Chương trước
Chương sau
Sau hoàng hôn, Hứa Thất An đúng hẹn tới Thiên Hương cư, Bùi Mãn Tây Lâu dẫn Hoàng Tiên Nhi đứng ở cửa tửu lâu, chờ đợi đã lâu.

Ba người cười nói vào trong, tiến vào phòng, chén chú chén anh.

Hoàng Tiên Nhi cố ý mặc lại trang phục phong cách phương Bắc, lộ ra bắp chân săn chắc, vòng eo nhỏ nhắn lại mạnh mẽ, cùng với bộ ng ực no đủ cao ngất.

Khi nàng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, lưng duỗi thẳng tắp, hai đường cong bên hông như ẩn như hiện, câu dẫn Hứa Thất An.

Hoàng Tiên Nhi cảm thấy, mình tuy xinh đẹp như tiên, nhưng đối mặt là Hứa Ngân la loại nam nhân tốt không dao động vì nữ sắc này, như vậy tiếp tục ngụy trang thành thục nữ Đại Phụng, thì thật sự đừng nghĩ mang Hứa Thất An dẫn dụ lên giường.

Vì thế dứt khoát lưu loát chuyển đổi phong cách, biến trở về diện mạo thật sự, ý đồ dùng phong tình dị vực của mỹ nhân phương Bắc đả động Hứa Thất An.

Chuyện giữa nam nữ mà, không phải ngươi chủ động chính là ta chủ động, Hứa Thất An đã không chủ động, nàng khẳng định không thể giả bộ thục nữ.

Nhưng khiến nàng nhụt chí là, Hứa Thất An này tựa như đối với sắc đẹp có sức miễn dịch siêu mạnh, đổi thành nam nhân khác, đã sớm ngẩng đầu kính lễ dưới mị hoặc của nàng.

Nào ngờ hắn không chút dao động, không có chút dấu hiệu “máu nóng dâng lên”.

Hoàng Tiên Nhi nháy mắt ra dấu cho Bùi Mãn Tây Lâu, Bùi Mãn Tây Lâu liền nói ngay: “Thời gian không còn sớm nữa, mà nay đã là lúc cấm đêm, nghỉ luôn ở tửu lâu đi. Ta đã đặt cho công tử sương phòng tốt nhất.”

Hoàng Tiên Nhi lập tức nói: “Ta dẫn Hứa công tử đi.”

Ba người lập tức rời khỏi phòng bao riêng, Hoàng Tiên Nhi dẫn Hứa Thất An đi hướng phòng khách, đẩy cửa mà vào.

Trong phòng trang hoàng xa hoa, trong sảnh nhỏ, còn có một bàn tiệc rượu.

Xuyên qua sảnh nhỏ, mới là phòng ngủ.

Hoàng Tiên Nhi quay người đóng cửa, cười tủm tỉm nói: “Hứa công tử, mới vừa rồi uống chưa tận hứng, ngươi cùng người ta uống mấy chén nữa được không?”

Nàng vụng trộm đánh giá Hứa Thất An, thấy hắn khẽ nhíu mày, nhưng chưa ngay lập tức phản đối, lập tức trong lòng vui vẻ, không từ chối, nói rõ là có cơ hội.

Chỉ xem mình có thể nắm bắt được hay không.

Vì thế ôm cánh tay hắn tới bên cạnh bàn, tiếp tục uống rượu.

“Hứa công tử, ta đối với ngươi ngưỡng mộ đã lâu, có thể ngồi cùng bàn mà uống với ngươi, là ta tu luyện tám đời có phúc...”

Hoàng Tiên Nhi giơ chén rượu, sóng mắt sau rượu, dập dờn quyến rũ.

Hứa Thất An rụt rè gật đầu, đang muốn bưng lên chén rượu đáp lại, lại thấy bàn tay nhỏ của Hoàng Tiên Nhi run lên, không cẩn thận đánh đổ lên trên bộ ng ực.

Da thịt mỹ nhân nõn nà, rượu chiếu ánh nến, kéo theo da thịt cũng lóe lên lấp lánh.

