Chương trước
Chương sau
Ta bây giờ nếu vẫn là Ngân la, ngươi đã chết rồi... Hắn âm thầm nhíu mày, thái độ của vị “cung chủ” này khiến hắn phản cảm, thản nhiên đáp lại:

“Không chuyển lại như thế nào?”

Khóe miệng nam tử tuấn mỹ từng chút một nhếch lên, thản nhiên nói: “Trúc Nhi, dạy dỗ hắn.”

Nữ tử váy dài màu chàm ra tay không chút dấu hiệu, hai mũi ám khí ném về phía Hứa Thất An, ở cùng lúc hắn nghiêng đầu tránh đi, nữ tử xinh đẹp này động như thỏ chạy, một đòn đấm đại khai đại hợp hướng thẳng mặt Hứa Thất An.

Quyền kình gào thét.

Đột nhiên, nàng “Ưm” một tiếng, quyền đến một nửa, thân thể như là không có khí lực, bước chân lảo đảo, đứng không vững.

“Luyện Khí đỉnh phong, kém chút.”

Hứa Thất An a một tiếng, một cú quật chân mang nữ tử đá bay đi, nàng nện mạnh ở trên tường, chấn động ‘ẦM’, ôm lưng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Võ phu Luyện Khí cảnh? Ở trước mặt hắn hầu như không có sức chống cự, hắn kết hợp không khí, dựa vào hô hấp phun ra khí độc không màu không vị, có thể dễ dàng tê dại Luyện Khí cảnh không có báo động trước nguy cơ.

Độc Cổ có thể căn cứ hoàn cảnh chế tạo độc tố khác nhau, cùng năng lượng không khí liên kết sinh ra khí độc không màu không mùi, hiệu lực kém chút, chỉ có thể tê dại, nhưng là đủ.

Lực Cổ thì tăng cường thật lớn lực lượng của hắn. Vừa rồi đã nương tay, bằng không một cú vụt chân đã khiến váy dài màu chàm gãy ngang lưng.

Thấy thế, người trẻ tuổi áo bào đen không giận mà còn mừng, vỗ tay nói:

“Lợi hại, lợi hại!”

Lúc này, một giọng nữ nhân lạnh lùng dễ nghe truyền đến: “Lý lang, ngươi lại gây chuyện rồi.”

Ngoài cửa sân có một nữ tử thanh lệ động lòng người đứng, một cái váy dài màu xanh phủ thêm áo choàng hoa văn cành trúc màu trắng, thanh linh tĩnh nhã, cho người ta một loại cảm giác thiếu phụ cấm dục.

“Thanh tỷ đến vừa lúc.”

Nam tử tuấn mỹ áo bào đen thêu sợi tơ vàng bạc, hoa quý bức người chỉ Hứa Thất An phía xa, nói:

“Trúc Nhi lựa lời khuyên bảo, khẩn cầu hắn bảo nhường chỗ ở, hắn không những không chịu, còn động thủ đả thương người. Đáng thương Trúc Nhi của ta đau thành như vậy.”

Nói thật, bề ngoài vị nam tử tuấn mỹ này, ở trong nam tử Hứa Thất An từng gặp có thể xưng là đứng đầu.

Luận “tinh xảo”, chỉ có Hứa Nhị lang có thể sánh vai với hắn.

Nữ tử được gọi là “Thanh tỷ” khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, đánh giá Hứa Thất An một chút, nói:

“Các hạ vì sao ra tay đả thương người?”

Nhìn từ đây, tựa như là lấy vị nữ tử này đứng đầu... Hứa Thất An đang muốn mở miệng giải thích, ai ngờ nam tử áo bào đen giành trước mở miệng, hắn ghé sát vào bên tai nữ tử lạnh lùng, khẽ hà một hơi, thấp giọng nói:

“Ta muốn ở nơi này, nơi này càng thêm yên tĩnh, bố cảnh tốt nhất, ban đêm cùng Thanh tỷ uống rượu vui vẻ, chẳng phải thích sao.”

