Chương trước
Chương sau
Khóe miệng Nguyên Cảnh đế cong lên, giọng điệu lạ rất trầm thấp: “Được, cứ dựa theo Tần ái khanh nói...”

Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy ngoài điện truyền đến tiếng xôn xao.

Sóng âm trùng điệp phập phồng, liên miên không dứt.

Một mảng đại loạn.

“Chuyện gì mà ồn vào vậy?”

Chư công kinh hãi, thân ở trong điện, nghe tiếng xôn xao thất thố của quần thần bên ngoài, cùng với tiếng bỏ chạy tan tác.

Điều này làm chư công ý thức được tình huống không ổn, lại đoán không ra đã xảy ra cái gì.

Chư công mang theo hoang mang, ùn ùn chạy vội tới cửa đại điện, chỉ thấy quảng trường phía dưới, đám mặt người dạ thú liều mạng bỏ chạy, tản ra khắp nơi.

Một bộ áo xanh cầm đao giết lên Kim Loan điện, phía sau hắn, xác chết đầy đất, đều là cấm vệ trong cung.

Trong lòng chư công kịch liệt chấn động, dâng lên cảm giác hoang đường không chân thực.

Đại Phụng lập nước sáu trăm năm, trừ vị Võ Tông hoàng đế đoạt vị kia, còn có ai giết vào hoàng cung, giết lên Kim Loan điện không?

Không có!

Giờ khắc này, cho dù là đám văn thần, lão bánh quẩy quan trường, chư công tâm kế thủ đoạn đều tuyệt đỉnh đỉnh phong quyền lực Đại Phụng, lúc này, cũng khó dùng cái gọi là “lòng có tĩnh khí” để ổn định cảm xúc bản thân.

Ai cũng biến sắc, hoặc kinh ngạc giận dữ, hoặc sợ hãi, hoặc tuyệt vọng, hoặc khủng hoảng...

Người áo xanh kia cầm đao, chuôi đao dùng thừng đỏ treo một miếng bát quái tinh xảo. Hắn bước vào cửa chính Kim Loan điện, ở trong chư công hoảng sợ tránh lui, hướng quân vương trên ghế rồng ném ra đao trong tay.

Kèm theo rít gào như sấm sét:

“Cẩu —— hoàng —— đế —— “

Trường đao gào thét lao đi.

Trong đầu chư công chỉ còn một suy nghĩ:

Hứa Thất An, tạo phản rồi!

Thời gian chuyển dời về phía trước, đại khái hai khắc đồng hồ trước, nha môn Đả Canh Nhân.

Bịch bịch bịch... Hứa Thất An mắc áo xanh đạp cầu thang, chậm rãi xuống lầu, xung quanh là một đám lại viên vẻ mặt phức tạp.

Hạo Khí Lâu trên bản chất là địa điểm Ngụy Uyên làm việc, trong lầu có rất nhiều lại viên cùng người nhiều mưu trí truyền tin tức, phân tích tình báo.

Viên Hùng tân quan nhận chức ba cây đuốc, chỉ kịp đốt tới Đả Canh Nhân, lại viên trong Hạo Khí Lâu tạm thời chưa bị lan đến, nếu Viên Hùng chưa chết, cây đuốc này sớm hay muộn sẽ đốt tới trên đầu bọn họ.

Bởi vì bọn họ đều là đoàn đội tâm phúc của Ngụy Uyên.

Chỉ là không ngờ, Viên Hùng hôm qua vừa tiếp nhận chức vụ của Ngụy Công, vào làm chủ Hạo Khí Lâu, hôm nay đã chết trong tay Hứa Thất An.

Các lại viên đứng đầy chỗ ngoặt của mỗi một tầng, yên lặng nhìn hắn, nhìn bộ áo xanh này chậm rãi xuống lầu.

Trong từng đôi mắt, có sùng kính, có bi thương, có cảm động, ngấn lệ lóe lên.

