Chương trước
Chương sau
Đến cổng Chu phủ, tự báo thân phận, Viên Hùng nhìn theo người gác cổng vào phủ..

Chỉ một lát, Chu Dương dáng người khôi ngô, khí tức nội liễm tự mình ra ngoài nghênh đón, trong tiếng cười sang sảng che giấu sự kinh ngạc, nói:

“Viên đô ngự sử quang lâm hàn xá, vinh dự cho kẻ hèn này.”

Viên Hùng cười gật đầu, “Quấy rầy Chu đại nhân rồi.”

Ánh mắt nhìn về phía trong phủ.

Chu Dương liền nói ngay: “Mau mau mời vào.”

Hai người vào phòng tiếp khách, Chu Dương sai hạ nhân bưng lên trà ngon nhất. Chủ khách nhấp một ngụm trà, Viên Hùng hỏi:

“Lệnh lang tình trạng thân thể như thế nào?”

Mở miệng câu đầu tiên, tán gẫu là cái này. Chu Dương lịch duyệt phong phú tựa như đã hiểu cái gì, bất đắc dĩ lắc đầu:

“Khuyển tử ngày đó bị tiểu tử họ Hứa chém trọng thương, bị thương tâm phế, sau khi thương thế khỏi, thì mầm bệnh không dứt, chặt đứt con đường võ đạo rồi.”

Chu Thành Chú lúc ấy mới vào Luyện Khí cảnh, tu vi không tính là cao, nhặt về được một cái mạng đã là vạn hạnh.

Bị thương nặng như vậy, khẳng định là phải có mầm bệnh. Tu vi càng cao, sinh mệnh lực càng mạnh, đổi thành bản thân Chu Dương, chút thương thế đó, không tới ba ngày là khỏi.

“Hắn cũng không kiêu ngạo được bao lâu nữa.”

Viên Hùng hắc một tiếng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Việc Ngụy Uyên chết trận ở tổng đàn Vu Thần giáo, Chu đại nhân nghĩ hẳn nghe nói rồi chứ.”

Trong mắt Chu Dương hiện lên khoái ý cùng thù hận, cười lạnh nói: “Chết hay lắm, cái này gọi là thiên lý tuần hoàn, báo ứng khó chịu.”

Chu Thành Chú là một đứa con trai thiên phú tốt nhất của hắn. Hắn từng trông cậy vào đứa con trai này kế thừa y bát, trở thành Kim la nhiệm kỳ tiếp theo, vì thế dốc sức bồi dưỡng, hai mươi ba tuổi đã là Luyện Khí cảnh, tương lai tiền đồ tràn đầy ánh sáng.

Hủy hết ở trong tay Hứa Thất An.

Chu Dương là Ngụy Uyên một tay đề bạt, từ chiến dịch Sơn Hải quan được Ngụy Uyên thưởng thức, sau đó từng bước một tấn thăng, bước vào tứ phẩm, trở thành Kim la. Ngụy Uyên là ân trọng như núi đối với hắn, nhưng chính bởi như thế, hắn mới càng hận Ngụy Uyên.

Đi theo làm tùy tùng nguyện trung thành nhiều năm như vậy, thế mà lại không bằng một tên đồng la?

Làm nhục gia quyến một phạm quan làm sao vậy, việc nhỏ như hạt vừng, Ngụy Uyên hắn lại thiên vị một người ngoài, uổng cho tình cảm nhiều năm.

Ngày đó nghe nói Ngụy Uyên chết trận ở Tĩnh Sơn thành, Chu Dương ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, cùng con trai Chu Thành Chú say mèm một trận.

“Báo ứng của Ngụy Uyên đến rồi, báo ứng của Đả Canh Nhân cũng sắp đến rồi.”

Viên Hùng cầm nắp chén trà, gạt mép chén, “Chu đại nhân, ngươi cũng nên xoay người rồi.”

Chu Dương nheo mắt, sáng quắc nhìn chằm chằm Viên Hùng: “Viên đô ngự sử đại nhân, lời ấy ý gì?”

