Chương trước
Chương sau
“Nhìn kìa, có giao long?”

“Mọi người mau nhìn đi, trên trời có giao long.”

Trên những con đường, từng người đi đường, giờ phút này, nhao nhao ngẩng đầu, nhìn con rồng vàng kia ở trên không kinh thành không ngừng uốn lượn, phát ra từng đợt tiếng rồng gầm.

Dân chúng bình thường chỉ biết giao long, giao long trong Yêu tộc phương Bắc thường xuyên ở trong truyện cùng tranh đảm đương nhân vật phản diện tà ác, có hình tượng rất sinh động.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Vừa rồi kiếm này là chuyện gì?”

“Không biết, xem triều đình nói như thế nào đi, mọi người đến bên bảng bố cáo chờ.”

Đủ loại tình trạng lạ, cùng với uy áp vừa rồi làm người ta tim đập nhanh, làm người ta bất an, là sinh linh mỗi một có sinh mệnh đều có thể phát hiện.

Quan Tinh lâu, khoảnh khắc long mạch chi linh xuất hiện, Giám chính tựa như rốt cuộc không kiềm chế được, đôi mắt bình tĩnh như giếng cổ nổ bắn ra hào quang chói mắt.

Giám chính nâng tay, hướng tới rồng vàng chộp lấy.

Nhưng lão cái gì cũng chưa chộp được, rồng vàng cùng lão giống như không ở cùng một thế giới.

Trong tay Tát Luân A Cổ cầm roi đuổi dê, cười tủm tỉm nói:

“Ở Đại Phụng, ta tuy không phải đối thủ của ngươi, nhưng muốn ngăn cản ngươi vẫn có thể làm được.”

Giám chính im lặng.

...

Trinh Đức đế bay lên trời, lớn tiếng nói: “Đến!”

Rồng vàng chịu hắn triệu hồi, vặn vẹo thân thể, cưỡi mây mà đến.

Trinh Đức giẫm lên đầu rồng, ở trời cao quan sát Hứa Thất An.

“Đứng cao như vậy làm cái gì.”

Hứa Thất An bay lên, cùng Trinh Đức đế xa xa giằng co.

Trinh Đức đế chân đạp long mạch chi linh, khí vận gia thân, càng có lực lượng của Vu Thần bên người, chỉ cảm thấy tự tin trước nay chưa từng có:

“Đại Phụng một ngày không diệt vong, trẫm vẫn là vua của một nước, khí vận gia thân, Hứa Thất An, ngươi lấy cái gì đấu với ta. Ngươi có nho thánh khắc đao, trẫm có Trấn Quốc kiếm.”

Thanh âm cuồn cuộn như sấm.

Phen này, tiếng sôi trào vang lên ở các nơi của kinh thành.

Mọi người quan sát rồng vàng trên bầu trời, tuy không thấy rõ bóng người trên đầu rồng, lại mang lời Trinh Đức đế mới rồi nghe rõ ràng.

“Người nọ tự xưng “trẫm”, người nọ là bệ hạ?”

“Hắn đang chiến đấu với Hứa Ngân la...”

Ở Đại Phụng, dám tự xưng “trẫm” chỉ có một người.

“Lấy cái gì đấu với ngươi?”

Hứa Thất An ánh mắt nhìn thẳng, thản nhiên nói:

“Có một số việc, ta phải nói cho ngươi, để ngươi chết được rõ ràng.”

Thanh âm hắn không nhẹ không nặng, chỉ để Trinh Đức đế nghe thấy, dân chúng trong thành không có cái thính lực này.

Trinh Đức đế lạnh lùng nhìn hắn.

Hứa Thất An cười ý vị sâu xa: “Ngươi biết Lạc Ngọc Hành vì sao không muốn song tu với ngươi không, bởi vì nam nhân nàng thật sự nhìn trúng là ta.”

Trinh Đức bật cười, cười lạnh nói: “Phép khích tướng? Ngu xuẩn, nếu ngươi cho rằng nói những lời nông cạn này, có thể khiến ta tức giận, không ngại tiếp tục.”

