Chương trước
Chương sau
Hắn tiếp theo lại hỏi quan hệ mấy nhân viên trung tâm của Sài gia, khi hỏi quan hệ của Sài Hạnh Nhi cùng Sài Kiến Nguyên, Đỗ Quyên nói:

“Cô cô cùng gia chủ trước kia là từng có mâu thuẫn.”

Lý Linh Tố nheo mắt, không biểu hiện gì nói: “Ồ? Nói kỹ xem chuyện là thế nào.”

Đỗ Quyên do dự một phen, nói:

“Đó là chuyện rất nhiều năm trước, cô gia (chàng rể) trước họ Lưu, Lưu gia và Sài gia là kết giao nhiều đời, về sau Lưu gia xuống dốc. Cô gia liền ở rể Sài phủ. Về sau, cô gia cùng gia chủ khi ra ngoài đã gặp chuyện ngoài ý muốn, không thể sống sót trở về.

“Nhưng ta nghe nói cô gia chết tựa như có tin tức phía sau màn, cô cô cùng gia chủ cãi nhau to một trận...”

Nàng dừng một chút, chưa tiếp tục nói.

Nói tới đây, đã quá vượt giới hạn, hơn nữa tin tức cụ thể, một nha hoàn như nàng cũng không rõ.

Chồng trước của Hạnh Nhi chết có kỳ quái? Cái này, đoạn thời gian đó ta thân mật với nàng, sao chưa từng nghe nói... Lý Linh Tố âm thầm nhíu mày.

Hắn chợt nghĩ thông, mọi người đương nhiên sẽ không ở trước mặt hắn ‘niềm vui mới’ này của Sài gia cô cô đề cập chuyện chồng trước của cô cô.

“Đa tạ Đỗ Quyên cô nương nói cho biết!”

Lý Linh Tố lộ ra nụ cười ấm áp có thể so với điều hòa trung ương, ở mùa đông khắc nghiệt khiến toàn thân tiểu nha hoàn thư thái, hai má ửng hồng.

Sau khi mang nha hoàn tên là Đỗ Quyên này tiễn bước, Lý Linh Tố quay về phòng, ngã trên giường, ý đồ ở trong sương mù hỗn loạn bắt lấy chân tướng sự kiện.

Sài Lam không muốn gả cho Hoàng Phủ gia, nếu ta là Sài Hiền, ta trực tiếp mang theo đối phương bỏ trốn không phải xong rồi sao...

Chồng trước của Hạnh Nhi là chết như thế nào? Thoạt nhìn tựa như có liên quan với Sài Kiến Nguyên? Bằng không hai người vì sao cãi nhau to một trận... Trừ kẻ được lợi lớn nhất, nàng lại thêm một động cơ giết người.

Lý Linh Tố thở dài một tiếng, xoay người ngồi dậy, tính đi khách sạn một chuyến, mang tin tức tìm hiểu được nói cho Từ Khiêm.

“Thật là, ta hoàn toàn có thể tự mình điều tra tiếp, Từ Khiêm tuy tu vi cao, nhưng không đại biểu hắn biết tra án, hắn cho rằng hắn là ai vậy, Hứa Thất An sao?”

Lý Linh Tố nói thầm một tiếng, nhưng chưa từ bỏ ý định hướng lão già thối báo cáo tin tức.

...

Kinh thành, Hứa phủ.

Nội sảnh đốt than, trong tay thẩm thẩm bóc vỏ quýt, nói:

“Mấy ngày nữa các ngươi đi Vương phủ, nhất định phải biết lễ an phận, không thể để phu nhân cùng đám nữ quyến Vương phủ xem thường, hiểu chưa.”

Cùng lúc nói chuyện, nàng ngẩng đầu, ánh mắt rời khỏi quả quýt, nhìn về phía con gái út bên cạnh mắt đăm đăm chờ ăn quýt.

“Nói chính là con đó!”

Thẩm thẩm tức giận nói: “Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn. Sớm hay muộn đưa con vào Ti Thiên Giám học nghệ.”

