Chương trước
Chương sau
Tịnh Duyên gật gật đầu, xem như tiếp nhận Sài Hạnh Nhi giải thích, khó hiểu nói:

“Nhưng Sài Hiền thông qua giới luật khảo nghiệm, kẻ giết người không phải hắn...”

“Không!” Tịnh Tâm lắc đầu, nói: “Là hắn.”

Dứt lời, ở trước mọi người vẻ mặt hoang mang, vị tứ phẩm thiền sư này nhìn chằm chằm Sài Hiền, nói:

“Có chuyện mãi chưa hỏi thí chủ, ngươi nói ngươi đi trấn Tam Thủy, truy tra kẻ làm chủ phía sau màn. Như vậy, thí chủ là như thế nào biết người phía sau màn sẽ tập kích trấn Tam Thủy?”

Nghe vậy, Sài Hiền giống như bị người ta gõ một gậy vào đầu, con ngươi lập tức tan rã, cúi đầu.

“Ta làm sao biết, ta làm sao biết...”

Hắn đứng sững sờ, cúi đầu, không ngừng thì thào tự hỏi.

Quá trình này duy trì đại khái mười mấy giây, bỗng nhiên, tiếng cười khe khẽ vang lên, dần dần cao vút, cuối cùng biến thành cười điên cuồng.

Sài Hiền ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vặn vẹo, hai mắt che kín ác ý điên cuồng, tiếng cười cao vút hơn nữa khàn khàn:

“Ta làm sao biết? Bởi vì giết người chính là ta!”

Trong phút chốc, hắn như là biến thành một người khác.

“Không sai, Sài Kiến Nguyên là ta giết, án mạng Tương Châu cũng là ta gây ra, tất cả đều là ta làm.”

Hắn cười to như bị điên, nói:

“Ta từ khi sinh ra đã không có phụ thân, mẫu thân buồn bực không vui, vì nuôi nấng ta, vất vả lâu ngày thành bệnh chết đi. Ta từ nhỏ trở thành ăn mày, bị người ta bắt nạt, chịu hết đau khổ, hắn chết chưa hết tội.

“Các ngươi biết những năm qua ta là sống như thế nào? Ta sống ngay cả con chó cũng không bằng. Nhưng không sao, chỉ cần Tiểu Lam còn bên ta, ta có thể không tính toán hiềm khích trước đó. Nhưng hắn ngay cả Tiểu Lam cũng phải từ bên người ta cướp đi.

“Người như vậy chẳng lẽ không đáng chết sao? Không đáng chết sao!”

Sài Hiền lúc này, so với hình tượng ôn hòa tuấn tú kia, như hai người khác nhau.

Ly hồn chứng? Lý Linh Tố bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra là thế, hắn có ly hồn chứng.”

Bệnh nhân cách phân liệt?! Hứa Thất An dưới cửa sổ cũng bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn rốt cuộc biết vì sao vụ án này sẽ hỗn loạn như vậy, mỗi giai đoạn đều sẽ sinh ra mâu thuẫn, bởi vì có hai Sài Hiền.

Sài Hiền bình thường đương nhiên không có động cơ giết hại Sài Kiến Nguyên, nhưng một Sài Hiền khác biết được thân thế của mình có động cơ này, đây là một người vô cùng cố chấp.

Sài Hiền bình thường cho rằng mình là vô tội, có người phía sau màn hãm hại hắn, bởi vậy nhất định không chịu rời khỏi Tương Châu, ý đồ điều tra rõ chân tướng.

Nhưng thật ra, người phía sau màn kia chính là bản thân hắn, là một nhân cách khác.

Cái này tạo thành vụ án trước sau mâu thuẫn.

Vụ án giết cả nhà ở sơn thôn nhỏ cũng là hắn làm... Hứa Thất An rốt cuộc hiểu, Sài Hạnh Nhi có chứng cứ không có mặt, hơn nữa cũng không cần thiết phải vậy.