Viên Hùng cười tủm tỉm nhìn hắn: “Bệ hạ bảo ta tiếp nhận vị trí Ngụy Uyên, chưởng quản nha môn Đả Canh Nhân, thuận tiện quét sạch sự tham nhũng thối nát bên trong Đả Canh Nhân. Mọi người đều biết, nha môn Đả Canh Nhân là Ngụy Uyên quyết định toàn bộ, hắn nắm chặt ở trong tay hai mươi năm, người ngoài ngay cả con ruồi bọ cũng không đặt vào được.”

Chu Dương chậm rãi gật đầu.

Viên Hùng bất đắc dĩ nói: “Ta tuy muốn quét sạch không khí, nhưng là tướng quân dưới trướng không binh, chuyện gì cũng không làm được. Ta phải giữ một bộ phận, bắt một bộ phận, cái này cần Chu đại nhân hỗ trợ.”

Chu Dương làm bộ khó xử, bất đắc dĩ nói: “Ngụy Uyên cách chức ta, đuổi khỏi nha môn Đả Canh Nhân, nhưng đây là ân oán của ta cùng Ngụy Uyên, không quan hệ với huynh đệ trong nha môn. Viên đại nhân, ngươi thế này sẽ làm ta rất khó xử.”

Vậy ngươi ngày đó bán huynh đệ bán dứt khoát lưu loát như thế? Viên Hùng nhấp một ngụm trà, cười ha ha nói:

“Lần này tìm đến Chu đại nhân, còn có một chuyện, lúc trước cha con hai người các ngươi bị Ngụy Uyên hãm hại, không thể không rời khỏi nha môn Đả Canh Nhân. Hôm nay Ngụy Uyên đã chết, oan nên bình có thể bình, án nên phản, tự nhiên cũng phải phản.

“Bản quan tính xin bệ hạ, giúp ngươi quan phục nguyên chức. Cũng hy vọng Chu đại nhân có thể giúp bản quan quản lý tốt nha môn Đả Canh Nhân.”

Chu Dương rốt cuộc lộ ra nụ cười: “Viên đại nhân muốn giữ người nào, muốn bắt người nào?”

Viên Hùng thản nhiên nói: “Tự nhiên là người tham lam hủ bại thành phong trào. Bản quan tin tưởng, những người đó nghĩ hẳn đều là tâm phúc của Ngụy Uyên.”

Hai người nhìn nhau cười.

...

Nha môn Đả Canh Nhân.

Đồng la tuần phố tốp năm tốp ba, lục tục quay về nha môn.

Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu cũng ở trong đó, bọn họ là bị lại viên của nha môn triệu hồi.

Nguyên nhân tạm thời không biết, lại viên chỉ nói Triệu Kim la triệu tập toàn bộ Đả Canh Nhân bên ngoài về nha môn.

“Triệu Kim la triệu chúng ta trở về làm chi?”

“Có thể là có việc gấp, tất nhiên là việc gấp.”

“Thật sự là thời buổi rối loạn mà.”

Các đồng la thấp giọng nói chuyện, không nói quá nhiều.

Ngụy Uyên chết, đối với Đả Canh Nhân mà nói là một hồi đả kích khó có thể tiếp nhận, giống như trong một đêm mất đi trục xương sống.

Dẫn tới mấy ngày liền, không khí nha môn cực kỳ ngưng trọng.

Nam nhân kia, tuy ngày thường chưa từng rời Hạo Khí Lâu, nhưng chỉ cần hắn còn đó, bầu trời đỉnh đầu Đả Canh Nhân liền không sập xuống được.

Tống Đình Phong hôm nay đã là Luyện Thần cảnh uống ngụm trà, không biết sao nhớ tới thời gian Hứa Ninh Yến còn ở đây.