Nàng hôm nay mặc một cái áo mềm thêu hoa văn đám mây, phối hợp một cái váy dài tối màu mang nếp uốn, trong búi tóc tinh xảo tảng trí trâm ngọc cùng kim bộ diêu, đoan trang mà lại xinh đẹp, thoạt nhìn, rất có khí phái phu nhân hào môn.

Đương nhiên, người quen thuộc thẩm thẩm đều biết nàng là cái gối thêu hoa bên ngoài tô vàng nạm ngọc.

“Vâng vâng, như vậy có thể chơi với Thải Vi tỷ tỷ rồi.”

Hứa Linh m búi tóc trẻ con vui vẻ nói.

Điều nó thật sự muốn nói là, Thải Vi tỷ tỷ có cả đống bạc, luôn có thể mua các loại đồ ăn ngon.

Nhưng nó bây giờ không phải Hứa Linh m trước kia nữa, bây giờ, bây giờ là...

“Mẹ ơi con bây giờ mấy tuổi rồi.”

Hứa Linh m lớn tiếng hỏi.

Thẩm thẩm mặc kệ nó, quay đầu nói với Hứa Linh Nguyệt:

“Nhưng cũng không thể bị bắt nạt biết không, giống Vương phủ nhà cao cửa rộng như vậy, các phu nhân bên trong không một ai dễ đối phó. Con tính tình yếu đuối, bị người ta bắt nạt cũng không biết hé răng.

“Nếu bị bắt nạt thì tìm Tư Mộ, tóm lại tự mình nắm chắc chừng mực, biết không. Đúng rồi, con cái đại công tử cùng nhị công tử Vương phủ, tuổi không chênh lệch mấy với Linh m, trẻ con với nhau đau đầu nhất, không nói rõ đạo lý được... Đừng để Linh m đánh hỏng người ta.”

Hứa Linh Nguyệt “Vâng” một tiếng: “Biết rồi mẹ.”

Hứa Nhị lang cùng Vương gia tiểu thư sắp đính hôn, giữa hai nhà cần một ít hoạt động đi lại trên lễ tiết. Thẩm thẩm làm chủ mẫu một nhà, khẳng định không thể tùy tiện lộ diện, không phù hợp thân phận của nàng.

Bởi vậy lui tới giữa nữ quyến, liền giao cho Linh Nguyệt cùng Linh m hai tỷ muội.

Nhưng thẩm thẩm không yên tâm, nghĩ nàng một kỳ nữ tử tập hợp mỹ mạo cùng trí tuệ vào một thân, trừ sinh ra một Nhị Lang coi như có tiền đồ, hai đứa con gái còn lại đều chỉ tạm được.

Hứa Linh Nguyệt quá mức yếu đuối, là đứa dễ bị bắt nạt nói chuyện lí nha lí nhí, Hứa Linh m không quá thông minh, một nha đầu ngu ngốc.

Thẩm thẩm chỉ sợ hai đứa đi Vương phủ, bị người Vương gia bắt nạt.

Cái này không phải thẩm thẩm buồn lo vô cớ, Vương phủ gia đình tôn quý như vậy, cảm giác về sự ưu việt là rất mạnh. Tiểu thư Vương gia gả cho Nhị Lang, hoàn toàn là hạ giá. Nữ quyến Vương gia, có thể coi trọng Hứa gia bao nhiêu?

Tuy nói không đến mức mất mặt, nhưng trong bông có kim, nghĩ hẳn sẽ không thiếu.

Lấy tính tình yếu đuối của Hứa Linh Nguyệt...

“Ài!”

Thẩm thẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài.

Nàng không nghĩ những việc vớ vẩn này nữa, oán giận nói: “Dương Thiên Huyễn kia, tốt xấu quen biết một hồi với đại ca các con, ta viết thư cho hắn, muốn mời Ti Thiên Giám thu Linh m làm đệ tử, thế mà chậm chạp chưa trả lời.”