Những ngày qua triều cục biến hóa, hôm qua nha môn Đả Canh Nhân xảy ra chuyện, bọn họ mắt thấy, lòng hiểu.

Bề ngoài không nói gì, trong lòng tất nhiên có oán hận..

Nhưng, người trong tay có thể cầm bút, không cầm nổi đao. Kẻ có thể cầm đao, lại không nắm được dũng khí lướt qua đó.

Ngụy Công tọa trấn Đả Canh Nhân hai mươi mốt năm, kẻ nhận ân huệ của hắn chỗ nào cũng có, bây giờ hắn đã chết, kết đảng cây đổ bầy khỉ tan, các đảng phái thờ ơ lạnh nhạt.

Đến cuối cùng, là người trẻ tuổi vào Đả Canh Nhân không đến một năm này, vì hắn mà nổi giận.

Các lại viên nhìn hắn, trong trầm mặc ấp ủ bi thương.

Hứa Thất An ra khỏi Hạo Khí Lâu, tới trước xác Viên Hùng, rút đao, cắt lấy đầu của gã, xách ở trong tay.

Ngươi muốn khiến Ngụy Công thân bại danh liệt, ta không đáp ứng!

Các lại viên chạy ra khỏi Hạo Khí Lâu, chen chúc ở ngoài lầu.

Khi Hứa Thất An xoay người rời đi, phía sau truyền đến một tiếng nghẹn ngào: “Hứa Ngân la? Ngươi trốn đi...”

Là tiểu thị vệ trực ở trước Hạo Khí Lâu.

“Hứa Ngân la, đi đi, ngươi đi đi.”

“Hứa Ngân la, vứt đầu người, mau đi đi.”

“Xin ngươi đó...”

Bọn họ tựa như đã đoán được cái gì, đều tự phát ra thanh âm của mình.

Sóng âm ồn ào, lại từng chữ từ trong tim.

Bước chân Hứa Thất An tạm dừng một chút, trực tiếp rời đi.

Hắn trầm mặc đi về phía ngoài nha môn. Ven đường, ánh mắt các Đả Canh Nhân đều tập trung ở trên người hắn. Không ai nói chuyện, cũng không ai dám ngăn cản.

Từng ánh mắt dừng ở phía sau hắn, sau đó chuyển hướng cái đầu bị xách theo kia.

Mọi người nhao nhao biến sắc.

Bộ áo xanh kia rất nhanh rời khỏi nha môn Đả Canh Nhân, dọc theo phố dài đi hướng hoàng cung.

Trong trầm mặc, có Ngân la run giọng nói: “Không thể như vậy.”

Xâm nhập nha môn giết người, sau khi xong việc chưa lập tức rút lui, mà là xách đầu ra ngoài, đi hướng hoàng thành...

Có người đột nhiên thét to: “Hắn muốn đi hoàng cung quậy!”

“Như vậy không được. Ngụy Công không còn nữa, không có ai có thể giống lần trước bảo hộ hắn như vậy. Hắn giết Viên Hùng, đây là tội lớn tịch thu tài sản và giết cả nhà, không thể quậy nữa. Phải chạy nhanh.”

“Ai có thể ngăn hắn, không ngăn được hắn.”

Quá xúc động rồi, lần trước hắn có thể giết quốc công, là vì có Ngụy Công, có chư công liều chết can gián, đám văn võ bá quan này ở phía trước chống đỡ áp lực, hắn mới có thể toàn thân mà lui.

Tình huống lần này khác, hắn dám quậy, tuyệt đối sẽ đưa tới quân đội cùng cao thủ trấn áp.

Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu xách đao, dẫn đầu đuổi theo ra.

Đả Canh Nhân còn lại nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải.

“Chúng ta, có vợ con già trẻ, không thể xúc động.”

“Chỉ, chỉ đi xem chút, chỉ là xem chút.”

“Tóm lại không thể cái gì cũng không làm.”

