Chương trước
Chương sau
Lý Linh Tố vẻ mặt cứng đờ: “Cũng đúng.”

Mèo mướp An li3m mấy ngụm nước trà, tiếp tục nói: “Mặt khác, Sài Kiến Nguyên trước khi chết có dấu hiệu trúng độc, bởi vậy mới bị giế t chết ở trong thư phòng. Hạ độc quá nửa là người thân cận.”

“Tiền bối hoài nghi là...”

Hứa Thất An nghênh đón ánh mắt chất vấn của Lý Linh Tố, gật gật đầu mèo:

“Không sai, ta hoài nghi là Sài Hạnh Nhi. Loại độc đó không phải người bình thường có thể luyện. Trừ phi là Độc Cổ sư tự mình ra tay. Sài Hạnh Nhi không phải từng đi Nam Cương sao, còn cầu Tình Cổ.”

Sắc mặt Lý Linh Tố trở nên khó coi.

Hắn tự nhận đối với nữ nhân vẫn là rất bắt bẻ, phàm là hồng nhan tri kỷ từng có tình duyên, đều có khí chất cùng tính cách độc đáo, hơn nữa dung mạo dáng người đều phải xuất sắc.

Tiếp theo, phương diện tính cách, nhất định không thể là hạng đại gian đại ác, nếu không quan điểm sống xung đột, không thể yêu đương.

Cho dù là Đông Phương tỷ muội cũng không phải hạng người hiếu sát, tuy nói lúc ở Lôi Châu có nhiều xung đột với Từ Khiêm, nhưng đó là lập trường khác nhau, chém giết không thể tránh được.

Ở trong nhận thức của hắn, Sài Hạnh Nhi có tâm cơ có dã tâm có thủ đoạn, khí chất tựa như hoa đinh hương kết sầu bi, điềm đạm đáng yêu, trên bản chất không phải một nữ nhân đơn giản.

Nhưng Sài Hạnh Nhi tuyệt đối không phải hạng người không có đạo đức.

Nhưng trong khoảng thời gian này, theo vụ án xâm nhập điều tra, hắn đối với việc này dần dần sinh ra hoài nghi.

“Ta tới đây không phải tìm ngươi nói chuyện phiếm.”

Mèo mướp An nâng móng vuốt, vỗ mặt bàn một phát, cắt ngang tư duy phát tán của Lý Linh Tố.

“Tiền bối mời nói.”

Lý Linh Tố thấp giọng nói.

“Sài Kiến Nguyên vì sao phải giấu diếm thân phận của Sài Hiền, ngươi có nghĩ tới không?”

Lý Linh Tố sửng sốt, qua vài giây mới hiểu ý tứ Từ Khiêm, đối với gia chủ một phương thế lực, con riêng không phải chuyện gì không thể lộ ra.

Nhưng vì sao Sài Hiền là lấy thân phận con nuôi nuôi ở Sài phủ nhiều năm như vậy?

Lý Linh Tố trầm ngâm nói: “Nếu không phải nguyên nhân Sài Kiến Nguyên, vậy vấn đề chính là ra ở trên người Sài Hiền, thân thế hắn có bí mật?”

Mèo mướp An khẽ cười một tiếng: “Trước khi đáp án công bố, bất cứ giả thiết nào cũng có khả năng, nhưng phải nhớ được chứng thực. Ta nhớ đạo môn âm thần ở thời đại viễn cổ đảm đương chức trách thành hoàng, chuyên câu hồn phách người ta.”

Lý Linh Tố “Vâng” một tiếng:

“Thời kì viễn cổ, có hai bộ quy củ, một bộ là luật pháp dương gian, một bộ là nhân quả chi báo của âm phủ, đạo môn cai quản âm pháp. Nhưng về sau bộ âm pháp này dần dần suy yếu, cho đến huỷ bỏ.

“Đúng rồi, đoạn lịch sử này ta từng thấy ở sách cổ Thiên tông, nhưng trước sau chưa nghĩ thấu triệt, tiền bối cũng biết?”

