Chương trước
Chương sau
Lý Ngọc Xuân tiến lên đá mấy phát, quát mắng: “Câm miệng, ồn ào nữa, mang cháu nội ngươi bắt đi bán.”

Tựa như chạm đến vảy ngược của bà già, bà ta quả nhiên im lặng, oán độc trừng mắt nhìn Lý Ngọc Xuân cùng Hứa Thất An.

Hứa Thất An mang cửa sân đóng lại, vòng qua mấy đống phân gà, cất bước đến trước mặt bà già, trầm giọng nói: “Hỏi ngươi mấy vấn đề, thành thật trả lời.”

Chờ bà già gật đầu, hắn hỏi: “Lộc gia là nguyên lão của tổ chức buôn người?”

Bà già ánh mắt lóe lên, nói: “Cái gì nguyên lão với không nguyên lão, ta một người đàn bà, ta cái gì cũng không biết.”

“Ồ, cái gì cũng không biết.”

Hứa Thất An giật mình gật đầu, kéo tiểu phụ nhân đi vào trong phòng, cười dữ tợn nói: “Cô bé bề ngoài xinh xắn đấy, lão tử vào nhà sướng một cái đã.”

Xấu hổ là, tiểu phụ nhân đỏ mặt lên, vụng trộm đánh giá Hứa Thất An, thế mà chưa hô.

Hứa Thất An thẹn quá hóa giận nói: “Sau đó bán vào kỹ viện.”

Tiểu phụ nhân lúc này mới hét rầm lên: “Mẹ, mau cứu con...”

“Mang thằng nhóc con kia cũng bán nốt.” Hắn lại bổ sung nói.

Bà già vội vàng ôm lấy cháu nội, lớn tiếng nói: “Đừng, đừng, ta cái gì cũng nói hết, cái gì cũng nói hết.”

Lão phụ nhân nói cho Hứa Thất An, Lộc gia vốn là tên lưu manh chơi bời lêu lổng, cả ngày không có việc gì, rất thích đánh nhau, kết giao một đám lưu manh ngoài phố.

Thẳng đến có một ngày, có người nhờ hắn “kiếm” vài người, sau đó nữa, từ ủy thác biến thành thu gom, tổ chức buôn người liền sinh ra. Lộc gia mang theo các huynh đệ vào tổ chức đó, từ đây phát tích.

“Những việc này là chuyện khi nào?” Hứa Thất An hỏi.

Lão phụ nhân nhớ lại một phen, cau mày, nói: “Nếu nhớ không lầm, là năm Trinh Đức thứ 26.”

Năm cuộc sống nghèo khổ nghênh đón biến chuyển, đối với bà ta ý nghĩa cực lớn, ấn tượng coi như khắc sâu.

Năm Trinh Đức thứ 26, sao có chút quen tai... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm một lát, thân hình đột nhiên chấn động, biểu cảm nhất thời đọng lại ở trên mặt.

Ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế ghi lại, năm Trinh Đức thứ 26, tiên đế mời đạo thủ Địa tông vào cung luận đạo.

Ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế ghi lại, năm Trinh Đức thứ 26, Hoài Vương cùng Nguyên Cảnh ở sâu trong Nam Uyển săn bắn, gặp gấu nâu tập kích, thị vệ đi theo thương vong gần hết.

Năm Trinh Đức thứ 26, có người nhờ Lộc gia bí mật bắt cóc người, mà những người này, bị bí mật đưa vào hoàng cung. Bởi vậy có thể phỏng đoán, trận pháp thổ độn thuật ở Bình Viễn bá phủ, xây vào năm Trinh Đức thứ 26.

Tất cả đều ở cùng năm.

Qua thật lâu thật lâu, Hứa Thất An như dùng hết khí lực toàn thân, lẩm bẩm: “Đạo thủ Địa tông...”

Tất cả khác thường của Nguyên Cảnh Đế, đều có liên quan với sự kiện nào đó năm Trinh Đức 26, đều có liên quan với đạo thủ Địa tông...

Ta đoán không sai, đạo thủ Địa tông là sợi dây xâu chuỗi toàn bộ manh mối, hắn không thoát được can hệ với chuyện năm đó. Nếu như vậy, một bước tiếp theo đi thăm dò cái gì, đi nơi nào điều tra, đã rất rõ ràng.

Mục tiêu truy tra kế tiếp là khu vực săn bắn của hoàng gia —— Nam Uyển!

Hoài Vương thời thiếu niên cùng Nguyên Cảnh Đế thời thanh niên, ở Nam Uyển gặp mãnh thú tập kích, thị vệ thương vong gần hết, cuối cùng Hoài Vương xé sống gấu nâu, giải quyết nguy cơ.