Về phần đến lúc đó ứng đối như thế nào, bọn họ cũng chưa nghĩ ra.

Sau khi tìm lý do cho bản thân, có người cất bước, chạy ra khỏi nha môn.

Tiếp theo, một người hai người... Chen chúc mà ra.

...

Giờ Mão một khắc, thu lạnh sương dày, đại đa số dân chúng còn chưa dậy.

Trước sạp ăn sáng tên đường, một vị chủ sạp hai tay bưng sữa đậu nành nóng hầm hập, đi về phía thực khách bên cạnh bàn.

Một khắc nào đó, hắn nhìn về phía mặt đường, trợn to mắt, bát to trong tay rơi xuống đất vỡ tan, sữa đậu nành nóng bỏng tung tóe đầy đất.

Các thực khách theo ánh mắt hắn nhìn lại, trong nắng sớm mơ hồ, một người áo xanh cầm đao mà đi, tay trái cầm lấy một cái đầu.

Phía sau hắn, gần trăm vị Đả Canh Nhân đi theo.

Chủ sạp chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thực khách: “Đó có phải Hứa Ngân la hay không?”

“A, hắn chính là Hứa Ngân la?”

Cũng có người chưa từng thấy chân dung Hứa Ngân la.

“Không, không sai, là hắn, là Hứa Ngân la, hắn muốn làm gì vậy.”

“Trên tay xách cái đầu, á, Hứa Ngân la lại sắp giết tham quan sao.”

“Phía sau nhiều Đả Canh Nhân như vậy đi theo...”

Bán hàng rong bên đường, người gánh hàng sớm vào thành, cùng với bộ phận dân chúng ra ngoài làm việc, may mắn nhìn thấy một màn này.

Ở lúc phát hiện Hứa Ngân la dọc theo trục đường chính, hướng tới phương hướng hoàng thành đi, dân chúng ở bên cạnh xem không khỏi trao đổi với nhau.

“Đầu người trong tay Hứa Ngân la xách là ai?” Khóe miệng Nguyên Cảnh đế cong lên, giọng điệu lạ rất trầm thấp: “Được, cứ dựa theo Tần ái khanh nói...”

Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy ngoài điện truyền đến tiếng xôn xao.

Sóng âm trùng điệp phập phồng, liên miên không dứt.

Một mảng đại loạn.

“Chuyện gì mà ồn vào vậy?”

Chư công kinh hãi, thân ở trong điện, nghe tiếng xôn xao thất thố của quần thần bên ngoài, cùng với tiếng bỏ chạy tan tác.

Điều này làm chư công ý thức được tình huống không ổn, lại đoán không ra đã xảy ra cái gì.

Chư công mang theo hoang mang, ùn ùn chạy vội tới cửa đại điện, chỉ thấy quảng trường phía dưới, đám mặt người dạ thú liều mạng bỏ chạy, tản ra khắp nơi.

Một bộ áo xanh cầm đao giết lên Kim Loan điện, phía sau hắn, xác chết đầy đất, đều là cấm vệ trong cung.

Trong lòng chư công kịch liệt chấn động, dâng lên cảm giác hoang đường không chân thực.

Đại Phụng lập nước sáu trăm năm, trừ vị Võ Tông hoàng đế đoạt vị kia, còn có ai giết vào hoàng cung, giết lên Kim Loan điện không?

Không có!

Giờ khắc này, cho dù là đám văn thần, lão bánh quẩy quan trường, chư công tâm kế thủ đoạn đều tuyệt đỉnh đỉnh phong quyền lực Đại Phụng, lúc này, cũng khó dùng cái gọi là “lòng có tĩnh khí” để ổn định cảm xúc bản thân.

Ai cũng biến sắc, hoặc kinh ngạc giận dữ, hoặc sợ hãi, hoặc tuyệt vọng, hoặc khủng hoảng...

