Chương trước
Chương sau
“Ngoài ra, Thiên Cổ bộ có đặc tính “không bị biết”, đây là thủ đoạn khắc chế Vọng Khí Thuật thế gian hiếm có. Nó có thể giúp ngươi ở trong lúc hành tẩu giang hồ không bị Hứa Bình Phong truy tung.

“Uy hiếp duy nhất của ngươi là Lưu Ly Bồ Tát có được Hành Giả Pháp Tướng, mà cô ta, đã bị ta đuổi về Tây Vực. Đương nhiên, ngươi cũng có thể từ chối món quà này, không có ai có thể bắt buộc ngươi.”

Ta còn có thể từ chối sao, nó bây giờ là hy vọng duy nhất của ta. Ở trước mặt dương mưu, tất cả âm mưu đều là trò trẻ con... Giám chính đánh nữ tử Bồ Tát Tây Vực, là đang trải đường cho ta hành tẩu giang hồ? A, lão tiền bạc này, khiến ta tràn ngập cảm giác an toàn... Suy nghĩ ùn ùn xuất hiện trong đầu Hứa Thất An.

Nhưng, hắn cũng không cảm thấy chịu thiệt, cầm đồ của người ta, thay người ta làm việc, là điều bình thường.

Giám chính nhìn hắn, chậm rãi nói: “Nhỏ máu nhận chủ đi.”

Hứa Thất An im lặng hồi lâu, lắc đầu: “Ta còn có việc chưa xong, cho ta một ngày thời gian.”

Sáng sớm, thư viện Vân Lộc.

Trong tiểu viện Hứa gia tá túc, Hứa Thất An sắc mặt tái nhợt, chống gậy, đứng ở trong phòng, nhìn Hứa Bình Chí, nói:

“Nhị thúc, chúng ta không cần phải đi Kiếm Châu nữa, qua đoạn thời gian nữa, mọi người về phủ đi.”

Hôm nay hoàng đế đã chết, tai hoạ ngầm lớn nhất của kinh thành đã bài trừ, nhân vật khác, bao gồm thái tử ở trong, không có xung đột lợi ích trực tiếp với hắn, thậm chí thái tử bây giờ hận không thể trao cờ thưởng cho hắn, bày tỏ cảm tạ.

Còn nữa, có hung danh chém hôn quân, ai còn dám chọc Hứa ngân la?

Bởi vậy cả nhà Nhị thúc phi thường an toàn, không cần đi Kiếm Châu lánh nạn.

Hứa Bình Chí “Ừm” một tiếng, nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Hứa Thất An xoay người, nhìn về phía thẩm thẩm, từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu, nói:

“Thẩm thẩm, mấy năm nay đa tạ chiếu cố, trước kia cháu không hiểu chuyện, tính tình xúc động, thẩm đừng trách móc. Ngân phiếu là bộ phận tích tụ của cháu, thẩm thu lấy, người một nhà ăn mặc chi phí, còn phải dựa vào thẩm lo liệu.

“Kế tiếp, cháu phải rời kinh một đoạn thời gian, cũng không biết khi nào có thể trở về.”

Thẩm thẩm mím môi, tiếp nhận ngân phiếu, thấp giọng nói: “Ngân phiếu thẩm sẽ giữ thay cháu, tương lai cưới vợ dùng.”

Vậy chỗ này không đủ, vợ ta nhiều lắm... Khóe miệng Hứa Thất An nhếch lên, quay sang nhìn về phía Hứa Linh Nguyệt, cười nói:

“Đại ca lần này rời kinh, thời gian có thể phải lâu một chút, ngắn thì một năm năm rưỡi, dài là ba năm trở lên? Nghĩ đến khi đó, Linh Nguyệt đã lập gia đình.. Đáng tiếc không uống được rượu mừng của muội.”

Hứa Linh Nguyệt cắn môi, mắt đẹp tràn đầy nước mắt.

