Chương trước
Chương sau
Năm Trinh Đức thứ 30, Trinh Đức đế băng hà, Nguyên Cảnh kế vị, hoàng đế tuyển phi.

Thượng Quan Bùi chờ đợi ngày này rất lâu, lúc đó hắn chỉ là một ngự sử nho nhỏ, khát vọng leo lên trên, Tích Tuyết nhan sắc nghiêng thành là lợi thế quan trọng của hắn, hắn tính mang Tích Tuyết đưa vào cung.

Rơi vào đường cùng, ta cùng nàng ý đồ bỏ trốn, rời khỏi kinh thành, đi một nơi không ai có thể tìm được chúng ta. Ta nguyện ý vứt bỏ tiền đồ, nàng nguyện ý vứt bỏ vinh hoa phú quý.

Nhưng ta lúc ấy chỉ là một thư sinh, trốn đi không bao lâu, đã bị bắt trở về.

Ta vĩnh viễn sẽ không quên ngày đó, Thượng Quan Bùi, người này cha ta từng liều mình cứu, tri kỉ bạn tốt này của cha ta, nam nhân này luôn miệng nói ta là độc đinh của Ngụy gia, hắn bảo người ta mang ta tịnh thân.

Ngươi không phải yêu nó sao, vậy ta để ngươi vĩnh viễn bồi bạn nó, hậu cung hung hiểm, từng bước sát khí, ngươi nếu thật sự yêu nó, thì bảo vệ nó đi... Đây là một câu cuối cùng Thượng Quan Bùi nói với ta.

Vô cùng nhục nhã, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Ta cũng không cam lòng tiếp nhận vận mệnh, rút kinh nghiệm xương máu, bắt đầu khổ học võ đạo, mong chờ có thể làm một nam nhân hoàn chỉnh, mong có thể cường đại đến mức mang nàng rời khỏi hoàng cung.

Năm Nguyên Cảnh thứ 6, chuyện cũ ta với nàng bị người ta nói cho Nguyên Cảnh, nói xấu ta cùng nàng đối thực, Nguyên Cảnh giận dữ, muốn phế hậu giết người. Vừa vặn lúc ấy, phương Bắc Độc Cô tướng quân qua đời, man tộc xâm nhập, biên cảnh phương Bắc đại loạn.

Ta liền lập quân lệnh trạng, không khải hoàn, không về. Đó là bắt đầu cho phát tích của ta...

Từ đó về sau, tu vi ta càng ngày càng cao, Nguyên Cảnh mang nàng nắm chặt chẽ trong lòng bàn tay. Sau khi chiến dịch Sơn Hải quan khải hoàn, ta đã vô địch cả nước, Nguyên Cảnh vụng trộm giấu nàng đi, cũng triệu kiến ta, lấy tính mạng nàng uy hiếp, ép ta tự phế tu vi.

Ta đã đáp ứng. Giám chính mắng ta khốn khổ vì tình, ánh mắt thiển cận, ta cũng không phản bác. Ở thời điểm u ám nhất của đời ta, là nàng chiếu sáng thế giới của ta, nàng chính là ánh sáng của ta.

Trong hai mươi năm sau đó, ta tự tay giết Thượng Quan Bùi, mượn vụ án Phúc phi giết quốc cữu, chặt đứt huyết mạch Thượng Quan gia. Chuyện cũ trước kia, cũng liền xóa bỏ. Theo quyền lực gia tăng, ta dần dần bắt đầu muốn làm chút chuyện cho Đại Phụng, làm chút chuyện cho dân chúng.

Ta lấy thân phận hoạn quan khom mình ở triều đình hai mươi năm, ý đồ cứu lại quốc gia ngày càng xuống dốc này, dần dần không đi gặp nàng... Trượng phu có thể báo đáp quốc gia, là chuyện may mắn.

Nói tới, chung quy là ta có lỗi với nàng.

Ta vốn tưởng cuộc đời này sẽ cô độc, thẳng đến năm kinh sát, ngươi xuất hiện, khiến ta vui sướng, ta chung quy là không cô độc, vui sao chứ.

