Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Trương Lương Đống nghẹn đỏ tím, cổ hiện ra gân xanh, gầm một tiếng nặng nề:

“Lão tử không phục, Triệu Kim la, không cần cầu hắn, Ngụy Công nếu còn, Viên Hùng hắn dám bước vào nha môn nửa bước? Kim la khác còn, Chu Dương về được? Ta chỉ tiếc nuối ngày đó chưa tùy tùng đầu nhi của ta cùng nhau xuất chinh. Hắn có thể theo Ngụy Công chết trận ở Tĩnh Sơn thành, là chuyện may mắn, vẫn hơn ta, chết ở trong tay người mình.”

Viên Hùng thản nhiên nói: “Chu đại nhân, Đả Canh Nhân là có chức quan trong người, quyền sanh sát trong tay, đều được bệ hạ quyết định.”

Chu Dương gật gật đầu, ‘hắc’ nói: “Rõ.”

Khí cơ hắn túm, mang Trương Lương Đống kéo tới, một quyền đánh lên ngực vị Ngân la này, PHỐC! Quần áo phía sau lưng Trương Lương Đống nhất thời nứt ra.

Mọi người nghe thấy được tiếng xương ngực vỡ vụn.

Trương Lương Đống chậm rãi mềm oặt ra, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.

Tân quan nhận chức ba cây đuốc, cây thứ nhất đốt tới trên người kẻ đáng thương này.

“Keng!”

Tiếng rút đao truyền đến, có Ngân la đã rút đao.

Keng keng keng!

Cấm quân xung quanh ùn ùn rút đao, chuẩn bị trấn áp Đả Canh Nhân bất cứ lúc nào.

Chu Dương nheo mắt, bước lên một bước, lấy thân tứ phẩm võ phu uy hiếp đám Đả Canh Nhân.

“Dừng tay hết!”

Triệu Kim la hét to: “Các ngươi muốn tạo phản sao, không cần cái đầu nữa?”

“Triệu Kim la.”

“Đầu nhi...”

Các Đả Canh Nhân phản ứng rất kịch liệt.

“Ngươi chẳng lẽ còn nhìn không ra sao, hắn là đang thanh tẩy chúng ta, mặc kệ chúng ta có tội hay không, đều không có kết cục tốt.”

“Triệu Kim la, Ngụy Công không còn nữa, trong nha môn chỉ có ngươi có thể làm chủ cho các huynh đệ, ngươi không thể làm chó cho Viên Hùng này.”

“Đầu nhi, ngươi nhẫn tâm nhìn các huynh đệ bị vu hãm sao?”

Ít nhất các ngươi có thể sống... Cái trán Triệu Kim la hiện lên gân xanh, gằn từng chữ: “Mang —— đao —— thu —— lại —— “

Lòng đám Đả Canh Nhân lạnh đi một nửa, có phẫn nộ có không cam có bi thương, vẫn không chịu thu đao.

Viên Hùng thấy thế, cười nói: “Gia quyến các vị đều ở kinh thành nhỉ.”

Giết người tru tâm!

Điều kiện tuyển dụng của Đả Canh Nhân là, tổ tiên ba đời trở lên đều là nhân sĩ kinh thành, gia thế trong sạch.

Vì sao? Chính là phòng bị đám võ phu này lấy sức mạnh vi phạm lệnh cấm.

Ngụy Công chết trận, Kim la còn lại hoặc chết trận, hoặc chưa về, bọn họ dù có ý phản kháng, cũng không có ai chống lưng.

“Nếu Hứa Ninh Yến còn...” Có người thấp giọng lẩm bẩm.

Các Đả Canh Nhân hoảng hốt một phen, không khỏi nhớ tới vị đồng nghiệp vung đao trảm yêu bài, từ nay về sau không làm quan kia.

Đúng vậy, nếu Hứa Ninh Yến còn, lấy ân tình của Ngụy Công đối với hắn, lấy tính cách cương liệt trong mắt không chứa nổi hạt cát của hắn, Chu Dương cùng Viên Hùng còn dám kiêu ngạo như vậy sao?