Lúc trước hắn đã cảm thấy kỳ quái, nếu giết chết một nhà ba người đó là Sài Hạnh Nhi, vậy vì sao không nhân cơ hội mai phục Sài Hiền? Giết mấy thôn dân vô tội, căn bản không có ý nghĩa.

Nhưng đối với một nhân cách khác mà nói, phải ngăn cản Sài Hiền tham gia đồ ma đại hội, bởi vì hung thủ chính là bản thân hắn, tất cả án mạng đều là hắn làm, hắn căn bản không phải vô tội.

Đi đồ ma đại hội, chỉ còn đường chết, tựa như bây giờ.

“Ồ, từ đường bên kia có tiến triển...” Mèo mướp An nhắm hai mắt lại.

...

Trong hầm bên kia, Hứa Thất An thu được một con chuột phản hồi, con chuột “nói cho” hắn, dưới từ đường có một căn phòng bí mật, nó là thông qua địa động lẻn vào trong căn phòng bí mật.

Trong ngoài từ đường, toàn bộ chuột bọ rắn rết đồng thời mất đi khống chế.

Con chuột bắt đầu bắt giữ sâu bọ bên người, rắn trong ngủ đông tỉnh lại thì tuần hoàn bản năng ăn, bắt chuột.

“Căn phòng bí mật dưới từ đường, thật sự có thu hoạch...” Hứa Thất An bỏ qua chúng nó, chuyên chú khống chế mèo mướp cùng con chuột phát hiện căn phòng bí mật kia.

Điều này làm gánh nặng của hắn lập tức giảm bớt, cảm giác đau đầu cũng theo đó biến mất.

Trong căn phòng bí mật không khí hơi ngột ngạt, chỗ vách tường lõm xuống đặt mấy ngọn đèn dầu.

Ở sâu trong căn phòng bí mật, một nữ nhân rối bù bị xích sắt vây khốn tứ chi, ngồi tựa vào trên đống cỏ phát ra mùi thối rữa.

Miệng của nàng bị tấm bịt miệng da thuộc chế thành nhét chặt, đầu vô lực gục ở một bên, ngực hơi phập phồng, hít thở coi như vững vàng, như đang ngủ.

Sài Hạnh Nhi hôm trước ban đêm đến nam viện bên này, chính là gặp nữ nhân này?

Là Sài Hạnh Nhi mang cô ấy nhốt ở đây?

Con chuột ở trong vầng sáng ảm đạm của ngọn đèn đi qua, dừng ở trước mặt nữ nhân, miệng nói tiếng người:

“Tỉnh lại!”

Nữ nhân giật giật đầu, chậm rãi thức tỉnh, thấy con chuột trước người, nàng rõ ràng ngây người, hồi lâu chưa có phản ứng.

Con chuột nói: “Ngươi là ai?”

“Ô ô ô...”

Dưới mái tóc rối bời của nữ nhân, hai mắt chợt sáng ngời, như là người trong tuyệt cảnh thấy được hy vọng.

Nàng kịch liệt giãy dụa, cực kỳ kích động, giãy tới mức xích sắt vang “rào rào”.

“Ngươi là ai?”

Con chuột lại hỏi, nó cúi đầu nhìn hai chân trước nho nhỏ của mình, nói: “Ngươi có thể viết chữ.”

Ngón tay nữ nhân run rẩy viết hai chữ ở trên tường:

“Sài Lam!”

Sài Lam, nàng là Sài Lam?

Trong hầm, Hứa Thất An bỗng mở mắt, suýt nữa không thể duy trì khống chế đối với con chuột.

Sài Lam biến mất thì ra ở đây, nàng luôn bị Sài Hạnh Nhi bí mật giam giữ ở căn phòng bí mật của từ đường?

Hắn ổn định tâm thần chút, thao túng con chuột, nói: “Là Sài Hạnh Nhi mang ngươi giam giữ ở đây?”