Tiếc nuối duy nhất là, cuối cùng vẫn chưa thể nghe thấy ngươi hát bài ca đó, bài ca rất thú vị. Nhưng cuộc đời của ta có quá nhiều tiếc nuối, liền không rối rắm những thứ này nữa.

Nguyện, sau Ngụy Uyên, Đại Phụng còn có một Hứa Thất An.

Ngụy Uyên!”

Phù... Giấy viết thư bốc cháy, Hứa Thất An giang hai tay, để cho gió mang nó đi.

Hắn ở đầu tường ngồi im một đêm.

...

Bình minh, tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào trên bình nguyên hoang vắng, chiếu vào đầu tường nhuốm máu.

Thùng thùng thùng...

Tiếng trống nặng nề lại vang dội quanh quẩn, tiếng kèn thê lương thổi lên, bộ tốt hai nước Viêm Khang công thành lần nữa, đông nghìn nghịt tựa như đàn kiến.

Nỗ Nhĩ Hách Gia ngồi ở trên lưng ngựa,

Binh sĩ thủ thành Đại Phụng giật mình tỉnh lại, mang theo vũ khí lên đầu tường.

Binh lính dựa vào tường chắn mái nghỉ ngơi, ngủ còn cầm đao, giờ phút này lần lượt tỉnh lại, trên mặt mang theo mệt mỏi, trong mắt thiêu đốt sát ý.

Trong ủng thành, Trương Khai Thái cầm bội đao, sải bước hùng hồn lao tới.

Trước mặt liền nhìn thấy một bộ áo xanh, đứng ở đầu tường

Giờ khắc này, hắn suýt nữa kinh hô ra tiếng, cho rằng người áo xanh kia trong ấn tượng sống lại.

“Hứa Thất An, ngươi...” Trương Khai Thái vẻ mặt phức tạp.

“Không thể để bọn Nỗ Nhĩ Hách Gia đi lên đầu tường nữa, như vậy chúng ta tổn thất quá lớn, căn bản không thủ được bao lâu.” Hứa Thất An chưa quay đầu.

Đạo lý này Trương Khai Thái đương nhiên biết, nhưng không tuân thủ, chẳng lẽ đến dưới thành tử chiến?

Tận bảy vạn tinh binh, giết cũng giết tới nhũn cả tay, huống chi còn có đám cao thủ Nỗ Nhĩ Hách Gia. Xuống khỏi đầu tường chỉ còn đường chết.

Lúc này, hắn nghe Hứa Thất An nói: “Ta đi, ta đi xung trận, như vậy có thể giảm bớt áp lực cho các tướng sĩ.”

Trương Khai Thái giận dữ: “Ngươi điên rồi?”

Hứa Thất An lắc đầu: “Ta chưa điên, chẳng những có thể giảm bớt áp lực của các tướng sĩ, còn có thể ủng hộ lòng người. Nếu có thể, ta sẽ giết Nỗ Nhĩ Hách Gia.”

Giết Nỗ Nhĩ Hách Gia?

Trương Khai Thái cảm thấy, hắn thật sự điên rồi.

“Phía sau là cố hương của Ngụy Công.”

Hắn sau đó bổ sung một câu, khiến Trương Khai Thái rốt cuộc nói không ra lời.

Lý Diệu Chân đạp phi kiếm lướt lên đầu tường, mặt không biểu cảm, nét mặt tối tăm, nàng trước quan sát quân địch phía dưới hô giết rung trời, xung phong mà đến.

Sau đó, như là cảm ứng được cái gì, nghiêng đầu, nhìn về phía một thân áo xanh đứng ở trên tường chắn mái.

“Diệu Chân, mượn Kim Đan ngươi dùng một chút.”

Hắn ánh mắt trong trẻo, khí chất trầm ngưng, trong ánh mắt luồng khí phách bá đạo kia tái hiện.

Lý Diệu Chân mở to mắt nhìn.

Thân mang tâm pháp Thiên tông, nàng cảm giác được rõ ràng, nam nhân này trong mơ hồ đã lột xác.

