Chương trước
Chương sau
Khuôn mặt dịu dàng của Hứa Nguyên Sương đỏ một chút.

Hai người chấm dứt nói chuyện, lặng lẽ đi một lát.

Vù vù, vù vù!

Một đợt động tĩnh gào thét, tựa như tiếng gió truyền đến, rẽ vào một tòa đại viện, mới phát hiện thì ra là một thiếu niên đang luyện thương, trong tay múa một cây đại thương chín thước uy vũ nổi gió.

Cây đại thương kia, cán thương đen sì, đầu thương là một cái đầu giao ánh vàng rực rỡ há mồm to, trong miệng phun ra mũi thương.

Hắn sắc mặt lạnh lùng, vung đại thương, vang lên vù vù, trong sân gió nhẹ gào thét, cuốn lên bụi bậm.

“Nguyên Hòe.”

Cơ Huyền cười lên tiếng chào hỏi.

Thiếu niên luyện thương dừng lại thương thế, liếc mắt nhìn, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một nụ cười mỉm, nói: “Tỷ tỷ, thất ca.”

“Thương pháp của Nguyên Hòe lại có tiến bộ, ngộ ra thương ý rồi sao.” Cơ Huyền cười nói.

“Thiếu chút.”

Hứa Nguyên Hòe gật đầu, nói: “Trong vòng nửa năm, có thể vào tứ phẩm.”

Hắn vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh nhạt, giống như tấn thăng tứ phẩm là một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Cơ Huyền cảm khái nói: “Nguyên Hòe thiên phú thực đáng sợ nha.”

Hứa Nguyên Hòe, mười bảy tuổi, có được thiên phú tu luyện cực kỳ đáng sợ. Mười lăm tuổi Luyện Tinh, mười sáu tuổi Đồng Bì Thiết Cốt, mười bảy tuổi đã chạm đến đến bậc cửa tứ phẩm “Ý”.

Đương nhiên, cái này cũng không thoát được quan hệ với tài nguyên phong phú. Địa vị tỷ đệ Hứa gia ở thành Tiềm Long, không kém gì Cơ Huyền và đám huynh đệ tỷ muội của hắn.

Từ nhỏ có danh sư chỉ điểm, đan dược không thiếu, có cao thủ đối chiêu vân vân.

Đối với loại thiên tài trẻ tuổi thân phận hiển hách này mà nói, Luyện Tinh cảnh phải đợi thân thể nảy nở mới có thể tu hành, nhưng Luyện Thần cảnh là có thể tu hành trước một bước.

Từ nhỏ quan tưởng, rèn luyện nguyên thần, đợi tới bước qua hai cảnh giới Luyện Tinh cùng Luyện Khí, bước vào Luyện Thần cảnh là việc nước chảy thành sông, sau đó có đan dược đỉnh cấp rèn luyện thể phách, Đồng Bì Thiết Cốt cảnh không hề khó khăn.

Nhưng sau lục phẩm ngũ phẩm Hóa Kình, Hứa Nguyên Hòe vẫn như cũ chỉ dùng một năm là thuận lợi tấn thăng, đủ thấy thiên phú mạnh mẽ.

Hứa Nguyên Hòe tuy là ngũ phẩm Hóa Kình, nhưng Giao Mang Thương trong tay là đỉnh cấp pháp khí, thân thương do xương cột sống tứ phẩm giao long chế tạo, đầu thương là răng rồng sắc bén nhất cứng rắn nhất của giao long rèn.

Ngoài ra, trong thương phong ấn nguyên thần của tứ phẩm giao long.

Bằng vào thương này, cùng với pháp khí khác tùy thân, tứ phẩm bình thường đều không phải đối thủ của hắn.

So sánh với vị trưởng tử làm vật chứa kia, Hứa Bình Phong đối với thứ tử thật ra không tệ.

“Thất ca đến làm chi?”

Hứa Nguyên Hòe hỏi.

Cơ Huyền trả lời: “Cô cô có việc tìm ta.”