Mà có rượu thấm vào, hình cầu lập tức nổi bật lên.

Hứa Thất An bất động thanh sắc dời mắt ra, phi lễ chớ nhìn.

Hay cho một chính nhân quân tử... Hoàng Tiên Nhi cắn cắn môi, làm bộ dạng lã chã chực khóc: “Ai da, làm sao bây giờ, quần áo người ta ướt rồi, Hứa công tử, ngươi lau cho người ta một chút.”

“Đừng, đừng như vậy...” Hứa Thất An nhíu mày.

“Ngươi lau cho người ta một chút.” Hoàng Tiên Nhi ngẩng mặt, trong xấu hổ mang theo rụt rè trông lại.

Nàng sau khi uống rượu, hai má mang theo đỏ ửng, màu môi tươi sáng rõ ràng, đôi mắt dụ dỗ kia khiến người ta ngứa ngày trong lòng.

“Được.”

Đột nhiên, Hứa Thất An đổi giọng, hai tay liền xoa nhẹ lên.

Hoàng Tiên Nhi sửng sốt, sắc mặt xuất hiện một chút cứng ngắc, thực sự không dự đoán được thái độ hắn chuyển đổi đột ngột như thế, sững sờ mở miệng: “Hứa công tử?”

“Đừng nói chuyện, mở miệng!”

...

Hôm sau, sáng sớm.

Hoàng Tiên Nhi bọng mắt sưng lên, vịn tường, bước chân có chút tập tễnh rời phòng.

Nàng đi thật cẩn thận, thỉnh thoảng khẽ nhíu mày một chút.

Vừa vặn, bắt gặp Bùi Mãn Tây Lâu từ một đầu khác của hành lang đi ra, Bùi Mãn Tây Lâu đầu đầy tóc bạc, lặp đi lặp lại đánh giá bộ dáng chật vật của nàng, chần chờ nói:

“Không phải nói cầu xin tha thứ gọi cô nãi nãi sao, chỉ thế này?”

Hoàng Tiên Nhi nghiến hàm răng trắng: “Lão nương bị người ta gài bẫy...”

...

Hứa Thất An cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý, ở trong nắng sớm, lọc chọc đi về phía Hứa phủ.

Hắn thoải mái cảm khái từ đáy lòng nói: “Tư vị của yêu nữ thật sự không tệ!”

Trở về Hứa phủ, hắn cả buổi sáng đều đang luyện tập đao ý《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》 hỗn hợp mấy đại tuyệt chiêu.

Sau khi dùng xong bữa trưa, nằm ở trên nóc nhà, phơi nắng, có giấc ngủ không sâu.

Hắn tối hôm qua vì hàng phục yêu nữ, dùng ra “Đại Uy Thiên Long Chú”, mang hồ yêu đó hung hăng trấn ở dưới Như Ý Kim Cô Bổng, trấn áp cả một đêm.

Yêu nữ khóc trời kêu đất, cầu xin tha thứ, cuối cùng là Hứa Ngân la của Đại Phụng thắng.

Nhưng chỉ một trận chiến này, Hứa Ngân la cũng là nguyên khí đại thương, cho nên cần ngủ một lát, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thế gian nữ yêu ngàn ngàn vạn, trừ ma vệ đạo chính là chức trách của nhân sĩ chính nghĩa...

Chung Ly ôm đầu gối, ngồi ở bên cạnh hắn, Chung sư tỷ dáng người mềm mại, mông đ ẫy đà nhiều thịt, nhưng luôn quấn áo bào vải đay mai một thiên phú của nó.

Ngẫu nhiên loại tư thế ngồi làm nổi bật lên dáng người này, mới có thể triển lộ ra sức quyến rũ nữ giới trưởng thành của nàng, tuy chỉ là lướt qua trong nháy mắt.

“ “Ý” của ngươi tựa như lâm vào bình cảnh rồi.” Chung Ly thấp giọng nói.

“Sư tỷ đúng là sư tỷ, tuy mặt ngoài giả dạng làm nhỏ bé đáng thương, lấy cái này để tranh thủ ta đồng tình cùng thương yêu, nhưng thật ra là tiền bối rất đáng tin cậy, mắt sáng như đuốc, gãi đúng chỗ ngứa.”

