Chương trước
Chương sau
“Ngươi đừng xoa đầu ta, khó chịu.” Con cáo trắng nhỏ nũng nịu nói:

“Ta có thể nhìn thấy nha, thấy rất rõ ràng.”

Mộ Nam Chi liền có chút hâm mộ, khoảng cách quá xa, nàng cái gì cũng không nhìn thấy.

Nàng lại xoa xoa đầu con cáo trắng nhỏ, bộ lông mềm mại, cảm giác tay ấm áp, nếu chế thành áo lông cáo, thích hợp mùa này từ từ rét lạnh mặc.

Đợi một chút, ta đang nghĩ cái gì, nó vẫn là đứa nhỏ... Mộ Nam Chi khắc chế khát vọng bản năng của nữ nhân đối với áo lông cáo.

“Đúng rồi, ngươi một tiểu hồ ly tinh, sao lại chạy tới nơi này?” Mộ Nam Chi hiếu kỳ nói.

Con tiểu hồ ly này ù ù cạc cạc xuất hiện ở bên người hắn, không có điềm báo trước.

“Nương nương bảo ta tới!”

Con cáo trắng nhỏ có hỏi sẽ đáp, thật thà lại ngoan ngoãn.

“Nương nương?” Mộ Nam Chi nhìn nó.

“Không thể nói, nói sẽ bị nhốt vào phòng tối.” Con cáo trắng nhỏ thành khẩn nói.

...

Hứa Thất An vô thanh vô tức xuất hiện ở trong cái bóng của thủ tọa Hằng m, hắn dùng sức thổi ra một làn khói, kèm theo khí độc còn có khí thể trợ tình của Tình Cổ, cùng với năng lực ảnh hưởng thần trí của Tâm Cổ.

Nhưng những thứ này không có ngoại lệ thất bại, khi thiền sư ngồi thiền, có thể chống đỡ ngoại ma xâm nhập.

Đối với điều này, Hứa Thất An cũng không bất ngờ, bởi vì hắn biết thần dị của thiền công, một điểm này Thần Thù hòa thượng từng sớm biểu thị, hắn sở dĩ làm việc thử nhìn như vô dụng này, thật sự muốn đối phó là võ tăng thủ hộ ở quanh.

Thừa dịp các võ tăng bị Tình Cổ, Độc Cổ cùng Tâm Cổ quấy nhiễu khống chế, Hứa Thất An bổ một chưởng về phía trên huyệt Bách Hội của thủ tọa Hằng m.

“Không thể sát sinh!”

Tịnh Tâm thiền sư chắp hai tay lại, trầm giọng nói.

Trong mắt Hứa Thất An hiện lên nét giãy dụa, chung quy chưa vỗ xuống được.

Trì hoãn một chút này, võ tăng Tịnh Duyên sắc mặt xanh mét giết trở về, cứu viện Hằng m.

Thấy thế, Hứa Thất An lập tức không do dự nữa, mượn dùng m Ảnh Khiêu Dược rút đi.

Tịnh Duyên vừa thở phào một hơi, bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nghiêng đầu nhìn lại, trợn mắt muốn nứt.

Một võ tăng mang giới đao đâm vào ngực Hằng m, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ áo cà sa. Biến cố đến quá nhanh, sức chú ý của Tịnh Tâm và Tịnh Duyên tập trung ở trên người Hứa Thất An, hoàn toàn không ngờ được trong võ tăng xuất hiện một tên phản bội.

Tên võ tăng kia rút ra giới đao, cười dữ tợn nói: “Các ngươi dám đối địch với hắn, tất cả đều không được chết tử tế.”

Tịnh Duyên sắc mặt âm trầm đánh ra một chưởng, mang võ tăng trúng Tình Cổ đánh ngất.

“Đây là Tình Cổ, Tình Cổ của Nam Cương cổ tộc. Người trúng Tình Cổ, sẽ không để ý tất cả yêu kí chủ khống chế mẫu cổ.” Tịnh Tâm thở dài nói.

