Chương trước
Chương sau
Thẳng đến hoàng hôn, Hứa Thất An mới cùng Lâm An rời khỏi Vương phủ.

Sau khi tiễn bước hai người, Vương Tư Mộ lập tức đi về phía thư phòng, ánh nến sáng ngời từ trong cửa giấy ô vuông lộ ra.

Cốc cốc!

Nàng nâng tay, ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo gõ hai lần.

“Vào đi!”

Tiếng của Vương Trinh Văn truyền đến.

Vương Tư Mộ đẩy cửa ra, ngửi thấy một mùi giấy thiêu đốt, nghiêng đầu nhìn, phụ thân Vương Trinh Văn ngồi ở bên bàn tròn, trên đùi đặt một chồng sách, mấy bức tranh, mấy bộ đồ dùng văn phòng, đang từng thứ một ném vào trong chậu than bên chân.

“Cha, cha đang đốt cái gì?”

Vương Tư Mộ bước sen uyển chuyển tới gần.

“Đốt một ít thứ lúc còn trẻ không biết gì viết.”

Vương Trinh Văn cúi đầu, chăm chú nhìn ánh lửa cắn nuốt tờ giấy, đôi mắt hắn cũng giống như có ánh lửa nhảy lên.

“Cha, con giúp cha.”

Vương Tư Mộ ngồi xuống ở bên người hắn, không phân trần, cầm lấy một tác phẩm hay, mở ra, ngạc nhiên nói:

“Đây, đây là thơ cha trước kia viết, bệ hạ còn khen cha tài làm thơ kinh diễm mà.”

Vương Trinh Văn viết thơ rất khá, lúc trẻ thường xuyên qua lại hội thơ, qua hơn nửa đời người, cũng có mấy bài thơ tốt rất đắc ý.

Đây là một bài thơ thất luật trung quân, viết rung động đến tâm can.

Sau khi được Nguyên Cảnh khen, Vương Trinh Văn rất đắc ý, đóng lại treo ở trên tường, treo tới giờ gần ba mươi năm.

“Đốt đi.”

Vương Trinh Văn từ trong tay con gái đoạt lấy bài thơ đó, ném vào chậu than, ánh lửa lập tức tăng vọt, cắn nuốt tuổi tác phẩm so với Vương Tư Mộ còn lớn hơn.

Vương Tư Mộ khẩn trương, quay đầu nhìn phụ thân, ngây ngẩn cả người.

Vương Trinh Văn nước mắt giàn giụa.

“Cha?”

Vương Tư Mộ run giọng nói.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ thấy phụ thân rơi lệ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trời sập xuống.

Vương Trinh Văn nhìn chằm chằm lửa trong chậu than, thấp giọng nói: “Cha cùng Ngụy Uyên đấu hơn nửa đời người, thắng bại đều có. Đối với phẩm tính của hắn, cha không có gì có thể chỉ trích, nói thật, rất bội phục!

“Cha không tán đồng là lý niệm thống trị thiên hạ của hắn, quá bá đạo, quá không nói tình cảm. Quan trường không phải của một người, là của một đám người. Lôi kéo một nhóm người, mới có thể chèn ép một nhóm người. Vậy lôi kéo người ta như thế nào? Ngươi phải khiến người khác nghe lời ngươi, phải cho bọn họ ăn no.

“Tham quan không sao cả, có thể làm được việc là được. Thanh quan ngồi yên nói suông mới hại nước hại dân, nhưng quan có thể làm việc, lại cương trực công chính quá ít, thống trị quốc gia, không thể trông cậy vào những lông phượng sừng lân* này.

(*: ý nghĩa là hiếm có)

“Ngụy Uyên chính là lông phượng sừng lân như vậy, hắn có thể nhịn được tham vặt, lại không nhịn được tham lớn. Hắn có thể nhịn được ác nhỏ, lại không nhịn được ác lớn. Mấy năm trước, hắn muốn sửa trị không khí quan lại nhỏ, bị ta đẩy trở về, thế này không phải càn quấy sao, ngươi muốn sửa trị người bên dưới, đầu tiên phải mang người bên trên quét sạch sẽ.

“Nhưng người bên trên là không quét sạch sẽ được. Tư Mộ, con có biết vì sao không?”

Vương Tư Mộ mím môi, thử nói: “Bệ hạ?”

Vương Trinh Văn chưa gật đầu, cũng chưa lắc đầu, thở dài một tiếng: “Mà nay Ngụy Uyên chết trận, một kẻ hơn nửa đời người đều hiến cho Đại Phụng, bệ hạ lại ngay cả danh tiếng sau khi mất cũng không muốn cho, hơi bạc tình.

