Chương trước
Chương sau
Tế đàn cao mấy chục trượng, chỉ hơi thấp hơn so với ngọn núi.

Ngụy Uyên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tế đàn cao ngất, bậc đá tầng tầng lớp lớp, tổng cộng chín mươi chín bậc, cuối là vị thần Vu Thần giáo tín ngưỡng, kẻ khai sáng hệ thống vu sư.

Một trong các siêu phẩm số lượng không nhiều sau thời đại thần ma.

Xưng một câu “Như thần như ma”, không quá phận.

Ngụy Uyên thu hồi ánh mắt, nhấc chân, bước lên bậc thang đầu tiên.

Trong nháy mắt, trời phát sát khí, đất phát sát khí, mảnh không gian này đang bài xích hắn, đang nhằm vào hắn, giáng xuống áp lực đáng sợ.

Ngụy Uyên dừng một chút, đi lên bậc thang thứ hai.

Hư ảnh nho thánh đánh xuống thanh quang, triệt tiêu áp lực thiên địa.

Ngụy Uyên ngẩng đầu, hướng hư ảnh nho thánh chắp tay: “Không cần!”

Hắn triệu hồi nho thánh, không phải vì giết địch, là vì phong ấn Vu Thần.

Tát Luân A Cổ giựt giây hắn lấy lực lượng nho thánh phá vách chắn, chính là vì suy yếu lực lượng nho thánh từng tầng một, đợi tới trên tế đàn, nho thánh còn có bao nhiêu sức?

Ngụy Uyên hắn không phải công cụ, không chỉ là công cụ chịu tải anh linh nho thánh.

Trái lại, Ngụy Uyên hắn mới là người kiếp này phong ấn Vu Thần.

Nho thánh, là công cụ của hắn.

Bậc thứ hai, bậc thứ ba, bậc thứ tư...

Sau hai mươi bậc, Ngụy Uyên đi mỗi một bước, thân thể liền xuất hiện một vết nứt, Bất Tử Chi Khu của cao phẩm võ phu chữa trị vết thương đáng sợ, miễn cưỡng duy trì cân bằng.

Sau năm mươi bậc, Ngụy Uyên tựa như người sứ được ghép lại, cả người đã trải rộng khe hở, bao gồm khuôn mặt nho nhã tuấn lãng.

Hắn rốt cuộc ngừng lại, không biết là kiệt sức, hay là bị đè không cách nào tiến lên nữa.

“Không siêu thoát phẩm cấp, chung quy là phàm nhân, lại có gì khác với con kiến đâu?”

Tiếng thở dài mờ mịt truyền đến, giống như đến từ viễn cổ hồng hoang.

Kèm theo thanh âm này, lực lượng khổng lồ không thể ngăn cản mãnh liệt ập đến, thiên địa cùng nhau phát lực, muốn vặn nát Ngụy Uyên.

Bày ở trước mặt Ngụy Uyên là hai con đường, con đường thứ nhất là sử dụng lực lượng nho thánh lên đỉnh, về phần sau khi lên đỉnh, anh linh không dễ tới này còn có dư sức phong ấn Vu Thần hay không, chỉ có trời biết.

Con đường thứ hai là xoay người rời khỏi, mang theo quân đội Đại Phụng rút lui.

...

“Thần linh, thật uy phong...”

Ngụy Uyên lẩm bẩm, một đoạn chuyện cũ phủ đầy bụi đột phá ký ức phong tỏa.

Bốn mươi năm trước, thời điểm Trinh Đức đế còn tại vị, ba châu đông bắc từng xảy ra một hồi chiến sự thảm thiết.

Vu Thần đánh xuống thần dụ, diệt Đại Phụng, đoạt khí vận, lúc ấy ba nước đông bắc triệu tập hai mươi vạn binh lực, công hãm ba châu Tương Kinh Dự, ba ngày tàn sát một lần, người già phụ nữ trẻ em không lưu một ai, từng người dân Đại Phụng bị tàn sát như cỏ rác thấp kém.

