Chương trước
Chương sau
“Vậy thì dễ giải thích, trong phù đồ bảo tháp trấn áp cao thủ bị bắt trong chiến dịch Sơn Hải quan năm đó, đều là tam phẩm trở lên, bao gồm Tĩnh sơn thành tiền nhiệm thành chủ Nạp Lan Thiên Lộc vị nhị phẩm Vũ Sư này.”

“... Ý tứ của Lý đạo trưởng là?”

“Hôm nay, những tuyệt thế cao thủ này đều đã bị luyện hóa thành Huyết Đan cùng Hồn Đan. Bởi vậy Tam Hoa tự mới đóng cửa từ chối tiếp khách, cấm bất luận kẻ nào vào phù đồ bảo tháp.”

Viên Nghĩa nheo mắt, hồi lâu không nói gì.

...

Ngày hôm sau, tin tức Viên Nghĩa bái phỏng Văn Nhân phủ, tìm hiểu tình báo dị bảo, bị thương hội Lôi Châu truyền bá ra ngoài.

Cái này tiến một bước dẫn lên sự chấn động, k1ch thích các thế lực đang quan sát.

Lôi Châu Song Đao môn.

Môn chủ Canh Nguyên Võ ngồi ở trong sảnh, hai thanh đao một dài một ngắn lẳng lặng dựng thẳng ở hai bên tay.

Song Đao môn là thế lực giang hồ lớn sừng sững Lôi Châu nhiều năm, mỗi đời môn chủ đều là tứ phẩm, đi đến nơi nào cũng được người ta sùng kính, đầu năm Thiên Nhân chi tranh, Canh Nguyên Võ từng mang môn đồ đi kinh thành tham dự “sự kiện”.

Môn hạ đệ tử Liễu Vân, dựa vào vẻ đẹp cùng thực lực, ở kinh thành một hành động mà thành danh, cùng đám người Vạn Hoa lâu Dung Dung ở trong hàng ngũ tứ đại mỹ nhân.

Về “dị bảo” Tam Hoa tự, các trưởng lão Song Đao môn ý kiến không giống nhau, có người cho rằng Phật môn không dễ chọc, đề nghị quan sát. Có người thì cho rằng đây là cơ duyên lớn của môn chủ, cũng là cơ duyên lớn của Song Đao môn.

Thân là người giang hồ, theo đuổi cơ duyên, không nên khiếp đảm.

Hắn nhìn quét trưởng lão, môn đồ phía dưới, trầm giọng nói:

“Không cần tranh cãi nữa, việc này mặc kệ thật giả, đều đáng giá thăm dò đến tột cùng. Phật môn tuy mạnh, nhưng giang hồ Lôi Châu nhân kiệt tầng tầng, trong quân trấn, cao thủ xuất hiện lớp lớp, chưa chắc không thể đấu sức với Phật môn.

“Vân Nhi, ngươi dẫn ba mươi hảo thủ trong môn, ngày mai theo ta cùng nhau tới Tam Hoa tự.”

Liễu Vân anh khí bừng bừng lưng đeo song đao, bước ra khỏi hàng, ôm quyền nói: “Vâng, môn chủ.”

...

Quân trấn nào đó.

Một người cưỡi ngựa lao ra khỏi đại doanh, một đám sĩ tốt đuổi theo phía sau.

Cưỡi ngựa lao vun vút là một thanh niên mặc giáp trụ, dưới khố là một con tuấn mã màu lông đen sì.

Phía sau hắn, các sĩ tốt đuổi theo hô lớn: “Trấn phủ đại nhân, một mình rời doanh là tội lớn. Mau theo chúng ta trở về, hướng chỉ huy sứ đại nhân thỉnh tội.”

Thanh niên mặc giáp trụ cười to nói:

“Thỉnh tội con bà ngươi, lão tử nếu có thể cướp được bảo bối, vậy sẽ là tam phẩm võ phu, ai dám trị tội lão tử? Không cướp được, cùng lắm cách chức, lão tử một tứ phẩm võ phu, ở nơi nào cũng có thể lăn lộn rất khá.”