Người áo xanh kia cầm đao, chuôi đao dùng thừng đỏ treo một miếng bát quái tinh xảo. Hắn bước vào cửa chính Kim Loan điện, ở trong chư công hoảng sợ tránh lui, hướng quân vương trên ghế rồng ném ra đao trong tay.

Kèm theo rít gào như sấm sét:

“Cẩu —— hoàng —— đế —— “

Trường đao gào thét lao đi.

Trong đầu chư công chỉ còn một suy nghĩ:

Hứa Thất An, tạo phản rồi!

Thời gian chuyển dời về phía trước, đại khái hai khắc đồng hồ trước, nha môn Đả Canh Nhân.

Bịch bịch bịch... Hứa Thất An mắc áo xanh đạp cầu thang, chậm rãi xuống lầu, xung quanh là một đám lại viên vẻ mặt phức tạp.

Hạo Khí Lâu trên bản chất là địa điểm Ngụy Uyên làm việc, trong lầu có rất nhiều lại viên cùng người nhiều mưu trí truyền tin tức, phân tích tình báo.

Viên Hùng tân quan nhận chức ba cây đuốc, chỉ kịp đốt tới Đả Canh Nhân, lại viên trong Hạo Khí Lâu tạm thời chưa bị lan đến, nếu Viên Hùng chưa chết, cây đuốc này sớm hay muộn sẽ đốt tới trên đầu bọn họ.

Bởi vì bọn họ đều là đoàn đội tâm phúc của Ngụy Uyên.

Chỉ là không ngờ, Viên Hùng hôm qua vừa tiếp nhận chức vụ của Ngụy Công, vào làm chủ Hạo Khí Lâu, hôm nay đã chết trong tay Hứa Thất An.

Các lại viên đứng đầy chỗ ngoặt của mỗi một tầng, yên lặng nhìn hắn, nhìn bộ áo xanh này chậm rãi xuống lầu.

Trong từng đôi mắt, có sùng kính, có bi thương, có cảm động, ngấn lệ lóe lên.

Những ngày qua triều cục biến hóa, hôm qua nha môn Đả Canh Nhân xảy ra chuyện, bọn họ mắt thấy, lòng hiểu.

Bề ngoài không nói gì, trong lòng tất nhiên có oán hận..

Nhưng, người trong tay có thể cầm bút, không cầm nổi đao. Kẻ có thể cầm đao, lại không nắm được dũng khí lướt qua đó.

Ngụy Công tọa trấn Đả Canh Nhân hai mươi mốt năm, kẻ nhận ân huệ của hắn chỗ nào cũng có, bây giờ hắn đã chết, kết đảng cây đổ bầy khỉ tan, các đảng phái thờ ơ lạnh nhạt.

Đến cuối cùng, là người trẻ tuổi vào Đả Canh Nhân không đến một năm này, vì hắn mà nổi giận.

Các lại viên nhìn hắn, trong trầm mặc ấp ủ bi thương.

Hứa Thất An ra khỏi Hạo Khí Lâu, tới trước xác Viên Hùng, rút đao, cắt lấy đầu của gã, xách ở trong tay.

Ngươi muốn khiến Ngụy Công thân bại danh liệt, ta không đáp ứng!

Các lại viên chạy ra khỏi Hạo Khí Lâu, chen chúc ở ngoài lầu.

Khi Hứa Thất An xoay người rời đi, phía sau truyền đến một tiếng nghẹn ngào: “Hứa Ngân la? Ngươi trốn đi...”

Là tiểu thị vệ trực ở trước Hạo Khí Lâu.

“Hứa Ngân la, đi đi, ngươi đi đi.”

“Hứa Ngân la, vứt đầu người, mau đi đi.”

“Xin ngươi đó...”

Bọn họ tựa như đã đoán được cái gì, đều tự phát ra thanh âm của mình.

Sóng âm ồn ào, lại từng chữ từ trong tim.

Bước chân Hứa Thất An tạm dừng một chút, trực tiếp rời đi.