Trăm dặm không bóng người, xương khô chôn sơn dã.

So với yêu man càng hung tàn hơn càng thô bạo hơn.

Cho đến ngày nay, chiến dịch đó vẫn như cũ là bóng ma trong lòng lão nhân năm đó từng trải qua loạn binh.

Cũng là một chiến dịch đó, trong mười năm từ đó về sau, triều đình ở ba châu tập trung mười vạn binh lực, dân chúng thà rằng làm lưu dân cũng không dám về cố thổ, là thật bị Vu Thần giáo đánh sợ.

Sau đó triều đình soạn lại hoàng sách*, phát hiện vạn dặm non sông Tương Châu, Kinh Châu, Dự Châu, trống rỗng gần hết, dân chúng chết bởi lần chiến loạn đó, lấy trăm vạn để tính.

(Hệ thống đăng ký hộ khẩu, thuế má bắt đầu từ thời nhà Minh)

Ngụy Uyên, nguyên quán Dự Châu.

Ngụy gia, chỉ một thiếu niên sống sót.

Chuyện cũ trước kia nổi lên trong lòng, mà nay hắn đã không là thiếu niên thanh sam năm đó nữa, Ngụy Uyên cười điên cuồng nói:

“Bốn mươi năm quay đầu, hận nước thù nhà đến nay. Bây giờ, ta muốn biết, thần, có thể vây ta con kiến này hay không.”

Một bộ áo xanh đi lên từng bậc, nhà giam thiên địa như bài trí.

Chín mươi chín bậc, một mạch đăng đỉnh.

Đứng ở trước bức tượng Vu Thần, đã là một hình người tàn phá.

Ngụy Uyên khinh thường cười nhạo nói: “Xem ra, thần cũng chỉ có vậy.”

Bốn ngàn tám trăm năm gần đây, Nhân tộc Trung Nguyên chỉ có hai người từng đi lên tổng đàn Vu Thần giáo.

Nho thánh một ngàn hai trăm năm trước.

Ngụy Uyên một ngàn hai trăm năm sau.

Chỉ hai người này.

...

Đại Vu Sư Tát Luân A Cổ thở dài, “Ngụy Uyên, Vu Thần sống lại, là chiều hướng phát triển. Trung Nguyên hôm nay nhân tài điêu linh, nho gia suy yếu, khó ra trò gì. Khí vận xói mòn, Giám chính không còn ở đỉnh phong nữa. Ngươi cần gì phải châu chấu đá xe?”

Nói xong, đầu ngón tay lão nhẹ nhàng lướt qua cổ tay, tùy ý máu tươi chảy xuôi, tay bắt pháp ấn, tiếng vang như chuông, truyền khắp thiên địa: “Dâng lên tế lễ cho Vu Thần.”

Bên cạnh người, Y Nhĩ Bố cùng Ô Đạt Bảo Tháp sắc mặt nghiêm túc, đều tự cắt cổ tay, nặn thủ quyết tương tự.

Cổ tay ba vị cao phẩm vu sư giàn giụa máu tươi, máu tươi như suối, nhưng chưa nhỏ xuống, mà là hóa thành hào quang màu đỏ, từng tia từng luồng bay về phía tế đàn chỗ xa xôi, bay về phía bức tượng Vu Thần.

Huyết tế đại pháp!

Huyết tế đại pháp của Vu Thần giáo.

Nghe được tiếng Đại Vu Sư, các vu sư thấy một màn như vậy, biết Vu Thần giáo đã ở thời khắc mấu chốt có thể xưng là sinh tử tồn vong.

Mấy trăm vu sư ùn ùn thoát ly chiến trường, không có chút do dự cắt cổ tay mình, tay nặn pháp quyết, hướng Vu Thần hiến tế bản thân.

Nạp Lan Diễn chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể dần dần lạnh lẽo, sinh cơ theo máu tươi cùng nhau trôi đi, hóa thành hào quang đỏ tươi, bay về phía khe núi, hội tụ vào bức tượng được các vu sư quỳ bái ngàn năm.

