Chương trước
Chương sau
Trái lại là lão đạo sĩ để râu dê trầm ngâm nói:

“Nghe đại tiểu thư miêu tả, đó hẳn là thủ đoạn của cổ tộc Ám Cổ bộ. Bần đạo ngày xưa du lịch Nam Cương, từng thấy thủ đoạn của bọn họ, sở trường từ trong cái bóng nhảy ra, xuất quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị, chỉ có võ phu Luyện Thần cảnh có thể khắc chế.”

Công Tôn Tú nhíu mày nói: “Thủ đoạn của cổ tộc, có thể truyền ra ngoài không?”

“Tự nhiên không thể.”

“Người nọ không phải người Nam Cương.” Công Tôn Tú nói.

Thanh Cốc lão đạo sửng sốt, lắc đầu nói: “Có lẽ là lão đạo đã đoán sai?”

Công Tôn Tú không do dự, lập tức đứng dậy, cười nói: “Ngẫu nhiên gặp cao nhân, tiểu nữ tử qua chào hỏi, các vị cứ tùy tiện.”

Nàng cầm hai chiếc đũa, vung tay ném ra.

Hai cây đũa đâm vào mặt hồ, lại chậm rãi nổi lên, Công Tôn Tú từ khoang thuyền tầng hai nhảy ra ngoài, nàng nhẹ nhàng như lông vũ không có sức nặng, lướt đi trên mặt hồ, mũi chân đặt lên trên hai chiếc đũa, chiếc đũa hơi trầm xuống, chỉ nổi lên gợn sóng rất nhỏ.

Mà nàng lại mượn lực lướt ra mấy chục trượng, vững vàng đáp ở trên sàn tàu “Vương ký ngư phường”.

Nơi xa, nơi gần, phàm là du khách thấy một màn như vậy, đều vỗ tay khen ngợi.

Hứa Thất An cũng chú ý tới một màn này, nhưng hắn cũng chưa ý thức được vị nữ tử xinh đẹp này là tới tìm hắn, còn rút thời gian rảnh bình luận:

“Không tồi không tồi, trong ngũ phẩm Hóa Kình cũng tính là lợi hại, công phu rất đẹp.”

Vương phi rất hâm mộ loại năng lực bay tới bay lui này.

Nàng nếu có thủ đoạn bực này, thì không cưỡi ngựa nữa, mông cũng sẽ không đau mỏi.

Công Tôn Tú tiến vào khoang thuyền, ánh mắt đảo qua thực khách trong khoang thuyền, nhanh chóng tập trung Hứa Thất An một bàn này, mặt mang nụ cười đi tới, tự nhiên cởi mở ôm quyền:

“Tiểu nữ tử Công Tôn Tú, không biết tên họ đại danh.”

Hứa Thất An đánh giá nàng, đáp lại: “Từ Khiêm.”

Hắn mang Hứa sửa thành Từ, Thất An sửa thành “Khiêm”.

Công Tôn Tú cười nói: “May mắn được quen biết Từ huynh, tiểu nữ tử vui sướng vạn phần.”

Ngươi vui sướng quá sớm rồi... Hứa Thất An hậm hực lảm nhảm, sau đó khắc chế cảm xúc nóng nảy của mình, thản nhiên nói:

“Công Tôn cô nương có việc?”

Công Tôn Tú thuận thế nói: “Nếu không ngại, có thể mời Từ huynh di giá tới lâu thuyền Công Tôn gia một chuyến không?”

Nàng nhìn về phía thuyền lớn treo cờ xí “Công Tôn”.

Hứa Thất An giật mình, hắn đang lo Công Tôn gia thăm dò đối với địa cung sẽ giúp xác ướp cổ phá giải phong ấn, lập tức gật đầu:

“Được!”

Quay đầu nói với vương phi: “Ngươi ở chỗ này chờ ta.”

Mộ Nam Chi liếc xéo Công Tôn Tú một cái, bồ liễu chi tư, liền thu hồi ánh mắt, yên tâm gật đầu: “Ừm.”