Đám người Viên Hùng cũng nghe thấy rồi, không đáp lại, cũng không thèm đáp lại.

Vẻ mặt Chu Thành Chú rõ ràng vặn vẹo một phen.

Hứa Thất An, tên đồng la thấp hèn lúc trước là đầu sỏ hủy tiền đồ của hắn.

Hắn hận thấu xương đối với người này, nhưng ngắn ngủn một năm, cảnh còn người mất, đồng la ti tiện kia đã trở thành đại nhân vật hắn không thể với tới.

Cho dù Hứa Thất An đắc tội bệ hạ, vẫn không phải hắn có khả năng can dự, trả thù.

Vì thế, ngọn lửa báo thù này thiêu đốt ở trong lòng, lại tìm không thấy chỗ phát tiết, từng ngày thiêu đốt linh hồn hắn, khiến tâm tính hắn xuất hiện vặn vẹo rất nhỏ.

...

“Lý Ngọc Xuân!”

“Sở Hồng Hà!”

“Mẫn Sơn!”

“Đường Hữu Đức!”

“...”

Từng Ngân la bước ra khỏi hàng, bị giải trừ võ trang, bị cấm quân bẻ quặt hai cánh tay đến sau lưng, trói chặt hai tay. Trong chớp mắt, Ngân la ở đây, hầu như đi một nửa.

Những Ngân la này hoặc mặt không biểu cảm, hoặc cười lạnh, hoặc nhổ nước bọt, nhưng lại không có sợ hãi cùng cầu xin tha thứ.

Trong danh sách không có đồng la, làm tầng dưới chót của Đả Canh Nhân, bình thường mà nói, đồng la là không có tư cách chọn phe.

Đương nhiên, không có nghĩa là Viên Hùng sẽ không xử lý bọn họ.

Vị hữu đô ngự sử hăng hái này cất cao giọng nói: “Nha môn Đả Canh Nhân gặp biến đổi lớn, có nhiều chức vị trống, bản quan ở lúc nguy nan này tiếp nhận nha môn, dưới trướng vừa lúc thiếu người, cần đề bạt nhân sĩ trung lương.

“Trước bình minh ngày mai, trong các ngươi chỉ cần có người viết thư tố cáo đồng nghiệp tham ô nhận hối lộ, bắt chẹt dân chúng, bản quan liền đề bạt hắn.”

Dụng tâm hiểm ác.

Các Đả Canh Nhân ở đây mặt không biểu cảm, không đáp lại.

Viên Hùng lại biết, hạt giống nghi kỵ cùng dã tâm đã gieo xuống ở trong nhóm người này.

Đối với các đồng la này mà nói, tấn thăng là chuyện phi thường khó khăn, đã phải có tu vi tương ứng, cũng phải có đủ công tích. Bởi vậy, có bộ phận đồng la sớm là Luyện Thần cảnh, chậm chạp không được tấn thăng.

Phàm là có dã tâm, có ý chí tiến tới, ai không muốn thăng quan?

Bây giờ nha môn Đả Canh Nhân rung chuyển bất an, đối với một số người có dã tâm, khát vọng tấn thăng mà nói, là một cơ hội tuyệt hảo.

Viên Hùng không nhìn các Đả Canh Nhân uể oải nữa, quay sang nhìn Chu Dương cùng Triệu Kim la, cười nói: “Hai vị Kim la, theo bản quan đi Hạo Khí Lâu xem xét một phen.”

Hắn vô cùng khát vọng tiến vào nơi đó, thay thế vị trí của Ngụy Uyên.

Triệu Kim la gật gật đầu, nhìn lướt qua đám Đả Canh Nhân, nói: “Giải tán hết đi.”

Bên tai Chu Quảng Hiếu truyền đến tiếng Tống Đình Phong nói thầm: “Cúi đầu, mau cúi đầu, rời khỏi nơi này...”

Chu Quảng Hiếu cảm xúc uể oải hơi sửng sốt, theo bản năng nghe theo, theo các đồng nghiệp đi về phía ngoài diễn võ trường.