Hứa Thất An thương hại nhìn vị hoàng đế làm sáu mươi năm này, nói:

“Ngươi giao thủ với ta lâu như vậy, chưa phát hiện ta cũng biết Tâm Kiếm?”

Sắc mặt Trinh Đức trầm xuống.

“Sở Nguyên Chẩn giao hảo với ta, nhưng hắn là ký danh đệ tử của Nhân tông, không được cho phép, sẽ không lén ngoại truyền kiếm thuật. Lúc ở Kiếm Châu, ta từng dùng phù lục triệu đến Lạc Ngọc Hành, nàng đương nhiên đến, bởi vì nam nhân của nàng có nguy hiểm. Bằng không, lấy tính cách hắn thâm cư Linh Bảo Quan hai mươi năm, chưa từng ra ngoài, chưa từng ra tay, vô duyên vô cớ, nàng sẽ ra tay?

“Mặt khác, ngươi cảm thấy nàng sẽ nhúng tay chiến đấu giữa chúng ta, là vì giúp vua mới đăng cơ, nhưng nếu ta nói cho ngươi, nàng là vì ta mới ra tay thì sao?”

Hứa Thất An nói mỗi một câu, sắc mặt Trinh Đức liền âm trầm một phần.

Hắn đối với Lạc Ngọc Hành thèm nhỏ dãi đã lâu, hai mươi năm qua, tâm tâm niệm niệm muốn song tu với nàng, mỗi một lần đều bị từ chối.

Bây giờ, Hứa Thất An nói cho hắn, nữ tử mặt lạnh từ chối mình, như tiên tử không dính khói lửa nhân gian kia thế mà lại vừa lòng y, muốn song tu với y?

Cho dù Trinh Đức đối với Lạc Ngọc Hành chỉ là rắp tâm bất lương, nghe được lời như vậy, trong lồng ngực vẫn không thể tránh khỏi cháy lên lửa giận hừng hực.

“Đúng rồi, còn có một việc.”

Hứa Thất An lộ ra nụ cười: “Ngươi đã biết Hoài Vương là ta giết, biết vật phong ấn dưới Tang Bạc ở trong cơ thể ta. Như vậy, nghĩ hẳn đối với tung tích của vương phi cũng rất rõ rồi nhỉ.”

Sắc mặt Trinh Đức đế đột nhiên cứng ngắc.

Hứa Thất An từ từ nói: “Nàng bây giờ là ngoại thất* của ta.”

(*: bồ nhí, vợ bé)

Khí huyết lập tức ập tới khuôn mặt, nếu Lạc Ngọc Hành chỉ là đánh mặt, vậy vương phi bị Hứa Thất An thu làm ngoại thất, là trắng trợn làm nhục đối với hắn, là chà đạp đối với tôn nghiêm của hắn.

Vương phi là nữ nhân của hắn, là nữ nhân trong hậu cung của hắn, cho dù về sau tặng cho Trấn Bắc vương, nhưng Trấn Bắc vương lúc đó chẳng phải hắn sao.

Thân là vua của một nước, nhất định không thể chịu đựng được nhục nhã như vậy.

“Hứa Thất An, trẫm phải mang ngươi bầm thây vạn đoạn, bầm thây vạn đoạn!!”

Trinh Đức hoàn toàn bùng nổ, gương mặt vặn vẹo, tức sùi bọt mép, rít gào: “Kiếm đến!”

Lúc ở Sở Châu, tên cao thủ thần bí kia từng cầm lấy Trấn Quốc kiếm, Trinh Đức vì thế hoang mang thật lâu, thẳng đến khi thân phận Hứa Thất An lộ ra ngoài ánh sáng, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.

Giống như ma tăng dưới Tang Bạc bị Giám chính che chắn thiên cơ, ngày đó Hứa Thất An có thể cầm Trấn Quốc kiếm, quá nửa cũng là Giám chính giúp.

