối với chân dung của Từ Khiêm.

“Không cần tìm kiếm thân phận của ta, cái này không có lợi đối với ngươi.” Hứa Thất An giọng điệu bình tĩnh.

Đây là đang uy hiếp sao... Lý Linh Tố bĩu môi: “Tiền bối, ta cho rằng chúng ta là bằng hữu.”

Chính bởi vì là bằng hữu, cho nên không muốn ngươi sau khi biết thân phận ta, xấu hổ dùng bàn chân cạy hết gạch trong phòng... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm.

Nhớ lại thánh tử dọc theo đường đi lấy thân phận vãn bối rất cung kính, cùng với tư thái vành mắt đen sì khi hắn thận hư, tương lai thân phận bại lộ, chết về mặt xã hội khẳng định là Lý Linh Tố.

Hai người ở trên đường tùy ý đi, trong quá trình, Hứa Thất An luôn nắm mảnh vỡ Địa Thư, thu ở trong tay áo.

Tra xét chung quanh, một khi có kí chủ long khí xuất hiện ở phụ cận, hắn có thể lập tức tra xét.

Lý Linh Tố chắp hai tay sau lưng, như tản bộ sân vắng, rõ ràng so với trước kia càng có tự tin hơn.

Sự tự tin này không phải bắt nguồn từ sức quyến rũ, mà là tu vi khôi phục.

...

Thao trường lớn, phòng quân doanh thủ thành ban đầu.

Cơ Huyền nghênh đón một vị mật thám tứ phẩm, tứ phẩm mật thám phụ trách chủ quản thành Ung Châu.

“Các hạ thật đúng là bận rộn.”

Cơ Huyền bưng chén trà, nhẹ nhàng thổi một hơi, đánh giá mật thám bọc trường bào, đội nón.

Ở trước đó, tiếp xúc với bọn họ là tứ phẩm mật thám Chương Châu, nguyên nhân ép người ta làm việc vượt địa bàn, là mật thám Ung Châu có công việc quấn thân, không rút ra được thời gian để xử lý chuyện Phật môn cùng Từ Khiêm.

Vị mật thám này cười một tiếng, ánh mắt đảo qua Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe bên kia, nói: “Ta là “Thần*” trong mười ba vị tứ phẩm mật thám.

(*: chữ Thần 辰 ở đây mang ý nghĩa giờ Thìn, hoặc tinh tú, không phải Thần trong thần linh, thần thoại)

“Trên thực tế, chuyện ta gần đây điều tra, có chút quan hệ với Từ Khiêm.”

Nghe vậy, vẻ mặt hai tỷ đệ có chút biến hóa, Hứa Nguyên Hòe nghiến răng ken két.

Trong mắt Cơ Huyền chợt lóe tinh quang.

“Ở trước Lôi Châu, Từ Khiêm từng tới Ung Châu. Việc này còn phải bắt đầu nói từ địa cung ngoài thành Ung Châu...”

Thần mật thám mang sóng gió địa cung ngày đó, nói chi tiết cho Cơ Huyền cùng tỷ đệ Hứa gia nghe.

“Về sau, Công Tôn gia cùng Long Thần bảo phong tỏa địa cung, không cho bất luận kẻ nào tới gần. Bên ngoài truyền lưu là Công Tôn gia và Long Thần bảo liên thủ độc chiếm bảo bối bên trong.

“Ta âm thầm tìm hiểu rất nhiều, phát hiện đêm đó Công Tôn gia thăm dò địa cung, có một người tên Từ Khiêm từng xuất hiện.”

Cơ Huyền nheo nheo mắt, chậm rãi nói: “Công Tôn gia đã sớm quen biết Từ Khiêm.”

Hứa Nguyên Hòe nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn dám đùa giỡn chúng ta. Thất ca, ta bây giờ đi Công Tôn gia.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.