Hứa Linh Nguyệt bóc quýt, nói: “Mẹ, Ti Thiên Giám đã trả lời. Con hôm qua nhận được thư, quên nói với mẹ.”

Mắt thẩm thẩm sáng lên, ngạc nhiên lẫn vui mừng hẳn lên: “Ti Thiên Giám nói như thế nào?”

Hứa Linh Nguyệt nhỏ giọng: “Dương sư huynh nói, Linh m thiên phú dị bẩm, không phải hắn có thể dạy. Hắn mang Linh m dẫn tiến cho Giám chính, nhưng Giám chính không để ý hắn, thậm chí không cho hắn lên đài bát quái.”

Thì ra là vì Linh m thiên phú dị bẩm!

Trong lòng thẩm thẩm dễ chịu hơn nhiều, nghĩ chút, cảm thấy vẫn là để nó theo Lệ Na tu hành trước đi.

Cho đến hôm nay, thẩm thẩm cũng từ bỏ ý tưởng tiểu thư khuê các phải nuôi từ bé, chờ mong Nhị Lang cùng tiểu thư Vương gia sớm ngày thành hôn, sinh cho nàng một đứa cháu nội.

Tự mình nuôi không được, chỉ có thể chờ mong con trai nuôi được.

Nghĩ đến đây, thẩm thẩm lộ ra vẻ mặt vui mừng:

“Tư Mộ tài tình không tồi, trí tuệ, tuy là nữ tử lại đọc đủ thứ thi thư. Nhị Lang càng là hạt giống đọc sách, tương lai con của bọn nó, khẳng định thông minh.”

Nói xong, nàng giơ tay, trên cổ tay mảnh khảnh trắng muốt, là một đôi vòng tay xanh biếc.

“Cái vòng tay này là mẹ năm đó gả cho cha con, ông ấy tặng cho mẹ. Nói tổ mẫu các con truyền xuống. Bà bà đi sớm, không thể tự mình truyền cho con dâu, liền mang vòng tay phó thác cho ông ấy, bảo ông ấy tương lai thành thân, tự tay giao cho nàng dâu.” Hắn tiếp theo lại hỏi quan hệ mấy nhân viên trung tâm của Sài gia, khi hỏi quan hệ của Sài Hạnh Nhi cùng Sài Kiến Nguyên, Đỗ Quyên nói:

“Cô cô cùng gia chủ trước kia là từng có mâu thuẫn.”

Lý Linh Tố nheo mắt, không biểu hiện gì nói: “Ồ? Nói kỹ xem chuyện là thế nào.”

Đỗ Quyên do dự một phen, nói:

“Đó là chuyện rất nhiều năm trước, cô gia (chàng rể) trước họ Lưu, Lưu gia và Sài gia là kết giao nhiều đời, về sau Lưu gia xuống dốc. Cô gia liền ở rể Sài phủ. Về sau, cô gia cùng gia chủ khi ra ngoài đã gặp chuyện ngoài ý muốn, không thể sống sót trở về.

“Nhưng ta nghe nói cô gia chết tựa như có tin tức phía sau màn, cô cô cùng gia chủ cãi nhau to một trận...”

Nàng dừng một chút, chưa tiếp tục nói.

Nói tới đây, đã quá vượt giới hạn, hơn nữa tin tức cụ thể, một nha hoàn như nàng cũng không rõ.

Chồng trước của Hạnh Nhi chết có kỳ quái? Cái này, đoạn thời gian đó ta thân mật với nàng, sao chưa từng nghe nói... Lý Linh Tố âm thầm nhíu mày.

Hắn chợt nghĩ thông, mọi người đương nhiên sẽ không ở trước mặt hắn ‘niềm vui mới’ này của Sài gia cô cô đề cập chuyện chồng trước của cô cô.

“Đa tạ Đỗ Quyên cô nương nói cho biết!”

Lý Linh Tố lộ ra nụ cười ấm áp có thể so với điều hòa trung ương, ở mùa đông khắc nghiệt khiến toàn thân tiểu nha hoàn thư thái, hai má ửng hồng.