“Nhưng cha hôm nay đốt những thứ này, không phải vì hắn bạc tình, vô tình nhất là đế vương gia, ngồi vị trí đó, lãnh khốc như thế nào nữa cũng không có vấn đề gì. Giống Ngụy Uyên người như vậy, trên sách sử không phải ít, trước kia có, về sau còn có thể càng nhiều.

“Cha đau lòng là, cha cái gì cũng không làm được, hơn tám vạn tướng sĩ hy sinh thân mình vì Đại Phụng, để lại hơn tám vạn hộ vợ góa con côi, một khi trận này định tính là chiến bại, trợ cấp giảm phân nửa...”

Vương Trinh Văn vươn tay phải, nhìn chằm chằm nốt chai thật dày quanh năm cầm bút sinh ra, tâm lực lao lực quá độ:

“Cầm bút mấy chục năm, ngay cả đao cũng không cầm nổi, nhìn hắn mang cơ nghiệp sáu trăm năm của tổ tông hủy hoại chỉ trong chốc lát, lại bất lực. Bình thường vinh quang, trong tay không có binh quyền, toàn bộ quyền lực đều là hoàng đế cho, có thể thu hồi bất cứ lúc nào. Vô dụng nhất là thư sinh, vô dụng nhất là thư sinh mà.

“Cha đọc cả đời sách thánh hiền, cả quyển đều là trung quân trung quân trung quân, cha muốn hỏi Trình á thánh một câu, trung con mẹ nó cái gì quân?”

Hắn đứng bật dậy, một cước mang chậu than đá bay, đốm lửa chợt bắn ra.

“Trung con mẹ nó cái gì quân!”

...

Giờ Mão, trời tờ mờ sáng, Nguyên Cảnh Đế mặc long bào màu vàng tươi, đầu đội vương miện rủ ngọc trai xuống, khí độ sâm nghiêm.

Hắn đứng khoanh tay, nhìn phía tòa Quan Tinh lâu cao ngất trong mây kia.

Sau một lúc, hắn xoay người quay về tẩm cung, lão thái giám đang muốn đi theo vào, bên tai truyền đến thanh âm uy nghiêm mà lại lạnh nhạt của Nguyên Cảnh Đế:

“Không cần đi theo.”

Lão thái giám dừng chân bên ngoài.

Sau khi tiến vào tẩm cung, Nguyên Cảnh Đế đi ở trên sàn trơn bóng, cúi đầu, từng bước một, như là đang đo đạc cái gì.

Sau mười mấy bước, hắn dừng lại, đầu ngón tay Nguyên Cảnh Đế cắt qua cổ tay, máu tươi chảy ra.

Tự chạy trên mặt đất thành một tòa trận văn vặn vẹo, cổ quái.

Sau khi trận pháp hình thành, Nguyên Cảnh Đế từ trong lòng lấy ra một hạt châu trong suốt, to bằng nắm tay, trong hạt châu có một con mắt, con ngươi sâu thẳm, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nguyên Cảnh Đế.

Đây là chí bảo Vu Thần giáo, phong ấn một con mắt của Vu Thần.

Bên trong ẩn chứa một tia lực lượng của Vu Thần.

Nguyên Cảnh đế buông hạt châu, nó không rơi xuống đất, lơ lửng giữa không trung, cũng chiếu ra những luồng năng lượng bán trong suốt.

Những năng lượng này vừa rơi xuống, liền bị trận pháp máu tươi Nguyên Cảnh đế hội tụ thành nhuộm thành đỏ tươi.

Trong mơ hồ, Nguyên Cảnh đế nghe thấy dưới lòng đất truyền đến tiếng rồng gầm khổ sở, trung tâm trận pháp, một luồng ánh sáng màu vàng sáng lên, sau đó, chậm rãi thò ra một viên đầu rồng màu vàng.

Trong hạt châu, con mắt kia chợt sâu thẳm hơn rất nhiều, giống như hóa thành vòng xoáy, sinh ra lực hút cực lớn.

Rồng vàng không ngừng quẫy đầu, dốc sức kháng cự lực hút kia, cũng phát ra từng đợt rồng gầm thê lương, chỉ có người đặc thù mới có thể nghe thấy.

“Khí vận tan rã đến bây giờ, long mạch bất ổn, nhưng còn thiếu chút nữa, phải dao động một chút nữa. Quyết định xong chuyện Ngụy Uyên, liền lập tức chiêu cáo thiên hạ, chiêu cáo kinh thành.

“Kinh thành hơn ba trăm vạn người chửi rủa cùng oán hận, ba trăm vạn người khủng hoảng đối với chiến tranh thất lợi, đủ hạt châu rút ra long mạch chi linh. Ngụy Uyên, định cho ngươi ác thụy gì mới tốt đây?”

Khóe miệng Nguyên Cảnh đế khẽ nhếch lên, xoay phắt người lại, đi về phía bên ngoài tẩm cung. Thẳng đến hoàng hôn, Hứa Thất An mới cùng Lâm An rời khỏi Vương phủ.