Thiếu nữ mười tám tuổi, tựa như phù dung nổi trên mặt nước tháng sáu, thanh lệ, sáng tỏ, sạch sẽ.

Đóa hoa mềm mại nuôi ở trong khuê phòng Hứa gia này hết sức thương cảm đối với sự thực đại ca sắp rời đi.

Tiếp theo, Hứa Thất An vươn tay, xoa xoa cái đầu quả dưa của Tiểu Đậu Đinh, dịu dàng nói: “Để đại ca ôm muội một cái. Đại ca chưa từng ôm muội hẳn hoi...”

Hứa Linh m ôm cổ đại ca, lớn tiếng tuyên bố:

“Đại ca, muội sẽ giấu kỹ chân gà chờ ca trở về.”

Lại giấu ở trong giày? Vậy còn có thể ăn sao? Ăn có thể chết ngay tại chỗ hay không... Hứa Thất An cảm động xoa đầu em gái út, cười nói:

“Giấu tron giày vài ngày, sau đó để lại cho sư phụ ăn, biết không.”

Hứa Linh m dùng sức gật đầu: “Vâng!”

Cáo biệt người một nhà, Hứa Thất An rời khỏi tiểu viện, dọc theo bậc thang núi, một mình xuống núi.

“Đại ca ~ “

Phía sau truyền đến tiếng Hứa Linh Nguyệt gọi. Đại muội muội thở hổn hển đuổi theo, hướng tới bóng lưng hắn hô:

“Muội muốn đi Linh Bảo Quan tu hành. Muội… muội sẽ chờ ca trở về.”

Bước chân Hứa Thất An dừng một chút, chưa quay đầu, tiếp tục xuống núi.

Trong phòng, chờ Hứa Thất An đi rồi, thẩm thẩm nhìn ngân phiếu trong tay, thấp giọng nói:

“Lão gia, tôi nhớ ra rồi, mẹ đẻ đại lang, sau khi sinh nó thì đi rồi. Trước khi đi dặn tôi, nhất định phải mang nó nuôi nấng lớn lên cẩn thận. Tôi nhớ tỷ tỷ là người rất tốt, dịu dàng đoan trang, rất dễ ở chung.

“Tỷ ấy năm đó nắm tay tôi, dặn dò tôi chiếu cố đại lang, nói thành khẩn như vậy... Tôi biết tỷ ấy năm đó bỏ lại đại lang là có nỗi khổ trong lòng.”

Thẩm thẩm ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt: “Lão gia, tôi nuôi nó nhiều năm như vậy, nó chính là con tôi. Bây giờ người nọ trở về, muốn lấy mạng của nó, tôi, tôi rất khó chịu...”

Tim Hứa Nhị thúc như bị đao cắt.

...

Linh Bảo Quan.

Hứa Thất An chống gậy, hướng tới đạo đồng trông cửa mỉm cười: “Ta muốn gặp quốc sư.”

Trước khi tới, hắn từng hướng Giám chính hỏi thăm tình huống giao thủ của quốc sư cùng đạo thủ Địa tông.

Giám chính nói lưỡng bại câu thương, sau đó “A” một tiếng:

“Nghiệp hỏa thiêu thân.”

Đạo đồng nhìn hắn, nói: “Đạo thủ từng có dặn dò, nếu Hứa công tử tìm người, có thể đi thẳng vào.”

Linh Bảo Quan đã mở ra quyền hạn vươn dài vào thẳng đối với ta, vậy Lạc Ngọc Hành thì sao?

Trong lòng Hứa Thất An nói thầm, chống gậy vào Linh Bảo Quan.

Tới tiểu viện yên tĩnh, ngựa quen đường cũ đẩy ra cửa tĩnh thất, chỉ thấy trên bồ đoàn, một vị đạo cô xinh đẹp ngồi xếp bằng.

Hứa Thất An sửng sốt một phen, từ trên người nàng thấy dì nhỏ thiện lương, bạn của mẹ, chị hơn tuổi nhà hàng xóm vân vân, một loạt hình tượng.

