Chương trước
Chương sau
Trong mơ hồ, Hứa Thất An nghe thấy có người đang gọi mình, bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn bò ra khỏi gầm giường, thấy một người trẻ tuổi tuấn mỹ ngồi bên bàn tròn, áo bào đen thêu sợi tơ vàng bạc, hoa quý bức người.

Thấy hắn chui ra khỏi gầm giường, người trẻ tuổi tuấn mỹ cúi đầu vái:

“Đại hiệp, cứu mạng.”

Hắn giọng điệu thành khẩn, hoàn toàn khác với ban ngày biểu hiện ra kiệt ngạo ương ngạnh, như hai người khác nhau.

Người này tiến vào như thế nào?

Ta thế mà chưa phát hiện... Trong lòng Hứa Thất An thầm run sợ, mặt ngoài không biểu hiện gì:

“Bèo nước gặp nhau, các hạ quá rồi.”

“Đại hiệp, tốt xấu hãy nghe ta nói hết.”

Nam tử áo bào đen cười khổ một tiếng, nói: “Bần đạo thánh tử Thiên tông, Lý Linh Tố.”

“???”

Hứa Thất An suýt nữa khống chế không được sắc mặt mình, cả đầu óc đều là dấu chấm hỏi.

Thánh tử Thiên tông? Hắn là sư huynh hoặc sư đệ của Lý Diệu Chân? Ặc, ta tựa như quả thật nghe Lý Diệu Chân từng nói nàng còn có một sư huynh du lịch bên ngoài... Nhưng, nhưng mà cũng quá khéo đi, thế mà ở nơi này gặp được Lý Diệu Chân sư huynh.

Hứa Thất An hờ hững nhìn hắn: “Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?”

Lý Linh Tố thản nhiên nói: “Ngươi bây giờ thân ở mộng cảnh, ta lấy một luồng lực lượng nguyên thần đi vào giấc mộng, thử hỏi, nếu không phải đệ tử đạo môn, làm sao làm được?”

Khó trách ta chưa phát hiện hắn tiến vào, thì ra là nguyên thần đi vào giấc mộng... Hứa Thất An tranh cãi:

“Vu sư cũng có thể, hơn nữa càng thêm sở trường.”

Lý Linh Tố nhất thời nghẹn lời, hắn sau đó thở dài một tiếng:

“Ta nếu là vu sư, mỗi ngày bói toán cát hung cho mình, cũng sẽ không rơi vào tay tỷ muội bọn họ.”

Hứa Thất An nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ hai mỹ nhân kia không phải nhân tình của ngươi?”

“Hai người họ quả thật là hồng nhan tri kỷ của ta, nhưng ta ở bên người các nàng không có tự do, cũng không khoái hoạt, thậm chí có chút đau lưng...”

Ngươi con mẹ nó lại hướng ai khoe? Da mặt Hứa Thất An run rẩy một phen, trầm giọng nói:

“Nói xem, chuyện là thế nào, ta còn châm chước giúp ngươi hay không. Còn có, vì sao tìm tới ta, ban ngày ngươi là cố ý gây sự?”

Thánh tử Thiên tông Lý Linh Tố liên tục chắp tay, mặt đầy áy náy:

“Cái này là vì thử năng lực của các hạ, nếu việc này sẽ làm các hạ bởi vậy lâm vào nguy cơ, tối nay ta sẽ không đến xin giúp đỡ. Mặt khác, Thanh tỷ không phải người hiếu sát, dưới tình huống hai bên không có kết thù, nàng ban ngày sẽ điểm đến là dừng.”

“Đã nhìn ra.”

Hứa Thất An ngồi ở bên cạnh bàn, vốn định rót cho mình một ly trà, đột nhiên nhớ tới đây là mộng cảnh, liền từ bỏ.

Lý Linh Tố nói: “Hai năm trước, ta cùng sư muội xuống núi du lịch, vấn đạo hồng trần. Trên đường du lịch quận Đông Hải, kết bạn Đông Phương tỷ muội, các nàng là đại cung chủ cùng nhị cung chủ của Đông Hải Long Cung...”

Hứa Thất An chậm rãi gật đầu: “Hỗn loạn chi thành quận Đông Hải.”

Quận Đông Hải tiếp giáp Đông hải, từng thuộc về Đại Phụng, sau bị Vu Thần giáo xâm chiếm, sau nữa lại bị Đại Phụng đoạt lại... Hai bên giằng co nhiều năm, ở dưới Đại Phụng cùng Vu Thần giáo ăn ý, cuối cùng biến thành hỗn loạn chi thành.

Tính chất quận Đông Hải giống với Vân Châu, đều là nơi hỗn loạn. Nhưng chỗ sau càng thêm không có trật tự, tràn ngập thế lực giang hồ, tán nhân, cùng với tội phạm truy nã của Vu Thần giáo cùng Đại Phụng.