Hắn trầm mặc đi về phía ngoài nha môn. Ven đường, ánh mắt các Đả Canh Nhân đều tập trung ở trên người hắn. Không ai nói chuyện, cũng không ai dám ngăn cản.

Từng ánh mắt dừng ở phía sau hắn, sau đó chuyển hướng cái đầu bị xách theo kia.

Mọi người nhao nhao biến sắc.

Bộ áo xanh kia rất nhanh rời khỏi nha môn Đả Canh Nhân, dọc theo phố dài đi hướng hoàng cung.

Trong trầm mặc, có Ngân la run giọng nói: “Không thể như vậy.”

Xâm nhập nha môn giết người, sau khi xong việc chưa lập tức rút lui, mà là xách đầu ra ngoài, đi hướng hoàng thành...

Có người đột nhiên thét to: “Hắn muốn đi hoàng cung quậy!”

“Như vậy không được. Ngụy Công không còn nữa, không có ai có thể giống lần trước bảo hộ hắn như vậy. Hắn giết Viên Hùng, đây là tội lớn tịch thu tài sản và giết cả nhà, không thể quậy nữa. Phải chạy nhanh.”

“Ai có thể ngăn hắn, không ngăn được hắn.”

Quá xúc động rồi, lần trước hắn có thể giết quốc công, là vì có Ngụy Công, có chư công liều chết can gián, đám văn võ bá quan này ở phía trước chống đỡ áp lực, hắn mới có thể toàn thân mà lui.

Tình huống lần này khác, hắn dám quậy, tuyệt đối sẽ đưa tới quân đội cùng cao thủ trấn áp.

Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu xách đao, dẫn đầu đuổi theo ra.

Đả Canh Nhân còn lại nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải.

“Chúng ta, có vợ con già trẻ, không thể xúc động.”

“Chỉ, chỉ đi xem chút, chỉ là xem chút.”

“Tóm lại không thể cái gì cũng không làm.”

Về phần đến lúc đó ứng đối như thế nào, bọn họ cũng chưa nghĩ ra.

Sau khi tìm lý do cho bản thân, có người cất bước, chạy ra khỏi nha môn.

Tiếp theo, một người hai người... Chen chúc mà ra.

...

Giờ Mão một khắc, thu lạnh sương dày, đại đa số dân chúng còn chưa dậy.

Trước sạp ăn sáng tên đường, một vị chủ sạp hai tay bưng sữa đậu nành nóng hầm hập, đi về phía thực khách bên cạnh bàn.

Một khắc nào đó, hắn nhìn về phía mặt đường, trợn to mắt, bát to trong tay rơi xuống đất vỡ tan, sữa đậu nành nóng bỏng tung tóe đầy đất.

Các thực khách theo ánh mắt hắn nhìn lại, trong nắng sớm mơ hồ, một người áo xanh cầm đao mà đi, tay trái cầm lấy một cái đầu.

Phía sau hắn, gần trăm vị Đả Canh Nhân đi theo.

Chủ sạp chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thực khách: “Đó có phải Hứa Ngân la hay không?”

“A, hắn chính là Hứa Ngân la?”

Cũng có người chưa từng thấy chân dung Hứa Ngân la.

“Không, không sai, là hắn, là Hứa Ngân la, hắn muốn làm gì vậy.”

“Trên tay xách cái đầu, á, Hứa Ngân la lại sắp giết tham quan sao.”

“Phía sau nhiều Đả Canh Nhân như vậy đi theo...”

Bán hàng rong bên đường, người gánh hàng sớm vào thành, cùng với bộ phận dân chúng ra ngoài làm việc, may mắn nhìn thấy một màn này.

Ở lúc phát hiện Hứa Ngân la dọc theo trục đường chính, hướng tới phương hướng hoàng thành đi, dân chúng ở bên cạnh xem không khỏi trao đổi với nhau.

“Đầu người trong tay Hứa Ngân la xách là ai?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.