Điều này làm hắn cả kinh, bởi vì Lạc Ngọc Hành tựa như có chút không thể tự khống chế, không thể kiềm chế “mị hoặc” của nàng.

Đối với một vị nhị phẩm cao thủ mà nói, cái này hiển nhiên không phải chuyện tốt, cái này ý nghĩa tình huống nghiệp hỏa thiêu thân rất nghiêm trọng.

“Nghĩ hẳn ngươi thấy rồi, trạng thái của ta rất tệ.”

Lạc Ngọc Hành khẽ hé bờ môi đỏ mọng, thanh âm lộ ra sự quyến rũ chỉ thục nữ có.

“Ta biết.”

Hứa Thất An thở dài một tiếng: “Trước khi đến, ta có tắm rồi.”

Hắn lần này đến, trừ thăm tình huống của Lạc Ngọc Hành, thật ra cũng có ý tưởng “cò kè mặc cả”, hy vọng Lạc Ngọc Hành có thể thư thả mấy ngày, đợi hắn dung nạp Thất Tuyệt Cổ, nếu tình trạng thân thể chuyển biến tốt, lại thực hiện hứa hẹn.

Nào ngờ tình huống Lạc Ngọc Hành tệ đến loại trình độ này.

Lạc Ngọc Hành mặt không biểu cảm, tiếp tục nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là một phân thân, trong vòng ba ngày sẽ tiêu tán, bản thể đã bế quan.”

Trong lúc nhất thời, Hứa Thất An không phân biệt rõ mình là may mắn hay thất vọng.

Lấy trạng thái thân thể bây giờ của hắn, cố song tu, chỉ có thể là “dì nhỏ xin tự động”.

Cái này hiển nhiên không phù hợp hình tượng trường thương chỉ đâu, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của hắn, sẽ làm Lạc Ngọc Hành xem thường.

Nhưng mà, nhưng mà... Nàng thật sự quá mê người rồi. “Ngoài ra, Thiên Cổ bộ có đặc tính “không bị biết”, đây là thủ đoạn khắc chế Vọng Khí Thuật thế gian hiếm có. Nó có thể giúp ngươi ở trong lúc hành tẩu giang hồ không bị Hứa Bình Phong truy tung.

“Uy hiếp duy nhất của ngươi là Lưu Ly Bồ Tát có được Hành Giả Pháp Tướng, mà cô ta, đã bị ta đuổi về Tây Vực. Đương nhiên, ngươi cũng có thể từ chối món quà này, không có ai có thể bắt buộc ngươi.”

Ta còn có thể từ chối sao, nó bây giờ là hy vọng duy nhất của ta. Ở trước mặt dương mưu, tất cả âm mưu đều là trò trẻ con... Giám chính đánh nữ tử Bồ Tát Tây Vực, là đang trải đường cho ta hành tẩu giang hồ? A, lão tiền bạc này, khiến ta tràn ngập cảm giác an toàn... Suy nghĩ ùn ùn xuất hiện trong đầu Hứa Thất An.

Nhưng, hắn cũng không cảm thấy chịu thiệt, cầm đồ của người ta, thay người ta làm việc, là điều bình thường.

Giám chính nhìn hắn, chậm rãi nói: “Nhỏ máu nhận chủ đi.”

Hứa Thất An im lặng hồi lâu, lắc đầu: “Ta còn có việc chưa xong, cho ta một ngày thời gian.”

Sáng sớm, thư viện Vân Lộc.

Trong tiểu viện Hứa gia tá túc, Hứa Thất An sắc mặt tái nhợt, chống gậy, đứng ở trong phòng, nhìn Hứa Bình Chí, nói:

“Nhị thúc, chúng ta không cần phải đi Kiếm Châu nữa, qua đoạn thời gian nữa, mọi người về phủ đi.”