Công Tôn Tú bị Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân đóng lên cái nhãn “Bồ liễu chi tư” cười tươi, xinh đẹp tuyệt trần, nói:

“Mời!”

Hai người ra khỏi khoang thuyền, Công Tôn Tú nói: “Ta lập tức bảo người phái thuyền nhỏ tới đây.”

Nói xong, nàng nghe người trẻ tuổi áo xanh tướng mạo thường thường bên người lắc đầu nói: “Ngươi cứ việc trở về là được.”

Công Tôn Tú cũng không nói lời thừa, sảng khoái gật đầu, lại thể hiện thân pháp một lần, mũi chân liên tục điểm ở trên hai chiếc đũa, nhẹ nhàng như lông ngỗng, lướt ra mấy chục trượng, thuận lợi trở lại trên sàn tàu lâu thuyền nhà mình.

Vừa đáp xuống, nàng tựa như cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên quay đầu, thấy trong cái bóng của mình chui ra một bóng đen, hóa thành người trẻ tuổi mặc áo xanh.

Thật là người cổ tộc? Công Tôn Tú không biểu hiện gì nói: “Từ huynh thủ đoạn tốt.”

Hứa Thất An lạnh lùng gật đầu, ở dưới Công Tôn Tú chỉ dẫn, tiến vào khoang thuyền, tới phòng ngắm cảnh lầu hai.

Sảnh không lớn, trang sức cổ hương cổ sắc, ngồi bên bàn tròn là năm nam tử khí huyết tràn đầy, một lão đạo sĩ mặc đạo bào cổ xưa.

Sáu người hoặc liếc mắt, hoặc quay đầu nhìn qua, ánh mắt mang theo sự đánh giá.

Công Tôn Tú cười dẫn tiến, mang Hứa Thất An giới thiệu cho mọi người làm quen.

“Từ huynh là nhân sĩ phương nào?” Một vị hán tử Luyện Khí cảnh hỏi.

“Nhân sĩ kinh thành.” Hứa Thất An nói.

Các võ phu vốn không có hứng thú gì đối với hắn, mắt sáng lên, cười nói: “Có từng gặp Hứa ngân la không?”

Hứa Thất An vào ngồi, đáp lại: “Từng thấy vài lần.”

Công Tôn Tú nghe vậy, rất có hứng thú gia nhập đề tài:

“Nghe nói Hứa ngân la phong độ nhẹ nhàng, là mỹ nam tử thế gian khó được.”

Sự tích cùng truyền thuyết Hứa ngân la, đã nghe quá nhiều rồi, thân là nữ tử chưa xuất giá, nàng rất tò mò đối với bề ngoài vị nhân vật truyền kỳ kia, càng cảm thấy hứng thú hơn.

Hứa Thất An trầm ngâm một chút, than thở: “Hắn là nam tử bề ngoài tốt nhất ta từng gặp, mỗi khi nhìn thấy hắn, đều nhịn không được cảm khái ông trời bất công.”

Bề ngoài tốt nhất... Công Tôn Tú lông mi run rẩy, lẩm bẩm: “Thật sự là kỳ nam tử.”

Đáng chết, tật xấu chém gió của ta vẫn chưa sửa, vết xe đổ mảnh vỡ Địa Thư không thể quên... Trong lòng Hứa Thất An tự mình cảnh tỉnh.

Kế tiếp, là một hồi thổi phồng quay chung quanh Hứa ngân la triển khai, các võ phu đối với Hứa ngân la đại danh đỉnh đỉnh kính ngưỡng đến cực điểm, nói thẳng không có Hứa ngân la, thì không có Đại Phụng.

Hành động vĩ đại hành thích vua, đã truyền tới Ung Châu cách kinh thành không tính là xa.

Công Tôn Tú chưa hết thèm kết thúc đề tài, nói tới chính sự, nói:

“Từ huynh, ngươi tới Ung Châu bao lâu rồi? Có nghe nói việc mộ lớn gần đây ồn ào hay không? Công Tôn gia đang mời chào năng nhân dị sĩ, cùng nhau xuống mộ thăm dò.