Theo thời gian phù đồ bảo tháp mở ra tới gần, càng ngày càng nhiều nhân sĩ giang hồ tràn về phía Kim Quang sơn, ý đồ xâm nhập Tam Hoa tự.

Hai bên sinh ra ma sát không nhỏ, nhưng tổng thể coi như khắc chế, một đám nhân sĩ giang hồ không mạnh mẽ xông vào, mà là ở ngoài chùa kêu gào.

Các võ tăng Tam Hoa tự canh giữ ở ngoài chùa, giằng co cùng nhân sĩ giang hồ càng ngày càng nhiều.

Trong đại điện thờ Phật Đà, chủ trì Bàn Long đại sư ngồi ở bồ đoàn, cùng thủ tọa và mấy trưởng lão bàn bạc đối sách.

“Thánh nữ Thiên tông Lý Diệu Chân kia thế mà cũng đến quấy nước đục, thật đáng giận.”

Thủ tọa thân là người nối nghiệp chủ trì trầm giọng nói.

“Hôm nay nhân sĩ giang hồ càng ngày tụ tập càng nhiều, đuổi cũng đuổi không đi, như thế nào cho phải?” Một trưởng lão nhíu mày.

Tình huống trước mắt là điều bọn họ chưa đoán trước được, vốn ở trong cân nhắc của Phật môn, Ti Thiên Giám Tôn Huyền Cơ có lẽ sẽ điều động quân đội đến trấn áp, tranh đoạt long khí.

Nếu như vậy, Độ Nan Kim Cương liền có lý do ra tay, đó là mang quân đội “trừ ma” hết ở đây, Phật môn cũng chiếm lý.

Phật môn thánh sơn A Lan Đà, thậm chí có thể coi đây là lý do, xé bỏ minh ước, tiến công Đại Phụng..

Đương nhiên, đây là tình huống xé rách da mặt, quan hệ của Phật môn cùng Đại Phụng còn chưa ác liệt đến trình độ này. Nhưng Phật môn hoàn toàn có thể chỉ trích Đại Phụng, yêu cầu giải thích, bồi thường vân vân.

Ai ngờ quân đội Đại Phụng chưa tới, lại tới một đám giang hồ thất phu.

Chuyện những người này làm, triều đình Đại Phụng sẽ không thanh toán.

“Đuổi không đi? A Di Đà Phật, vậy thì trừ ma.” Một trưởng lão khác trầm giọng nói.

Thủ tọa nghe vậy, chậm rãi gật đầu:

“Đúng vậy, Phật môn ta nơi thanh tịnh, sao cho phép võ phu Đại Phụng tác quái. Sư phụ, không bằng ở ngoài chùa bày ra phục ma trận, để đám thất phu kia xông vào một lần. Vậy thứ nhất có thể chấn nhiếp đám ô hợp kia, thứ hai đặt ra quy tắc, ổn định bọn họ.

“Độ Nan Kim Cương tuy chưa nói gì, nhưng nghĩ hẳn trong lòng đã cực độ bất mãn, sư phụ, chuyện này chúng ta cần phải xử lý tốt.”

Mọi người nhìn về phía chủ trì.

Chủ trì trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Được!”

...

Trên đường lên núi, Hứa Thất An trà trộn ở trong đội ngũ thương hội Lôi Châu, do Văn Nhân Thiến Nhu dẫn đội, chậm rãi tới gần cổng chào dưới Kim Quang sơn.

Cổng chào xây ở chân núi, cao ba trượng, tấm biển khắc: Tam Hoa tự!

“A, người còn không ít.”

Lý Linh Tố cưỡi ở lưng ngựa, cười nói.

Hắn không giả trang Lý Diệu Chân nữa. Tam Hoa tự gặp phải cảnh tượng quần hùng “vây công”, đều do Phi Yến nữ hiệp Lý Diệu Chân ban tặng, lúc này hắn còn dịch dung thành bộ dáng Lý Diệu Chân, so với tìm chết có gì khác nhau đâu?