Từ Khiêm lão quái vật như vậy, khẳng định biết rất nhiều bí ẩn người khác không biết.

Mèo mướp An trầm ngâm một phen, kết hợp bí ẩn mình từ chỗ xác ướp cổ đạt được, nói:

“Thời kì viễn cổ, chỉ có hai loại phương pháp tu hành, một loại là võ đạo, một loại khác là “đạo”, đạo của đạo môn. Hệ thống đạo thuật so với hệ thống võ phu càng thêm hoàn thiện, cũng sớm hơn.

“Đổi lại mà nói, viễn cổ, là thiên hạ của đạo thuật. Đây chính là hoàn cảnh âm pháp tồn tại cũng thịnh hành.

“Nhưng dần dần, võ đạo bắt đầu hưng thịnh, Nam Cương Nhân tộc mò mẫm ra cổ thuật, Phật Đà chứng đạo, Vu Thần xuất thế... Đạo thuật khó chúa tể thiên hạ nữa, âm pháp tự nhiên cũng liền tuyệt tích.”

Về phần nho gia cùng thuật sĩ, là cận đại mới xuất hiện, nho thánh là người hơn hai ngàn năm trước, thuật sĩ thì sáu trăm năm tuổi bằng quốc gia.

Thời kì viễn cổ chỉ có võ đạo cùng đạo thuật... Cái này liền có thể lý giải âm pháp xuất hiện, về sau các hệ thống lớn ra đời, không là đạo môn định đoạt nữa... Từ Khiêm thật sự là lão quái vật, biết nhiều bí ẩn như vậy.

Lý Linh Tố cảm khái nói: “Đạo môn ta năm đó cũng là vô cùng hưng thịnh, mà nay suy yếu thành chỉ có đạo môn tam tông.”

Hắn vừa nói, vừa nhìn về phía Từ Khiêm, muốn tìm hiểu ra thêm một ít bí ẩn.

Hứa Thất An không quan tâm hắn, thản nhiên nói: “Trở lại chuyện chính, pháp thuật đi vào giấc mộng của đạo môn, có thể như Mộng Vu, thẩm vấn trong mộng không?”

Lý Linh Tố nhíu mày trầm ngâm:

“Không làm được tuyệt đối chúa tể mộng cảnh như Mộng Vu, âm thần đi vào giấc mộng câu hồn, chỉ có thể câu người phàm, hoặc kẻ yếu phẩm cấp chênh lệch cực lớn với bản thân. Thẩm vấn mà nói, nếu đối phương là phàm nhân, cũng có thể làm được.

“Tiền bối nếu muốn bảo ta thẩm vấn Hạnh Nhi, đừng nói ta tu vi còn chưa giải phong, cho dù trạng thái toàn thịnh, sợ cũng không làm được. Hạnh Nhi là ngũ phẩm Hóa Kình, trừ phi là tứ phẩm Mộng Vu ra tay.”

Mèo mướp An lắc cái đầu mèo:

“Không phải cô ta, là con trai của Sài Kiến Nguyên, ngươi chọn lựa một kẻ yếu nhất thẩm vấn. Hỏi hắn về chuyện Sài Hiền. Sài Hiền lúc niên thiếu bị mang về Sài phủ, cùng nhau lớn lên với con cái Sài Kiến Nguyên, không có ai so với bọn hắn càng thêm hiểu biết Sài Hiền.”

Lý Linh Tố gật gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề, tựa như nhớ tới cái gì, nói:

“Đúng rồi, tiền bối, đêm hôm qua, ta phát hiện Hạnh Nhi đêm khuya rời đi rất lâu, đại khái hai khắc đồng hồ mới trở về. Ta âm thần xuất khiếu theo dõi nàng, phát hiện nàng hướng chỗ sâu trong khu nhà phía nam mà đi.

“Võ phu trực giác quá mức sâu sắc, ta không dám theo quá gần, cho nên không biết nàng đi nơi nào của nam viện.”

Mặt mèo của mèo mướp An lộ ra vẻ mặt ngưng trọng: “Giờ nào?”