“Tiểu nữ tử thấy Từ huynh thủ đoạn cao siêu, muốn mời Từ huynh cùng nhau thăm dò ngôi mộ lớn.”

Võ phu ở bàn giữ im lặng, đối với điều này không có dị nghị, mộ lớn hung hiểm, có thể có người chia sẻ áp lực, không còn gì tốt hơn.

Nếu là thực lực cường hãn, vậy chia một chén canh là điều theo lý thường phải làm, nếu thực lực không đủ, chết ở trong mộ cũng không trách được ai.

Hứa Thất An chưa lập tức đáp ứng, trầm ngâm hỏi:

“Các ngươi đối với ngôi mộ lớn dưới lòng đất hiểu biết bao nhiêu?”

Công Tôn Tú từ từ kể ra:

“Trước hết phát hiện ngôi mộ lớn này là thợ săn trong núi, hắn trong lúc vô ý ngã vào huyệt động sụp xuống, phát hiện trong hang động là một ngôi mộ. Sau đó tin tức liền truyền ra ở Ung Châu thành.

“Thật ra, ở trước khi Công Tôn gia phong bế Nam Sơn, đã có không ít nhân sĩ giang hồ xuống mộ thăm dò, nhưng không ai có thể trở về. Công Tôn gia sau khi nhận được tin tức, tổ chức nhân thủ xuống mộ, cũng mất đi liên lạc, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

“Nhưng chúng ta phát hiện, ngôi mộ đó là do đá Thanh Cương xây thành, quy cách cực cao, bên trong nhất định có trọng bảo.”

Bảo bối lớn nhất nơi đó đã bị ta lấy đi rồi, chỉ còn một cái xác ướp cổ ngàn năm... Hứa Thất An nói:

“Mộ này đại hung, võ phu không hiểu phong thuỷ, trận pháp, mạo muội đi vào, dữ nhiều lành ít, đại tiểu thư cân nhắc.” Trái lại là lão đạo sĩ để râu dê trầm ngâm nói:

“Nghe đại tiểu thư miêu tả, đó hẳn là thủ đoạn của cổ tộc Ám Cổ bộ. Bần đạo ngày xưa du lịch Nam Cương, từng thấy thủ đoạn của bọn họ, sở trường từ trong cái bóng nhảy ra, xuất quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị, chỉ có võ phu Luyện Thần cảnh có thể khắc chế.”

Công Tôn Tú nhíu mày nói: “Thủ đoạn của cổ tộc, có thể truyền ra ngoài không?”

“Tự nhiên không thể.”

“Người nọ không phải người Nam Cương.” Công Tôn Tú nói.

Thanh Cốc lão đạo sửng sốt, lắc đầu nói: “Có lẽ là lão đạo đã đoán sai?”

Công Tôn Tú không do dự, lập tức đứng dậy, cười nói: “Ngẫu nhiên gặp cao nhân, tiểu nữ tử qua chào hỏi, các vị cứ tùy tiện.”

Nàng cầm hai chiếc đũa, vung tay ném ra.

Hai cây đũa đâm vào mặt hồ, lại chậm rãi nổi lên, Công Tôn Tú từ khoang thuyền tầng hai nhảy ra ngoài, nàng nhẹ nhàng như lông vũ không có sức nặng, lướt đi trên mặt hồ, mũi chân đặt lên trên hai chiếc đũa, chiếc đũa hơi trầm xuống, chỉ nổi lên gợn sóng rất nhỏ.

Mà nàng lại mượn lực lướt ra mấy chục trượng, vững vàng đáp ở trên sàn tàu “Vương ký ngư phường”.

Nơi xa, nơi gần, phàm là du khách thấy một màn như vậy, đều vỗ tay khen ngợi.

Hứa Thất An cũng chú ý tới một màn này, nhưng hắn cũng chưa ý thức được vị nữ tử xinh đẹp này là tới tìm hắn, còn rút thời gian rảnh bình luận:

“Không tồi không tồi, trong ngũ phẩm Hóa Kình cũng tính là lợi hại, công phu rất đẹp.”