Khi đó, hắn, Chu Quảng Hiếu còn có Hứa Ninh Yến, ba người ban ngày tuần phố ( đi dạo phố),thừa dịp bữa trưa nghỉ ngơi một canh giờ, vào câu lan nghe khúc, đoạn thời gian đó tuy hầu bao trống trơn, ‘gà’ ủ rũ, nhưng lại là thật sự khoái hoạt.

Dùng lời của Hứa Ninh Yến, trẻ tuổi không phong lưu, đến già sẽ rơi lệ.

Kẻ này rõ ràng là võ phu thô bỉ, lại luôn có thể toát ra vài câu làm người ta không biết là có ý tứ gì, nhưng cảm thấy rất lợi hại.

Lần trước hắn nói “rốt cuộc được* hay không”, Tống Đình Phong đến nay cũng chưa nhấm nuốt thấu triệt, hắn đi câu lan nâng đỡ nữ tử đáng thương gia cảnh bần hàn, liền hỏi các nàng:

(*: ở đây là chữ ‘hành’, mang rất nhiều nghĩa)

“Rốt cuộc được hay không?”

Các cô nương luôn nói: “Được chứ được chứ.”

Mà khi hắn xách quần không cho bạc, các cô nương liền không được nữa.

Hứa Ngân la như thế nào dựa vào năm chữ này chơi miễn phí Phù Hương cô nương hơn nửa năm, ở trong nha môn Đả Canh Nhân, đến nay vẫn là một bí ẩn.

Bây giờ, ngay cả Phù Hương cô nương cũng ốm chết rồi.

Ngắn ngủn một năm, cảnh còn người mất.

Có lẽ Đả Canh Nhân còn chưa quay về toàn bộ, Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu ngồi ở Xuân Phong Đường đã hai khắc đồng hồ.

Tống Đình Phong bây giờ là Luyện Thần cảnh, ở trong nha môn Đả Canh Nhân, có thể xưng là trẻ tuổi tuấn ngạn hiếm có, tuy còn xa mới kinh diễm bằng Hứa Thất An, nhưng lúc Ngụy Uyên còn, nha môn tính bồi dưỡng Tống Đình Phong. Đến cổng Chu phủ, tự báo thân phận, Viên Hùng nhìn theo người gác cổng vào phủ..

Chỉ một lát, Chu Dương dáng người khôi ngô, khí tức nội liễm tự mình ra ngoài nghênh đón, trong tiếng cười sang sảng che giấu sự kinh ngạc, nói:

“Viên đô ngự sử quang lâm hàn xá, vinh dự cho kẻ hèn này.”

Viên Hùng cười gật đầu, “Quấy rầy Chu đại nhân rồi.”

Ánh mắt nhìn về phía trong phủ.

Chu Dương liền nói ngay: “Mau mau mời vào.”

Hai người vào phòng tiếp khách, Chu Dương sai hạ nhân bưng lên trà ngon nhất. Chủ khách nhấp một ngụm trà, Viên Hùng hỏi:

“Lệnh lang tình trạng thân thể như thế nào?”

Mở miệng câu đầu tiên, tán gẫu là cái này. Chu Dương lịch duyệt phong phú tựa như đã hiểu cái gì, bất đắc dĩ lắc đầu:

“Khuyển tử ngày đó bị tiểu tử họ Hứa chém trọng thương, bị thương tâm phế, sau khi thương thế khỏi, thì mầm bệnh không dứt, chặt đứt con đường võ đạo rồi.”

Chu Thành Chú lúc ấy mới vào Luyện Khí cảnh, tu vi không tính là cao, nhặt về được một cái mạng đã là vạn hạnh.

Bị thương nặng như vậy, khẳng định là phải có mầm bệnh. Tu vi càng cao, sinh mệnh lực càng mạnh, đổi thành bản thân Chu Dương, chút thương thế đó, không tới ba ngày là khỏi.

“Hắn cũng không kiêu ngạo được bao lâu nữa.”

Viên Hùng hắc một tiếng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Việc Ngụy Uyên chết trận ở tổng đàn Vu Thần giáo, Chu đại nhân nghĩ hẳn nghe nói rồi chứ.”