Tướng sĩ Đại Phụng Trung Nguyên ngươi có thể hung hãn không sợ chết, chẳng lẽ Vu Thần giáo ta lại tham sống sợ chết?

Vu Thần giáo thống trị đông bắc hơn bốn ngàn năm, có bao giờ từng bị người ta đánh chật vật như thế.

Hôm nay cho dù thân tử đạo tiêu, cũng phải khiến Ngụy Uyên ngươi, khiến Đại Phụng sắp thành lại bại.

Lúc hấp hối, Nạp Lan Diễn bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía bộ áo xanh kia, nhớ tới phụ thân ngã xuống trong chiến dịch Sơn Hải quan.

Không ngờ được cha con hai người, thế mà lại chết vào tay cùng người.

Nạp Lan Diễn chậm rãi nhắm mắt, lặng yên mà mất.

Từng vị vu sư ngã xuống, biến thành thây khô tiều tụy, bọn họ chết vô thanh vô tức, nhưng không có câu oán hận, không có tiếc nuối.

Ý chí bọn họ dung nhập bức tượng Vu Thần, đây là phản kháng cuối cùng của Vu Thần giáo, đây là các vu sư, hướng Ngụy Uyên, hướng nho thánh, phát ra nguyền rủa.

...

Rắc...

Trên tế đàn, bức tượng Vu Thần xuất hiện nứt nẻ, bật ra đá nhỏ vụn.

Từng luồng khói đen chui ra khỏi mi tâm bức tượng, che cả bầu trời, ngăn trở mặt trời chói chang, ngăn trở trời xanh, mang ban ngày hóa thành đêm tối.

Chỉ một lát, làn sương mù đen này bao phủ Tĩnh sơn thành phạm vi trăm dặm, quay cuồng không thôi, tựa như sóng gió dưới bão táp.

Thất phu giận dữ máu tươi ba thước, thiên tử giận dữ xác nằm trăm vạn.

Thần linh giận dữ lại như thế nào? Tế đàn cao mấy chục trượng, chỉ hơi thấp hơn so với ngọn núi.

Ngụy Uyên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tế đàn cao ngất, bậc đá tầng tầng lớp lớp, tổng cộng chín mươi chín bậc, cuối là vị thần Vu Thần giáo tín ngưỡng, kẻ khai sáng hệ thống vu sư.

Một trong các siêu phẩm số lượng không nhiều sau thời đại thần ma.

Xưng một câu “Như thần như ma”, không quá phận.

Ngụy Uyên thu hồi ánh mắt, nhấc chân, bước lên bậc thang đầu tiên.

Trong nháy mắt, trời phát sát khí, đất phát sát khí, mảnh không gian này đang bài xích hắn, đang nhằm vào hắn, giáng xuống áp lực đáng sợ.

Ngụy Uyên dừng một chút, đi lên bậc thang thứ hai.

Hư ảnh nho thánh đánh xuống thanh quang, triệt tiêu áp lực thiên địa.

Ngụy Uyên ngẩng đầu, hướng hư ảnh nho thánh chắp tay: “Không cần!”

Hắn triệu hồi nho thánh, không phải vì giết địch, là vì phong ấn Vu Thần.

Tát Luân A Cổ giựt giây hắn lấy lực lượng nho thánh phá vách chắn, chính là vì suy yếu lực lượng nho thánh từng tầng một, đợi tới trên tế đàn, nho thánh còn có bao nhiêu sức?

Ngụy Uyên hắn không phải công cụ, không chỉ là công cụ chịu tải anh linh nho thánh.

Trái lại, Ngụy Uyên hắn mới là người kiếp này phong ấn Vu Thần.

Nho thánh, là công cụ của hắn.

Bậc thứ hai, bậc thứ ba, bậc thứ tư...

Sau hai mươi bậc, Ngụy Uyên đi mỗi một bước, thân thể liền xuất hiện một vết nứt, Bất Tử Chi Khu của cao phẩm võ phu chữa trị vết thương đáng sợ, miễn cưỡng duy trì cân bằng.

