Chương trước
Chương sau
Dương hội trưởng bất đắc dĩ nói:

“Chúng nó chính là như thế, chỉ nhận người chăn nuôi chúng nó, ở trong mắt chúng nó, kẻ chăn nuôi là nô bộc của chúng nó, là người hầu hầu hạ chúng nó.”

Hứa Thất An nhìn nhìn con chim ưng lớn không ngừng dùng cánh vỗ người chăn nuôi kia, một tư thái cao ngạo lão đại ca bảo kê tiểu đệ, gật đầu nói:

“Nhìn ra được.”

Cho nên ngươi tính cưỡi chúng nó như thế nào đây? Trên mặt Dương hội trưởng treo nụ cười, tò mò nhìn người trẻ tuổi áo xanh.

Hứa Thất An nâng tay, gấp khúc ngón trỏ, để ở bên môi, huýt một tiếng vang dội.

Bốn con chim ưng to lớn đồng thời thu hồi ánh mắt, đầu chim run lên, đôi mắt ưng ánh vàng rực rỡ nhìn chằm chằm Hứa Thất An.

Ngay sau đó, một màn khiến mọi người ở đây trợn mắt cứng lưỡi xảy ra.

Đám chim ưng to lớn vứt bỏ kẻ chăn nuôi mình, cất bước, lao về phía Hứa Thất An, trong quá trình chúng nó dang hai cánh, xô đẩy đồng bạn bên người, như là sợ hãi chúng nó tranh thủ tình cảm với mình.

“Cái này...”

Trong mắt Dương hội trưởng khó nén chấn động, hắn từng thấy cao phẩm tu sĩ lợi dụng bạo lực khiến Xích Vĩ Liệt Ưng khuất phục.

Nhưng chưa bao giờ thấy dễ dàng như thế, một tiếng huýt gió, liền khiến bốn con linh thú cùng quỳ liếm.

Bốn kẻ chăn nuôi vẻ mặt uể oải, có loại bi thương bị vợ cắm sừng, đỉnh đầu chi chít sừng.

“Các hạ đây là, thủ đoạn của cổ tộc?”

Dương hội trưởng bừng tỉnh đại ngộ, thân là hội trưởng thương hội, thương đội dưới trướng vào Nam ra Bắc, kinh nghiệm phong phú. Chương Châu ở tây nam, Nam Cương cổ tộc cũng ở trong bản đồ mậu dịch của thương hội.

Hứa Thất An chưa trả lời, trịnh trọng nhắc nhở:

“Dương hội trưởng, ngựa yêu của ta tạm thời để lại chỗ ngươi, làm ơn phải lấy thức ăn gia súc loại tốt nuôi nấng, không thể để người ta cưỡi. Phí dụng thuê linh thú cùng chiếu cố ngựa, ta sẽ cùng nhau kết toán cho ngươi.”

“Được!”

Dương hội trưởng lập tức đáp ứng.

...

Kinh thành.

Băng Di Nguyên Quân mặc đạo bào màu đen, đầu đội Liên Hoa Quan, dung nhan tuyệt đẹp lại thiếu cảm xúc, khống chế phi kiếm dừng ở ngoài kinh thành.

Nàng ở đụn mây quan sát, chỉ thấy phía dưới khổ lực, dân binh, thợ đá, rậm rạp, đang tu sửa tường thành.

Cách sự kiện Hứa Ngân la hành thích vua trôi qua hơn tháng, trừ trên tường thành đang tu sửa, nơi khác đã sớm nhìn không ra dấu vết chiến đấu.

Nguyên Quân có một đôi mắt màu lưu ly thu hồi ánh mắt, nhìn phía Ti Thiên Giám.

Chưa nhận được cảnh cáo, nàng khống chế phi kiếm, xé gió, đáp xuống đài bát quái.

Đài bát quái, ngồi bên bàn có một người áo trắng, một người váy vàng.

Thiếu nữ váy vàng “rắc rắc” gặm quả hạch, ngẫu nhiên bưng lên chén rượu uống một ngụm rượu trái cây, phát ra cảm khái thoải mái “khà”.

Giám chính áo trắng yên lặng ngồi ở một bên.