Hơn nữa còn có phiêu lưu thân phận bị bại lộ.

Hứa Thất An “Ừm” một tiếng, ánh mắt nhìn quét, dưới cổng chào của Tam Hoa tự buộc đầy ngựa, trong rừng cây hai bên con đường lên núi buộc càng nhiều ngựa hơn nữa.

Phóng mắt nhìn, nhân sĩ giang hồ tay cầm các loại vũ khí, hoặc tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm, hoặc dựa vào thân cây ôm vũ khí nhắm mắt dưỡng thần, hoặc ngồi xếp bằng ở ven đường, gặm gà nướng.

Trình độ náo nhiệt có thể so với chợ.

Người tới không ít, cao thủ cũng rất nhiều... Hứa Thất An hài lòng gật đầu. Cái này chứng minh hiệu quả “tuyên truyền” của hắn không tệ.

Võ giả lấy sức mạnh vi phạm lệnh cấm, đám nhân sĩ giang hồ hỗn loạn trung lập này, quả nhiên là vật hi sinh cùng lính dò đường tốt nhất, ai cũng có thể vặt lông dê bọn họ, để bọn họ đảm đương người ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.

Trong các hệ thống lớn, lấy nho gia cùng thuật sĩ “dân cư” ít nhất, võ phu lại số lượng nhiều nhất.

Cửu Châu, võ phu đi tuyến đường võ đạo, so với tất cả mọi người các hệ thống còn lại cộng vào, cũng nhiều hơn vài lần.

Nhưng căn cứ tranh tường ta ở trong cung nhìn thấy, kết hợp tin tức xác ướp cổ cung cấp, trong một đoạn thời gian rất dài sau khi thần ma ngã xuống, hệ thống tu hành ở Cửu Châu chỉ có ba loại:

Một, võ giả; Hai, đạo; Ba, Yêu tộc. “Vậy thì dễ giải thích, trong phù đồ bảo tháp trấn áp cao thủ bị bắt trong chiến dịch Sơn Hải quan năm đó, đều là tam phẩm trở lên, bao gồm Tĩnh sơn thành tiền nhiệm thành chủ Nạp Lan Thiên Lộc vị nhị phẩm Vũ Sư này.”

“... Ý tứ của Lý đạo trưởng là?”

“Hôm nay, những tuyệt thế cao thủ này đều đã bị luyện hóa thành Huyết Đan cùng Hồn Đan. Bởi vậy Tam Hoa tự mới đóng cửa từ chối tiếp khách, cấm bất luận kẻ nào vào phù đồ bảo tháp.”

Viên Nghĩa nheo mắt, hồi lâu không nói gì.

...

Ngày hôm sau, tin tức Viên Nghĩa bái phỏng Văn Nhân phủ, tìm hiểu tình báo dị bảo, bị thương hội Lôi Châu truyền bá ra ngoài.

Cái này tiến một bước dẫn lên sự chấn động, k1ch thích các thế lực đang quan sát.

Lôi Châu Song Đao môn.

Môn chủ Canh Nguyên Võ ngồi ở trong sảnh, hai thanh đao một dài một ngắn lẳng lặng dựng thẳng ở hai bên tay.

Song Đao môn là thế lực giang hồ lớn sừng sững Lôi Châu nhiều năm, mỗi đời môn chủ đều là tứ phẩm, đi đến nơi nào cũng được người ta sùng kính, đầu năm Thiên Nhân chi tranh, Canh Nguyên Võ từng mang môn đồ đi kinh thành tham dự “sự kiện”.

Môn hạ đệ tử Liễu Vân, dựa vào vẻ đẹp cùng thực lực, ở kinh thành một hành động mà thành danh, cùng đám người Vạn Hoa lâu Dung Dung ở trong hàng ngũ tứ đại mỹ nhân.