Nếu ngoài hoàng thất, có người có thể cầm lấy Trấn Quốc kiếm, vậy người này ngoài Giám chính còn ai nữa.

Nhưng một lần này khác, ngày đó Hoài Vương là thân vương, hắn bây giờ là đế vương thật sự.

Hơn nữa, là vua của một nước chân đạp long mạch chi linh.

Phóng mắt Đại Phụng, phần khí vận này có một không hai.

Giám chính lúc này bị Tát Luân A Cổ cuốn lấy, không thể ra tay ngăn cản nữa.

ẦM!

Tang Bạc, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu nổ tung, kiếm đồng thau lao vút lên trời, hóa thành hào quang bay đi.

Luồng ánh sáng này xẹt qua bầu trời, xẹt qua con ngươi mỗi một người ngẩng đầu lên, ánh mắt vô số người truy đuổi luồng ánh sáng đó.

Đại Phụng chí bảo Trấn Quốc kiếm!

Năm đó chiến dịch Sơn Hải quan, hoàng đế từ trong miếu Vĩnh Trấn Sơn Hà lấy ra Trấn Quốc kiếm, giao cho Trấn Bắc vương.

Đoạn giai thoại này truyền lưu cực rộng.

Trấn Quốc kiếm là tượng trưng hoàng thất Đại Phụng, đây là thường thức dân chúng tóc húi cua cũng biết.

Ngoài điện Cảnh Dương, sắc mặt Hoài Khánh đột nhiên thay đổi: “Trấn Quốc kiếm... Nguy rồi!”

“Trấn, Trấn Quốc kiếm...”

Khuôn mặt thái tử điện hạ trắng bệch như tờ giấy, cực kỳ sợ hãi nhìn về phía Vương thủ phụ.

Mọi thứ xảy ra hoàn toàn vượt qua cực hạn hắn có thể tưởng tượng, rồng vàng đột nhiên bay lên không, phụ hoàng đột nhiên thần uy lẫm liệt... Cùng với Đại Phụng tuyệt thế thần binh Trấn Quốc kiếm tượng trưng cho hoàng thất. “Nhìn kìa, có giao long?”

“Mọi người mau nhìn đi, trên trời có giao long.”

Trên những con đường, từng người đi đường, giờ phút này, nhao nhao ngẩng đầu, nhìn con rồng vàng kia ở trên không kinh thành không ngừng uốn lượn, phát ra từng đợt tiếng rồng gầm.

Dân chúng bình thường chỉ biết giao long, giao long trong Yêu tộc phương Bắc thường xuyên ở trong truyện cùng tranh đảm đương nhân vật phản diện tà ác, có hình tượng rất sinh động.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Vừa rồi kiếm này là chuyện gì?”

“Không biết, xem triều đình nói như thế nào đi, mọi người đến bên bảng bố cáo chờ.”

Đủ loại tình trạng lạ, cùng với uy áp vừa rồi làm người ta tim đập nhanh, làm người ta bất an, là sinh linh mỗi một có sinh mệnh đều có thể phát hiện.

Quan Tinh lâu, khoảnh khắc long mạch chi linh xuất hiện, Giám chính tựa như rốt cuộc không kiềm chế được, đôi mắt bình tĩnh như giếng cổ nổ bắn ra hào quang chói mắt.

Giám chính nâng tay, hướng tới rồng vàng chộp lấy.

Nhưng lão cái gì cũng chưa chộp được, rồng vàng cùng lão giống như không ở cùng một thế giới.

Trong tay Tát Luân A Cổ cầm roi đuổi dê, cười tủm tỉm nói:

“Ở Đại Phụng, ta tuy không phải đối thủ của ngươi, nhưng muốn ngăn cản ngươi vẫn có thể làm được.”

Giám chính im lặng.

...

Trinh Đức đế bay lên trời, lớn tiếng nói: “Đến!”

Rồng vàng chịu hắn triệu hồi, vặn vẹo thân thể, cưỡi mây mà đến.

Trinh Đức giẫm lên đầu rồng, ở trời cao quan sát Hứa Thất An.