Tăng nhân Phật môn vừa sợ vừa giận, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thất An giống như đang nhìn ma quỷ.

Hứa Thất An thấp giọng quát: “Còn không dậy!”

Vừa dứt lời, thủ tọa Hằng m vốn nên chết rồi bỗng nhiên ngồi dậy, hai tay chắp lại, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Đông Phương Uyển Dung, nói:

“Buông xuống dao mổ!”

Thân thể mềm mại của Đông Phương Uyển Dung chợt cứng ngắc, trong mắt hiện lên mê mang.

Thi Cổ!

Vừa rồi từ trong cái bóng của Hằng m chui ra, Hứa Thất An nương Độc Cổ, Tình Cổ cùng Tâm Cổ quấy nhiễu võ tăng, đồng thời đã làm hai việc, chuyện thứ nhất là mang tử cổ của Tình Cổ gieo vào trong cơ thể tên võ tăng gần nhất kia.

Chuyện thứ hai là ở trên áo cà sa của Hằng m rắc tử cổ của Thi Cổ, ở sau khi Hằng m chết, Thi Cổ chiếm cứ thân thể gã, mang gã hóa thành con rối.

Bởi vì Thi Cổ năng lực có hạn, chỉ có thể giữ lại bộ phận tu vi của Hằng m, đại khái là khoảng ngũ phẩm.

Keng keng keng!

Đối với võ phu thiện chiến mà nói, sơ hở của Đông Phương Uyển Dung quả thực là trí mạng.

Ba thanh đao như bão táp mưa sa chém vào trên người nàng, đánh cho hư ảnh kịch liệt run rẩy, mắt thấy sắp tán loạn.

Một khi không có hư ảnh anh linh tăng thêm, thân là vu sư Đông Phương Uyển Dung sẽ bị hai tứ phẩm võ phu nháy mắt chém đầu, không tồn tại loại khả năng thứ hai.

Trong mắt Tịnh Tâm thiền sư lộ ra nét tuyệt vọng, nhìn về phía tháp linh luôn mỉm cười chắp tay, không đếm xỉa đến, trầm giọng nói:

“Tiền bối, ta chỉ có hai thỉnh cầu, xin phóng thích Nạp Lan Thiên Lộc, xin mang chúng ta đưa ra khỏi phù đồ tháp.”

Ở trong tháp đã đánh không lại, vậy mang mọi người đưa ra ngoài tháp.

Lão tăng khuôn mặt tường hòa nhìn về phía đám người Hứa Thất An: “Các ngươi có bằng lòng hay không?”

“Không bằng lòng!”

Hứa Thất An nói ngay, nói xong, trong lòng hắn nói thầm một trận: Tháp linh này tính tình thật đúng là cổ quái.

Lão tăng lắc đầu nói: “Bần tăng sẽ không bắt buộc người khác.”

Sắc mặt Tịnh Tâm thiền sư hơi thay đổi, vội hỏi: “Vậy không bao gồm bọn họ.”

Lão tăng gật đầu mỉm cười: “Có thể.”

Lão lập tức phất phất tay, ánh sáng nhỏ vụn màu vàng phất qua, bám vào trên người môn đồ Đông Hải Long Cung, tăng nhân Tam Hoa tự.

Ngay sau đó, bọn họ biến mất ở trong tháp, xuất hiện ở trên quảng trường ngoài tháp.

Thành công thoát đi.

...

Phù! Tịnh Tâm nhìn quanh một lát, xác nhận mình đã tới ngoài tháp, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Tăng nhân Tam Hoa tự mặt lộ vẻ kinh hỉ, có loại may mắn sống sót sau tai nạn.

“Dung nhi...”