Nữ tử đầu bù tóc rối gật gật đầu.

Cho nên Sài Lam mất tích quả thật không liên quan tới Sài Hiền, tất cả đều là Sài Hạnh Nhi gây ra... Ta hiểu rồi, rốt cuộc làm rõ được mạch lạc... Hứa Thất An như thở dài phun ra một hơi, sau đó, hắn đi đến bên cạnh Sài Lam, dọc theo thân thể thối hoắc của nàng, bò đến bả vai.

Rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt tú lệ, cũng dơ bẩn dưới mái tóc hỗn độn.

Giống với trên bức tranh, quả thật là Sài Lam, ta hiểu rồi, ta cái gì cũng hiểu rồi... Hứa Thất An nói:

“Ngươi không cần phải quản ta là ai, đợi lát nữa, sẽ có người tới cứu ngươi.”

Sài Lam “Ô ô ô” lắc đầu, tựa như muốn nói gì, không tin tưởng đối với con chuột hứa hẹn.

“Ta không cần thiết lừa gạt ngươi.” Hứa Thất An bổ sung một câu.

Sài Lam chậm rãi dừng lên tiếng, cách một lát, khẽ gật đầu.

Con chuột cũng gật đầu, “Ừm” một tiếng, giây tiếp theo, con chuột to béo này hoảng sợ nhìn chung quanh, không rõ mình vì sao đột nhiên đi tới nơi này..

Nhìn Sài Lam một cái, nhanh chóng chuồn đi.

...

“A Di Đà Phật, thì ra là như thế.”

Tịnh Tâm thiền sư có chút cảm khái niệm tụng một tiếng Phật hiệu, kèm theo tiếng thở dài, nói:

“Sài Hiền thí chủ, ngươi chấp niệm quá sâu, trong tay lại sát nghiệt chồng chất. Chết, cũng không đủ để trừ đi tội lỗi của ngươi, để bần tăng mang ngươi về Tây Vực, xuất gia đi.” Tịnh Duyên gật gật đầu, xem như tiếp nhận Sài Hạnh Nhi giải thích, khó hiểu nói:

“Nhưng Sài Hiền thông qua giới luật khảo nghiệm, kẻ giết người không phải hắn...”

“Không!” Tịnh Tâm lắc đầu, nói: “Là hắn.”

Dứt lời, ở trước mọi người vẻ mặt hoang mang, vị tứ phẩm thiền sư này nhìn chằm chằm Sài Hiền, nói:

“Có chuyện mãi chưa hỏi thí chủ, ngươi nói ngươi đi trấn Tam Thủy, truy tra kẻ làm chủ phía sau màn. Như vậy, thí chủ là như thế nào biết người phía sau màn sẽ tập kích trấn Tam Thủy?”

Nghe vậy, Sài Hiền giống như bị người ta gõ một gậy vào đầu, con ngươi lập tức tan rã, cúi đầu.

“Ta làm sao biết, ta làm sao biết...”

Hắn đứng sững sờ, cúi đầu, không ngừng thì thào tự hỏi.

Quá trình này duy trì đại khái mười mấy giây, bỗng nhiên, tiếng cười khe khẽ vang lên, dần dần cao vút, cuối cùng biến thành cười điên cuồng.

Sài Hiền ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vặn vẹo, hai mắt che kín ác ý điên cuồng, tiếng cười cao vút hơn nữa khàn khàn:

“Ta làm sao biết? Bởi vì giết người chính là ta!”

Trong phút chốc, hắn như là biến thành một người khác.

“Không sai, Sài Kiến Nguyên là ta giết, án mạng Tương Châu cũng là ta gây ra, tất cả đều là ta làm.”

Hắn cười to như bị điên, nói:

“Ta từ khi sinh ra đã không có phụ thân, mẫu thân buồn bực không vui, vì nuôi nấng ta, vất vả lâu ngày thành bệnh chết đi. Ta từ nhỏ trở thành ăn mày, bị người ta bắt nạt, chịu hết đau khổ, hắn chết chưa hết tội.