Vương phi rất hâm mộ loại năng lực bay tới bay lui này.

Nàng nếu có thủ đoạn bực này, thì không cưỡi ngựa nữa, mông cũng sẽ không đau mỏi.

Công Tôn Tú tiến vào khoang thuyền, ánh mắt đảo qua thực khách trong khoang thuyền, nhanh chóng tập trung Hứa Thất An một bàn này, mặt mang nụ cười đi tới, tự nhiên cởi mở ôm quyền:

“Tiểu nữ tử Công Tôn Tú, không biết tên họ đại danh.”

Hứa Thất An đánh giá nàng, đáp lại: “Từ Khiêm.”

Hắn mang Hứa sửa thành Từ, Thất An sửa thành “Khiêm”.

Công Tôn Tú cười nói: “May mắn được quen biết Từ huynh, tiểu nữ tử vui sướng vạn phần.”

Ngươi vui sướng quá sớm rồi... Hứa Thất An hậm hực lảm nhảm, sau đó khắc chế cảm xúc nóng nảy của mình, thản nhiên nói:

“Công Tôn cô nương có việc?”

Công Tôn Tú thuận thế nói: “Nếu không ngại, có thể mời Từ huynh di giá tới lâu thuyền Công Tôn gia một chuyến không?”

Nàng nhìn về phía thuyền lớn treo cờ xí “Công Tôn”.

Hứa Thất An giật mình, hắn đang lo Công Tôn gia thăm dò đối với địa cung sẽ giúp xác ướp cổ phá giải phong ấn, lập tức gật đầu:

“Được!”

Quay đầu nói với vương phi: “Ngươi ở chỗ này chờ ta.”

Mộ Nam Chi liếc xéo Công Tôn Tú một cái, bồ liễu chi tư, liền thu hồi ánh mắt, yên tâm gật đầu: “Ừm.”

Công Tôn Tú bị Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân đóng lên cái nhãn “Bồ liễu chi tư” cười tươi, xinh đẹp tuyệt trần, nói:

“Mời!”

Hai người ra khỏi khoang thuyền, Công Tôn Tú nói: “Ta lập tức bảo người phái thuyền nhỏ tới đây.”

Nói xong, nàng nghe người trẻ tuổi áo xanh tướng mạo thường thường bên người lắc đầu nói: “Ngươi cứ việc trở về là được.”

Công Tôn Tú cũng không nói lời thừa, sảng khoái gật đầu, lại thể hiện thân pháp một lần, mũi chân liên tục điểm ở trên hai chiếc đũa, nhẹ nhàng như lông ngỗng, lướt ra mấy chục trượng, thuận lợi trở lại trên sàn tàu lâu thuyền nhà mình.

Vừa đáp xuống, nàng tựa như cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên quay đầu, thấy trong cái bóng của mình chui ra một bóng đen, hóa thành người trẻ tuổi mặc áo xanh.

Thật là người cổ tộc? Công Tôn Tú không biểu hiện gì nói: “Từ huynh thủ đoạn tốt.”

Hứa Thất An lạnh lùng gật đầu, ở dưới Công Tôn Tú chỉ dẫn, tiến vào khoang thuyền, tới phòng ngắm cảnh lầu hai.

Sảnh không lớn, trang sức cổ hương cổ sắc, ngồi bên bàn tròn là năm nam tử khí huyết tràn đầy, một lão đạo sĩ mặc đạo bào cổ xưa.

Sáu người hoặc liếc mắt, hoặc quay đầu nhìn qua, ánh mắt mang theo sự đánh giá.

Công Tôn Tú cười dẫn tiến, mang Hứa Thất An giới thiệu cho mọi người làm quen.

“Từ huynh là nhân sĩ phương nào?” Một vị hán tử Luyện Khí cảnh hỏi.

“Nhân sĩ kinh thành.” Hứa Thất An nói.

