Lý Ngọc Xuân tiến lên đá mấy phát, quát mắng: “Câm miệng, ồn ào nữa, mang cháu nội ngươi bắt đi bán.”
Tựa như chạm đến vảy ngược của bà già, bà ta quả nhiên im lặng, oán độc trừng mắt nhìn Lý Ngọc Xuân cùng Hứa Thất An.
Hứa Thất An mang cửa sân đóng lại, vòng qua mấy đống phân gà, cất bước đến trước mặt bà già, trầm giọng nói: “Hỏi ngươi mấy vấn đề, thành thật trả lời.”
Chờ bà già gật đầu, hắn hỏi: “Lộc gia là nguyên lão của tổ chức buôn người?”
Bà già ánh mắt lóe lên, nói: “Cái gì nguyên lão với không nguyên lão, ta một người đàn bà, ta cái gì cũng không biết.”
“Ồ, cái gì cũng không biết.”
Hứa Thất An giật mình gật đầu, kéo tiểu phụ nhân đi vào trong phòng, cười dữ tợn nói: “Cô bé bề ngoài xinh xắn đấy, lão tử vào nhà sướng một cái đã.”
Xấu hổ là, tiểu phụ nhân đỏ mặt lên, vụng trộm đánh giá Hứa Thất An, thế mà chưa hô.
Hứa Thất An thẹn quá hóa giận nói: “Sau đó bán vào kỹ viện.”
Tiểu phụ nhân lúc này mới hét rầm lên: “Mẹ, mau cứu con...”
“Mang thằng nhóc con kia cũng bán nốt.” Hắn lại bổ sung nói.
Bà già vội vàng ôm lấy cháu nội, lớn tiếng nói: “Đừng, đừng, ta cái gì cũng nói hết, cái gì cũng nói hết.”
Lão phụ nhân nói cho Hứa Thất An, Lộc gia vốn là tên lưu manh chơi bời lêu lổng, cả ngày không có việc gì, rất thích đánh nhau, kết giao một đám lưu manh ngoài phố.
Thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3692601/chuong-978.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.