Một đoạn miêu tả này lỗ hổng quá lớn, thị vệ của hai vị hoàng tử, trong đó khẳng định có cao thủ, hơn nữa số lượng không ít, gấu nâu nào có thể mang đại nội cao thủ giết sạch?

Yêu quái gấu đen sao?

Ta lúc ấy đã cảm thấy không quá hợp lý, chỉ là không có manh mối trước sau đối chiếu, chỉ nhìn một cách đơn thuần đoạn tin tức này, không nói lên được quá nhiều vấn đề.

Dù sao ghi chép sinh hoạt hàng ngày là có thể bị sửa chữa, không bài trừ khởi cư lang hoặc tiên đế đang tạo thế thổi phồng cho Hoài Vương, lịch sử soán vị cưỡng ép nâng lên hình tượng loại chuyện này, hoàng thất làm quá nhiều rồi.

Ý niệm lóe ra trong đầu Hứa Thất An, mặt ngoài lại dần dần thu liễm chấn động, trở nên bình thường. Hắn nhìn về phía Lý Ngọc Xuân: “Đầu nhi, đi thôi, ta đã đạt được muốn đáp án...”

Lý Ngọc Xuân gật đầu.

Bà già thấy hai người bước ra khỏi cửa sân, thấy bóng người biến mất ở cửa, ôm chặt cháu nội, than thở: “Đám chó săn quan phủ này phát hiện lương tâm từ khi nào vậy?”

Bà ta sau đó nhìn về phía con dâu, thấy nàng hãy còn nhìn chằm chằm cửa sân, lửa giận bốc lên đ ỉnh đầu, nổi giận mắng chói tai:

“Con đĩ ranh, nhìn thấy nam nhân tuấn tú, chân cũng không thể khép lại. Lão nương chỉ cần còn sống, ngươi đừng có nghĩ tái giá, đừng nghĩ lén lút với hán tử, sống thủ tiết đến khi ta chết rồi nói.”

...

Sau khi cáo biệt Lý Ngọc Xuân, Hứa Thất An cưỡi lên con ngựa cái nhỏ yêu quý, lao nhanh quay về Hứa phủ.

Hắn chạy về phòng, ở trên giá sách tìm được ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế Nhị lang lưu lại, trang giấy lật “soạt soạt”, dừng ở năm Trinh Đức 26.

Nội dung lối viết thảo hắn xem không hiểu, nhưng ngày hắn vẫn có thể miễn cưỡng đọc hiểu.

“Ta chưa nhớ lầm, quả thật là năm Trinh Đức 26, một năm này, đạo thủ Địa tông vào cung. Một năm này, Bình Viễn bá chính thức hướng hoàng cung vận chuyển người. Một năm này, Hoài Vương cùng Nguyên Cảnh ở Nam Uyển gặp gấu nâu...

“Mặt khác, ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế ngưng ở năm Trinh Đức 30, nói cách khác, bốn năm sau, tiên đế qua đời. Ừm, ta chưa từng xem sách sử, hỏi các học bá một chút.”

Hứa Thất An ở sau bàn sách ngồi xuống, lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, hắn vừa muốn truyền thư, ngón tay chợt dừng lại, sửa vì nói chuyện riêng, tinh thần lực cấu kết mảnh vỡ Địa Thư số 1.

Số 1 không quan tâm hắn, cũng cho hắn “một cái tát”.

Hứa Thất An bám riết không tha khởi xướng nói chuyện riêng, số 1 thấy thế, liền không từ chối nữa, tiếp nhận hắn truyền thư: 【 Chuyện gì. 】

【 3: tiên đế là mất khi nào. 】

【 1: năm Trinh Đức 30, ngươi hỏi cái này làm gì. 】

【 3: đương nhiên là liên quan tra án, ta còn có chút việc muốn hỏi, tình huống cụ thể của Nam Uyển nói cho ta biết, càng kỹ càng tốt. Đặc biệt tình huống năm Trinh Đức 26. Mặt khác, lúc tiên đế còn sống, tình trạng thân thể như thế nào. Có bệnh không tiện nói ra hay không? Vì sao ốm chết? 】

【 1: Nam Uyển là khu vực săn bắn của hoàng gia, ở ngoại ô nam thành, phạm vi hai trăm sáu mươi dặm. Nam Uyển có bốn tòa hành cung, lấy đông tây nam bắc bốn cửa đặt tên, Nam Uyển là vườn cấm, trong vườn gần như không có người ở, không trồng trọt, chỉ có hải hộ phụ trách quản lý. 】

Hải hộ? Hắc, nuôi cá chuyên nghiệp sao, vậy ta Hải Vương này cũng là hải hộ... Hứa Thất An hắc một tiếng, truyền thư nói:

【 3: hải hộ là cái gì? 】

【 1: Người tịnh thân trong cung không chứa. 】

Hứa Thất An kẹp chân lại: “...” Lý Ngọc Xuân tiến lên đá mấy phát, quát mắng: “Câm miệng, ồn ào nữa, mang cháu nội ngươi bắt đi bán.”