Các võ phu vốn không có hứng thú gì đối với hắn, mắt sáng lên, cười nói: “Có từng gặp Hứa ngân la không?”

Hứa Thất An vào ngồi, đáp lại: “Từng thấy vài lần.”

Công Tôn Tú nghe vậy, rất có hứng thú gia nhập đề tài:

“Nghe nói Hứa ngân la phong độ nhẹ nhàng, là mỹ nam tử thế gian khó được.”

Sự tích cùng truyền thuyết Hứa ngân la, đã nghe quá nhiều rồi, thân là nữ tử chưa xuất giá, nàng rất tò mò đối với bề ngoài vị nhân vật truyền kỳ kia, càng cảm thấy hứng thú hơn.

Hứa Thất An trầm ngâm một chút, than thở: “Hắn là nam tử bề ngoài tốt nhất ta từng gặp, mỗi khi nhìn thấy hắn, đều nhịn không được cảm khái ông trời bất công.”

Bề ngoài tốt nhất... Công Tôn Tú lông mi run rẩy, lẩm bẩm: “Thật sự là kỳ nam tử.”

Đáng chết, tật xấu chém gió của ta vẫn chưa sửa, vết xe đổ mảnh vỡ Địa Thư không thể quên... Trong lòng Hứa Thất An tự mình cảnh tỉnh.

Kế tiếp, là một hồi thổi phồng quay chung quanh Hứa ngân la triển khai, các võ phu đối với Hứa ngân la đại danh đỉnh đỉnh kính ngưỡng đến cực điểm, nói thẳng không có Hứa ngân la, thì không có Đại Phụng.

Hành động vĩ đại hành thích vua, đã truyền tới Ung Châu cách kinh thành không tính là xa.

Công Tôn Tú chưa hết thèm kết thúc đề tài, nói tới chính sự, nói:

“Từ huynh, ngươi tới Ung Châu bao lâu rồi? Có nghe nói việc mộ lớn gần đây ồn ào hay không? Công Tôn gia đang mời chào năng nhân dị sĩ, cùng nhau xuống mộ thăm dò.

“Tiểu nữ tử thấy Từ huynh thủ đoạn cao siêu, muốn mời Từ huynh cùng nhau thăm dò ngôi mộ lớn.”

Võ phu ở bàn giữ im lặng, đối với điều này không có dị nghị, mộ lớn hung hiểm, có thể có người chia sẻ áp lực, không còn gì tốt hơn.

Nếu là thực lực cường hãn, vậy chia một chén canh là điều theo lý thường phải làm, nếu thực lực không đủ, chết ở trong mộ cũng không trách được ai.

Hứa Thất An chưa lập tức đáp ứng, trầm ngâm hỏi:

“Các ngươi đối với ngôi mộ lớn dưới lòng đất hiểu biết bao nhiêu?”

Công Tôn Tú từ từ kể ra:

“Trước hết phát hiện ngôi mộ lớn này là thợ săn trong núi, hắn trong lúc vô ý ngã vào huyệt động sụp xuống, phát hiện trong hang động là một ngôi mộ. Sau đó tin tức liền truyền ra ở Ung Châu thành.

“Thật ra, ở trước khi Công Tôn gia phong bế Nam Sơn, đã có không ít nhân sĩ giang hồ xuống mộ thăm dò, nhưng không ai có thể trở về. Công Tôn gia sau khi nhận được tin tức, tổ chức nhân thủ xuống mộ, cũng mất đi liên lạc, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

“Nhưng chúng ta phát hiện, ngôi mộ đó là do đá Thanh Cương xây thành, quy cách cực cao, bên trong nhất định có trọng bảo.”

Bảo bối lớn nhất nơi đó đã bị ta lấy đi rồi, chỉ còn một cái xác ướp cổ ngàn năm... Hứa Thất An nói:

“Mộ này đại hung, võ phu không hiểu phong thuỷ, trận pháp, mạo muội đi vào, dữ nhiều lành ít, đại tiểu thư cân nhắc.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.