Nữ tử thanh linh tĩnh nhã, khuôn mặt xinh đẹp trắng thuần nổi lên hai mảng đỏ ửng, trong sự lạnh nhạt tăng thêm vài phần kiều mỵ.

Quả thật là vưu vật.

Đôi mắt đẹp của nàng liếc đến, thái độ thay đổi, lạnh như băng nói: “Ngươi bây giờ từ nơi này dọn ra ngoài, chuyện đả thương người ta sẽ bỏ qua, nếu không...”

Hứa Thất An cười lạnh ngắt lời: “Nếu không như thế nào?”

Giang hồ khí phách tất nhiên sảng khoái, nhưng hiện tượng một lời không hợp đánh nhau to cũng phổ biến, hơn nữa làm người ta đau đầu.

Có đôi khi nói mấy câu không hợp, thậm chí một ánh mắt gặp nhau, khiến đối phương cảm thấy khó chịu, liền có khả năng rất lớn sẽ ra tay.

Lúc hành tẩu giang hồ, nếu có nhân vật phản diện ngốc nghếch nhảy ra gây chuyện, đừng kinh ngạc, bởi vì là điều dĩ nhiên.

Đối với Hứa Thất An loại người lăn lộn ở kinh thành này mà nói, quả thật có chút không hợp khí hậu, còn cần một đoạn thời gian thích ứng.

Nữ tử lạnh lùng hừ nói: “Tiếp ta mười chiêu không chết rồi nói sau.”

Bàn tay thon thon của nàng nhấn trên bả vai một cái, sau đó vung mạnh tay, trong tiếng gió “vút”, áo choàng hoa văn cành trúc màu trắng lượn vòng bao phủ về phía Hứa Thất An.

Áo choàng nhẹ nhàng hạ xuống, chưa che kín Hứa Thất An, hắn đã sớm trước một bước xuất hiện ở dưới bóng cây cách hai trượng.

Nữ tử lạnh lùng xuất hiện ở vị trí hắn vốn đứng thẳng, bên người Mộ Nam Chi, đưa tay bắt lấy áo choàng, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Thất An dưới bóng cây.

Đuôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại: “Người Nam Cương cổ tộc?”

Cây Phật đinh kia ở huyệt Bách Hội đã nhốt chặt nguyên thần hắn, khiến hắn mất đi trực giác đối với nguy cơ của võ giả, nhưng cái này không ảnh hưởng hắn dự phán, ở khoảnh khắc nữ tử lạnh lùng ra tay, hắn đã bóng ma nhảy nhót trước.

“Nam Chi, vào trong phòng.”

Hứa Thất An thản nhiên nói.

Vương phi rất ngoan ngoãn chuồn về phòng, d*c vọng cầu sinh của nàng xưa nay không tệ, tuyệt không trở thành gánh nặng.

Nữ tử thanh lệ chưa ngăn cản, chờ Mộ Nam Chi quay về phòng, nàng lao nhanh vài bước, đạp nứt gạch dưới chân, hóa thành tàn ảnh lao về phía Hứa Thất An.

Hứa Thất An lại sử dụng bước nhảy bóng ma, xuất hiện ở dưới mái hiên, thân hình vừa dần hiện ra, thế mà lại bị nữ tử thanh lệ trước một bước nhận ra vị trí.

Gió mạnh gào thét, vị mỹ nhân thanh nhã này ra tay hung hãn vô cùng, làn váy bay lên, đầu gối tàn nhẫn bay húc đến.

Hứa Thất An mặt không đổi sắc, bàn tay trái ý đồ ấn xuống đầu gối, tay phải thành trảo, một chiêu bóp zú.

Đuôi lông mày nữ tử thanh lệ nhướng lên, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng càng giống phủ thêm sương lạnh, nắm tay đánh vào lòng bàn tay.

