Ặc, cái này, nếu không cùng nhau lưu lại đi... Hứa Thất An thế khó xử.
Con cáo nhỏ màu trắng có chút sợ, nhìn nhìn Lạc Ngọc Hành chạy chậm đến bên chân Mộ Nam Chi, nhỏ giọng nói:
“Dì, chúng ta đi thôi, cô ấy đẹp quá...”
Hơn nữa khí tràng cường hãn, nhìn qua đã không dễ chọc. con cáo nhỏ màu trắng đối với cường giả có trực giác sâu sắc.
Dì lại khó coi, cũng không có tu vi, khẳng định đấu không lại nữ nhân này.
Nghe vậy, Mộ Nam Chi “A” một tiếng, giơ lên cổ tay phải, tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh, cùng với chuỗi Phật châu kia.
Nàng thị uy liếc Lạc Ngọc Hành một cái, chậm rãi mang Phật châu tháo xuống.
Chỉ nháy mắt, dung mạo và khí chất của nàng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, mắt của nàng tròn mà quyến rũ, như hồ nước nông chứa đá quý lấp lánh, trong suốt mà động lòng người.
Môi của nàng no đủ hồng nhuận, khóe miệng tinh xảo như khắc, tựa như anh đào mê người nhất, dụ dỗ nam nhân đi âu yếm.
Nàng kiêu ngạo giống nữ vương, mang theo tư thái nhìn xuống tất cả, nhưng sẽ không có ai cảm thấy nàng cuồng vọng, bởi vì vẻ đẹp của nàng có được tư cách ngạo nghễ với tất cả.
Nàng đẹp thì đẹp đi, khí chất phong tư lại càng hơn một bậc, như cung nữ tiên gia trên bức hoạ cuộn tròn.
“Họ Hứa, ai đi?” Mộ Nam Chi ngạo kiều nâng cằm lên.
“...” Lý Linh Tố như một pho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3692895/chuong-1272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.