Hứa Nguyên Hòe nhìn tỷ tỷ, chống trường thương trong tay, đứng vững vàng, gật đầu nói:

“Mẹ ở nội sảnh, đệ dẫn hai người đi.”

Cơ Huyền cười lắc đầu, vị biểu đệ này tựa như đối với vị đại ca chưa từng gặp mặt kia, tựa như cũng cảm thấy rất hứng thú.

Biểu huynh muội ba người xuyên qua đại viện, vào nội sảnh, một vị mỹ phụ nhân mặc áo hoa ngồi trên ghế cao, có một khuôn mặt trứng ngỗng đoan trang, da trắng như tuyết môi anh đào, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp.

Nàng đã không trẻ nữa, nhưng năm tháng cũng chưa để lại dấu ấn ở khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ngược lại lắng đọng lại khí chất của nàng, khiến nàng có được ý nhị trưởng thành mà thiếu nữ không có.

Trên khuôn mặt của nàng có ưu thương nhàn nhạt, tựa như kết hoa đinh hương ưu sầu.

“Cô cô!”

Cơ Huyền cười tủm tỉm hành lễ ân cần thăm hỏi.

“Mẹ!”

Hai tỷ đệ Hứa Nguyên Hòe cùng Hứa Nguyên Sương cũng hô một tiếng.

Mỹ phụ nhân bưng chén trà, ngón tay ngọc như búp măng cầm nắp chén trà, nhẹ nhàng gạt mép chén, thanh âm từ tính dịu dàng:

“Hắn đã trở lại?”

Lúc hỏi, ánh mắt mỹ phụ nhân nhìn chằm chằm Cơ Huyền, ngón tay cầm nắp chén trà hơi dùng sức vài phần.

“Quốc sư đã quay về, mới vừa cùng phụ thân cùng nhau triệu kiến cháu.”

Cơ Huyền cười lên liền híp mắt, một bộ dáng dễ gần, rất dễ ở chung.

Mỹ phụ nhân nín thở một chút, chậm rãi nói: “Sự tình thành công chưa?”

Hai tỷ đệ Hứa Nguyên Hòe cùng Hứa Nguyên Sương lập tức nhìn qua, yên tĩnh chờ đáp án.

Cơ Huyền trầm ngâm, nói: “Cô cô muốn hỏi là, khí vận trong cơ thể Hứa Thất An đã lấy ra hay chưa?”

Mỹ phụ nhân hít thở nhất thời nặng nề hẳn lên.

Cơ Huyền lắc đầu thở dài: “Quốc sư thất bại rồi.”

Phù... Bộ ngực cao ngất của mỹ phụ nhân phập phồng một phen, như trút được gánh nặng.

Thiếu nữ váy tím Hứa Nguyên Sương vẻ mặt phức tạp.

Hứa Nguyên Hòe vẫn như cũ là vẻ mặt lạnh lùng đó, chưa có biến hóa.

Mỹ phụ nhân khó nén nụ cười, nàng năm đó quyết đoán là chính xác, trong Cửu Châu, nếu có ai có thể che chở trưởng tử, ngoài Giám chính chẳng còn ai.

Gia tộc nghiệp lớn cũng tốt, trượng phu chí lớn cũng thế, ở trong mắt nàng, đều kém đứa con mình mang thai chín tháng sinh ra.

Tuy nàng bởi vậy bị giam lỏng ở đây, tuy sau khi lại sinh một con trai một con gái, liền bị xa lánh mười mấy năm.

Tộc nhân đều nói, đứa nhỏ đó bình thường vô năng, tầm thường vô vi, so sánh với đệ đệ muội muội, quả thực là một đống bùn nhão không đắp được tường. Phế vật cỡ này dùng để làm vật chứa khí vận, cũng coi như không bỏ phí đồ vật.

Nhưng nàng lòng dạ đàn bà, lỡ cả việc lớn.

Nàng cười nhạt, nghiệp lớn của gia tộc, dựa vào cái gì phải hy sinh con của nàng.