“Đông Hải Long Cung ở quận Đông Hải, là thế lực số một số hai nhỉ.”

Hứa Thất An đối với quận Đông Hải không hiểu nhiều lắm, chỉ nghe tên nó mà thôi.

Lý Linh Tố gật đầu:

“Tỷ tỷ tên Đông Phương Uyển Dung, là vu sư tứ phẩm đỉnh phong. Muội muội tên Đông Phương Uyển Thanh, võ giả tứ phẩm đỉnh phong. Nói tới, ta sở dĩ sẽ gặp phải các nàng, thuần túy là sư muội ta làm hại.

“Muội ấy có cảm giác chính nghĩa hừng hực, lúc ở trong núi tu hành, hoàn cảnh đơn giản, tiếp xúc đều là đồng môn sư huynh muội, a, Thiên tông chúng ta xưa nay thanh tâm quả dục, dù là chuyện bắt nạt đồng môn, cũng lười đi làm.

“Bởi vậy lúc ấy chúng ta cũng chưa phát hiện cảm giác chính nghĩa mãnh liệt của muội ấy, sau khi xuống núi, muội ấy dần dần triển lộ bản tính. Phàm là gặp chuyện không vừa mắt, đều chen chân.

“Các hạ hành tẩu giang hồ, nhất định từng nghe danh Phi Yến nữ hiệp, đó là sư muội ta.”

Đối với thánh tử Thiên tông lải nhải, Hứa Thất An ở trong lòng nhấn nút like.

“Cũng là bởi vì trong một lần hành hiệp trượng nghĩa, sư huynh muội chúng ta kết bạn Đông Phương tỷ muội, càng, càng bởi vì một ít cơ duyên xảo hợp, ta cùng với các nàng kết tình nghị thâm hậu...”

Là quản bảo chi giao sao, nhất định là quản bảo chi giao... Hứa Thất An cảm thấy bốn chữ này để hình dung thánh tử Thiên tông, quả thực quá chuẩn xác.

Khóe miệng hắn cong lên, cho người ta tư thái ngoài cười nhưng trong không cười: “Cho nên, đồng thời qua lại với hai người bọn họ?”

Thánh tử Thiên tông có chút xấu hổ gật đầu.

Trong lòng Hứa Thất An trực tiếp hô người trong nghề. Tứ phẩm đỉnh phong, mặc kệ hệ thống nào, đều là trụ cột, là tồn tại đứng đầu lĩnh vực phàm nhân.

Một đôi hoa tỷ muội như vậy, thế mà nguyện ý cùng thờ một chồng.

Hắn nhìn thánh tử Thiên tông một cái, trong ánh mắt có một chút tán đồng, trầm ngâm nói:

“Nghe ngươi nói như vậy, hai tỷ muội các nàng hẳn là si tình ngươi mới đúng, vì sao ngươi muốn thoát đi?”

Nghe vậy, thánh tử Thiên tông lặng lẽ nói: “Các hạ tu vi tinh thâm, nghĩ hẳn biết Thiên tông nhỉ...”

Thấy Hứa Thất An gật đầu, hắn liền không thao thao bất tuyệt giới thiệu Thiên tông, nói thẳng sảng khoái: “Thiên tông chúng ta tu là Thái thượng vong tình, như thế nào là Thái thượng vong tình? Sư tôn nói, tịch yên bất động tình, nhược di vong chi giả.

“Lý giải của ta là, không để cảm xúc dao động, không bị tình cảm quấy nhiễu. Vong tình không phải vô tình, hữu tình cũng không bị tình dẫn dắt, không bị tình vây, đạt tới một loại cấp bậc siêu nhiên nhìn xuống.

“Đồng hóa thiên địa, cái gọi là thiên chi tự tư, dụng chi chí công...

“Cấp bậc này chỉ có thể dựa vào ngộ, tựa như võ giả Hóa Kình, còn có “Ý”, đều cần tự mình lĩnh ngộ.”

Hứa Thất An kiên nhẫn nghe, thật ra cái gì cũng chưa nghe vào.

Nâng tay, hợp thời cắt ngang thánh tử lải nhải, nhíu mày nói: “Hai thứ này có quan hệ gì?”

“Tự nhiên có liên quan.”

Lý Linh Tố thở dài một tiếng: “Muốn vong tình, nhất định phải trải qua tình yêu trước, cho nên...”