Về “dị bảo” Tam Hoa tự, các trưởng lão Song Đao môn ý kiến không giống nhau, có người cho rằng Phật môn không dễ chọc, đề nghị quan sát. Có người thì cho rằng đây là cơ duyên lớn của môn chủ, cũng là cơ duyên lớn của Song Đao môn.

Thân là người giang hồ, theo đuổi cơ duyên, không nên khiếp đảm.

Hắn nhìn quét trưởng lão, môn đồ phía dưới, trầm giọng nói:

“Không cần tranh cãi nữa, việc này mặc kệ thật giả, đều đáng giá thăm dò đến tột cùng. Phật môn tuy mạnh, nhưng giang hồ Lôi Châu nhân kiệt tầng tầng, trong quân trấn, cao thủ xuất hiện lớp lớp, chưa chắc không thể đấu sức với Phật môn.

“Vân Nhi, ngươi dẫn ba mươi hảo thủ trong môn, ngày mai theo ta cùng nhau tới Tam Hoa tự.”

Liễu Vân anh khí bừng bừng lưng đeo song đao, bước ra khỏi hàng, ôm quyền nói: “Vâng, môn chủ.”

...

Quân trấn nào đó.

Một người cưỡi ngựa lao ra khỏi đại doanh, một đám sĩ tốt đuổi theo phía sau.

Cưỡi ngựa lao vun vút là một thanh niên mặc giáp trụ, dưới khố là một con tuấn mã màu lông đen sì.

Phía sau hắn, các sĩ tốt đuổi theo hô lớn: “Trấn phủ đại nhân, một mình rời doanh là tội lớn. Mau theo chúng ta trở về, hướng chỉ huy sứ đại nhân thỉnh tội.”

Thanh niên mặc giáp trụ cười to nói:

“Thỉnh tội con bà ngươi, lão tử nếu có thể cướp được bảo bối, vậy sẽ là tam phẩm võ phu, ai dám trị tội lão tử? Không cướp được, cùng lắm cách chức, lão tử một tứ phẩm võ phu, ở nơi nào cũng có thể lăn lộn rất khá.”

Theo thời gian phù đồ bảo tháp mở ra tới gần, càng ngày càng nhiều nhân sĩ giang hồ tràn về phía Kim Quang sơn, ý đồ xâm nhập Tam Hoa tự.

Hai bên sinh ra ma sát không nhỏ, nhưng tổng thể coi như khắc chế, một đám nhân sĩ giang hồ không mạnh mẽ xông vào, mà là ở ngoài chùa kêu gào.

Các võ tăng Tam Hoa tự canh giữ ở ngoài chùa, giằng co cùng nhân sĩ giang hồ càng ngày càng nhiều.

Trong đại điện thờ Phật Đà, chủ trì Bàn Long đại sư ngồi ở bồ đoàn, cùng thủ tọa và mấy trưởng lão bàn bạc đối sách.

“Thánh nữ Thiên tông Lý Diệu Chân kia thế mà cũng đến quấy nước đục, thật đáng giận.”

Thủ tọa thân là người nối nghiệp chủ trì trầm giọng nói.

“Hôm nay nhân sĩ giang hồ càng ngày tụ tập càng nhiều, đuổi cũng đuổi không đi, như thế nào cho phải?” Một trưởng lão nhíu mày.

Tình huống trước mắt là điều bọn họ chưa đoán trước được, vốn ở trong cân nhắc của Phật môn, Ti Thiên Giám Tôn Huyền Cơ có lẽ sẽ điều động quân đội đến trấn áp, tranh đoạt long khí.

Nếu như vậy, Độ Nan Kim Cương liền có lý do ra tay, đó là mang quân đội “trừ ma” hết ở đây, Phật môn cũng chiếm lý.

Phật môn thánh sơn A Lan Đà, thậm chí có thể coi đây là lý do, xé bỏ minh ước, tiến công Đại Phụng..