Sau khi mang nha hoàn tên là Đỗ Quyên này tiễn bước, Lý Linh Tố quay về phòng, ngã trên giường, ý đồ ở trong sương mù hỗn loạn bắt lấy chân tướng sự kiện.

Sài Lam không muốn gả cho Hoàng Phủ gia, nếu ta là Sài Hiền, ta trực tiếp mang theo đối phương bỏ trốn không phải xong rồi sao...

Chồng trước của Hạnh Nhi là chết như thế nào? Thoạt nhìn tựa như có liên quan với Sài Kiến Nguyên? Bằng không hai người vì sao cãi nhau to một trận... Trừ kẻ được lợi lớn nhất, nàng lại thêm một động cơ giết người.

Lý Linh Tố thở dài một tiếng, xoay người ngồi dậy, tính đi khách sạn một chuyến, mang tin tức tìm hiểu được nói cho Từ Khiêm.

“Thật là, ta hoàn toàn có thể tự mình điều tra tiếp, Từ Khiêm tuy tu vi cao, nhưng không đại biểu hắn biết tra án, hắn cho rằng hắn là ai vậy, Hứa Thất An sao?”

Lý Linh Tố nói thầm một tiếng, nhưng chưa từ bỏ ý định hướng lão già thối báo cáo tin tức.

...

Kinh thành, Hứa phủ.

Nội sảnh đốt than, trong tay thẩm thẩm bóc vỏ quýt, nói:

“Mấy ngày nữa các ngươi đi Vương phủ, nhất định phải biết lễ an phận, không thể để phu nhân cùng đám nữ quyến Vương phủ xem thường, hiểu chưa.”

Cùng lúc nói chuyện, nàng ngẩng đầu, ánh mắt rời khỏi quả quýt, nhìn về phía con gái út bên cạnh mắt đăm đăm chờ ăn quýt.

“Nói chính là con đó!”

Thẩm thẩm tức giận nói: “Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn. Sớm hay muộn đưa con vào Ti Thiên Giám học nghệ.”

Nàng hôm nay mặc một cái áo mềm thêu hoa văn đám mây, phối hợp một cái váy dài tối màu mang nếp uốn, trong búi tóc tinh xảo tảng trí trâm ngọc cùng kim bộ diêu, đoan trang mà lại xinh đẹp, thoạt nhìn, rất có khí phái phu nhân hào môn.

Đương nhiên, người quen thuộc thẩm thẩm đều biết nàng là cái gối thêu hoa bên ngoài tô vàng nạm ngọc.

“Vâng vâng, như vậy có thể chơi với Thải Vi tỷ tỷ rồi.”

Hứa Linh m búi tóc trẻ con vui vẻ nói.

Điều nó thật sự muốn nói là, Thải Vi tỷ tỷ có cả đống bạc, luôn có thể mua các loại đồ ăn ngon.

Nhưng nó bây giờ không phải Hứa Linh m trước kia nữa, bây giờ, bây giờ là...

“Mẹ ơi con bây giờ mấy tuổi rồi.”

Hứa Linh m lớn tiếng hỏi.

Thẩm thẩm mặc kệ nó, quay đầu nói với Hứa Linh Nguyệt:

“Nhưng cũng không thể bị bắt nạt biết không, giống Vương phủ nhà cao cửa rộng như vậy, các phu nhân bên trong không một ai dễ đối phó. Con tính tình yếu đuối, bị người ta bắt nạt cũng không biết hé răng.

“Nếu bị bắt nạt thì tìm Tư Mộ, tóm lại tự mình nắm chắc chừng mực, biết không. Đúng rồi, con cái đại công tử cùng nhị công tử Vương phủ, tuổi không chênh lệch mấy với Linh m, trẻ con với nhau đau đầu nhất, không nói rõ đạo lý được... Đừng để Linh m đánh hỏng người ta.”

Hứa Linh Nguyệt “Vâng” một tiếng: “Biết rồi mẹ.”