Đi chưa được mấy bước, hắn liền nghe thấy một thanh âm truyền đến: “Đứng lại!”

Mọi người đều nghỉ chân, vừa kinh hồn táng đảm, vừa nhìn qua.

Lên tiếng quát bảo ngưng lại là Chu Thành Chú, Ngân la lúc trước, Đả Canh Nhân ở đây hầu như đều nhận ra hắn.

Chu Thành Chú không để ý tới người khác, chỉ vào Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, nhếch miệng cười nói: “Hai ngươi đi ra.”

Trong lòng Tống Đình Phong trầm xuống, kiên trì tiến lên, nói: “Chu Ngân la, chúc mừng Chu Ngân la quan phục nguyên chức, Chu Ngân la gọi tiểu nhân có chuyện gì?”

Hắn xưa nay là người khéo léo, nói lời a dua nịnh hót, lông mày cũng không nhíu một lần.

Chu Thành Chú lộ ra một nụ cười tràn ngập ác ý, cao giọng nói:

“Viên công, ta muốn tố cáo, hai người này ăn hối lộ trái pháp luật, ty chức tận mắt nhìn thấy.”

Tống Đình Phong bị dọa sắc mặt trắng nhợt.

Viên Hùng khẽ gật đầu, nói: “Vậy giao cho Chu hiền chất xử lý đi.”

Hắn chưa tạm dừng, cùng hai gã Kim la tiếp tục sóng vai đi vào.

Triệu Kim la nhìn về phía Chu Dương, thiện ý nhắc nhở: “Hai người đó, là tri kỉ bạn tốt của Hứa Thất An.”

Cái này đã là đang cảnh cáo Chu Dương, cũng là đang bảo vệ hai người Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong.

Chu Dương còn chưa nói chuyện, Viên Hùng đã mở miệng, thản nhiên nói: “Ngụy Uyên đã chết, không có chỗ dựa này, ngươi nói Hứa Thất An còn có thể nhảy nhót bao lâu?”

Chu Dương cười cười theo.

Triệu Kim la không nói gì nữa. Sắc mặt Trương Lương Đống nghẹn đỏ tím, cổ hiện ra gân xanh, gầm một tiếng nặng nề:

“Lão tử không phục, Triệu Kim la, không cần cầu hắn, Ngụy Công nếu còn, Viên Hùng hắn dám bước vào nha môn nửa bước? Kim la khác còn, Chu Dương về được? Ta chỉ tiếc nuối ngày đó chưa tùy tùng đầu nhi của ta cùng nhau xuất chinh. Hắn có thể theo Ngụy Công chết trận ở Tĩnh Sơn thành, là chuyện may mắn, vẫn hơn ta, chết ở trong tay người mình.”

Viên Hùng thản nhiên nói: “Chu đại nhân, Đả Canh Nhân là có chức quan trong người, quyền sanh sát trong tay, đều được bệ hạ quyết định.”

Chu Dương gật gật đầu, ‘hắc’ nói: “Rõ.”

Khí cơ hắn túm, mang Trương Lương Đống kéo tới, một quyền đánh lên ngực vị Ngân la này, PHỐC! Quần áo phía sau lưng Trương Lương Đống nhất thời nứt ra.

Mọi người nghe thấy được tiếng xương ngực vỡ vụn.

Trương Lương Đống chậm rãi mềm oặt ra, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.

Tân quan nhận chức ba cây đuốc, cây thứ nhất đốt tới trên người kẻ đáng thương này.

“Keng!”

Tiếng rút đao truyền đến, có Ngân la đã rút đao.

Keng keng keng!

Cấm quân xung quanh ùn ùn rút đao, chuẩn bị trấn áp Đả Canh Nhân bất cứ lúc nào.

Chu Dương nheo mắt, bước lên một bước, lấy thân tứ phẩm võ phu uy hiếp đám Đả Canh Nhân.

“Dừng tay hết!”

Triệu Kim la hét to: “Các ngươi muốn tạo phản sao, không cần cái đầu nữa?”

“Triệu Kim la.”

“Đầu nhi...”