Hắn nhìn thoáng qua Hứa Thất An, thấy đối phương lộ ra nét giật mình, đang muốn tiếp tục nói, liền nghe vị nam tử áo xanh lai lịch thần bí này cười nhạo nói:

“Cho nên, ngươi bội tình bạc nghĩa các nàng?” Trong mơ hồ, Hứa Thất An nghe thấy có người đang gọi mình, bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn bò ra khỏi gầm giường, thấy một người trẻ tuổi tuấn mỹ ngồi bên bàn tròn, áo bào đen thêu sợi tơ vàng bạc, hoa quý bức người.

Thấy hắn chui ra khỏi gầm giường, người trẻ tuổi tuấn mỹ cúi đầu vái:

“Đại hiệp, cứu mạng.”

Hắn giọng điệu thành khẩn, hoàn toàn khác với ban ngày biểu hiện ra kiệt ngạo ương ngạnh, như hai người khác nhau.

Người này tiến vào như thế nào?

Ta thế mà chưa phát hiện... Trong lòng Hứa Thất An thầm run sợ, mặt ngoài không biểu hiện gì:

“Bèo nước gặp nhau, các hạ quá rồi.”

“Đại hiệp, tốt xấu hãy nghe ta nói hết.”

Nam tử áo bào đen cười khổ một tiếng, nói: “Bần đạo thánh tử Thiên tông, Lý Linh Tố.”

“???”

Hứa Thất An suýt nữa khống chế không được sắc mặt mình, cả đầu óc đều là dấu chấm hỏi.

Thánh tử Thiên tông? Hắn là sư huynh hoặc sư đệ của Lý Diệu Chân? Ặc, ta tựa như quả thật nghe Lý Diệu Chân từng nói nàng còn có một sư huynh du lịch bên ngoài... Nhưng, nhưng mà cũng quá khéo đi, thế mà ở nơi này gặp được Lý Diệu Chân sư huynh.

Hứa Thất An hờ hững nhìn hắn: “Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?”

Lý Linh Tố thản nhiên nói: “Ngươi bây giờ thân ở mộng cảnh, ta lấy một luồng lực lượng nguyên thần đi vào giấc mộng, thử hỏi, nếu không phải đệ tử đạo môn, làm sao làm được?”

Khó trách ta chưa phát hiện hắn tiến vào, thì ra là nguyên thần đi vào giấc mộng... Hứa Thất An tranh cãi:

“Vu sư cũng có thể, hơn nữa càng thêm sở trường.”

Lý Linh Tố nhất thời nghẹn lời, hắn sau đó thở dài một tiếng:

“Ta nếu là vu sư, mỗi ngày bói toán cát hung cho mình, cũng sẽ không rơi vào tay tỷ muội bọn họ.”

Hứa Thất An nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ hai mỹ nhân kia không phải nhân tình của ngươi?”

“Hai người họ quả thật là hồng nhan tri kỷ của ta, nhưng ta ở bên người các nàng không có tự do, cũng không khoái hoạt, thậm chí có chút đau lưng...”

Ngươi con mẹ nó lại hướng ai khoe? Da mặt Hứa Thất An run rẩy một phen, trầm giọng nói:

“Nói xem, chuyện là thế nào, ta còn châm chước giúp ngươi hay không. Còn có, vì sao tìm tới ta, ban ngày ngươi là cố ý gây sự?”

Thánh tử Thiên tông Lý Linh Tố liên tục chắp tay, mặt đầy áy náy:

“Cái này là vì thử năng lực của các hạ, nếu việc này sẽ làm các hạ bởi vậy lâm vào nguy cơ, tối nay ta sẽ không đến xin giúp đỡ. Mặt khác, Thanh tỷ không phải người hiếu sát, dưới tình huống hai bên không có kết thù, nàng ban ngày sẽ điểm đến là dừng.”

“Đã nhìn ra.”

Hứa Thất An ngồi ở bên cạnh bàn, vốn định rót cho mình một ly trà, đột nhiên nhớ tới đây là mộng cảnh, liền từ bỏ.

Lý Linh Tố nói: “Hai năm trước, ta cùng sư muội xuống núi du lịch, vấn đạo hồng trần. Trên đường du lịch quận Đông Hải, kết bạn Đông Phương tỷ muội, các nàng là đại cung chủ cùng nhị cung chủ của Đông Hải Long Cung...”

Hứa Thất An chậm rãi gật đầu: “Hỗn loạn chi thành quận Đông Hải.”

Quận Đông Hải tiếp giáp Đông hải, từng thuộc về Đại Phụng, sau bị Vu Thần giáo xâm chiếm, sau nữa lại bị Đại Phụng đoạt lại... Hai bên giằng co nhiều năm, ở dưới Đại Phụng cùng Vu Thần giáo ăn ý, cuối cùng biến thành hỗn loạn chi thành.

Tính chất quận Đông Hải giống với Vân Châu, đều là nơi hỗn loạn. Nhưng chỗ sau càng thêm không có trật tự, tràn ngập thế lực giang hồ, tán nhân, cùng với tội phạm truy nã của Vu Thần giáo cùng Đại Phụng.