Tựa như chạm đến vảy ngược của bà già, bà ta quả nhiên im lặng, oán độc trừng mắt nhìn Lý Ngọc Xuân cùng Hứa Thất An.

Hứa Thất An mang cửa sân đóng lại, vòng qua mấy đống phân gà, cất bước đến trước mặt bà già, trầm giọng nói: “Hỏi ngươi mấy vấn đề, thành thật trả lời.”

Chờ bà già gật đầu, hắn hỏi: “Lộc gia là nguyên lão của tổ chức buôn người?”

Bà già ánh mắt lóe lên, nói: “Cái gì nguyên lão với không nguyên lão, ta một người đàn bà, ta cái gì cũng không biết.”

“Ồ, cái gì cũng không biết.”

Hứa Thất An giật mình gật đầu, kéo tiểu phụ nhân đi vào trong phòng, cười dữ tợn nói: “Cô bé bề ngoài xinh xắn đấy, lão tử vào nhà sướng một cái đã.”

Xấu hổ là, tiểu phụ nhân đỏ mặt lên, vụng trộm đánh giá Hứa Thất An, thế mà chưa hô.

Hứa Thất An thẹn quá hóa giận nói: “Sau đó bán vào kỹ viện.”

Tiểu phụ nhân lúc này mới hét rầm lên: “Mẹ, mau cứu con...”

“Mang thằng nhóc con kia cũng bán nốt.” Hắn lại bổ sung nói.

Bà già vội vàng ôm lấy cháu nội, lớn tiếng nói: “Đừng, đừng, ta cái gì cũng nói hết, cái gì cũng nói hết.”

Lão phụ nhân nói cho Hứa Thất An, Lộc gia vốn là tên lưu manh chơi bời lêu lổng, cả ngày không có việc gì, rất thích đánh nhau, kết giao một đám lưu manh ngoài phố.

Thẳng đến có một ngày, có người nhờ hắn “kiếm” vài người, sau đó nữa, từ ủy thác biến thành thu gom, tổ chức buôn người liền sinh ra. Lộc gia mang theo các huynh đệ vào tổ chức đó, từ đây phát tích.

“Những việc này là chuyện khi nào?” Hứa Thất An hỏi.

Lão phụ nhân nhớ lại một phen, cau mày, nói: “Nếu nhớ không lầm, là năm Trinh Đức thứ 26.”

Năm cuộc sống nghèo khổ nghênh đón biến chuyển, đối với bà ta ý nghĩa cực lớn, ấn tượng coi như khắc sâu.

Năm Trinh Đức thứ 26, sao có chút quen tai... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm một lát, thân hình đột nhiên chấn động, biểu cảm nhất thời đọng lại ở trên mặt.

Ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế ghi lại, năm Trinh Đức thứ 26, tiên đế mời đạo thủ Địa tông vào cung luận đạo.

Ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế ghi lại, năm Trinh Đức thứ 26, Hoài Vương cùng Nguyên Cảnh ở sâu trong Nam Uyển săn bắn, gặp gấu nâu tập kích, thị vệ đi theo thương vong gần hết.

Năm Trinh Đức thứ 26, có người nhờ Lộc gia bí mật bắt cóc người, mà những người này, bị bí mật đưa vào hoàng cung. Bởi vậy có thể phỏng đoán, trận pháp thổ độn thuật ở Bình Viễn bá phủ, xây vào năm Trinh Đức thứ 26.

Tất cả đều ở cùng năm.

Qua thật lâu thật lâu, Hứa Thất An như dùng hết khí lực toàn thân, lẩm bẩm: “Đạo thủ Địa tông...”

Tất cả khác thường của Nguyên Cảnh Đế, đều có liên quan với sự kiện nào đó năm Trinh Đức 26, đều có liên quan với đạo thủ Địa tông...

Ta đoán không sai, đạo thủ Địa tông là sợi dây xâu chuỗi toàn bộ manh mối, hắn không thoát được can hệ với chuyện năm đó. Nếu như vậy, một bước tiếp theo đi thăm dò cái gì, đi nơi nào điều tra, đã rất rõ ràng.

Mục tiêu truy tra kế tiếp là khu vực săn bắn của hoàng gia —— Nam Uyển!

Hoài Vương thời thiếu niên cùng Nguyên Cảnh Đế thời thanh niên, ở Nam Uyển gặp mãnh thú tập kích, thị vệ thương vong gần hết, cuối cùng Hoài Vương xé sống gấu nâu, giải quyết nguy cơ.