Các Đả Canh Nhân phản ứng rất kịch liệt.

“Ngươi chẳng lẽ còn nhìn không ra sao, hắn là đang thanh tẩy chúng ta, mặc kệ chúng ta có tội hay không, đều không có kết cục tốt.”

“Triệu Kim la, Ngụy Công không còn nữa, trong nha môn chỉ có ngươi có thể làm chủ cho các huynh đệ, ngươi không thể làm chó cho Viên Hùng này.”

“Đầu nhi, ngươi nhẫn tâm nhìn các huynh đệ bị vu hãm sao?”

Ít nhất các ngươi có thể sống... Cái trán Triệu Kim la hiện lên gân xanh, gằn từng chữ: “Mang —— đao —— thu —— lại —— “

Lòng đám Đả Canh Nhân lạnh đi một nửa, có phẫn nộ có không cam có bi thương, vẫn không chịu thu đao.

Viên Hùng thấy thế, cười nói: “Gia quyến các vị đều ở kinh thành nhỉ.”

Giết người tru tâm!

Điều kiện tuyển dụng của Đả Canh Nhân là, tổ tiên ba đời trở lên đều là nhân sĩ kinh thành, gia thế trong sạch.

Vì sao? Chính là phòng bị đám võ phu này lấy sức mạnh vi phạm lệnh cấm.

Ngụy Công chết trận, Kim la còn lại hoặc chết trận, hoặc chưa về, bọn họ dù có ý phản kháng, cũng không có ai chống lưng.

“Nếu Hứa Ninh Yến còn...” Có người thấp giọng lẩm bẩm.

Các Đả Canh Nhân hoảng hốt một phen, không khỏi nhớ tới vị đồng nghiệp vung đao trảm yêu bài, từ nay về sau không làm quan kia.

Đúng vậy, nếu Hứa Ninh Yến còn, lấy ân tình của Ngụy Công đối với hắn, lấy tính cách cương liệt trong mắt không chứa nổi hạt cát của hắn, Chu Dương cùng Viên Hùng còn dám kiêu ngạo như vậy sao?

Đám người Viên Hùng cũng nghe thấy rồi, không đáp lại, cũng không thèm đáp lại.

Vẻ mặt Chu Thành Chú rõ ràng vặn vẹo một phen.

Hứa Thất An, tên đồng la thấp hèn lúc trước là đầu sỏ hủy tiền đồ của hắn.

Hắn hận thấu xương đối với người này, nhưng ngắn ngủn một năm, cảnh còn người mất, đồng la ti tiện kia đã trở thành đại nhân vật hắn không thể với tới.

Cho dù Hứa Thất An đắc tội bệ hạ, vẫn không phải hắn có khả năng can dự, trả thù.

Vì thế, ngọn lửa báo thù này thiêu đốt ở trong lòng, lại tìm không thấy chỗ phát tiết, từng ngày thiêu đốt linh hồn hắn, khiến tâm tính hắn xuất hiện vặn vẹo rất nhỏ.

...

“Lý Ngọc Xuân!”

“Sở Hồng Hà!”

“Mẫn Sơn!”

“Đường Hữu Đức!”

“...”

Từng Ngân la bước ra khỏi hàng, bị giải trừ võ trang, bị cấm quân bẻ quặt hai cánh tay đến sau lưng, trói chặt hai tay. Trong chớp mắt, Ngân la ở đây, hầu như đi một nửa.

Những Ngân la này hoặc mặt không biểu cảm, hoặc cười lạnh, hoặc nhổ nước bọt, nhưng lại không có sợ hãi cùng cầu xin tha thứ.

Trong danh sách không có đồng la, làm tầng dưới chót của Đả Canh Nhân, bình thường mà nói, đồng la là không có tư cách chọn phe.

Đương nhiên, không có nghĩa là Viên Hùng sẽ không xử lý bọn họ.

Vị hữu đô ngự sử hăng hái này cất cao giọng nói: “Nha môn Đả Canh Nhân gặp biến đổi lớn, có nhiều chức vị trống, bản quan ở lúc nguy nan này tiếp nhận nha môn, dưới trướng vừa lúc thiếu người, cần đề bạt nhân sĩ trung lương.