Cái gọi là phế vật mười mấy năm qua thường bị tộc nhân lấy để trêu chọc, lấy đến k1ch thích nàng, cuối năm kinh sát, cách nói như vậy dần dần ít đi, cho tới bây giờ, không ai dám nói đứa nhỏ đó là phế vật nữa.

Đứa nhỏ của nàng nếu là phế vật, trên đời còn có người tài ba?

Cơ Huyền lại nói: “Chẳng những thất bại, hơn nữa bị thương nặng, có lẽ phải bế quan một đoạn thời gian mới có thể khôi phục.”

“Giám chính quả nhiên cường đại, cha muốn tính kế lão, thật sự quá mức miễn cưỡng.”

Hứa Nguyên Sương giọng nói dễ nghe, khẽ lắc đầu.

Hứa Nguyên Hòe thản nhiên đánh giá:

“Nhất phẩm thuật sĩ tự nhiên không dễ đối phó, phụ thân nên lấy âm mưu làm phụ, dương mưu là chính. Đường đường chính chính công thành đoạt đất, đánh hạ lãnh thổ Đại Phụng, như thế mới có thể thay thế.”

Cơ Huyền suy nghĩ nói:

“Nghe ý quốc sư nói, tựa như cũng không phải Giám chính đả thương hắn, mà là khí vận cắ trả.”

“Khí vận cắn trả? Hứa Thất An bây giờ như thế nào? Ngươi nói rõ ràng...”

Mỹ phụ nhân nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, giật giọng truy hỏi.

Thấy cô cô cùng biểu đệ biểu muội đều nhìn qua, Cơ Huyền nhún nhún vai, nói:

“Dù sao phụ thân cùng quốc sư cũng chưa nói đây là cơ mật... Ừm, quốc sư lần này thất bại, tựa như là bởi vì Hứa Thất An sớm đoán được thân phận của hắn, cùng với chân tướng phía sau màn liên quan khí vận, bởi vậy sớm có bố cục. Khuôn mặt dịu dàng của Hứa Nguyên Sương đỏ một chút.

Hai người chấm dứt nói chuyện, lặng lẽ đi một lát.

Vù vù, vù vù!

Một đợt động tĩnh gào thét, tựa như tiếng gió truyền đến, rẽ vào một tòa đại viện, mới phát hiện thì ra là một thiếu niên đang luyện thương, trong tay múa một cây đại thương chín thước uy vũ nổi gió.

Cây đại thương kia, cán thương đen sì, đầu thương là một cái đầu giao ánh vàng rực rỡ há mồm to, trong miệng phun ra mũi thương.

Hắn sắc mặt lạnh lùng, vung đại thương, vang lên vù vù, trong sân gió nhẹ gào thét, cuốn lên bụi bậm.

“Nguyên Hòe.”

Cơ Huyền cười lên tiếng chào hỏi.

Thiếu niên luyện thương dừng lại thương thế, liếc mắt nhìn, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một nụ cười mỉm, nói: “Tỷ tỷ, thất ca.”

“Thương pháp của Nguyên Hòe lại có tiến bộ, ngộ ra thương ý rồi sao.” Cơ Huyền cười nói.

“Thiếu chút.”

Hứa Nguyên Hòe gật đầu, nói: “Trong vòng nửa năm, có thể vào tứ phẩm.”

Hắn vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh nhạt, giống như tấn thăng tứ phẩm là một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Cơ Huyền cảm khái nói: “Nguyên Hòe thiên phú thực đáng sợ nha.”

Hứa Nguyên Hòe, mười bảy tuổi, có được thiên phú tu luyện cực kỳ đáng sợ. Mười lăm tuổi Luyện Tinh, mười sáu tuổi Đồng Bì Thiết Cốt, mười bảy tuổi đã chạm đến đến bậc cửa tứ phẩm “Ý”.