Trong mắt Chu Dương hiện lên khoái ý cùng thù hận, cười lạnh nói: “Chết hay lắm, cái này gọi là thiên lý tuần hoàn, báo ứng khó chịu.”

Chu Thành Chú là một đứa con trai thiên phú tốt nhất của hắn. Hắn từng trông cậy vào đứa con trai này kế thừa y bát, trở thành Kim la nhiệm kỳ tiếp theo, vì thế dốc sức bồi dưỡng, hai mươi ba tuổi đã là Luyện Khí cảnh, tương lai tiền đồ tràn đầy ánh sáng.

Hủy hết ở trong tay Hứa Thất An.

Chu Dương là Ngụy Uyên một tay đề bạt, từ chiến dịch Sơn Hải quan được Ngụy Uyên thưởng thức, sau đó từng bước một tấn thăng, bước vào tứ phẩm, trở thành Kim la. Ngụy Uyên là ân trọng như núi đối với hắn, nhưng chính bởi như thế, hắn mới càng hận Ngụy Uyên.

Đi theo làm tùy tùng nguyện trung thành nhiều năm như vậy, thế mà lại không bằng một tên đồng la?

Làm nhục gia quyến một phạm quan làm sao vậy, việc nhỏ như hạt vừng, Ngụy Uyên hắn lại thiên vị một người ngoài, uổng cho tình cảm nhiều năm.

Ngày đó nghe nói Ngụy Uyên chết trận ở Tĩnh Sơn thành, Chu Dương ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, cùng con trai Chu Thành Chú say mèm một trận.

“Báo ứng của Ngụy Uyên đến rồi, báo ứng của Đả Canh Nhân cũng sắp đến rồi.”

Viên Hùng cầm nắp chén trà, gạt mép chén, “Chu đại nhân, ngươi cũng nên xoay người rồi.”

Chu Dương nheo mắt, sáng quắc nhìn chằm chằm Viên Hùng: “Viên đô ngự sử đại nhân, lời ấy ý gì?”

Viên Hùng cười tủm tỉm nhìn hắn: “Bệ hạ bảo ta tiếp nhận vị trí Ngụy Uyên, chưởng quản nha môn Đả Canh Nhân, thuận tiện quét sạch sự tham nhũng thối nát bên trong Đả Canh Nhân. Mọi người đều biết, nha môn Đả Canh Nhân là Ngụy Uyên quyết định toàn bộ, hắn nắm chặt ở trong tay hai mươi năm, người ngoài ngay cả con ruồi bọ cũng không đặt vào được.”

Chu Dương chậm rãi gật đầu.

Viên Hùng bất đắc dĩ nói: “Ta tuy muốn quét sạch không khí, nhưng là tướng quân dưới trướng không binh, chuyện gì cũng không làm được. Ta phải giữ một bộ phận, bắt một bộ phận, cái này cần Chu đại nhân hỗ trợ.”

Chu Dương làm bộ khó xử, bất đắc dĩ nói: “Ngụy Uyên cách chức ta, đuổi khỏi nha môn Đả Canh Nhân, nhưng đây là ân oán của ta cùng Ngụy Uyên, không quan hệ với huynh đệ trong nha môn. Viên đại nhân, ngươi thế này sẽ làm ta rất khó xử.”

Vậy ngươi ngày đó bán huynh đệ bán dứt khoát lưu loát như thế? Viên Hùng nhấp một ngụm trà, cười ha ha nói:

“Lần này tìm đến Chu đại nhân, còn có một chuyện, lúc trước cha con hai người các ngươi bị Ngụy Uyên hãm hại, không thể không rời khỏi nha môn Đả Canh Nhân. Hôm nay Ngụy Uyên đã chết, oan nên bình có thể bình, án nên phản, tự nhiên cũng phải phản.

“Bản quan tính xin bệ hạ, giúp ngươi quan phục nguyên chức. Cũng hy vọng Chu đại nhân có thể giúp bản quan quản lý tốt nha môn Đả Canh Nhân.”