“Ra mắt giám chính.”

Băng Di Nguyên Quân hành lễ đạo môn.

Thiếu nữ váy vàng cả kinh, như mới phát hiện vị khách không mời mà đến này, cuống quít quay đầu nhìn.

Giám chính thanh âm già nua nói: “Ngươi tới kinh thành làm gì.”

“Bần đạo tìm đệ tử Lý Diệu Chân.”

“Trước hoàng hôn đã rời khỏi kinh thành.”

Giám chính nói xong, liền không quan tâm nữa.

Băng Di Nguyên Quân hành lễ lần nữa, khống chế phi kiếm rời đi.

Nàng giẫm phi kiếm, mặc kệ những “ánh mắt” đánh giá trong kinh thành, rất nhanh, Băng Di Nguyên Quân khóa mục tiêu một tòa đại viện có ba sân, không chút do dự ấn phi kiếm xuống, nhanh chóng hạ xuống.

Trong nội viện.

Nàng thấy một bé gái sáu bảy tuổi, một đứa con nít nho nhỏ, nâng bàn đá lớn hơn nó vài lần, chậm chạp đi qua đi lại ở trong sân, như đang rèn luyện khí lực.

Khuôn mặt tiểu cô nương đỏ lên, hai hàng lông mày mờ nhạt dựng thẳng, đôi chân nhỏ ngắn cong lại không ngừng phát run.

Bên cạnh, một thiếu nữ Nam Cương làn da màu tiểu mạch, mắt xanh lam, ăn quả hạch, ở bên vỗ tay.

Lại một thục phụ xinh đẹp, thấp thỏm lo âu ở bên cạnh xem, không ngừng lẩm bẩm: “Cẩn thận chút, cẩn thận chút...”

Băng Di Nguyên Quân đáp xuống sân, hấp dẫn nữ nhân hai lớn một nhỏ chú ý.

“Ngươi là người phương nào?”

Thẩm thẩm đánh giá vị đạo cô xinh đẹp nhìn không ra tuổi này, chỉ cảm thấy đối phương như là một bức tượng không có cảm tình.

“Bần đạo Thiên tông Băng Di Nguyên Quân.”

Bức tượng không có cảm tình hành một lễ đạo môn: “Nơi này là nhà Hứa Ngân la phải không.”

Thẩm thẩm gật đầu, thầm nhủ đứa cháu xui xẻo kia, lại trêu chọc một vị cô nương xinh đẹp.

Nàng bỗng nghĩ tới cái gì, thốt ra: “Ngươi là đồng môn của Lý Diệu Chân đạo trưởng?”

Băng Di Nguyên Quân gật đầu: “Chính là tiểu đồ.”

Thẩm thẩm lập tức nhiệt tình hẳn lên, hô: “Đạo trưởng mời vào trong.”

Hai bên vào nội sảnh, thẩm thẩm bảo thiếp thân thị nữ Lục Nga dâng trà.

Băng Di Nguyên Quân nhìn về phía thẩm thẩm, đôi mắt màu lưu ly kia như không có cảm xúc, thanh âm mềm nhẹ lại không có cảm tình:

“Tiểu đồ không ở phủ.”

Thẩm thẩm uống trà, nói: “Lý đạo trưởng mấy ngày trước đã rời khỏi kinh thành.”

“Đi đâu rồi.”

“Không biết, chỉ nói đi du lịch giang hồ.”

Băng Di Nguyên Quân chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân có thể nói với bần đạo, hành vi của liệt đồ ở kinh thành hay không.”

Thẩm thẩm lập tức mang Lý Diệu Chân thổi phồng một phen, tựa như khi nói chuyện phiếm với hàng xóm láng giềng, khen con của đối phương.

“Lý đạo trường nhạc thiện hảo thi, tâm địa hiệp nghĩa, là nữ hiệp chính trực nhất nhiệt tình nhất ta từng gặp. Ai da, Thiên tông thật không hổ là danh môn chính phái, dạy dỗ đệ tử, phẩm tính không thể bắt bẻ.