Lý Diệu Chân sững sờ nói: “Ngươi...”

Hắn cười rạng rỡ: “Ta vào tứ phẩm rồi.”

Con trai phải đi bao nhiêu đường mới có thể trưởng thành? Có lẽ là cả đời, cũng có thể, là trong một đêm.

Một đêm vào tứ phẩm.

Hứa Thất An tứ phẩm cường đại bao nhiêu? Không có ai biết.

Lý Diệu Chân lập tức tầm mắt có chút mơ hồ: “Tốt!”

Mất đi Kim Đan, đối với tu sĩ đạo môn mà nói, tương đương tạm thời mất đi căn cơ, mất đi tu vi.

Kim Đan nhiều nữa, cũng không bằng hắn nhoẻn miệng cười.

Trên đầu tường bộc phát ra một tiếng rít gào khí phách ngút trời:

“Đại Phụng võ phu Hứa Thất An, đến phá trận!”

Truyền thuyết dân gian Đại Phụng, Ngân la Hứa Thất An, ở Vân Châu một mình cản mấy vạn phản quân, lấy sức một người bình định phản loạn.

Hắn sao có thể để dân chúng thất vọng.

Trong thiên địa, một bộ đồ xanh nuốt vào Kim Đan, tung người nhảy xuống tường thành.

Theo tiếng gầm gừ vang tận mây xanh, binh sĩ thủ thành ở đầu tường đều ngạc nhiên.

Binh lính cùng các dân binh khuân vác khúc cây, nỏ tiễn trên lối đi tường thành bỏ lại việc trong tay, không để ý tất cả lao về phía tường chắn mái.

Hứa Ngân la muốn phá trận?

Hơn bảy vạn quân địch, thế tới rào rạt, giết ba ngày ba đêm cũng giết không hết, tuy các sĩ tốt đối với Hứa Ngân la tôn thờ như thần linh.

Bọn họ khác với dân chúng phố phường, kinh nghiệm sa trường, biết cực hạn của sức người. Phàm nhân sao có khả năng làm được một mình cản hơn bảy vạn người. Năm Trinh Đức thứ 30, Trinh Đức đế băng hà, Nguyên Cảnh kế vị, hoàng đế tuyển phi.

Thượng Quan Bùi chờ đợi ngày này rất lâu, lúc đó hắn chỉ là một ngự sử nho nhỏ, khát vọng leo lên trên, Tích Tuyết nhan sắc nghiêng thành là lợi thế quan trọng của hắn, hắn tính mang Tích Tuyết đưa vào cung.

Rơi vào đường cùng, ta cùng nàng ý đồ bỏ trốn, rời khỏi kinh thành, đi một nơi không ai có thể tìm được chúng ta. Ta nguyện ý vứt bỏ tiền đồ, nàng nguyện ý vứt bỏ vinh hoa phú quý.

Nhưng ta lúc ấy chỉ là một thư sinh, trốn đi không bao lâu, đã bị bắt trở về.

Ta vĩnh viễn sẽ không quên ngày đó, Thượng Quan Bùi, người này cha ta từng liều mình cứu, tri kỉ bạn tốt này của cha ta, nam nhân này luôn miệng nói ta là độc đinh của Ngụy gia, hắn bảo người ta mang ta tịnh thân.

Ngươi không phải yêu nó sao, vậy ta để ngươi vĩnh viễn bồi bạn nó, hậu cung hung hiểm, từng bước sát khí, ngươi nếu thật sự yêu nó, thì bảo vệ nó đi... Đây là một câu cuối cùng Thượng Quan Bùi nói với ta.

Vô cùng nhục nhã, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Ta cũng không cam lòng tiếp nhận vận mệnh, rút kinh nghiệm xương máu, bắt đầu khổ học võ đạo, mong chờ có thể làm một nam nhân hoàn chỉnh, mong có thể cường đại đến mức mang nàng rời khỏi hoàng cung.