“Trước bình minh ngày mai, trong các ngươi chỉ cần có người viết thư tố cáo đồng nghiệp tham ô nhận hối lộ, bắt chẹt dân chúng, bản quan liền đề bạt hắn.”

Dụng tâm hiểm ác.

Các Đả Canh Nhân ở đây mặt không biểu cảm, không đáp lại.

Viên Hùng lại biết, hạt giống nghi kỵ cùng dã tâm đã gieo xuống ở trong nhóm người này.

Đối với các đồng la này mà nói, tấn thăng là chuyện phi thường khó khăn, đã phải có tu vi tương ứng, cũng phải có đủ công tích. Bởi vậy, có bộ phận đồng la sớm là Luyện Thần cảnh, chậm chạp không được tấn thăng.

Phàm là có dã tâm, có ý chí tiến tới, ai không muốn thăng quan?

Bây giờ nha môn Đả Canh Nhân rung chuyển bất an, đối với một số người có dã tâm, khát vọng tấn thăng mà nói, là một cơ hội tuyệt hảo.

Viên Hùng không nhìn các Đả Canh Nhân uể oải nữa, quay sang nhìn Chu Dương cùng Triệu Kim la, cười nói: “Hai vị Kim la, theo bản quan đi Hạo Khí Lâu xem xét một phen.”

Hắn vô cùng khát vọng tiến vào nơi đó, thay thế vị trí của Ngụy Uyên.

Triệu Kim la gật gật đầu, nhìn lướt qua đám Đả Canh Nhân, nói: “Giải tán hết đi.”

Bên tai Chu Quảng Hiếu truyền đến tiếng Tống Đình Phong nói thầm: “Cúi đầu, mau cúi đầu, rời khỏi nơi này...”

Chu Quảng Hiếu cảm xúc uể oải hơi sửng sốt, theo bản năng nghe theo, theo các đồng nghiệp đi về phía ngoài diễn võ trường.

Đi chưa được mấy bước, hắn liền nghe thấy một thanh âm truyền đến: “Đứng lại!”

Mọi người đều nghỉ chân, vừa kinh hồn táng đảm, vừa nhìn qua.

Lên tiếng quát bảo ngưng lại là Chu Thành Chú, Ngân la lúc trước, Đả Canh Nhân ở đây hầu như đều nhận ra hắn.

Chu Thành Chú không để ý tới người khác, chỉ vào Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, nhếch miệng cười nói: “Hai ngươi đi ra.”

Trong lòng Tống Đình Phong trầm xuống, kiên trì tiến lên, nói: “Chu Ngân la, chúc mừng Chu Ngân la quan phục nguyên chức, Chu Ngân la gọi tiểu nhân có chuyện gì?”

Hắn xưa nay là người khéo léo, nói lời a dua nịnh hót, lông mày cũng không nhíu một lần.

Chu Thành Chú lộ ra một nụ cười tràn ngập ác ý, cao giọng nói:

“Viên công, ta muốn tố cáo, hai người này ăn hối lộ trái pháp luật, ty chức tận mắt nhìn thấy.”

Tống Đình Phong bị dọa sắc mặt trắng nhợt.

Viên Hùng khẽ gật đầu, nói: “Vậy giao cho Chu hiền chất xử lý đi.”

Hắn chưa tạm dừng, cùng hai gã Kim la tiếp tục sóng vai đi vào.

Triệu Kim la nhìn về phía Chu Dương, thiện ý nhắc nhở: “Hai người đó, là tri kỉ bạn tốt của Hứa Thất An.”

Cái này đã là đang cảnh cáo Chu Dương, cũng là đang bảo vệ hai người Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong.

Chu Dương còn chưa nói chuyện, Viên Hùng đã mở miệng, thản nhiên nói: “Ngụy Uyên đã chết, không có chỗ dựa này, ngươi nói Hứa Thất An còn có thể nhảy nhót bao lâu?”

Chu Dương cười cười theo.

Triệu Kim la không nói gì nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.