Hôm nay hoàng đế đã chết, tai hoạ ngầm lớn nhất của kinh thành đã bài trừ, nhân vật khác, bao gồm thái tử ở trong, không có xung đột lợi ích trực tiếp với hắn, thậm chí thái tử bây giờ hận không thể trao cờ thưởng cho hắn, bày tỏ cảm tạ.

Còn nữa, có hung danh chém hôn quân, ai còn dám chọc Hứa ngân la?

Bởi vậy cả nhà Nhị thúc phi thường an toàn, không cần đi Kiếm Châu lánh nạn.

Hứa Bình Chí “Ừm” một tiếng, nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Hứa Thất An xoay người, nhìn về phía thẩm thẩm, từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu, nói:

“Thẩm thẩm, mấy năm nay đa tạ chiếu cố, trước kia cháu không hiểu chuyện, tính tình xúc động, thẩm đừng trách móc. Ngân phiếu là bộ phận tích tụ của cháu, thẩm thu lấy, người một nhà ăn mặc chi phí, còn phải dựa vào thẩm lo liệu.

“Kế tiếp, cháu phải rời kinh một đoạn thời gian, cũng không biết khi nào có thể trở về.”

Thẩm thẩm mím môi, tiếp nhận ngân phiếu, thấp giọng nói: “Ngân phiếu thẩm sẽ giữ thay cháu, tương lai cưới vợ dùng.”

Vậy chỗ này không đủ, vợ ta nhiều lắm... Khóe miệng Hứa Thất An nhếch lên, quay sang nhìn về phía Hứa Linh Nguyệt, cười nói:

“Đại ca lần này rời kinh, thời gian có thể phải lâu một chút, ngắn thì một năm năm rưỡi, dài là ba năm trở lên? Nghĩ đến khi đó, Linh Nguyệt đã lập gia đình.. Đáng tiếc không uống được rượu mừng của muội.”

Hứa Linh Nguyệt cắn môi, mắt đẹp tràn đầy nước mắt.

Thiếu nữ mười tám tuổi, tựa như phù dung nổi trên mặt nước tháng sáu, thanh lệ, sáng tỏ, sạch sẽ.

Đóa hoa mềm mại nuôi ở trong khuê phòng Hứa gia này hết sức thương cảm đối với sự thực đại ca sắp rời đi.

Tiếp theo, Hứa Thất An vươn tay, xoa xoa cái đầu quả dưa của Tiểu Đậu Đinh, dịu dàng nói: “Để đại ca ôm muội một cái. Đại ca chưa từng ôm muội hẳn hoi...”

Hứa Linh m ôm cổ đại ca, lớn tiếng tuyên bố:

“Đại ca, muội sẽ giấu kỹ chân gà chờ ca trở về.”

Lại giấu ở trong giày? Vậy còn có thể ăn sao? Ăn có thể chết ngay tại chỗ hay không... Hứa Thất An cảm động xoa đầu em gái út, cười nói:

“Giấu tron giày vài ngày, sau đó để lại cho sư phụ ăn, biết không.”

Hứa Linh m dùng sức gật đầu: “Vâng!”

Cáo biệt người một nhà, Hứa Thất An rời khỏi tiểu viện, dọc theo bậc thang núi, một mình xuống núi.

“Đại ca ~ “

Phía sau truyền đến tiếng Hứa Linh Nguyệt gọi. Đại muội muội thở hổn hển đuổi theo, hướng tới bóng lưng hắn hô:

“Muội muốn đi Linh Bảo Quan tu hành. Muội… muội sẽ chờ ca trở về.”

Bước chân Hứa Thất An dừng một chút, chưa quay đầu, tiếp tục xuống núi.

Trong phòng, chờ Hứa Thất An đi rồi, thẩm thẩm nhìn ngân phiếu trong tay, thấp giọng nói:

“Lão gia, tôi nhớ ra rồi, mẹ đẻ đại lang, sau khi sinh nó thì đi rồi. Trước khi đi dặn tôi, nhất định phải mang nó nuôi nấng lớn lên cẩn thận. Tôi nhớ tỷ tỷ là người rất tốt, dịu dàng đoan trang, rất dễ ở chung.