Đương nhiên, cái này cũng không thoát được quan hệ với tài nguyên phong phú. Địa vị tỷ đệ Hứa gia ở thành Tiềm Long, không kém gì Cơ Huyền và đám huynh đệ tỷ muội của hắn.

Từ nhỏ có danh sư chỉ điểm, đan dược không thiếu, có cao thủ đối chiêu vân vân.

Đối với loại thiên tài trẻ tuổi thân phận hiển hách này mà nói, Luyện Tinh cảnh phải đợi thân thể nảy nở mới có thể tu hành, nhưng Luyện Thần cảnh là có thể tu hành trước một bước.

Từ nhỏ quan tưởng, rèn luyện nguyên thần, đợi tới bước qua hai cảnh giới Luyện Tinh cùng Luyện Khí, bước vào Luyện Thần cảnh là việc nước chảy thành sông, sau đó có đan dược đỉnh cấp rèn luyện thể phách, Đồng Bì Thiết Cốt cảnh không hề khó khăn.

Nhưng sau lục phẩm ngũ phẩm Hóa Kình, Hứa Nguyên Hòe vẫn như cũ chỉ dùng một năm là thuận lợi tấn thăng, đủ thấy thiên phú mạnh mẽ.

Hứa Nguyên Hòe tuy là ngũ phẩm Hóa Kình, nhưng Giao Mang Thương trong tay là đỉnh cấp pháp khí, thân thương do xương cột sống tứ phẩm giao long chế tạo, đầu thương là răng rồng sắc bén nhất cứng rắn nhất của giao long rèn.

Ngoài ra, trong thương phong ấn nguyên thần của tứ phẩm giao long.

Bằng vào thương này, cùng với pháp khí khác tùy thân, tứ phẩm bình thường đều không phải đối thủ của hắn.

So sánh với vị trưởng tử làm vật chứa kia, Hứa Bình Phong đối với thứ tử thật ra không tệ.

“Thất ca đến làm chi?”

Hứa Nguyên Hòe hỏi.

Cơ Huyền trả lời: “Cô cô có việc tìm ta.”

Hứa Nguyên Hòe nhìn tỷ tỷ, chống trường thương trong tay, đứng vững vàng, gật đầu nói:

“Mẹ ở nội sảnh, đệ dẫn hai người đi.”

Cơ Huyền cười lắc đầu, vị biểu đệ này tựa như đối với vị đại ca chưa từng gặp mặt kia, tựa như cũng cảm thấy rất hứng thú.

Biểu huynh muội ba người xuyên qua đại viện, vào nội sảnh, một vị mỹ phụ nhân mặc áo hoa ngồi trên ghế cao, có một khuôn mặt trứng ngỗng đoan trang, da trắng như tuyết môi anh đào, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp.

Nàng đã không trẻ nữa, nhưng năm tháng cũng chưa để lại dấu ấn ở khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ngược lại lắng đọng lại khí chất của nàng, khiến nàng có được ý nhị trưởng thành mà thiếu nữ không có.

Trên khuôn mặt của nàng có ưu thương nhàn nhạt, tựa như kết hoa đinh hương ưu sầu.

“Cô cô!”

Cơ Huyền cười tủm tỉm hành lễ ân cần thăm hỏi.

“Mẹ!”

Hai tỷ đệ Hứa Nguyên Hòe cùng Hứa Nguyên Sương cũng hô một tiếng.

Mỹ phụ nhân bưng chén trà, ngón tay ngọc như búp măng cầm nắp chén trà, nhẹ nhàng gạt mép chén, thanh âm từ tính dịu dàng:

“Hắn đã trở lại?”

Lúc hỏi, ánh mắt mỹ phụ nhân nhìn chằm chằm Cơ Huyền, ngón tay cầm nắp chén trà hơi dùng sức vài phần.

“Quốc sư đã quay về, mới vừa cùng phụ thân cùng nhau triệu kiến cháu.”

Cơ Huyền cười lên liền híp mắt, một bộ dáng dễ gần, rất dễ ở chung.