Lý Linh Tố nói: “Đại khái giờ Tý.”

Ặc, ngươi tên chó tồi tệ thận yếu này, lại bốp đến muộn như vậy, ngươi không thận yếu ai thận yếu... Hứa Thất An chậm rãi gật đầu mèo:

“Ta biết rồi.”

Căn cứ kinh nghiệm hắn cùng hoa khôi Giáo Phường Ti đêm khuya tâm tình cuộc đời, mỗi lần tâm tình xong, các hoa khôi đều là mồ hôi đầm đìa, cực độ mỏi mệt, lập tức ngủ.

Sài Hạnh Nhi hơn nửa đêm không ngủ, rời khỏi phòng mà đi, tuyệt không bình thường.

Buổi tối triệu tập rắn rết chuột bọ Sài phủ, điều tra kỹ một phen... Hứa Thất An thầm nghĩ.

Hắn dần dần thích Thất Tuyệt Cổ rồi, thủ đoạn nhiều, năng lực mạnh, quỷ quái nhiều biến hóa, rất hữu dụng, cũng rất có phong cách!

Không giống võ phu, gặp vấn đề, trực tiếp xông lên, dễ rút dây động rừng.

...

Ban đêm.

Trấn Tam Thủy là trấn lớn nằm ở hai mươi sáu dặm về phía bắc thành Tương Châu, thôn trấn có hơn tám ngàn dân, trấn Tam Thủy lưng tựa núi non trùng điệp, trong núi nhiều dược liệu, bởi vậy dân chúng trấn trên phần nhiều lấy hái thuốc trồng thuốc mà sống.

Buôn thuốc lớn nhất trên trấn là một tổ chức tên “Dược bang”, bang chủ là cao thủ Luyện Thần cảnh, miễn cưỡng lên được mặt bàn.

Lúc đồ ma đại hội, Dược bang cũng tham dự, tích cực hưởng ứng quan phủ cùng thế lực lớn kêu gọi, phái ra ba mươi thành viên bang phái, gia nhập đội ngũ dân binh, trắng đêm tuần tra. Lý Linh Tố vẻ mặt cứng đờ: “Cũng đúng.”

Mèo mướp An li3m mấy ngụm nước trà, tiếp tục nói: “Mặt khác, Sài Kiến Nguyên trước khi chết có dấu hiệu trúng độc, bởi vậy mới bị giế t chết ở trong thư phòng. Hạ độc quá nửa là người thân cận.”

“Tiền bối hoài nghi là...”

Hứa Thất An nghênh đón ánh mắt chất vấn của Lý Linh Tố, gật gật đầu mèo:

“Không sai, ta hoài nghi là Sài Hạnh Nhi. Loại độc đó không phải người bình thường có thể luyện. Trừ phi là Độc Cổ sư tự mình ra tay. Sài Hạnh Nhi không phải từng đi Nam Cương sao, còn cầu Tình Cổ.”

Sắc mặt Lý Linh Tố trở nên khó coi.

Hắn tự nhận đối với nữ nhân vẫn là rất bắt bẻ, phàm là hồng nhan tri kỷ từng có tình duyên, đều có khí chất cùng tính cách độc đáo, hơn nữa dung mạo dáng người đều phải xuất sắc.

Tiếp theo, phương diện tính cách, nhất định không thể là hạng đại gian đại ác, nếu không quan điểm sống xung đột, không thể yêu đương.

Cho dù là Đông Phương tỷ muội cũng không phải hạng người hiếu sát, tuy nói lúc ở Lôi Châu có nhiều xung đột với Từ Khiêm, nhưng đó là lập trường khác nhau, chém giết không thể tránh được.

Ở trong nhận thức của hắn, Sài Hạnh Nhi có tâm cơ có dã tâm có thủ đoạn, khí chất tựa như hoa đinh hương kết sầu bi, điềm đạm đáng yêu, trên bản chất không phải một nữ nhân đơn giản.

Nhưng Sài Hạnh Nhi tuyệt đối không phải hạng người không có đạo đức.