“Đứng cao như vậy làm cái gì.”

Hứa Thất An bay lên, cùng Trinh Đức đế xa xa giằng co.

Trinh Đức đế chân đạp long mạch chi linh, khí vận gia thân, càng có lực lượng của Vu Thần bên người, chỉ cảm thấy tự tin trước nay chưa từng có:

“Đại Phụng một ngày không diệt vong, trẫm vẫn là vua của một nước, khí vận gia thân, Hứa Thất An, ngươi lấy cái gì đấu với ta. Ngươi có nho thánh khắc đao, trẫm có Trấn Quốc kiếm.”

Thanh âm cuồn cuộn như sấm.

Phen này, tiếng sôi trào vang lên ở các nơi của kinh thành.

Mọi người quan sát rồng vàng trên bầu trời, tuy không thấy rõ bóng người trên đầu rồng, lại mang lời Trinh Đức đế mới rồi nghe rõ ràng.

“Người nọ tự xưng “trẫm”, người nọ là bệ hạ?”

“Hắn đang chiến đấu với Hứa Ngân la...”

Ở Đại Phụng, dám tự xưng “trẫm” chỉ có một người.

“Lấy cái gì đấu với ngươi?”

Hứa Thất An ánh mắt nhìn thẳng, thản nhiên nói:

“Có một số việc, ta phải nói cho ngươi, để ngươi chết được rõ ràng.”

Thanh âm hắn không nhẹ không nặng, chỉ để Trinh Đức đế nghe thấy, dân chúng trong thành không có cái thính lực này.

Trinh Đức đế lạnh lùng nhìn hắn.

Hứa Thất An cười ý vị sâu xa: “Ngươi biết Lạc Ngọc Hành vì sao không muốn song tu với ngươi không, bởi vì nam nhân nàng thật sự nhìn trúng là ta.”

Trinh Đức bật cười, cười lạnh nói: “Phép khích tướng? Ngu xuẩn, nếu ngươi cho rằng nói những lời nông cạn này, có thể khiến ta tức giận, không ngại tiếp tục.”

Hứa Thất An thương hại nhìn vị hoàng đế làm sáu mươi năm này, nói:

“Ngươi giao thủ với ta lâu như vậy, chưa phát hiện ta cũng biết Tâm Kiếm?”

Sắc mặt Trinh Đức trầm xuống.

“Sở Nguyên Chẩn giao hảo với ta, nhưng hắn là ký danh đệ tử của Nhân tông, không được cho phép, sẽ không lén ngoại truyền kiếm thuật. Lúc ở Kiếm Châu, ta từng dùng phù lục triệu đến Lạc Ngọc Hành, nàng đương nhiên đến, bởi vì nam nhân của nàng có nguy hiểm. Bằng không, lấy tính cách hắn thâm cư Linh Bảo Quan hai mươi năm, chưa từng ra ngoài, chưa từng ra tay, vô duyên vô cớ, nàng sẽ ra tay?

“Mặt khác, ngươi cảm thấy nàng sẽ nhúng tay chiến đấu giữa chúng ta, là vì giúp vua mới đăng cơ, nhưng nếu ta nói cho ngươi, nàng là vì ta mới ra tay thì sao?”

Hứa Thất An nói mỗi một câu, sắc mặt Trinh Đức liền âm trầm một phần.

Hắn đối với Lạc Ngọc Hành thèm nhỏ dãi đã lâu, hai mươi năm qua, tâm tâm niệm niệm muốn song tu với nàng, mỗi một lần đều bị từ chối.

Bây giờ, Hứa Thất An nói cho hắn, nữ tử mặt lạnh từ chối mình, như tiên tử không dính khói lửa nhân gian kia thế mà lại vừa lòng y, muốn song tu với y?

Cho dù Trinh Đức đối với Lạc Ngọc Hành chỉ là rắp tâm bất lương, nghe được lời như vậy, trong lồng ngực vẫn không thể tránh khỏi cháy lên lửa giận hừng hực.

“Đúng rồi, còn có một việc.”