Hứa Thất An nheo nheo mắt, cảm khái nói.

“Nào có, không phải như ngươi nói.” Chung Ly rầu rĩ nói.

Hứa Thất An cả kinh, xoay người ngồi dậy, ánh mắt sáng quắc ép hỏi: “Nói, nam nhân đầu tiên của ngươi là ai.”

Chung Ly sững sờ nhìn hắn: “A?”

Nàng tủi thân và uất ức giải thích: “Ta không có ý đồ tranh thủ đồng tình cùng... thương yêu của ngươi.”

Hứa Thất An yên tâm, tiếp tục nằm xuống: “Ồ, ngươi nói là cái này à.”

Chỉ cần ngươi vẫn là sư tỷ mắt sáng như đuốc, gãi đúng chỗ ngứa, vậy chúng ta vẫn là bạn tốt.

Chung Ly nghiêng đầu, hoang mang suy nghĩ một lát, vẫn như cũ chưa thể đuổi kịp tư duy của hắn, liền quay về đề tài chính, nói:

“Ta tuy là thuật sĩ, nhưng biết một ít chuyện võ phu, võ phu tu là ý, đây là một quá trình nhận rõ bản tâm của mình. Cũng không phải nói ai quanh năm dùng đao, thì nhất định có thể lĩnh ngộ đao ý, dùng kiếm, thì có thể lĩnh ngộ kiếm ý, không phải là như thế.

“Ngươi muốn lĩnh ngộ ra ý, đầu tiên cần biết mình vì sao dùng đao, ngươi đối với đao có bao nhiêu nhiệt tình yêu thương, ngươi là nguyện ý kiếp này lấy đao làm bạn hay không.”

Hứa Thất An lắc đầu: “Vậy ta không nguyện ý, ta hy vọng kiếp này làm bạn với nữ tử xinh đẹp, nếu có thể, trên số lượng hy vọng đừng nhiều quá.” Sau hoàng hôn, Hứa Thất An đúng hẹn tới Thiên Hương cư, Bùi Mãn Tây Lâu dẫn Hoàng Tiên Nhi đứng ở cửa tửu lâu, chờ đợi đã lâu.

Ba người cười nói vào trong, tiến vào phòng, chén chú chén anh.

Hoàng Tiên Nhi cố ý mặc lại trang phục phong cách phương Bắc, lộ ra bắp chân săn chắc, vòng eo nhỏ nhắn lại mạnh mẽ, cùng với bộ ng ực no đủ cao ngất.

Khi nàng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, lưng duỗi thẳng tắp, hai đường cong bên hông như ẩn như hiện, câu dẫn Hứa Thất An.

Hoàng Tiên Nhi cảm thấy, mình tuy xinh đẹp như tiên, nhưng đối mặt là Hứa Ngân la loại nam nhân tốt không dao động vì nữ sắc này, như vậy tiếp tục ngụy trang thành thục nữ Đại Phụng, thì thật sự đừng nghĩ mang Hứa Thất An dẫn dụ lên giường.

Vì thế dứt khoát lưu loát chuyển đổi phong cách, biến trở về diện mạo thật sự, ý đồ dùng phong tình dị vực của mỹ nhân phương Bắc đả động Hứa Thất An.

Chuyện giữa nam nữ mà, không phải ngươi chủ động chính là ta chủ động, Hứa Thất An đã không chủ động, nàng khẳng định không thể giả bộ thục nữ.

Nhưng khiến nàng nhụt chí là, Hứa Thất An này tựa như đối với sắc đẹp có sức miễn dịch siêu mạnh, đổi thành nam nhân khác, đã sớm ngẩng đầu kính lễ dưới mị hoặc của nàng.

Nào ngờ hắn không chút dao động, không có chút dấu hiệu “máu nóng dâng lên”.