Nhưng trong khoảng thời gian này, theo vụ án xâm nhập điều tra, hắn đối với việc này dần dần sinh ra hoài nghi.

“Ta tới đây không phải tìm ngươi nói chuyện phiếm.”

Mèo mướp An nâng móng vuốt, vỗ mặt bàn một phát, cắt ngang tư duy phát tán của Lý Linh Tố.

“Tiền bối mời nói.”

Lý Linh Tố thấp giọng nói.

“Sài Kiến Nguyên vì sao phải giấu diếm thân phận của Sài Hiền, ngươi có nghĩ tới không?”

Lý Linh Tố sửng sốt, qua vài giây mới hiểu ý tứ Từ Khiêm, đối với gia chủ một phương thế lực, con riêng không phải chuyện gì không thể lộ ra.

Nhưng vì sao Sài Hiền là lấy thân phận con nuôi nuôi ở Sài phủ nhiều năm như vậy?

Lý Linh Tố trầm ngâm nói: “Nếu không phải nguyên nhân Sài Kiến Nguyên, vậy vấn đề chính là ra ở trên người Sài Hiền, thân thế hắn có bí mật?”

Mèo mướp An khẽ cười một tiếng: “Trước khi đáp án công bố, bất cứ giả thiết nào cũng có khả năng, nhưng phải nhớ được chứng thực. Ta nhớ đạo môn âm thần ở thời đại viễn cổ đảm đương chức trách thành hoàng, chuyên câu hồn phách người ta.”

Lý Linh Tố “Vâng” một tiếng:

“Thời kì viễn cổ, có hai bộ quy củ, một bộ là luật pháp dương gian, một bộ là nhân quả chi báo của âm phủ, đạo môn cai quản âm pháp. Nhưng về sau bộ âm pháp này dần dần suy yếu, cho đến huỷ bỏ.

“Đúng rồi, đoạn lịch sử này ta từng thấy ở sách cổ Thiên tông, nhưng trước sau chưa nghĩ thấu triệt, tiền bối cũng biết?”

Từ Khiêm lão quái vật như vậy, khẳng định biết rất nhiều bí ẩn người khác không biết.

Mèo mướp An trầm ngâm một phen, kết hợp bí ẩn mình từ chỗ xác ướp cổ đạt được, nói:

“Thời kì viễn cổ, chỉ có hai loại phương pháp tu hành, một loại là võ đạo, một loại khác là “đạo”, đạo của đạo môn. Hệ thống đạo thuật so với hệ thống võ phu càng thêm hoàn thiện, cũng sớm hơn.

“Đổi lại mà nói, viễn cổ, là thiên hạ của đạo thuật. Đây chính là hoàn cảnh âm pháp tồn tại cũng thịnh hành.

“Nhưng dần dần, võ đạo bắt đầu hưng thịnh, Nam Cương Nhân tộc mò mẫm ra cổ thuật, Phật Đà chứng đạo, Vu Thần xuất thế... Đạo thuật khó chúa tể thiên hạ nữa, âm pháp tự nhiên cũng liền tuyệt tích.”

Về phần nho gia cùng thuật sĩ, là cận đại mới xuất hiện, nho thánh là người hơn hai ngàn năm trước, thuật sĩ thì sáu trăm năm tuổi bằng quốc gia.

Thời kì viễn cổ chỉ có võ đạo cùng đạo thuật... Cái này liền có thể lý giải âm pháp xuất hiện, về sau các hệ thống lớn ra đời, không là đạo môn định đoạt nữa... Từ Khiêm thật sự là lão quái vật, biết nhiều bí ẩn như vậy.

Lý Linh Tố cảm khái nói: “Đạo môn ta năm đó cũng là vô cùng hưng thịnh, mà nay suy yếu thành chỉ có đạo môn tam tông.”

Hắn vừa nói, vừa nhìn về phía Từ Khiêm, muốn tìm hiểu ra thêm một ít bí ẩn.

Hứa Thất An không quan tâm hắn, thản nhiên nói: “Trở lại chuyện chính, pháp thuật đi vào giấc mộng của đạo môn, có thể như Mộng Vu, thẩm vấn trong mộng không?”