Bốp!

Hứa Thất An bay ngược ra ngoài, mắt thấy sắp đánh vỡ cửa phòng, húc vào trong phòng, thân thể hắn đột ngột biến mất, dưới bóng cây, một bóng người bay ngược ra, rồi lại biến mất.

Dưới bàn, một bóng người bay ngược ra, rồi lại biến mất.

Trong cái bóng phía sau nam tử áo bào đen, một bóng người bay ngược ra, rồi lại biến mất.

Bóng người Hứa Thất An không ngừng xuất hiện ở trong cái bóng trong sân, hiện ra tư thái bay ngược, sau khi liên tục lóe lên xuất hiện mười mấy lần, rốt cuộc hóa giải hết quái lực đáng sợ của nữ tử thanh lệ.

Bịch bịch bịch... Hứa Thất An liên tục lui về phía sau, hóa đi lực đạo cuối cùng. Hắn nhìn phía bộ váy xanh kia dưới mái hiên, sắc mặt dần dần ngưng trọng.

Tứ phẩm võ phu, không, tứ phẩm đỉnh phong, võ phu đáng sợ không thua Dương Nghiễn cùng Khương Luật Trung.

Bình Châu nho nhỏ, sao có thể xuất hiện võ phu tứ phẩm đỉnh phong?

Còn con mẹ nó để ta gặp, càng con mẹ nó là, thế mà lại sinh ra xung đột với ta... Trong lòng Hứa Thất An thầm mắng xui xẻo, mặt ngoài lạnh lùng như trước, bình tĩnh nhìn nữ tử thanh lệ dưới mái hiên.

Nàng chậm rãi nâng tay, mu bàn tay nhuộm lên một tầng màu xanh đen, mắt thường có thể thấy được, từng luồng khí đen quay quanh da thịt trắng nõn, hướng lên trên lan tràn.

Dưới da thịt hiện lên mạng lưới mạch máu màu xanh đen. Ta bây giờ nếu vẫn là Ngân la, ngươi đã chết rồi... Hắn âm thầm nhíu mày, thái độ của vị “cung chủ” này khiến hắn phản cảm, thản nhiên đáp lại:

“Không chuyển lại như thế nào?”

Khóe miệng nam tử tuấn mỹ từng chút một nhếch lên, thản nhiên nói: “Trúc Nhi, dạy dỗ hắn.”

Nữ tử váy dài màu chàm ra tay không chút dấu hiệu, hai mũi ám khí ném về phía Hứa Thất An, ở cùng lúc hắn nghiêng đầu tránh đi, nữ tử xinh đẹp này động như thỏ chạy, một đòn đấm đại khai đại hợp hướng thẳng mặt Hứa Thất An.

Quyền kình gào thét.

Đột nhiên, nàng “Ưm” một tiếng, quyền đến một nửa, thân thể như là không có khí lực, bước chân lảo đảo, đứng không vững.

“Luyện Khí đỉnh phong, kém chút.”

Hứa Thất An a một tiếng, một cú quật chân mang nữ tử đá bay đi, nàng nện mạnh ở trên tường, chấn động ‘ẦM’, ôm lưng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Võ phu Luyện Khí cảnh? Ở trước mặt hắn hầu như không có sức chống cự, hắn kết hợp không khí, dựa vào hô hấp phun ra khí độc không màu không vị, có thể dễ dàng tê dại Luyện Khí cảnh không có báo động trước nguy cơ.

Độc Cổ có thể căn cứ hoàn cảnh chế tạo độc tố khác nhau, cùng năng lượng không khí liên kết sinh ra khí độc không màu không mùi, hiệu lực kém chút, chỉ có thể tê dại, nhưng là đủ.

Lực Cổ thì tăng cường thật lớn lực lượng của hắn. Vừa rồi đã nương tay, bằng không một cú vụt chân đã khiến váy dài màu chàm gãy ngang lưng.