Mỹ phụ nhân nín thở một chút, chậm rãi nói: “Sự tình thành công chưa?”

Hai tỷ đệ Hứa Nguyên Hòe cùng Hứa Nguyên Sương lập tức nhìn qua, yên tĩnh chờ đáp án.

Cơ Huyền trầm ngâm, nói: “Cô cô muốn hỏi là, khí vận trong cơ thể Hứa Thất An đã lấy ra hay chưa?”

Mỹ phụ nhân hít thở nhất thời nặng nề hẳn lên.

Cơ Huyền lắc đầu thở dài: “Quốc sư thất bại rồi.”

Phù... Bộ ngực cao ngất của mỹ phụ nhân phập phồng một phen, như trút được gánh nặng.

Thiếu nữ váy tím Hứa Nguyên Sương vẻ mặt phức tạp.

Hứa Nguyên Hòe vẫn như cũ là vẻ mặt lạnh lùng đó, chưa có biến hóa.

Mỹ phụ nhân khó nén nụ cười, nàng năm đó quyết đoán là chính xác, trong Cửu Châu, nếu có ai có thể che chở trưởng tử, ngoài Giám chính chẳng còn ai.

Gia tộc nghiệp lớn cũng tốt, trượng phu chí lớn cũng thế, ở trong mắt nàng, đều kém đứa con mình mang thai chín tháng sinh ra.

Tuy nàng bởi vậy bị giam lỏng ở đây, tuy sau khi lại sinh một con trai một con gái, liền bị xa lánh mười mấy năm.

Tộc nhân đều nói, đứa nhỏ đó bình thường vô năng, tầm thường vô vi, so sánh với đệ đệ muội muội, quả thực là một đống bùn nhão không đắp được tường. Phế vật cỡ này dùng để làm vật chứa khí vận, cũng coi như không bỏ phí đồ vật.

Nhưng nàng lòng dạ đàn bà, lỡ cả việc lớn.

Nàng cười nhạt, nghiệp lớn của gia tộc, dựa vào cái gì phải hy sinh con của nàng.

Cái gọi là phế vật mười mấy năm qua thường bị tộc nhân lấy để trêu chọc, lấy đến k1ch thích nàng, cuối năm kinh sát, cách nói như vậy dần dần ít đi, cho tới bây giờ, không ai dám nói đứa nhỏ đó là phế vật nữa.

Đứa nhỏ của nàng nếu là phế vật, trên đời còn có người tài ba?

Cơ Huyền lại nói: “Chẳng những thất bại, hơn nữa bị thương nặng, có lẽ phải bế quan một đoạn thời gian mới có thể khôi phục.”

“Giám chính quả nhiên cường đại, cha muốn tính kế lão, thật sự quá mức miễn cưỡng.”

Hứa Nguyên Sương giọng nói dễ nghe, khẽ lắc đầu.

Hứa Nguyên Hòe thản nhiên đánh giá:

“Nhất phẩm thuật sĩ tự nhiên không dễ đối phó, phụ thân nên lấy âm mưu làm phụ, dương mưu là chính. Đường đường chính chính công thành đoạt đất, đánh hạ lãnh thổ Đại Phụng, như thế mới có thể thay thế.”

Cơ Huyền suy nghĩ nói:

“Nghe ý quốc sư nói, tựa như cũng không phải Giám chính đả thương hắn, mà là khí vận cắ trả.”

“Khí vận cắn trả? Hứa Thất An bây giờ như thế nào? Ngươi nói rõ ràng...”

Mỹ phụ nhân nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, giật giọng truy hỏi.

Thấy cô cô cùng biểu đệ biểu muội đều nhìn qua, Cơ Huyền nhún nhún vai, nói:

“Dù sao phụ thân cùng quốc sư cũng chưa nói đây là cơ mật... Ừm, quốc sư lần này thất bại, tựa như là bởi vì Hứa Thất An sớm đoán được thân phận của hắn, cùng với chân tướng phía sau màn liên quan khí vận, bởi vậy sớm có bố cục.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.