Năm Nguyên Cảnh thứ 6, chuyện cũ ta với nàng bị người ta nói cho Nguyên Cảnh, nói xấu ta cùng nàng đối thực, Nguyên Cảnh giận dữ, muốn phế hậu giết người. Vừa vặn lúc ấy, phương Bắc Độc Cô tướng quân qua đời, man tộc xâm nhập, biên cảnh phương Bắc đại loạn.

Ta liền lập quân lệnh trạng, không khải hoàn, không về. Đó là bắt đầu cho phát tích của ta...

Từ đó về sau, tu vi ta càng ngày càng cao, Nguyên Cảnh mang nàng nắm chặt chẽ trong lòng bàn tay. Sau khi chiến dịch Sơn Hải quan khải hoàn, ta đã vô địch cả nước, Nguyên Cảnh vụng trộm giấu nàng đi, cũng triệu kiến ta, lấy tính mạng nàng uy hiếp, ép ta tự phế tu vi.

Ta đã đáp ứng. Giám chính mắng ta khốn khổ vì tình, ánh mắt thiển cận, ta cũng không phản bác. Ở thời điểm u ám nhất của đời ta, là nàng chiếu sáng thế giới của ta, nàng chính là ánh sáng của ta.

Trong hai mươi năm sau đó, ta tự tay giết Thượng Quan Bùi, mượn vụ án Phúc phi giết quốc cữu, chặt đứt huyết mạch Thượng Quan gia. Chuyện cũ trước kia, cũng liền xóa bỏ. Theo quyền lực gia tăng, ta dần dần bắt đầu muốn làm chút chuyện cho Đại Phụng, làm chút chuyện cho dân chúng.

Ta lấy thân phận hoạn quan khom mình ở triều đình hai mươi năm, ý đồ cứu lại quốc gia ngày càng xuống dốc này, dần dần không đi gặp nàng... Trượng phu có thể báo đáp quốc gia, là chuyện may mắn.

Nói tới, chung quy là ta có lỗi với nàng.

Ta vốn tưởng cuộc đời này sẽ cô độc, thẳng đến năm kinh sát, ngươi xuất hiện, khiến ta vui sướng, ta chung quy là không cô độc, vui sao chứ.

Tiếc nuối duy nhất là, cuối cùng vẫn chưa thể nghe thấy ngươi hát bài ca đó, bài ca rất thú vị. Nhưng cuộc đời của ta có quá nhiều tiếc nuối, liền không rối rắm những thứ này nữa.

Nguyện, sau Ngụy Uyên, Đại Phụng còn có một Hứa Thất An.

Ngụy Uyên!”

Phù... Giấy viết thư bốc cháy, Hứa Thất An giang hai tay, để cho gió mang nó đi.

Hắn ở đầu tường ngồi im một đêm.

...

Bình minh, tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào trên bình nguyên hoang vắng, chiếu vào đầu tường nhuốm máu.

Thùng thùng thùng...

Tiếng trống nặng nề lại vang dội quanh quẩn, tiếng kèn thê lương thổi lên, bộ tốt hai nước Viêm Khang công thành lần nữa, đông nghìn nghịt tựa như đàn kiến.

Nỗ Nhĩ Hách Gia ngồi ở trên lưng ngựa,

Binh sĩ thủ thành Đại Phụng giật mình tỉnh lại, mang theo vũ khí lên đầu tường.

Binh lính dựa vào tường chắn mái nghỉ ngơi, ngủ còn cầm đao, giờ phút này lần lượt tỉnh lại, trên mặt mang theo mệt mỏi, trong mắt thiêu đốt sát ý.

Trong ủng thành, Trương Khai Thái cầm bội đao, sải bước hùng hồn lao tới.

Trước mặt liền nhìn thấy một bộ áo xanh, đứng ở đầu tường

Giờ khắc này, hắn suýt nữa kinh hô ra tiếng, cho rằng người áo xanh kia trong ấn tượng sống lại.

“Hứa Thất An, ngươi...” Trương Khai Thái vẻ mặt phức tạp.

“Không thể để bọn Nỗ Nhĩ Hách Gia đi lên đầu tường nữa, như vậy chúng ta tổn thất quá lớn, căn bản không thủ được bao lâu.” Hứa Thất An chưa quay đầu.