Hứa Nhị lang cùng Vương gia tiểu thư sắp đính hôn, giữa hai nhà cần một ít hoạt động đi lại trên lễ tiết. Thẩm thẩm làm chủ mẫu một nhà, khẳng định không thể tùy tiện lộ diện, không phù hợp thân phận của nàng.

Bởi vậy lui tới giữa nữ quyến, liền giao cho Linh Nguyệt cùng Linh m hai tỷ muội.

Nhưng thẩm thẩm không yên tâm, nghĩ nàng một kỳ nữ tử tập hợp mỹ mạo cùng trí tuệ vào một thân, trừ sinh ra một Nhị Lang coi như có tiền đồ, hai đứa con gái còn lại đều chỉ tạm được.

Hứa Linh Nguyệt quá mức yếu đuối, là đứa dễ bị bắt nạt nói chuyện lí nha lí nhí, Hứa Linh m không quá thông minh, một nha đầu ngu ngốc.

Thẩm thẩm chỉ sợ hai đứa đi Vương phủ, bị người Vương gia bắt nạt.

Cái này không phải thẩm thẩm buồn lo vô cớ, Vương phủ gia đình tôn quý như vậy, cảm giác về sự ưu việt là rất mạnh. Tiểu thư Vương gia gả cho Nhị Lang, hoàn toàn là hạ giá. Nữ quyến Vương gia, có thể coi trọng Hứa gia bao nhiêu?

Tuy nói không đến mức mất mặt, nhưng trong bông có kim, nghĩ hẳn sẽ không thiếu.

Lấy tính tình yếu đuối của Hứa Linh Nguyệt...

“Ài!”

Thẩm thẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài.

Nàng không nghĩ những việc vớ vẩn này nữa, oán giận nói: “Dương Thiên Huyễn kia, tốt xấu quen biết một hồi với đại ca các con, ta viết thư cho hắn, muốn mời Ti Thiên Giám thu Linh m làm đệ tử, thế mà chậm chạp chưa trả lời.”

Hứa Linh Nguyệt bóc quýt, nói: “Mẹ, Ti Thiên Giám đã trả lời. Con hôm qua nhận được thư, quên nói với mẹ.”

Mắt thẩm thẩm sáng lên, ngạc nhiên lẫn vui mừng hẳn lên: “Ti Thiên Giám nói như thế nào?”

Hứa Linh Nguyệt nhỏ giọng: “Dương sư huynh nói, Linh m thiên phú dị bẩm, không phải hắn có thể dạy. Hắn mang Linh m dẫn tiến cho Giám chính, nhưng Giám chính không để ý hắn, thậm chí không cho hắn lên đài bát quái.”

Thì ra là vì Linh m thiên phú dị bẩm!

Trong lòng thẩm thẩm dễ chịu hơn nhiều, nghĩ chút, cảm thấy vẫn là để nó theo Lệ Na tu hành trước đi.

Cho đến hôm nay, thẩm thẩm cũng từ bỏ ý tưởng tiểu thư khuê các phải nuôi từ bé, chờ mong Nhị Lang cùng tiểu thư Vương gia sớm ngày thành hôn, sinh cho nàng một đứa cháu nội.

Tự mình nuôi không được, chỉ có thể chờ mong con trai nuôi được.

Nghĩ đến đây, thẩm thẩm lộ ra vẻ mặt vui mừng:

“Tư Mộ tài tình không tồi, trí tuệ, tuy là nữ tử lại đọc đủ thứ thi thư. Nhị Lang càng là hạt giống đọc sách, tương lai con của bọn nó, khẳng định thông minh.”

Nói xong, nàng giơ tay, trên cổ tay mảnh khảnh trắng muốt, là một đôi vòng tay xanh biếc.

“Cái vòng tay này là mẹ năm đó gả cho cha con, ông ấy tặng cho mẹ. Nói tổ mẫu các con truyền xuống. Bà bà đi sớm, không thể tự mình truyền cho con dâu, liền mang vòng tay phó thác cho ông ấy, bảo ông ấy tương lai thành thân, tự tay giao cho nàng dâu.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.