Thấy thế, người trẻ tuổi áo bào đen không giận mà còn mừng, vỗ tay nói:

“Lợi hại, lợi hại!”

Lúc này, một giọng nữ nhân lạnh lùng dễ nghe truyền đến: “Lý lang, ngươi lại gây chuyện rồi.”

Ngoài cửa sân có một nữ tử thanh lệ động lòng người đứng, một cái váy dài màu xanh phủ thêm áo choàng hoa văn cành trúc màu trắng, thanh linh tĩnh nhã, cho người ta một loại cảm giác thiếu phụ cấm dục.

“Thanh tỷ đến vừa lúc.”

Nam tử tuấn mỹ áo bào đen thêu sợi tơ vàng bạc, hoa quý bức người chỉ Hứa Thất An phía xa, nói:

“Trúc Nhi lựa lời khuyên bảo, khẩn cầu hắn bảo nhường chỗ ở, hắn không những không chịu, còn động thủ đả thương người. Đáng thương Trúc Nhi của ta đau thành như vậy.”

Nói thật, bề ngoài vị nam tử tuấn mỹ này, ở trong nam tử Hứa Thất An từng gặp có thể xưng là đứng đầu.

Luận “tinh xảo”, chỉ có Hứa Nhị lang có thể sánh vai với hắn.

Nữ tử được gọi là “Thanh tỷ” khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, đánh giá Hứa Thất An một chút, nói:

“Các hạ vì sao ra tay đả thương người?”

Nhìn từ đây, tựa như là lấy vị nữ tử này đứng đầu... Hứa Thất An đang muốn mở miệng giải thích, ai ngờ nam tử áo bào đen giành trước mở miệng, hắn ghé sát vào bên tai nữ tử lạnh lùng, khẽ hà một hơi, thấp giọng nói:

“Ta muốn ở nơi này, nơi này càng thêm yên tĩnh, bố cảnh tốt nhất, ban đêm cùng Thanh tỷ uống rượu vui vẻ, chẳng phải thích sao.”

Nữ tử thanh linh tĩnh nhã, khuôn mặt xinh đẹp trắng thuần nổi lên hai mảng đỏ ửng, trong sự lạnh nhạt tăng thêm vài phần kiều mỵ.

Quả thật là vưu vật.

Đôi mắt đẹp của nàng liếc đến, thái độ thay đổi, lạnh như băng nói: “Ngươi bây giờ từ nơi này dọn ra ngoài, chuyện đả thương người ta sẽ bỏ qua, nếu không...”

Hứa Thất An cười lạnh ngắt lời: “Nếu không như thế nào?”

Giang hồ khí phách tất nhiên sảng khoái, nhưng hiện tượng một lời không hợp đánh nhau to cũng phổ biến, hơn nữa làm người ta đau đầu.

Có đôi khi nói mấy câu không hợp, thậm chí một ánh mắt gặp nhau, khiến đối phương cảm thấy khó chịu, liền có khả năng rất lớn sẽ ra tay.

Lúc hành tẩu giang hồ, nếu có nhân vật phản diện ngốc nghếch nhảy ra gây chuyện, đừng kinh ngạc, bởi vì là điều dĩ nhiên.

Đối với Hứa Thất An loại người lăn lộn ở kinh thành này mà nói, quả thật có chút không hợp khí hậu, còn cần một đoạn thời gian thích ứng.

Nữ tử lạnh lùng hừ nói: “Tiếp ta mười chiêu không chết rồi nói sau.”

Bàn tay thon thon của nàng nhấn trên bả vai một cái, sau đó vung mạnh tay, trong tiếng gió “vút”, áo choàng hoa văn cành trúc màu trắng lượn vòng bao phủ về phía Hứa Thất An.

Áo choàng nhẹ nhàng hạ xuống, chưa che kín Hứa Thất An, hắn đã sớm trước một bước xuất hiện ở dưới bóng cây cách hai trượng.