Đông Phương Uyển Dung nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh âm ôn hòa, quay phắt đầu lại, thấy một vị lão giả bán hư ảo đứng ở bên người, quấn trường bào vu sư, đầu bạc râu bạc, khuôn mặt tang thương, tươi cười ôn hòa chăm chú nhìn mình.

Tầm mắt lập tức mơ hồ, nước mắt tràn đầy vành mắt, Đông Phương Uyển Dung nức nở nói: “Lão sư...”

“Nạp Lan thành chủ!”

Y Nhĩ Bố cũng quấn trường bào vu sư xuất hiện, đầu ngón tay b ắn ra một hạt châu màu đen, nói:

“Ngươi tạm nán lại ở trong Dưỡng Hồn Châu, chờ trở về Tĩnh sơn thành, liền bảo Đại Vu Sư đúc lại thân thể cho ngươi.”

Đối với vu sư cùng đạo môn chủ tu nguyên thần mà nói, chỉ cần nguyên thần bất diệt, thân thể là có thể đổi mới. Tuy nói sẽ bởi vì linh hồn thể xác “không xứng đôi”, ảnh hưởng sau này tấn thăng, cần mấy chục năm hơn trăm năm kết hợp.

Nhưng bản thân Nạp Lan Thiên Lộc chính là nhị phẩm Vũ Sư, xấp xỉ là mức trần phẩm cấp, tấn thăng nhất phẩm cần cơ duyên, mấy trăm năm cũng không nhất định có thể tấn thăng.

“Độ Nan sư thúc, đệ tử nhục sứ mệnh, chỉ có thể ra hạ sách này.”

Tịnh Tâm đi đến trước mặt Độ Nan Kim Cương, chắp hai tay lại, cúi đầu nói.

Độ Nan không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cửa vào phù đồ bảo tháp.

Y Nhĩ Bố cười ha ha nói: “Cá trong chậu mà thôi, Tôn Huyền Cơ, ngươi có dự đoán được cục diện trước mắt hay không?”

Trên pháo đài trên không, Mộ Nam Chi khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú: “Không xong, bọn họ không ra được.” “Ngươi đừng xoa đầu ta, khó chịu.” Con cáo trắng nhỏ nũng nịu nói:

“Ta có thể nhìn thấy nha, thấy rất rõ ràng.”

Mộ Nam Chi liền có chút hâm mộ, khoảng cách quá xa, nàng cái gì cũng không nhìn thấy.

Nàng lại xoa xoa đầu con cáo trắng nhỏ, bộ lông mềm mại, cảm giác tay ấm áp, nếu chế thành áo lông cáo, thích hợp mùa này từ từ rét lạnh mặc.

Đợi một chút, ta đang nghĩ cái gì, nó vẫn là đứa nhỏ... Mộ Nam Chi khắc chế khát vọng bản năng của nữ nhân đối với áo lông cáo.

“Đúng rồi, ngươi một tiểu hồ ly tinh, sao lại chạy tới nơi này?” Mộ Nam Chi hiếu kỳ nói.

Con tiểu hồ ly này ù ù cạc cạc xuất hiện ở bên người hắn, không có điềm báo trước.

“Nương nương bảo ta tới!”

Con cáo trắng nhỏ có hỏi sẽ đáp, thật thà lại ngoan ngoãn.

“Nương nương?” Mộ Nam Chi nhìn nó.

“Không thể nói, nói sẽ bị nhốt vào phòng tối.” Con cáo trắng nhỏ thành khẩn nói.

...

Hứa Thất An vô thanh vô tức xuất hiện ở trong cái bóng của thủ tọa Hằng m, hắn dùng sức thổi ra một làn khói, kèm theo khí độc còn có khí thể trợ tình của Tình Cổ, cùng với năng lực ảnh hưởng thần trí của Tâm Cổ.

Nhưng những thứ này không có ngoại lệ thất bại, khi thiền sư ngồi thiền, có thể chống đỡ ngoại ma xâm nhập.