Sau khi tiễn bước hai người, Vương Tư Mộ lập tức đi về phía thư phòng, ánh nến sáng ngời từ trong cửa giấy ô vuông lộ ra.

Cốc cốc!

Nàng nâng tay, ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo gõ hai lần.

“Vào đi!”

Tiếng của Vương Trinh Văn truyền đến.

Vương Tư Mộ đẩy cửa ra, ngửi thấy một mùi giấy thiêu đốt, nghiêng đầu nhìn, phụ thân Vương Trinh Văn ngồi ở bên bàn tròn, trên đùi đặt một chồng sách, mấy bức tranh, mấy bộ đồ dùng văn phòng, đang từng thứ một ném vào trong chậu than bên chân.

“Cha, cha đang đốt cái gì?”

Vương Tư Mộ bước sen uyển chuyển tới gần.

“Đốt một ít thứ lúc còn trẻ không biết gì viết.”

Vương Trinh Văn cúi đầu, chăm chú nhìn ánh lửa cắn nuốt tờ giấy, đôi mắt hắn cũng giống như có ánh lửa nhảy lên.

“Cha, con giúp cha.”

Vương Tư Mộ ngồi xuống ở bên người hắn, không phân trần, cầm lấy một tác phẩm hay, mở ra, ngạc nhiên nói:

“Đây, đây là thơ cha trước kia viết, bệ hạ còn khen cha tài làm thơ kinh diễm mà.”

Vương Trinh Văn viết thơ rất khá, lúc trẻ thường xuyên qua lại hội thơ, qua hơn nửa đời người, cũng có mấy bài thơ tốt rất đắc ý.

Đây là một bài thơ thất luật trung quân, viết rung động đến tâm can.

Sau khi được Nguyên Cảnh khen, Vương Trinh Văn rất đắc ý, đóng lại treo ở trên tường, treo tới giờ gần ba mươi năm.

“Đốt đi.”

Vương Trinh Văn từ trong tay con gái đoạt lấy bài thơ đó, ném vào chậu than, ánh lửa lập tức tăng vọt, cắn nuốt tuổi tác phẩm so với Vương Tư Mộ còn lớn hơn.

Vương Tư Mộ khẩn trương, quay đầu nhìn phụ thân, ngây ngẩn cả người.

Vương Trinh Văn nước mắt giàn giụa.

“Cha?”

Vương Tư Mộ run giọng nói.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ thấy phụ thân rơi lệ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trời sập xuống.

Vương Trinh Văn nhìn chằm chằm lửa trong chậu than, thấp giọng nói: “Cha cùng Ngụy Uyên đấu hơn nửa đời người, thắng bại đều có. Đối với phẩm tính của hắn, cha không có gì có thể chỉ trích, nói thật, rất bội phục!

“Cha không tán đồng là lý niệm thống trị thiên hạ của hắn, quá bá đạo, quá không nói tình cảm. Quan trường không phải của một người, là của một đám người. Lôi kéo một nhóm người, mới có thể chèn ép một nhóm người. Vậy lôi kéo người ta như thế nào? Ngươi phải khiến người khác nghe lời ngươi, phải cho bọn họ ăn no.

“Tham quan không sao cả, có thể làm được việc là được. Thanh quan ngồi yên nói suông mới hại nước hại dân, nhưng quan có thể làm việc, lại cương trực công chính quá ít, thống trị quốc gia, không thể trông cậy vào những lông phượng sừng lân* này.

(*: ý nghĩa là hiếm có)

“Ngụy Uyên chính là lông phượng sừng lân như vậy, hắn có thể nhịn được tham vặt, lại không nhịn được tham lớn. Hắn có thể nhịn được ác nhỏ, lại không nhịn được ác lớn. Mấy năm trước, hắn muốn sửa trị không khí quan lại nhỏ, bị ta đẩy trở về, thế này không phải càn quấy sao, ngươi muốn sửa trị người bên dưới, đầu tiên phải mang người bên trên quét sạch sẽ.

“Nhưng người bên trên là không quét sạch sẽ được. Tư Mộ, con có biết vì sao không?”

Vương Tư Mộ mím môi, thử nói: “Bệ hạ?”

Vương Trinh Văn chưa gật đầu, cũng chưa lắc đầu, thở dài một tiếng: “Mà nay Ngụy Uyên chết trận, một kẻ hơn nửa đời người đều hiến cho Đại Phụng, bệ hạ lại ngay cả danh tiếng sau khi mất cũng không muốn cho, hơi bạc tình.