Nữ tử lạnh lùng xuất hiện ở vị trí hắn vốn đứng thẳng, bên người Mộ Nam Chi, đưa tay bắt lấy áo choàng, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Thất An dưới bóng cây.

Đuôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại: “Người Nam Cương cổ tộc?”

Cây Phật đinh kia ở huyệt Bách Hội đã nhốt chặt nguyên thần hắn, khiến hắn mất đi trực giác đối với nguy cơ của võ giả, nhưng cái này không ảnh hưởng hắn dự phán, ở khoảnh khắc nữ tử lạnh lùng ra tay, hắn đã bóng ma nhảy nhót trước.

“Nam Chi, vào trong phòng.”

Hứa Thất An thản nhiên nói.

Vương phi rất ngoan ngoãn chuồn về phòng, d*c vọng cầu sinh của nàng xưa nay không tệ, tuyệt không trở thành gánh nặng.

Nữ tử thanh lệ chưa ngăn cản, chờ Mộ Nam Chi quay về phòng, nàng lao nhanh vài bước, đạp nứt gạch dưới chân, hóa thành tàn ảnh lao về phía Hứa Thất An.

Hứa Thất An lại sử dụng bước nhảy bóng ma, xuất hiện ở dưới mái hiên, thân hình vừa dần hiện ra, thế mà lại bị nữ tử thanh lệ trước một bước nhận ra vị trí.

Gió mạnh gào thét, vị mỹ nhân thanh nhã này ra tay hung hãn vô cùng, làn váy bay lên, đầu gối tàn nhẫn bay húc đến.

Hứa Thất An mặt không đổi sắc, bàn tay trái ý đồ ấn xuống đầu gối, tay phải thành trảo, một chiêu bóp zú.

Đuôi lông mày nữ tử thanh lệ nhướng lên, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng càng giống phủ thêm sương lạnh, nắm tay đánh vào lòng bàn tay.

Bốp!

Hứa Thất An bay ngược ra ngoài, mắt thấy sắp đánh vỡ cửa phòng, húc vào trong phòng, thân thể hắn đột ngột biến mất, dưới bóng cây, một bóng người bay ngược ra, rồi lại biến mất.

Dưới bàn, một bóng người bay ngược ra, rồi lại biến mất.

Trong cái bóng phía sau nam tử áo bào đen, một bóng người bay ngược ra, rồi lại biến mất.

Bóng người Hứa Thất An không ngừng xuất hiện ở trong cái bóng trong sân, hiện ra tư thái bay ngược, sau khi liên tục lóe lên xuất hiện mười mấy lần, rốt cuộc hóa giải hết quái lực đáng sợ của nữ tử thanh lệ.

Bịch bịch bịch... Hứa Thất An liên tục lui về phía sau, hóa đi lực đạo cuối cùng. Hắn nhìn phía bộ váy xanh kia dưới mái hiên, sắc mặt dần dần ngưng trọng.

Tứ phẩm võ phu, không, tứ phẩm đỉnh phong, võ phu đáng sợ không thua Dương Nghiễn cùng Khương Luật Trung.

Bình Châu nho nhỏ, sao có thể xuất hiện võ phu tứ phẩm đỉnh phong?

Còn con mẹ nó để ta gặp, càng con mẹ nó là, thế mà lại sinh ra xung đột với ta... Trong lòng Hứa Thất An thầm mắng xui xẻo, mặt ngoài lạnh lùng như trước, bình tĩnh nhìn nữ tử thanh lệ dưới mái hiên.

Nàng chậm rãi nâng tay, mu bàn tay nhuộm lên một tầng màu xanh đen, mắt thường có thể thấy được, từng luồng khí đen quay quanh da thịt trắng nõn, hướng lên trên lan tràn.

Dưới da thịt hiện lên mạng lưới mạch máu màu xanh đen.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.