“Nhỏ có thể phát cháo cứu dân nghèo, lớn có thể phụ trợ cháu ta giết hôn quân. Tốt, thật tốt!”

Khuôn mặt lạnh nhạt của Băng Di Nguyên Quân càng thêm không có vẻ mặt, đứng dậy cáo từ: “Bần đạo còn có chuyện quan trọng trong người, không tiện ở lâu.”

“Ta tiễn đạo trưởng...”

Thẩm thẩm mang nàng tiễn ra khỏi nội sảnh, nhìn đối phương chân đạp phi kiếm, lao lên không trung.

“Bộ dáng như không quá vui vẻ?”

Thẩm thẩm nói thầm.

...

Băng Di Nguyên Quân cũng chưa lập tức rời kinh, mà là ngự kiếm đi Linh Bảo Quan.

Nàng vừa bay vào hoàng thành, tới gần Linh Bảo Quan, ở sâu trong quan bỗng nhiên chém tới một đạo kiếm quang huy hoàng.

Con ngươi như lưu ly của Băng Di Nguyên Quân hơi đọng lại, nàng để kiếm quang phản bội quỹ tích phi hành của mình, ngay sau đó, đạo kiếm quang kia tự lệch khỏi quỹ đạo, hướng tới bầu trời chém tới, nhanh chóng biến mất không thấy.

Băng Di Nguyên Quân đáp xuống tiểu viện ở chỗ sâu trong Linh Bảo Quan.

Hoa cỏ đầy sân điêu tàn, núi giả cô tịch đứng lặng, trong ao nhỏ phẳng lặng, một nữ tử mỹ mạo tuyệt luân ngồi xếp bằng, đầu đội Liên Hoa Quan, thân mặc đạo bào, mi tâm một điểm chu sa, giống như tiên tử trên chín tầng trời.

Lạnh lùng tuyệt sắc, không dính phàm trần.

Hai người đều là đạo cô mỹ mạo, tác phong khác nhau, làm nền cho nhau.

“Lạc sư muội, Thiên Tôn nhờ ta truyền lời cho ngươi, cho ngươi ba năm có thể tấn thăng nhất phẩm hay không?” Dương hội trưởng bất đắc dĩ nói:

“Chúng nó chính là như thế, chỉ nhận người chăn nuôi chúng nó, ở trong mắt chúng nó, kẻ chăn nuôi là nô bộc của chúng nó, là người hầu hầu hạ chúng nó.”

Hứa Thất An nhìn nhìn con chim ưng lớn không ngừng dùng cánh vỗ người chăn nuôi kia, một tư thái cao ngạo lão đại ca bảo kê tiểu đệ, gật đầu nói:

“Nhìn ra được.”

Cho nên ngươi tính cưỡi chúng nó như thế nào đây? Trên mặt Dương hội trưởng treo nụ cười, tò mò nhìn người trẻ tuổi áo xanh.

Hứa Thất An nâng tay, gấp khúc ngón trỏ, để ở bên môi, huýt một tiếng vang dội.

Bốn con chim ưng to lớn đồng thời thu hồi ánh mắt, đầu chim run lên, đôi mắt ưng ánh vàng rực rỡ nhìn chằm chằm Hứa Thất An.

Ngay sau đó, một màn khiến mọi người ở đây trợn mắt cứng lưỡi xảy ra.

Đám chim ưng to lớn vứt bỏ kẻ chăn nuôi mình, cất bước, lao về phía Hứa Thất An, trong quá trình chúng nó dang hai cánh, xô đẩy đồng bạn bên người, như là sợ hãi chúng nó tranh thủ tình cảm với mình.

“Cái này...”

Trong mắt Dương hội trưởng khó nén chấn động, hắn từng thấy cao phẩm tu sĩ lợi dụng bạo lực khiến Xích Vĩ Liệt Ưng khuất phục.

Nhưng chưa bao giờ thấy dễ dàng như thế, một tiếng huýt gió, liền khiến bốn con linh thú cùng quỳ liếm.

Bốn kẻ chăn nuôi vẻ mặt uể oải, có loại bi thương bị vợ cắm sừng, đỉnh đầu chi chít sừng.

“Các hạ đây là, thủ đoạn của cổ tộc?”