Sau năm mươi bậc, Ngụy Uyên tựa như người sứ được ghép lại, cả người đã trải rộng khe hở, bao gồm khuôn mặt nho nhã tuấn lãng.

Hắn rốt cuộc ngừng lại, không biết là kiệt sức, hay là bị đè không cách nào tiến lên nữa.

“Không siêu thoát phẩm cấp, chung quy là phàm nhân, lại có gì khác với con kiến đâu?”

Tiếng thở dài mờ mịt truyền đến, giống như đến từ viễn cổ hồng hoang.

Kèm theo thanh âm này, lực lượng khổng lồ không thể ngăn cản mãnh liệt ập đến, thiên địa cùng nhau phát lực, muốn vặn nát Ngụy Uyên.

Bày ở trước mặt Ngụy Uyên là hai con đường, con đường thứ nhất là sử dụng lực lượng nho thánh lên đỉnh, về phần sau khi lên đỉnh, anh linh không dễ tới này còn có dư sức phong ấn Vu Thần hay không, chỉ có trời biết.

Con đường thứ hai là xoay người rời khỏi, mang theo quân đội Đại Phụng rút lui.

...

“Thần linh, thật uy phong...”

Ngụy Uyên lẩm bẩm, một đoạn chuyện cũ phủ đầy bụi đột phá ký ức phong tỏa.

Bốn mươi năm trước, thời điểm Trinh Đức đế còn tại vị, ba châu đông bắc từng xảy ra một hồi chiến sự thảm thiết.

Vu Thần đánh xuống thần dụ, diệt Đại Phụng, đoạt khí vận, lúc ấy ba nước đông bắc triệu tập hai mươi vạn binh lực, công hãm ba châu Tương Kinh Dự, ba ngày tàn sát một lần, người già phụ nữ trẻ em không lưu một ai, từng người dân Đại Phụng bị tàn sát như cỏ rác thấp kém.

Trăm dặm không bóng người, xương khô chôn sơn dã.

So với yêu man càng hung tàn hơn càng thô bạo hơn.

Cho đến ngày nay, chiến dịch đó vẫn như cũ là bóng ma trong lòng lão nhân năm đó từng trải qua loạn binh.

Cũng là một chiến dịch đó, trong mười năm từ đó về sau, triều đình ở ba châu tập trung mười vạn binh lực, dân chúng thà rằng làm lưu dân cũng không dám về cố thổ, là thật bị Vu Thần giáo đánh sợ.

Sau đó triều đình soạn lại hoàng sách*, phát hiện vạn dặm non sông Tương Châu, Kinh Châu, Dự Châu, trống rỗng gần hết, dân chúng chết bởi lần chiến loạn đó, lấy trăm vạn để tính.

(Hệ thống đăng ký hộ khẩu, thuế má bắt đầu từ thời nhà Minh)

Ngụy Uyên, nguyên quán Dự Châu.

Ngụy gia, chỉ một thiếu niên sống sót.

Chuyện cũ trước kia nổi lên trong lòng, mà nay hắn đã không là thiếu niên thanh sam năm đó nữa, Ngụy Uyên cười điên cuồng nói:

“Bốn mươi năm quay đầu, hận nước thù nhà đến nay. Bây giờ, ta muốn biết, thần, có thể vây ta con kiến này hay không.”

Một bộ áo xanh đi lên từng bậc, nhà giam thiên địa như bài trí.

Chín mươi chín bậc, một mạch đăng đỉnh.

Đứng ở trước bức tượng Vu Thần, đã là một hình người tàn phá.

Ngụy Uyên khinh thường cười nhạo nói: “Xem ra, thần cũng chỉ có vậy.”

Bốn ngàn tám trăm năm gần đây, Nhân tộc Trung Nguyên chỉ có hai người từng đi lên tổng đàn Vu Thần giáo.

Nho thánh một ngàn hai trăm năm trước.

Ngụy Uyên một ngàn hai trăm năm sau.