“Nhưng cha hôm nay đốt những thứ này, không phải vì hắn bạc tình, vô tình nhất là đế vương gia, ngồi vị trí đó, lãnh khốc như thế nào nữa cũng không có vấn đề gì. Giống Ngụy Uyên người như vậy, trên sách sử không phải ít, trước kia có, về sau còn có thể càng nhiều.

“Cha đau lòng là, cha cái gì cũng không làm được, hơn tám vạn tướng sĩ hy sinh thân mình vì Đại Phụng, để lại hơn tám vạn hộ vợ góa con côi, một khi trận này định tính là chiến bại, trợ cấp giảm phân nửa...”

Vương Trinh Văn vươn tay phải, nhìn chằm chằm nốt chai thật dày quanh năm cầm bút sinh ra, tâm lực lao lực quá độ:

“Cầm bút mấy chục năm, ngay cả đao cũng không cầm nổi, nhìn hắn mang cơ nghiệp sáu trăm năm của tổ tông hủy hoại chỉ trong chốc lát, lại bất lực. Bình thường vinh quang, trong tay không có binh quyền, toàn bộ quyền lực đều là hoàng đế cho, có thể thu hồi bất cứ lúc nào. Vô dụng nhất là thư sinh, vô dụng nhất là thư sinh mà.

“Cha đọc cả đời sách thánh hiền, cả quyển đều là trung quân trung quân trung quân, cha muốn hỏi Trình á thánh một câu, trung con mẹ nó cái gì quân?”

Hắn đứng bật dậy, một cước mang chậu than đá bay, đốm lửa chợt bắn ra.

“Trung con mẹ nó cái gì quân!”

...

Giờ Mão, trời tờ mờ sáng, Nguyên Cảnh Đế mặc long bào màu vàng tươi, đầu đội vương miện rủ ngọc trai xuống, khí độ sâm nghiêm.

Hắn đứng khoanh tay, nhìn phía tòa Quan Tinh lâu cao ngất trong mây kia.

Sau một lúc, hắn xoay người quay về tẩm cung, lão thái giám đang muốn đi theo vào, bên tai truyền đến thanh âm uy nghiêm mà lại lạnh nhạt của Nguyên Cảnh Đế:

“Không cần đi theo.”

Lão thái giám dừng chân bên ngoài.

Sau khi tiến vào tẩm cung, Nguyên Cảnh Đế đi ở trên sàn trơn bóng, cúi đầu, từng bước một, như là đang đo đạc cái gì.

Sau mười mấy bước, hắn dừng lại, đầu ngón tay Nguyên Cảnh Đế cắt qua cổ tay, máu tươi chảy ra.

Tự chạy trên mặt đất thành một tòa trận văn vặn vẹo, cổ quái.

Sau khi trận pháp hình thành, Nguyên Cảnh Đế từ trong lòng lấy ra một hạt châu trong suốt, to bằng nắm tay, trong hạt châu có một con mắt, con ngươi sâu thẳm, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nguyên Cảnh Đế.

Đây là chí bảo Vu Thần giáo, phong ấn một con mắt của Vu Thần.

Bên trong ẩn chứa một tia lực lượng của Vu Thần.

Nguyên Cảnh đế buông hạt châu, nó không rơi xuống đất, lơ lửng giữa không trung, cũng chiếu ra những luồng năng lượng bán trong suốt.

Những năng lượng này vừa rơi xuống, liền bị trận pháp máu tươi Nguyên Cảnh đế hội tụ thành nhuộm thành đỏ tươi.

Trong mơ hồ, Nguyên Cảnh đế nghe thấy dưới lòng đất truyền đến tiếng rồng gầm khổ sở, trung tâm trận pháp, một luồng ánh sáng màu vàng sáng lên, sau đó, chậm rãi thò ra một viên đầu rồng màu vàng.

Trong hạt châu, con mắt kia chợt sâu thẳm hơn rất nhiều, giống như hóa thành vòng xoáy, sinh ra lực hút cực lớn.

Rồng vàng không ngừng quẫy đầu, dốc sức kháng cự lực hút kia, cũng phát ra từng đợt rồng gầm thê lương, chỉ có người đặc thù mới có thể nghe thấy.

“Khí vận tan rã đến bây giờ, long mạch bất ổn, nhưng còn thiếu chút nữa, phải dao động một chút nữa. Quyết định xong chuyện Ngụy Uyên, liền lập tức chiêu cáo thiên hạ, chiêu cáo kinh thành.

“Kinh thành hơn ba trăm vạn người chửi rủa cùng oán hận, ba trăm vạn người khủng hoảng đối với chiến tranh thất lợi, đủ hạt châu rút ra long mạch chi linh. Ngụy Uyên, định cho ngươi ác thụy gì mới tốt đây?”

Khóe miệng Nguyên Cảnh đế khẽ nhếch lên, xoay phắt người lại, đi về phía bên ngoài tẩm cung.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.