Dương hội trưởng bừng tỉnh đại ngộ, thân là hội trưởng thương hội, thương đội dưới trướng vào Nam ra Bắc, kinh nghiệm phong phú. Chương Châu ở tây nam, Nam Cương cổ tộc cũng ở trong bản đồ mậu dịch của thương hội.

Hứa Thất An chưa trả lời, trịnh trọng nhắc nhở:

“Dương hội trưởng, ngựa yêu của ta tạm thời để lại chỗ ngươi, làm ơn phải lấy thức ăn gia súc loại tốt nuôi nấng, không thể để người ta cưỡi. Phí dụng thuê linh thú cùng chiếu cố ngựa, ta sẽ cùng nhau kết toán cho ngươi.”

“Được!”

Dương hội trưởng lập tức đáp ứng.

...

Kinh thành.

Băng Di Nguyên Quân mặc đạo bào màu đen, đầu đội Liên Hoa Quan, dung nhan tuyệt đẹp lại thiếu cảm xúc, khống chế phi kiếm dừng ở ngoài kinh thành.

Nàng ở đụn mây quan sát, chỉ thấy phía dưới khổ lực, dân binh, thợ đá, rậm rạp, đang tu sửa tường thành.

Cách sự kiện Hứa Ngân la hành thích vua trôi qua hơn tháng, trừ trên tường thành đang tu sửa, nơi khác đã sớm nhìn không ra dấu vết chiến đấu.

Nguyên Quân có một đôi mắt màu lưu ly thu hồi ánh mắt, nhìn phía Ti Thiên Giám.

Chưa nhận được cảnh cáo, nàng khống chế phi kiếm, xé gió, đáp xuống đài bát quái.

Đài bát quái, ngồi bên bàn có một người áo trắng, một người váy vàng.

Thiếu nữ váy vàng “rắc rắc” gặm quả hạch, ngẫu nhiên bưng lên chén rượu uống một ngụm rượu trái cây, phát ra cảm khái thoải mái “khà”.

Giám chính áo trắng yên lặng ngồi ở một bên.

“Ra mắt giám chính.”

Băng Di Nguyên Quân hành lễ đạo môn.

Thiếu nữ váy vàng cả kinh, như mới phát hiện vị khách không mời mà đến này, cuống quít quay đầu nhìn.

Giám chính thanh âm già nua nói: “Ngươi tới kinh thành làm gì.”

“Bần đạo tìm đệ tử Lý Diệu Chân.”

“Trước hoàng hôn đã rời khỏi kinh thành.”

Giám chính nói xong, liền không quan tâm nữa.

Băng Di Nguyên Quân hành lễ lần nữa, khống chế phi kiếm rời đi.

Nàng giẫm phi kiếm, mặc kệ những “ánh mắt” đánh giá trong kinh thành, rất nhanh, Băng Di Nguyên Quân khóa mục tiêu một tòa đại viện có ba sân, không chút do dự ấn phi kiếm xuống, nhanh chóng hạ xuống.

Trong nội viện.

Nàng thấy một bé gái sáu bảy tuổi, một đứa con nít nho nhỏ, nâng bàn đá lớn hơn nó vài lần, chậm chạp đi qua đi lại ở trong sân, như đang rèn luyện khí lực.

Khuôn mặt tiểu cô nương đỏ lên, hai hàng lông mày mờ nhạt dựng thẳng, đôi chân nhỏ ngắn cong lại không ngừng phát run.

Bên cạnh, một thiếu nữ Nam Cương làn da màu tiểu mạch, mắt xanh lam, ăn quả hạch, ở bên vỗ tay.

Lại một thục phụ xinh đẹp, thấp thỏm lo âu ở bên cạnh xem, không ngừng lẩm bẩm: “Cẩn thận chút, cẩn thận chút...”

Băng Di Nguyên Quân đáp xuống sân, hấp dẫn nữ nhân hai lớn một nhỏ chú ý.

“Ngươi là người phương nào?”

Thẩm thẩm đánh giá vị đạo cô xinh đẹp nhìn không ra tuổi này, chỉ cảm thấy đối phương như là một bức tượng không có cảm tình.