Chỉ hai người này.

...

Đại Vu Sư Tát Luân A Cổ thở dài, “Ngụy Uyên, Vu Thần sống lại, là chiều hướng phát triển. Trung Nguyên hôm nay nhân tài điêu linh, nho gia suy yếu, khó ra trò gì. Khí vận xói mòn, Giám chính không còn ở đỉnh phong nữa. Ngươi cần gì phải châu chấu đá xe?”

Nói xong, đầu ngón tay lão nhẹ nhàng lướt qua cổ tay, tùy ý máu tươi chảy xuôi, tay bắt pháp ấn, tiếng vang như chuông, truyền khắp thiên địa: “Dâng lên tế lễ cho Vu Thần.”

Bên cạnh người, Y Nhĩ Bố cùng Ô Đạt Bảo Tháp sắc mặt nghiêm túc, đều tự cắt cổ tay, nặn thủ quyết tương tự.

Cổ tay ba vị cao phẩm vu sư giàn giụa máu tươi, máu tươi như suối, nhưng chưa nhỏ xuống, mà là hóa thành hào quang màu đỏ, từng tia từng luồng bay về phía tế đàn chỗ xa xôi, bay về phía bức tượng Vu Thần.

Huyết tế đại pháp!

Huyết tế đại pháp của Vu Thần giáo.

Nghe được tiếng Đại Vu Sư, các vu sư thấy một màn như vậy, biết Vu Thần giáo đã ở thời khắc mấu chốt có thể xưng là sinh tử tồn vong.

Mấy trăm vu sư ùn ùn thoát ly chiến trường, không có chút do dự cắt cổ tay mình, tay nặn pháp quyết, hướng Vu Thần hiến tế bản thân.

Nạp Lan Diễn chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể dần dần lạnh lẽo, sinh cơ theo máu tươi cùng nhau trôi đi, hóa thành hào quang đỏ tươi, bay về phía khe núi, hội tụ vào bức tượng được các vu sư quỳ bái ngàn năm.

Tướng sĩ Đại Phụng Trung Nguyên ngươi có thể hung hãn không sợ chết, chẳng lẽ Vu Thần giáo ta lại tham sống sợ chết?

Vu Thần giáo thống trị đông bắc hơn bốn ngàn năm, có bao giờ từng bị người ta đánh chật vật như thế.

Hôm nay cho dù thân tử đạo tiêu, cũng phải khiến Ngụy Uyên ngươi, khiến Đại Phụng sắp thành lại bại.

Lúc hấp hối, Nạp Lan Diễn bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía bộ áo xanh kia, nhớ tới phụ thân ngã xuống trong chiến dịch Sơn Hải quan.

Không ngờ được cha con hai người, thế mà lại chết vào tay cùng người.

Nạp Lan Diễn chậm rãi nhắm mắt, lặng yên mà mất.

Từng vị vu sư ngã xuống, biến thành thây khô tiều tụy, bọn họ chết vô thanh vô tức, nhưng không có câu oán hận, không có tiếc nuối.

Ý chí bọn họ dung nhập bức tượng Vu Thần, đây là phản kháng cuối cùng của Vu Thần giáo, đây là các vu sư, hướng Ngụy Uyên, hướng nho thánh, phát ra nguyền rủa.

...

Rắc...

Trên tế đàn, bức tượng Vu Thần xuất hiện nứt nẻ, bật ra đá nhỏ vụn.

Từng luồng khói đen chui ra khỏi mi tâm bức tượng, che cả bầu trời, ngăn trở mặt trời chói chang, ngăn trở trời xanh, mang ban ngày hóa thành đêm tối.

Chỉ một lát, làn sương mù đen này bao phủ Tĩnh sơn thành phạm vi trăm dặm, quay cuồng không thôi, tựa như sóng gió dưới bão táp.

Thất phu giận dữ máu tươi ba thước, thiên tử giận dữ xác nằm trăm vạn.

Thần linh giận dữ lại như thế nào?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.