Lý Linh Tố nhíu mày trầm ngâm:

“Không làm được tuyệt đối chúa tể mộng cảnh như Mộng Vu, âm thần đi vào giấc mộng câu hồn, chỉ có thể câu người phàm, hoặc kẻ yếu phẩm cấp chênh lệch cực lớn với bản thân. Thẩm vấn mà nói, nếu đối phương là phàm nhân, cũng có thể làm được.

“Tiền bối nếu muốn bảo ta thẩm vấn Hạnh Nhi, đừng nói ta tu vi còn chưa giải phong, cho dù trạng thái toàn thịnh, sợ cũng không làm được. Hạnh Nhi là ngũ phẩm Hóa Kình, trừ phi là tứ phẩm Mộng Vu ra tay.”

Mèo mướp An lắc cái đầu mèo:

“Không phải cô ta, là con trai của Sài Kiến Nguyên, ngươi chọn lựa một kẻ yếu nhất thẩm vấn. Hỏi hắn về chuyện Sài Hiền. Sài Hiền lúc niên thiếu bị mang về Sài phủ, cùng nhau lớn lên với con cái Sài Kiến Nguyên, không có ai so với bọn hắn càng thêm hiểu biết Sài Hiền.”

Lý Linh Tố gật gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề, tựa như nhớ tới cái gì, nói:

“Đúng rồi, tiền bối, đêm hôm qua, ta phát hiện Hạnh Nhi đêm khuya rời đi rất lâu, đại khái hai khắc đồng hồ mới trở về. Ta âm thần xuất khiếu theo dõi nàng, phát hiện nàng hướng chỗ sâu trong khu nhà phía nam mà đi.

“Võ phu trực giác quá mức sâu sắc, ta không dám theo quá gần, cho nên không biết nàng đi nơi nào của nam viện.”

Mặt mèo của mèo mướp An lộ ra vẻ mặt ngưng trọng: “Giờ nào?”

Lý Linh Tố nói: “Đại khái giờ Tý.”

Ặc, ngươi tên chó tồi tệ thận yếu này, lại bốp đến muộn như vậy, ngươi không thận yếu ai thận yếu... Hứa Thất An chậm rãi gật đầu mèo:

“Ta biết rồi.”

Căn cứ kinh nghiệm hắn cùng hoa khôi Giáo Phường Ti đêm khuya tâm tình cuộc đời, mỗi lần tâm tình xong, các hoa khôi đều là mồ hôi đầm đìa, cực độ mỏi mệt, lập tức ngủ.

Sài Hạnh Nhi hơn nửa đêm không ngủ, rời khỏi phòng mà đi, tuyệt không bình thường.

Buổi tối triệu tập rắn rết chuột bọ Sài phủ, điều tra kỹ một phen... Hứa Thất An thầm nghĩ.

Hắn dần dần thích Thất Tuyệt Cổ rồi, thủ đoạn nhiều, năng lực mạnh, quỷ quái nhiều biến hóa, rất hữu dụng, cũng rất có phong cách!

Không giống võ phu, gặp vấn đề, trực tiếp xông lên, dễ rút dây động rừng.

...

Ban đêm.

Trấn Tam Thủy là trấn lớn nằm ở hai mươi sáu dặm về phía bắc thành Tương Châu, thôn trấn có hơn tám ngàn dân, trấn Tam Thủy lưng tựa núi non trùng điệp, trong núi nhiều dược liệu, bởi vậy dân chúng trấn trên phần nhiều lấy hái thuốc trồng thuốc mà sống.

Buôn thuốc lớn nhất trên trấn là một tổ chức tên “Dược bang”, bang chủ là cao thủ Luyện Thần cảnh, miễn cưỡng lên được mặt bàn.

Lúc đồ ma đại hội, Dược bang cũng tham dự, tích cực hưởng ứng quan phủ cùng thế lực lớn kêu gọi, phái ra ba mươi thành viên bang phái, gia nhập đội ngũ dân binh, trắng đêm tuần tra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.