Hoàng Tiên Nhi nháy mắt ra dấu cho Bùi Mãn Tây Lâu, Bùi Mãn Tây Lâu liền nói ngay: “Thời gian không còn sớm nữa, mà nay đã là lúc cấm đêm, nghỉ luôn ở tửu lâu đi. Ta đã đặt cho công tử sương phòng tốt nhất.”

Hoàng Tiên Nhi lập tức nói: “Ta dẫn Hứa công tử đi.”

Ba người lập tức rời khỏi phòng bao riêng, Hoàng Tiên Nhi dẫn Hứa Thất An đi hướng phòng khách, đẩy cửa mà vào.

Trong phòng trang hoàng xa hoa, trong sảnh nhỏ, còn có một bàn tiệc rượu.

Xuyên qua sảnh nhỏ, mới là phòng ngủ.

Hoàng Tiên Nhi quay người đóng cửa, cười tủm tỉm nói: “Hứa công tử, mới vừa rồi uống chưa tận hứng, ngươi cùng người ta uống mấy chén nữa được không?”

Nàng vụng trộm đánh giá Hứa Thất An, thấy hắn khẽ nhíu mày, nhưng chưa ngay lập tức phản đối, lập tức trong lòng vui vẻ, không từ chối, nói rõ là có cơ hội.

Chỉ xem mình có thể nắm bắt được hay không.

Vì thế ôm cánh tay hắn tới bên cạnh bàn, tiếp tục uống rượu.

“Hứa công tử, ta đối với ngươi ngưỡng mộ đã lâu, có thể ngồi cùng bàn mà uống với ngươi, là ta tu luyện tám đời có phúc...”

Hoàng Tiên Nhi giơ chén rượu, sóng mắt sau rượu, dập dờn quyến rũ.

Hứa Thất An rụt rè gật đầu, đang muốn bưng lên chén rượu đáp lại, lại thấy bàn tay nhỏ của Hoàng Tiên Nhi run lên, không cẩn thận đánh đổ lên trên bộ ng ực.

Da thịt mỹ nhân nõn nà, rượu chiếu ánh nến, kéo theo da thịt cũng lóe lên lấp lánh.

Mà có rượu thấm vào, hình cầu lập tức nổi bật lên.

Hứa Thất An bất động thanh sắc dời mắt ra, phi lễ chớ nhìn.

Hay cho một chính nhân quân tử... Hoàng Tiên Nhi cắn cắn môi, làm bộ dạng lã chã chực khóc: “Ai da, làm sao bây giờ, quần áo người ta ướt rồi, Hứa công tử, ngươi lau cho người ta một chút.”

“Đừng, đừng như vậy...” Hứa Thất An nhíu mày.

“Ngươi lau cho người ta một chút.” Hoàng Tiên Nhi ngẩng mặt, trong xấu hổ mang theo rụt rè trông lại.

Nàng sau khi uống rượu, hai má mang theo đỏ ửng, màu môi tươi sáng rõ ràng, đôi mắt dụ dỗ kia khiến người ta ngứa ngày trong lòng.

“Được.”

Đột nhiên, Hứa Thất An đổi giọng, hai tay liền xoa nhẹ lên.

Hoàng Tiên Nhi sửng sốt, sắc mặt xuất hiện một chút cứng ngắc, thực sự không dự đoán được thái độ hắn chuyển đổi đột ngột như thế, sững sờ mở miệng: “Hứa công tử?”

“Đừng nói chuyện, mở miệng!”

...

Hôm sau, sáng sớm.

Hoàng Tiên Nhi bọng mắt sưng lên, vịn tường, bước chân có chút tập tễnh rời phòng.

Nàng đi thật cẩn thận, thỉnh thoảng khẽ nhíu mày một chút.

Vừa vặn, bắt gặp Bùi Mãn Tây Lâu từ một đầu khác của hành lang đi ra, Bùi Mãn Tây Lâu đầu đầy tóc bạc, lặp đi lặp lại đánh giá bộ dáng chật vật của nàng, chần chờ nói:

“Không phải nói cầu xin tha thứ gọi cô nãi nãi sao, chỉ thế này?”

Hoàng Tiên Nhi nghiến hàm răng trắng: “Lão nương bị người ta gài bẫy...”