“Tỷ ấy năm đó nắm tay tôi, dặn dò tôi chiếu cố đại lang, nói thành khẩn như vậy... Tôi biết tỷ ấy năm đó bỏ lại đại lang là có nỗi khổ trong lòng.”

Thẩm thẩm ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt: “Lão gia, tôi nuôi nó nhiều năm như vậy, nó chính là con tôi. Bây giờ người nọ trở về, muốn lấy mạng của nó, tôi, tôi rất khó chịu...”

Tim Hứa Nhị thúc như bị đao cắt.

...

Linh Bảo Quan.

Hứa Thất An chống gậy, hướng tới đạo đồng trông cửa mỉm cười: “Ta muốn gặp quốc sư.”

Trước khi tới, hắn từng hướng Giám chính hỏi thăm tình huống giao thủ của quốc sư cùng đạo thủ Địa tông.

Giám chính nói lưỡng bại câu thương, sau đó “A” một tiếng:

“Nghiệp hỏa thiêu thân.”

Đạo đồng nhìn hắn, nói: “Đạo thủ từng có dặn dò, nếu Hứa công tử tìm người, có thể đi thẳng vào.”

Linh Bảo Quan đã mở ra quyền hạn vươn dài vào thẳng đối với ta, vậy Lạc Ngọc Hành thì sao?

Trong lòng Hứa Thất An nói thầm, chống gậy vào Linh Bảo Quan.

Tới tiểu viện yên tĩnh, ngựa quen đường cũ đẩy ra cửa tĩnh thất, chỉ thấy trên bồ đoàn, một vị đạo cô xinh đẹp ngồi xếp bằng.

Hứa Thất An sửng sốt một phen, từ trên người nàng thấy dì nhỏ thiện lương, bạn của mẹ, chị hơn tuổi nhà hàng xóm vân vân, một loạt hình tượng.

Điều này làm hắn cả kinh, bởi vì Lạc Ngọc Hành tựa như có chút không thể tự khống chế, không thể kiềm chế “mị hoặc” của nàng.

Đối với một vị nhị phẩm cao thủ mà nói, cái này hiển nhiên không phải chuyện tốt, cái này ý nghĩa tình huống nghiệp hỏa thiêu thân rất nghiêm trọng.

“Nghĩ hẳn ngươi thấy rồi, trạng thái của ta rất tệ.”

Lạc Ngọc Hành khẽ hé bờ môi đỏ mọng, thanh âm lộ ra sự quyến rũ chỉ thục nữ có.

“Ta biết.”

Hứa Thất An thở dài một tiếng: “Trước khi đến, ta có tắm rồi.”

Hắn lần này đến, trừ thăm tình huống của Lạc Ngọc Hành, thật ra cũng có ý tưởng “cò kè mặc cả”, hy vọng Lạc Ngọc Hành có thể thư thả mấy ngày, đợi hắn dung nạp Thất Tuyệt Cổ, nếu tình trạng thân thể chuyển biến tốt, lại thực hiện hứa hẹn.

Nào ngờ tình huống Lạc Ngọc Hành tệ đến loại trình độ này.

Lạc Ngọc Hành mặt không biểu cảm, tiếp tục nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là một phân thân, trong vòng ba ngày sẽ tiêu tán, bản thể đã bế quan.”

Trong lúc nhất thời, Hứa Thất An không phân biệt rõ mình là may mắn hay thất vọng.

Lấy trạng thái thân thể bây giờ của hắn, cố song tu, chỉ có thể là “dì nhỏ xin tự động”.

Cái này hiển nhiên không phù hợp hình tượng trường thương chỉ đâu, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của hắn, sẽ làm Lạc Ngọc Hành xem thường.

Nhưng mà, nhưng mà... Nàng thật sự quá mê người rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.