Một đoạn miêu tả này lỗ hổng quá lớn, thị vệ của hai vị hoàng tử, trong đó khẳng định có cao thủ, hơn nữa số lượng không ít, gấu nâu nào có thể mang đại nội cao thủ giết sạch?

Yêu quái gấu đen sao?

Ta lúc ấy đã cảm thấy không quá hợp lý, chỉ là không có manh mối trước sau đối chiếu, chỉ nhìn một cách đơn thuần đoạn tin tức này, không nói lên được quá nhiều vấn đề.

Dù sao ghi chép sinh hoạt hàng ngày là có thể bị sửa chữa, không bài trừ khởi cư lang hoặc tiên đế đang tạo thế thổi phồng cho Hoài Vương, lịch sử soán vị cưỡng ép nâng lên hình tượng loại chuyện này, hoàng thất làm quá nhiều rồi.

Ý niệm lóe ra trong đầu Hứa Thất An, mặt ngoài lại dần dần thu liễm chấn động, trở nên bình thường. Hắn nhìn về phía Lý Ngọc Xuân: “Đầu nhi, đi thôi, ta đã đạt được muốn đáp án...”

Lý Ngọc Xuân gật đầu.

Bà già thấy hai người bước ra khỏi cửa sân, thấy bóng người biến mất ở cửa, ôm chặt cháu nội, than thở: “Đám chó săn quan phủ này phát hiện lương tâm từ khi nào vậy?”

Bà ta sau đó nhìn về phía con dâu, thấy nàng hãy còn nhìn chằm chằm cửa sân, lửa giận bốc lên đ ỉnh đầu, nổi giận mắng chói tai:

“Con đĩ ranh, nhìn thấy nam nhân tuấn tú, chân cũng không thể khép lại. Lão nương chỉ cần còn sống, ngươi đừng có nghĩ tái giá, đừng nghĩ lén lút với hán tử, sống thủ tiết đến khi ta chết rồi nói.”

...

Sau khi cáo biệt Lý Ngọc Xuân, Hứa Thất An cưỡi lên con ngựa cái nhỏ yêu quý, lao nhanh quay về Hứa phủ.

Hắn chạy về phòng, ở trên giá sách tìm được ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế Nhị lang lưu lại, trang giấy lật “soạt soạt”, dừng ở năm Trinh Đức 26.

Nội dung lối viết thảo hắn xem không hiểu, nhưng ngày hắn vẫn có thể miễn cưỡng đọc hiểu.

“Ta chưa nhớ lầm, quả thật là năm Trinh Đức 26, một năm này, đạo thủ Địa tông vào cung. Một năm này, Bình Viễn bá chính thức hướng hoàng cung vận chuyển người. Một năm này, Hoài Vương cùng Nguyên Cảnh ở Nam Uyển gặp gấu nâu...

“Mặt khác, ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế ngưng ở năm Trinh Đức 30, nói cách khác, bốn năm sau, tiên đế qua đời. Ừm, ta chưa từng xem sách sử, hỏi các học bá một chút.”

Hứa Thất An ở sau bàn sách ngồi xuống, lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, hắn vừa muốn truyền thư, ngón tay chợt dừng lại, sửa vì nói chuyện riêng, tinh thần lực cấu kết mảnh vỡ Địa Thư số 1.

Số 1 không quan tâm hắn, cũng cho hắn “một cái tát”.

Hứa Thất An bám riết không tha khởi xướng nói chuyện riêng, số 1 thấy thế, liền không từ chối nữa, tiếp nhận hắn truyền thư: 【 Chuyện gì. 】

【 3: tiên đế là mất khi nào. 】

【 1: năm Trinh Đức 30, ngươi hỏi cái này làm gì. 】

【 3: đương nhiên là liên quan tra án, ta còn có chút việc muốn hỏi, tình huống cụ thể của Nam Uyển nói cho ta biết, càng kỹ càng tốt. Đặc biệt tình huống năm Trinh Đức 26. Mặt khác, lúc tiên đế còn sống, tình trạng thân thể như thế nào. Có bệnh không tiện nói ra hay không? Vì sao ốm chết? 】

【 1: Nam Uyển là khu vực săn bắn của hoàng gia, ở ngoại ô nam thành, phạm vi hai trăm sáu mươi dặm. Nam Uyển có bốn tòa hành cung, lấy đông tây nam bắc bốn cửa đặt tên, Nam Uyển là vườn cấm, trong vườn gần như không có người ở, không trồng trọt, chỉ có hải hộ phụ trách quản lý. 】

Hải hộ? Hắc, nuôi cá chuyên nghiệp sao, vậy ta Hải Vương này cũng là hải hộ... Hứa Thất An hắc một tiếng, truyền thư nói:

【 3: hải hộ là cái gì? 】

【 1: Người tịnh thân trong cung không chứa. 】

Hứa Thất An kẹp chân lại: “...”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.