“Đông Hải Long Cung ở quận Đông Hải, là thế lực số một số hai nhỉ.”

Hứa Thất An đối với quận Đông Hải không hiểu nhiều lắm, chỉ nghe tên nó mà thôi.

Lý Linh Tố gật đầu:

“Tỷ tỷ tên Đông Phương Uyển Dung, là vu sư tứ phẩm đỉnh phong. Muội muội tên Đông Phương Uyển Thanh, võ giả tứ phẩm đỉnh phong. Nói tới, ta sở dĩ sẽ gặp phải các nàng, thuần túy là sư muội ta làm hại.

“Muội ấy có cảm giác chính nghĩa hừng hực, lúc ở trong núi tu hành, hoàn cảnh đơn giản, tiếp xúc đều là đồng môn sư huynh muội, a, Thiên tông chúng ta xưa nay thanh tâm quả dục, dù là chuyện bắt nạt đồng môn, cũng lười đi làm.

“Bởi vậy lúc ấy chúng ta cũng chưa phát hiện cảm giác chính nghĩa mãnh liệt của muội ấy, sau khi xuống núi, muội ấy dần dần triển lộ bản tính. Phàm là gặp chuyện không vừa mắt, đều chen chân.

“Các hạ hành tẩu giang hồ, nhất định từng nghe danh Phi Yến nữ hiệp, đó là sư muội ta.”

Đối với thánh tử Thiên tông lải nhải, Hứa Thất An ở trong lòng nhấn nút like.

“Cũng là bởi vì trong một lần hành hiệp trượng nghĩa, sư huynh muội chúng ta kết bạn Đông Phương tỷ muội, càng, càng bởi vì một ít cơ duyên xảo hợp, ta cùng với các nàng kết tình nghị thâm hậu...”

Là quản bảo chi giao sao, nhất định là quản bảo chi giao... Hứa Thất An cảm thấy bốn chữ này để hình dung thánh tử Thiên tông, quả thực quá chuẩn xác.

Khóe miệng hắn cong lên, cho người ta tư thái ngoài cười nhưng trong không cười: “Cho nên, đồng thời qua lại với hai người bọn họ?”

Thánh tử Thiên tông có chút xấu hổ gật đầu.

Trong lòng Hứa Thất An trực tiếp hô người trong nghề. Tứ phẩm đỉnh phong, mặc kệ hệ thống nào, đều là trụ cột, là tồn tại đứng đầu lĩnh vực phàm nhân.

Một đôi hoa tỷ muội như vậy, thế mà nguyện ý cùng thờ một chồng.

Hắn nhìn thánh tử Thiên tông một cái, trong ánh mắt có một chút tán đồng, trầm ngâm nói:

“Nghe ngươi nói như vậy, hai tỷ muội các nàng hẳn là si tình ngươi mới đúng, vì sao ngươi muốn thoát đi?”

Nghe vậy, thánh tử Thiên tông lặng lẽ nói: “Các hạ tu vi tinh thâm, nghĩ hẳn biết Thiên tông nhỉ...”

Thấy Hứa Thất An gật đầu, hắn liền không thao thao bất tuyệt giới thiệu Thiên tông, nói thẳng sảng khoái: “Thiên tông chúng ta tu là Thái thượng vong tình, như thế nào là Thái thượng vong tình? Sư tôn nói, tịch yên bất động tình, nhược di vong chi giả.

“Lý giải của ta là, không để cảm xúc dao động, không bị tình cảm quấy nhiễu. Vong tình không phải vô tình, hữu tình cũng không bị tình dẫn dắt, không bị tình vây, đạt tới một loại cấp bậc siêu nhiên nhìn xuống.

“Đồng hóa thiên địa, cái gọi là thiên chi tự tư, dụng chi chí công...

“Cấp bậc này chỉ có thể dựa vào ngộ, tựa như võ giả Hóa Kình, còn có “Ý”, đều cần tự mình lĩnh ngộ.”

Hứa Thất An kiên nhẫn nghe, thật ra cái gì cũng chưa nghe vào.

Nâng tay, hợp thời cắt ngang thánh tử lải nhải, nhíu mày nói: “Hai thứ này có quan hệ gì?”

“Tự nhiên có liên quan.”

Lý Linh Tố thở dài một tiếng: “Muốn vong tình, nhất định phải trải qua tình yêu trước, cho nên...”

Hắn nhìn thoáng qua Hứa Thất An, thấy đối phương lộ ra nét giật mình, đang muốn tiếp tục nói, liền nghe vị nam tử áo xanh lai lịch thần bí này cười nhạo nói:

“Cho nên, ngươi bội tình bạc nghĩa các nàng?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.