Chu Dương rốt cuộc lộ ra nụ cười: “Viên đại nhân muốn giữ người nào, muốn bắt người nào?”

Viên Hùng thản nhiên nói: “Tự nhiên là người tham lam hủ bại thành phong trào. Bản quan tin tưởng, những người đó nghĩ hẳn đều là tâm phúc của Ngụy Uyên.”

Hai người nhìn nhau cười.

...

Nha môn Đả Canh Nhân.

Đồng la tuần phố tốp năm tốp ba, lục tục quay về nha môn.

Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu cũng ở trong đó, bọn họ là bị lại viên của nha môn triệu hồi.

Nguyên nhân tạm thời không biết, lại viên chỉ nói Triệu Kim la triệu tập toàn bộ Đả Canh Nhân bên ngoài về nha môn.

“Triệu Kim la triệu chúng ta trở về làm chi?”

“Có thể là có việc gấp, tất nhiên là việc gấp.”

“Thật sự là thời buổi rối loạn mà.”

Các đồng la thấp giọng nói chuyện, không nói quá nhiều.

Ngụy Uyên chết, đối với Đả Canh Nhân mà nói là một hồi đả kích khó có thể tiếp nhận, giống như trong một đêm mất đi trục xương sống.

Dẫn tới mấy ngày liền, không khí nha môn cực kỳ ngưng trọng.

Nam nhân kia, tuy ngày thường chưa từng rời Hạo Khí Lâu, nhưng chỉ cần hắn còn đó, bầu trời đỉnh đầu Đả Canh Nhân liền không sập xuống được.

Tống Đình Phong hôm nay đã là Luyện Thần cảnh uống ngụm trà, không biết sao nhớ tới thời gian Hứa Ninh Yến còn ở đây.

Khi đó, hắn, Chu Quảng Hiếu còn có Hứa Ninh Yến, ba người ban ngày tuần phố ( đi dạo phố),thừa dịp bữa trưa nghỉ ngơi một canh giờ, vào câu lan nghe khúc, đoạn thời gian đó tuy hầu bao trống trơn, ‘gà’ ủ rũ, nhưng lại là thật sự khoái hoạt.

Dùng lời của Hứa Ninh Yến, trẻ tuổi không phong lưu, đến già sẽ rơi lệ.

Kẻ này rõ ràng là võ phu thô bỉ, lại luôn có thể toát ra vài câu làm người ta không biết là có ý tứ gì, nhưng cảm thấy rất lợi hại.

Lần trước hắn nói “rốt cuộc được* hay không”, Tống Đình Phong đến nay cũng chưa nhấm nuốt thấu triệt, hắn đi câu lan nâng đỡ nữ tử đáng thương gia cảnh bần hàn, liền hỏi các nàng:

(*: ở đây là chữ ‘hành’, mang rất nhiều nghĩa)

“Rốt cuộc được hay không?”

Các cô nương luôn nói: “Được chứ được chứ.”

Mà khi hắn xách quần không cho bạc, các cô nương liền không được nữa.

Hứa Ngân la như thế nào dựa vào năm chữ này chơi miễn phí Phù Hương cô nương hơn nửa năm, ở trong nha môn Đả Canh Nhân, đến nay vẫn là một bí ẩn.

Bây giờ, ngay cả Phù Hương cô nương cũng ốm chết rồi.

Ngắn ngủn một năm, cảnh còn người mất.

Có lẽ Đả Canh Nhân còn chưa quay về toàn bộ, Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu ngồi ở Xuân Phong Đường đã hai khắc đồng hồ.

Tống Đình Phong bây giờ là Luyện Thần cảnh, ở trong nha môn Đả Canh Nhân, có thể xưng là trẻ tuổi tuấn ngạn hiếm có, tuy còn xa mới kinh diễm bằng Hứa Thất An, nhưng lúc Ngụy Uyên còn, nha môn tính bồi dưỡng Tống Đình Phong.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.