“Các ngươi biết những năm qua ta là sống như thế nào? Ta sống ngay cả con chó cũng không bằng. Nhưng không sao, chỉ cần Tiểu Lam còn bên ta, ta có thể không tính toán hiềm khích trước đó. Nhưng hắn ngay cả Tiểu Lam cũng phải từ bên người ta cướp đi.

“Người như vậy chẳng lẽ không đáng chết sao? Không đáng chết sao!”

Sài Hiền lúc này, so với hình tượng ôn hòa tuấn tú kia, như hai người khác nhau.

Ly hồn chứng? Lý Linh Tố bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra là thế, hắn có ly hồn chứng.”

Bệnh nhân cách phân liệt?! Hứa Thất An dưới cửa sổ cũng bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn rốt cuộc biết vì sao vụ án này sẽ hỗn loạn như vậy, mỗi giai đoạn đều sẽ sinh ra mâu thuẫn, bởi vì có hai Sài Hiền.

Sài Hiền bình thường đương nhiên không có động cơ giết hại Sài Kiến Nguyên, nhưng một Sài Hiền khác biết được thân thế của mình có động cơ này, đây là một người vô cùng cố chấp.

Sài Hiền bình thường cho rằng mình là vô tội, có người phía sau màn hãm hại hắn, bởi vậy nhất định không chịu rời khỏi Tương Châu, ý đồ điều tra rõ chân tướng.

Nhưng thật ra, người phía sau màn kia chính là bản thân hắn, là một nhân cách khác.

Cái này tạo thành vụ án trước sau mâu thuẫn.

Vụ án giết cả nhà ở sơn thôn nhỏ cũng là hắn làm... Hứa Thất An rốt cuộc hiểu, Sài Hạnh Nhi có chứng cứ không có mặt, hơn nữa cũng không cần thiết phải vậy.

Lúc trước hắn đã cảm thấy kỳ quái, nếu giết chết một nhà ba người đó là Sài Hạnh Nhi, vậy vì sao không nhân cơ hội mai phục Sài Hiền? Giết mấy thôn dân vô tội, căn bản không có ý nghĩa.

Nhưng đối với một nhân cách khác mà nói, phải ngăn cản Sài Hiền tham gia đồ ma đại hội, bởi vì hung thủ chính là bản thân hắn, tất cả án mạng đều là hắn làm, hắn căn bản không phải vô tội.

Đi đồ ma đại hội, chỉ còn đường chết, tựa như bây giờ.

“Ồ, từ đường bên kia có tiến triển...” Mèo mướp An nhắm hai mắt lại.

...

Trong hầm bên kia, Hứa Thất An thu được một con chuột phản hồi, con chuột “nói cho” hắn, dưới từ đường có một căn phòng bí mật, nó là thông qua địa động lẻn vào trong căn phòng bí mật.

Trong ngoài từ đường, toàn bộ chuột bọ rắn rết đồng thời mất đi khống chế.

Con chuột bắt đầu bắt giữ sâu bọ bên người, rắn trong ngủ đông tỉnh lại thì tuần hoàn bản năng ăn, bắt chuột.

“Căn phòng bí mật dưới từ đường, thật sự có thu hoạch...” Hứa Thất An bỏ qua chúng nó, chuyên chú khống chế mèo mướp cùng con chuột phát hiện căn phòng bí mật kia.

Điều này làm gánh nặng của hắn lập tức giảm bớt, cảm giác đau đầu cũng theo đó biến mất.

Trong căn phòng bí mật không khí hơi ngột ngạt, chỗ vách tường lõm xuống đặt mấy ngọn đèn dầu.

Ở sâu trong căn phòng bí mật, một nữ nhân rối bù bị xích sắt vây khốn tứ chi, ngồi tựa vào trên đống cỏ phát ra mùi thối rữa.