Đối với điều này, Hứa Thất An cũng không bất ngờ, bởi vì hắn biết thần dị của thiền công, một điểm này Thần Thù hòa thượng từng sớm biểu thị, hắn sở dĩ làm việc thử nhìn như vô dụng này, thật sự muốn đối phó là võ tăng thủ hộ ở quanh.

Thừa dịp các võ tăng bị Tình Cổ, Độc Cổ cùng Tâm Cổ quấy nhiễu khống chế, Hứa Thất An bổ một chưởng về phía trên huyệt Bách Hội của thủ tọa Hằng m.

“Không thể sát sinh!”

Tịnh Tâm thiền sư chắp hai tay lại, trầm giọng nói.

Trong mắt Hứa Thất An hiện lên nét giãy dụa, chung quy chưa vỗ xuống được.

Trì hoãn một chút này, võ tăng Tịnh Duyên sắc mặt xanh mét giết trở về, cứu viện Hằng m.

Thấy thế, Hứa Thất An lập tức không do dự nữa, mượn dùng m Ảnh Khiêu Dược rút đi.

Tịnh Duyên vừa thở phào một hơi, bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nghiêng đầu nhìn lại, trợn mắt muốn nứt.

Một võ tăng mang giới đao đâm vào ngực Hằng m, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ áo cà sa. Biến cố đến quá nhanh, sức chú ý của Tịnh Tâm và Tịnh Duyên tập trung ở trên người Hứa Thất An, hoàn toàn không ngờ được trong võ tăng xuất hiện một tên phản bội.

Tên võ tăng kia rút ra giới đao, cười dữ tợn nói: “Các ngươi dám đối địch với hắn, tất cả đều không được chết tử tế.”

Tịnh Duyên sắc mặt âm trầm đánh ra một chưởng, mang võ tăng trúng Tình Cổ đánh ngất.

“Đây là Tình Cổ, Tình Cổ của Nam Cương cổ tộc. Người trúng Tình Cổ, sẽ không để ý tất cả yêu kí chủ khống chế mẫu cổ.” Tịnh Tâm thở dài nói.

Tăng nhân Phật môn vừa sợ vừa giận, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thất An giống như đang nhìn ma quỷ.

Hứa Thất An thấp giọng quát: “Còn không dậy!”

Vừa dứt lời, thủ tọa Hằng m vốn nên chết rồi bỗng nhiên ngồi dậy, hai tay chắp lại, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Đông Phương Uyển Dung, nói:

“Buông xuống dao mổ!”

Thân thể mềm mại của Đông Phương Uyển Dung chợt cứng ngắc, trong mắt hiện lên mê mang.

Thi Cổ!

Vừa rồi từ trong cái bóng của Hằng m chui ra, Hứa Thất An nương Độc Cổ, Tình Cổ cùng Tâm Cổ quấy nhiễu võ tăng, đồng thời đã làm hai việc, chuyện thứ nhất là mang tử cổ của Tình Cổ gieo vào trong cơ thể tên võ tăng gần nhất kia.

Chuyện thứ hai là ở trên áo cà sa của Hằng m rắc tử cổ của Thi Cổ, ở sau khi Hằng m chết, Thi Cổ chiếm cứ thân thể gã, mang gã hóa thành con rối.

Bởi vì Thi Cổ năng lực có hạn, chỉ có thể giữ lại bộ phận tu vi của Hằng m, đại khái là khoảng ngũ phẩm.

Keng keng keng!

Đối với võ phu thiện chiến mà nói, sơ hở của Đông Phương Uyển Dung quả thực là trí mạng.

Ba thanh đao như bão táp mưa sa chém vào trên người nàng, đánh cho hư ảnh kịch liệt run rẩy, mắt thấy sắp tán loạn.

Một khi không có hư ảnh anh linh tăng thêm, thân là vu sư Đông Phương Uyển Dung sẽ bị hai tứ phẩm võ phu nháy mắt chém đầu, không tồn tại loại khả năng thứ hai.