“Bần đạo Thiên tông Băng Di Nguyên Quân.”

Bức tượng không có cảm tình hành một lễ đạo môn: “Nơi này là nhà Hứa Ngân la phải không.”

Thẩm thẩm gật đầu, thầm nhủ đứa cháu xui xẻo kia, lại trêu chọc một vị cô nương xinh đẹp.

Nàng bỗng nghĩ tới cái gì, thốt ra: “Ngươi là đồng môn của Lý Diệu Chân đạo trưởng?”

Băng Di Nguyên Quân gật đầu: “Chính là tiểu đồ.”

Thẩm thẩm lập tức nhiệt tình hẳn lên, hô: “Đạo trưởng mời vào trong.”

Hai bên vào nội sảnh, thẩm thẩm bảo thiếp thân thị nữ Lục Nga dâng trà.

Băng Di Nguyên Quân nhìn về phía thẩm thẩm, đôi mắt màu lưu ly kia như không có cảm xúc, thanh âm mềm nhẹ lại không có cảm tình:

“Tiểu đồ không ở phủ.”

Thẩm thẩm uống trà, nói: “Lý đạo trưởng mấy ngày trước đã rời khỏi kinh thành.”

“Đi đâu rồi.”

“Không biết, chỉ nói đi du lịch giang hồ.”

Băng Di Nguyên Quân chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân có thể nói với bần đạo, hành vi của liệt đồ ở kinh thành hay không.”

Thẩm thẩm lập tức mang Lý Diệu Chân thổi phồng một phen, tựa như khi nói chuyện phiếm với hàng xóm láng giềng, khen con của đối phương.

“Lý đạo trường nhạc thiện hảo thi, tâm địa hiệp nghĩa, là nữ hiệp chính trực nhất nhiệt tình nhất ta từng gặp. Ai da, Thiên tông thật không hổ là danh môn chính phái, dạy dỗ đệ tử, phẩm tính không thể bắt bẻ.

“Nhỏ có thể phát cháo cứu dân nghèo, lớn có thể phụ trợ cháu ta giết hôn quân. Tốt, thật tốt!”

Khuôn mặt lạnh nhạt của Băng Di Nguyên Quân càng thêm không có vẻ mặt, đứng dậy cáo từ: “Bần đạo còn có chuyện quan trọng trong người, không tiện ở lâu.”

“Ta tiễn đạo trưởng...”

Thẩm thẩm mang nàng tiễn ra khỏi nội sảnh, nhìn đối phương chân đạp phi kiếm, lao lên không trung.

“Bộ dáng như không quá vui vẻ?”

Thẩm thẩm nói thầm.

...

Băng Di Nguyên Quân cũng chưa lập tức rời kinh, mà là ngự kiếm đi Linh Bảo Quan.

Nàng vừa bay vào hoàng thành, tới gần Linh Bảo Quan, ở sâu trong quan bỗng nhiên chém tới một đạo kiếm quang huy hoàng.

Con ngươi như lưu ly của Băng Di Nguyên Quân hơi đọng lại, nàng để kiếm quang phản bội quỹ tích phi hành của mình, ngay sau đó, đạo kiếm quang kia tự lệch khỏi quỹ đạo, hướng tới bầu trời chém tới, nhanh chóng biến mất không thấy.

Băng Di Nguyên Quân đáp xuống tiểu viện ở chỗ sâu trong Linh Bảo Quan.

Hoa cỏ đầy sân điêu tàn, núi giả cô tịch đứng lặng, trong ao nhỏ phẳng lặng, một nữ tử mỹ mạo tuyệt luân ngồi xếp bằng, đầu đội Liên Hoa Quan, thân mặc đạo bào, mi tâm một điểm chu sa, giống như tiên tử trên chín tầng trời.

Lạnh lùng tuyệt sắc, không dính phàm trần.

Hai người đều là đạo cô mỹ mạo, tác phong khác nhau, làm nền cho nhau.

“Lạc sư muội, Thiên Tôn nhờ ta truyền lời cho ngươi, cho ngươi ba năm có thể tấn thăng nhất phẩm hay không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.