Đương nhiên, đây là tình huống xé rách da mặt, quan hệ của Phật môn cùng Đại Phụng còn chưa ác liệt đến trình độ này. Nhưng Phật môn hoàn toàn có thể chỉ trích Đại Phụng, yêu cầu giải thích, bồi thường vân vân.

Ai ngờ quân đội Đại Phụng chưa tới, lại tới một đám giang hồ thất phu.

Chuyện những người này làm, triều đình Đại Phụng sẽ không thanh toán.

“Đuổi không đi? A Di Đà Phật, vậy thì trừ ma.” Một trưởng lão khác trầm giọng nói.

Thủ tọa nghe vậy, chậm rãi gật đầu:

“Đúng vậy, Phật môn ta nơi thanh tịnh, sao cho phép võ phu Đại Phụng tác quái. Sư phụ, không bằng ở ngoài chùa bày ra phục ma trận, để đám thất phu kia xông vào một lần. Vậy thứ nhất có thể chấn nhiếp đám ô hợp kia, thứ hai đặt ra quy tắc, ổn định bọn họ.

“Độ Nan Kim Cương tuy chưa nói gì, nhưng nghĩ hẳn trong lòng đã cực độ bất mãn, sư phụ, chuyện này chúng ta cần phải xử lý tốt.”

Mọi người nhìn về phía chủ trì.

Chủ trì trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Được!”

...

Trên đường lên núi, Hứa Thất An trà trộn ở trong đội ngũ thương hội Lôi Châu, do Văn Nhân Thiến Nhu dẫn đội, chậm rãi tới gần cổng chào dưới Kim Quang sơn.

Cổng chào xây ở chân núi, cao ba trượng, tấm biển khắc: Tam Hoa tự!

“A, người còn không ít.”

Lý Linh Tố cưỡi ở lưng ngựa, cười nói.

Hắn không giả trang Lý Diệu Chân nữa. Tam Hoa tự gặp phải cảnh tượng quần hùng “vây công”, đều do Phi Yến nữ hiệp Lý Diệu Chân ban tặng, lúc này hắn còn dịch dung thành bộ dáng Lý Diệu Chân, so với tìm chết có gì khác nhau đâu?

Hơn nữa còn có phiêu lưu thân phận bị bại lộ.

Hứa Thất An “Ừm” một tiếng, ánh mắt nhìn quét, dưới cổng chào của Tam Hoa tự buộc đầy ngựa, trong rừng cây hai bên con đường lên núi buộc càng nhiều ngựa hơn nữa.

Phóng mắt nhìn, nhân sĩ giang hồ tay cầm các loại vũ khí, hoặc tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm, hoặc dựa vào thân cây ôm vũ khí nhắm mắt dưỡng thần, hoặc ngồi xếp bằng ở ven đường, gặm gà nướng.

Trình độ náo nhiệt có thể so với chợ.

Người tới không ít, cao thủ cũng rất nhiều... Hứa Thất An hài lòng gật đầu. Cái này chứng minh hiệu quả “tuyên truyền” của hắn không tệ.

Võ giả lấy sức mạnh vi phạm lệnh cấm, đám nhân sĩ giang hồ hỗn loạn trung lập này, quả nhiên là vật hi sinh cùng lính dò đường tốt nhất, ai cũng có thể vặt lông dê bọn họ, để bọn họ đảm đương người ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.

Trong các hệ thống lớn, lấy nho gia cùng thuật sĩ “dân cư” ít nhất, võ phu lại số lượng nhiều nhất.

Cửu Châu, võ phu đi tuyến đường võ đạo, so với tất cả mọi người các hệ thống còn lại cộng vào, cũng nhiều hơn vài lần.

Nhưng căn cứ tranh tường ta ở trong cung nhìn thấy, kết hợp tin tức xác ướp cổ cung cấp, trong một đoạn thời gian rất dài sau khi thần ma ngã xuống, hệ thống tu hành ở Cửu Châu chỉ có ba loại:

Một, võ giả; Hai, đạo; Ba, Yêu tộc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.