Trong mắt Tịnh Tâm thiền sư lộ ra nét tuyệt vọng, nhìn về phía tháp linh luôn mỉm cười chắp tay, không đếm xỉa đến, trầm giọng nói:

“Tiền bối, ta chỉ có hai thỉnh cầu, xin phóng thích Nạp Lan Thiên Lộc, xin mang chúng ta đưa ra khỏi phù đồ tháp.”

Ở trong tháp đã đánh không lại, vậy mang mọi người đưa ra ngoài tháp.

Lão tăng khuôn mặt tường hòa nhìn về phía đám người Hứa Thất An: “Các ngươi có bằng lòng hay không?”

“Không bằng lòng!”

Hứa Thất An nói ngay, nói xong, trong lòng hắn nói thầm một trận: Tháp linh này tính tình thật đúng là cổ quái.

Lão tăng lắc đầu nói: “Bần tăng sẽ không bắt buộc người khác.”

Sắc mặt Tịnh Tâm thiền sư hơi thay đổi, vội hỏi: “Vậy không bao gồm bọn họ.”

Lão tăng gật đầu mỉm cười: “Có thể.”

Lão lập tức phất phất tay, ánh sáng nhỏ vụn màu vàng phất qua, bám vào trên người môn đồ Đông Hải Long Cung, tăng nhân Tam Hoa tự.

Ngay sau đó, bọn họ biến mất ở trong tháp, xuất hiện ở trên quảng trường ngoài tháp.

Thành công thoát đi.

...

Phù! Tịnh Tâm nhìn quanh một lát, xác nhận mình đã tới ngoài tháp, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Tăng nhân Tam Hoa tự mặt lộ vẻ kinh hỉ, có loại may mắn sống sót sau tai nạn.

“Dung nhi...”

Đông Phương Uyển Dung nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh âm ôn hòa, quay phắt đầu lại, thấy một vị lão giả bán hư ảo đứng ở bên người, quấn trường bào vu sư, đầu bạc râu bạc, khuôn mặt tang thương, tươi cười ôn hòa chăm chú nhìn mình.

Tầm mắt lập tức mơ hồ, nước mắt tràn đầy vành mắt, Đông Phương Uyển Dung nức nở nói: “Lão sư...”

“Nạp Lan thành chủ!”

Y Nhĩ Bố cũng quấn trường bào vu sư xuất hiện, đầu ngón tay b ắn ra một hạt châu màu đen, nói:

“Ngươi tạm nán lại ở trong Dưỡng Hồn Châu, chờ trở về Tĩnh sơn thành, liền bảo Đại Vu Sư đúc lại thân thể cho ngươi.”

Đối với vu sư cùng đạo môn chủ tu nguyên thần mà nói, chỉ cần nguyên thần bất diệt, thân thể là có thể đổi mới. Tuy nói sẽ bởi vì linh hồn thể xác “không xứng đôi”, ảnh hưởng sau này tấn thăng, cần mấy chục năm hơn trăm năm kết hợp.

Nhưng bản thân Nạp Lan Thiên Lộc chính là nhị phẩm Vũ Sư, xấp xỉ là mức trần phẩm cấp, tấn thăng nhất phẩm cần cơ duyên, mấy trăm năm cũng không nhất định có thể tấn thăng.

“Độ Nan sư thúc, đệ tử nhục sứ mệnh, chỉ có thể ra hạ sách này.”

Tịnh Tâm đi đến trước mặt Độ Nan Kim Cương, chắp hai tay lại, cúi đầu nói.

Độ Nan không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cửa vào phù đồ bảo tháp.

Y Nhĩ Bố cười ha ha nói: “Cá trong chậu mà thôi, Tôn Huyền Cơ, ngươi có dự đoán được cục diện trước mắt hay không?”

Trên pháo đài trên không, Mộ Nam Chi khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú: “Không xong, bọn họ không ra được.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.