...

Hứa Thất An cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý, ở trong nắng sớm, lọc chọc đi về phía Hứa phủ.

Hắn thoải mái cảm khái từ đáy lòng nói: “Tư vị của yêu nữ thật sự không tệ!”

Trở về Hứa phủ, hắn cả buổi sáng đều đang luyện tập đao ý《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》 hỗn hợp mấy đại tuyệt chiêu.

Sau khi dùng xong bữa trưa, nằm ở trên nóc nhà, phơi nắng, có giấc ngủ không sâu.

Hắn tối hôm qua vì hàng phục yêu nữ, dùng ra “Đại Uy Thiên Long Chú”, mang hồ yêu đó hung hăng trấn ở dưới Như Ý Kim Cô Bổng, trấn áp cả một đêm.

Yêu nữ khóc trời kêu đất, cầu xin tha thứ, cuối cùng là Hứa Ngân la của Đại Phụng thắng.

Nhưng chỉ một trận chiến này, Hứa Ngân la cũng là nguyên khí đại thương, cho nên cần ngủ một lát, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thế gian nữ yêu ngàn ngàn vạn, trừ ma vệ đạo chính là chức trách của nhân sĩ chính nghĩa...

Chung Ly ôm đầu gối, ngồi ở bên cạnh hắn, Chung sư tỷ dáng người mềm mại, mông đ ẫy đà nhiều thịt, nhưng luôn quấn áo bào vải đay mai một thiên phú của nó.

Ngẫu nhiên loại tư thế ngồi làm nổi bật lên dáng người này, mới có thể triển lộ ra sức quyến rũ nữ giới trưởng thành của nàng, tuy chỉ là lướt qua trong nháy mắt.

“ “Ý” của ngươi tựa như lâm vào bình cảnh rồi.” Chung Ly thấp giọng nói.

“Sư tỷ đúng là sư tỷ, tuy mặt ngoài giả dạng làm nhỏ bé đáng thương, lấy cái này để tranh thủ ta đồng tình cùng thương yêu, nhưng thật ra là tiền bối rất đáng tin cậy, mắt sáng như đuốc, gãi đúng chỗ ngứa.”

Hứa Thất An nheo nheo mắt, cảm khái nói.

“Nào có, không phải như ngươi nói.” Chung Ly rầu rĩ nói.

Hứa Thất An cả kinh, xoay người ngồi dậy, ánh mắt sáng quắc ép hỏi: “Nói, nam nhân đầu tiên của ngươi là ai.”

Chung Ly sững sờ nhìn hắn: “A?”

Nàng tủi thân và uất ức giải thích: “Ta không có ý đồ tranh thủ đồng tình cùng... thương yêu của ngươi.”

Hứa Thất An yên tâm, tiếp tục nằm xuống: “Ồ, ngươi nói là cái này à.”

Chỉ cần ngươi vẫn là sư tỷ mắt sáng như đuốc, gãi đúng chỗ ngứa, vậy chúng ta vẫn là bạn tốt.

Chung Ly nghiêng đầu, hoang mang suy nghĩ một lát, vẫn như cũ chưa thể đuổi kịp tư duy của hắn, liền quay về đề tài chính, nói:

“Ta tuy là thuật sĩ, nhưng biết một ít chuyện võ phu, võ phu tu là ý, đây là một quá trình nhận rõ bản tâm của mình. Cũng không phải nói ai quanh năm dùng đao, thì nhất định có thể lĩnh ngộ đao ý, dùng kiếm, thì có thể lĩnh ngộ kiếm ý, không phải là như thế.

“Ngươi muốn lĩnh ngộ ra ý, đầu tiên cần biết mình vì sao dùng đao, ngươi đối với đao có bao nhiêu nhiệt tình yêu thương, ngươi là nguyện ý kiếp này lấy đao làm bạn hay không.”

Hứa Thất An lắc đầu: “Vậy ta không nguyện ý, ta hy vọng kiếp này làm bạn với nữ tử xinh đẹp, nếu có thể, trên số lượng hy vọng đừng nhiều quá.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.