Hứa Thất An lộ ra nụ cười: “Ngươi đã biết Hoài Vương là ta giết, biết vật phong ấn dưới Tang Bạc ở trong cơ thể ta. Như vậy, nghĩ hẳn đối với tung tích của vương phi cũng rất rõ rồi nhỉ.”

Sắc mặt Trinh Đức đế đột nhiên cứng ngắc.

Hứa Thất An từ từ nói: “Nàng bây giờ là ngoại thất* của ta.”

(*: bồ nhí, vợ bé)

Khí huyết lập tức ập tới khuôn mặt, nếu Lạc Ngọc Hành chỉ là đánh mặt, vậy vương phi bị Hứa Thất An thu làm ngoại thất, là trắng trợn làm nhục đối với hắn, là chà đạp đối với tôn nghiêm của hắn.

Vương phi là nữ nhân của hắn, là nữ nhân trong hậu cung của hắn, cho dù về sau tặng cho Trấn Bắc vương, nhưng Trấn Bắc vương lúc đó chẳng phải hắn sao.

Thân là vua của một nước, nhất định không thể chịu đựng được nhục nhã như vậy.

“Hứa Thất An, trẫm phải mang ngươi bầm thây vạn đoạn, bầm thây vạn đoạn!!”

Trinh Đức hoàn toàn bùng nổ, gương mặt vặn vẹo, tức sùi bọt mép, rít gào: “Kiếm đến!”

Lúc ở Sở Châu, tên cao thủ thần bí kia từng cầm lấy Trấn Quốc kiếm, Trinh Đức vì thế hoang mang thật lâu, thẳng đến khi thân phận Hứa Thất An lộ ra ngoài ánh sáng, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.

Giống như ma tăng dưới Tang Bạc bị Giám chính che chắn thiên cơ, ngày đó Hứa Thất An có thể cầm Trấn Quốc kiếm, quá nửa cũng là Giám chính giúp.

Nếu ngoài hoàng thất, có người có thể cầm lấy Trấn Quốc kiếm, vậy người này ngoài Giám chính còn ai nữa.

Nhưng một lần này khác, ngày đó Hoài Vương là thân vương, hắn bây giờ là đế vương thật sự.

Hơn nữa, là vua của một nước chân đạp long mạch chi linh.

Phóng mắt Đại Phụng, phần khí vận này có một không hai.

Giám chính lúc này bị Tát Luân A Cổ cuốn lấy, không thể ra tay ngăn cản nữa.

ẦM!

Tang Bạc, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu nổ tung, kiếm đồng thau lao vút lên trời, hóa thành hào quang bay đi.

Luồng ánh sáng này xẹt qua bầu trời, xẹt qua con ngươi mỗi một người ngẩng đầu lên, ánh mắt vô số người truy đuổi luồng ánh sáng đó.

Đại Phụng chí bảo Trấn Quốc kiếm!

Năm đó chiến dịch Sơn Hải quan, hoàng đế từ trong miếu Vĩnh Trấn Sơn Hà lấy ra Trấn Quốc kiếm, giao cho Trấn Bắc vương.

Đoạn giai thoại này truyền lưu cực rộng.

Trấn Quốc kiếm là tượng trưng hoàng thất Đại Phụng, đây là thường thức dân chúng tóc húi cua cũng biết.

Ngoài điện Cảnh Dương, sắc mặt Hoài Khánh đột nhiên thay đổi: “Trấn Quốc kiếm... Nguy rồi!”

“Trấn, Trấn Quốc kiếm...”

Khuôn mặt thái tử điện hạ trắng bệch như tờ giấy, cực kỳ sợ hãi nhìn về phía Vương thủ phụ.

Mọi thứ xảy ra hoàn toàn vượt qua cực hạn hắn có thể tưởng tượng, rồng vàng đột nhiên bay lên không, phụ hoàng đột nhiên thần uy lẫm liệt... Cùng với Đại Phụng tuyệt thế thần binh Trấn Quốc kiếm tượng trưng cho hoàng thất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.