Miệng của nàng bị tấm bịt miệng da thuộc chế thành nhét chặt, đầu vô lực gục ở một bên, ngực hơi phập phồng, hít thở coi như vững vàng, như đang ngủ.

Sài Hạnh Nhi hôm trước ban đêm đến nam viện bên này, chính là gặp nữ nhân này?

Là Sài Hạnh Nhi mang cô ấy nhốt ở đây?

Con chuột ở trong vầng sáng ảm đạm của ngọn đèn đi qua, dừng ở trước mặt nữ nhân, miệng nói tiếng người:

“Tỉnh lại!”

Nữ nhân giật giật đầu, chậm rãi thức tỉnh, thấy con chuột trước người, nàng rõ ràng ngây người, hồi lâu chưa có phản ứng.

Con chuột nói: “Ngươi là ai?”

“Ô ô ô...”

Dưới mái tóc rối bời của nữ nhân, hai mắt chợt sáng ngời, như là người trong tuyệt cảnh thấy được hy vọng.

Nàng kịch liệt giãy dụa, cực kỳ kích động, giãy tới mức xích sắt vang “rào rào”.

“Ngươi là ai?”

Con chuột lại hỏi, nó cúi đầu nhìn hai chân trước nho nhỏ của mình, nói: “Ngươi có thể viết chữ.”

Ngón tay nữ nhân run rẩy viết hai chữ ở trên tường:

“Sài Lam!”

Sài Lam, nàng là Sài Lam?

Trong hầm, Hứa Thất An bỗng mở mắt, suýt nữa không thể duy trì khống chế đối với con chuột.

Sài Lam biến mất thì ra ở đây, nàng luôn bị Sài Hạnh Nhi bí mật giam giữ ở căn phòng bí mật của từ đường?

Hắn ổn định tâm thần chút, thao túng con chuột, nói: “Là Sài Hạnh Nhi mang ngươi giam giữ ở đây?”

Nữ tử đầu bù tóc rối gật gật đầu.

Cho nên Sài Lam mất tích quả thật không liên quan tới Sài Hiền, tất cả đều là Sài Hạnh Nhi gây ra... Ta hiểu rồi, rốt cuộc làm rõ được mạch lạc... Hứa Thất An như thở dài phun ra một hơi, sau đó, hắn đi đến bên cạnh Sài Lam, dọc theo thân thể thối hoắc của nàng, bò đến bả vai.

Rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt tú lệ, cũng dơ bẩn dưới mái tóc hỗn độn.

Giống với trên bức tranh, quả thật là Sài Lam, ta hiểu rồi, ta cái gì cũng hiểu rồi... Hứa Thất An nói:

“Ngươi không cần phải quản ta là ai, đợi lát nữa, sẽ có người tới cứu ngươi.”

Sài Lam “Ô ô ô” lắc đầu, tựa như muốn nói gì, không tin tưởng đối với con chuột hứa hẹn.

“Ta không cần thiết lừa gạt ngươi.” Hứa Thất An bổ sung một câu.

Sài Lam chậm rãi dừng lên tiếng, cách một lát, khẽ gật đầu.

Con chuột cũng gật đầu, “Ừm” một tiếng, giây tiếp theo, con chuột to béo này hoảng sợ nhìn chung quanh, không rõ mình vì sao đột nhiên đi tới nơi này..

Nhìn Sài Lam một cái, nhanh chóng chuồn đi.

...

“A Di Đà Phật, thì ra là như thế.”

Tịnh Tâm thiền sư có chút cảm khái niệm tụng một tiếng Phật hiệu, kèm theo tiếng thở dài, nói:

“Sài Hiền thí chủ, ngươi chấp niệm quá sâu, trong tay lại sát nghiệt chồng chất. Chết, cũng không đủ để trừ đi tội lỗi của ngươi, để bần tăng mang ngươi về Tây Vực, xuất gia đi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.