Đạo lý này Trương Khai Thái đương nhiên biết, nhưng không tuân thủ, chẳng lẽ đến dưới thành tử chiến?

Tận bảy vạn tinh binh, giết cũng giết tới nhũn cả tay, huống chi còn có đám cao thủ Nỗ Nhĩ Hách Gia. Xuống khỏi đầu tường chỉ còn đường chết.

Lúc này, hắn nghe Hứa Thất An nói: “Ta đi, ta đi xung trận, như vậy có thể giảm bớt áp lực cho các tướng sĩ.”

Trương Khai Thái giận dữ: “Ngươi điên rồi?”

Hứa Thất An lắc đầu: “Ta chưa điên, chẳng những có thể giảm bớt áp lực của các tướng sĩ, còn có thể ủng hộ lòng người. Nếu có thể, ta sẽ giết Nỗ Nhĩ Hách Gia.”

Giết Nỗ Nhĩ Hách Gia?

Trương Khai Thái cảm thấy, hắn thật sự điên rồi.

“Phía sau là cố hương của Ngụy Công.”

Hắn sau đó bổ sung một câu, khiến Trương Khai Thái rốt cuộc nói không ra lời.

Lý Diệu Chân đạp phi kiếm lướt lên đầu tường, mặt không biểu cảm, nét mặt tối tăm, nàng trước quan sát quân địch phía dưới hô giết rung trời, xung phong mà đến.

Sau đó, như là cảm ứng được cái gì, nghiêng đầu, nhìn về phía một thân áo xanh đứng ở trên tường chắn mái.

“Diệu Chân, mượn Kim Đan ngươi dùng một chút.”

Hắn ánh mắt trong trẻo, khí chất trầm ngưng, trong ánh mắt luồng khí phách bá đạo kia tái hiện.

Lý Diệu Chân mở to mắt nhìn.

Thân mang tâm pháp Thiên tông, nàng cảm giác được rõ ràng, nam nhân này trong mơ hồ đã lột xác.

Lý Diệu Chân sững sờ nói: “Ngươi...”

Hắn cười rạng rỡ: “Ta vào tứ phẩm rồi.”

Con trai phải đi bao nhiêu đường mới có thể trưởng thành? Có lẽ là cả đời, cũng có thể, là trong một đêm.

Một đêm vào tứ phẩm.

Hứa Thất An tứ phẩm cường đại bao nhiêu? Không có ai biết.

Lý Diệu Chân lập tức tầm mắt có chút mơ hồ: “Tốt!”

Mất đi Kim Đan, đối với tu sĩ đạo môn mà nói, tương đương tạm thời mất đi căn cơ, mất đi tu vi.

Kim Đan nhiều nữa, cũng không bằng hắn nhoẻn miệng cười.

Trên đầu tường bộc phát ra một tiếng rít gào khí phách ngút trời:

“Đại Phụng võ phu Hứa Thất An, đến phá trận!”

Truyền thuyết dân gian Đại Phụng, Ngân la Hứa Thất An, ở Vân Châu một mình cản mấy vạn phản quân, lấy sức một người bình định phản loạn.

Hắn sao có thể để dân chúng thất vọng.

Trong thiên địa, một bộ đồ xanh nuốt vào Kim Đan, tung người nhảy xuống tường thành.

Theo tiếng gầm gừ vang tận mây xanh, binh sĩ thủ thành ở đầu tường đều ngạc nhiên.

Binh lính cùng các dân binh khuân vác khúc cây, nỏ tiễn trên lối đi tường thành bỏ lại việc trong tay, không để ý tất cả lao về phía tường chắn mái.

Hứa Ngân la muốn phá trận?

Hơn bảy vạn quân địch, thế tới rào rạt, giết ba ngày ba đêm cũng giết không hết, tuy các sĩ tốt đối với Hứa Ngân la tôn thờ như thần linh.

Bọn họ khác với dân chúng phố phường, kinh nghiệm sa trường, biết cực hạn của sức người. Phàm nhân sao có khả năng làm được một mình cản hơn bảy vạn người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.