Chương trước
Chương sau
“Đây là nguyên nhân thiết kỵ Tĩnh Quốc hung ác điên cuồng như thế. Hứa công tử kiến thức rộng rãi, hẳn là biết, chiến trường là sân nhà của vu sư. Tác dụng của một vị tam phẩm vu sư ở trong chiến trường, còn hơn một vị tam phẩm Bất Diệt Chi Thể. Tại hạ cả gan, muốn hỏi một câu, có chiến thuật đánh thẳng chỗ yếu hại, một lần là xong hay không?”

“Bất Diệt Chi Thể” là danh xưng của tam phẩm võ phu.

Quá phận rồi nha, ngươi còn muốn chiến thuật một lần là xong?

Ngươi đây là được voi đòi tiên... Trong lòng Hứa Thất An lải nhải, liếc nhìn Bùi Mãn Tây Lâu cùng Hoàng Tiên Nhi, phát hiện bọn họ sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú, tựa như thật sự cho rằng hắn có thể nói ra chiến thuật lớn gì ghê gớm.

Trong “bản thảo” của Nhị lang cũng không có loại này chiến thuật... Hắn nói thầm trong lòng, nghĩ tùy tiện tán gẫu vài câu, sau đó uyển chuyển thở dài một tiếng, nói mình bất lực.

Lời thoại cũng nghĩ sẵn rồi, cứ nói chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nào có chuyện lý luận suông, là có thể giải quyết được?

“Tĩnh Quốc binh lực như thế nào? Tổng cộng có bao nhiêu kỵ binh, bao nhiêu hỏa pháo, bao nhiêu bộ binh?” Hứa Thất An hỏi.

Bùi Mãn Tây Lâu trầm ngâm một phen, nói:

“Lúc chiến dịch Sơn Hải quan, số lượng Hỏa Giáp quân đạt tới năm vạn, nhưng đều ở trong một trận chiến đó tổn hại gần hết. Hai mươi năm qua nghỉ ngơi lấy lại sức, ta nhắm chừng Hỏa Giáp quân không có khả năng vượt qua năm vạn, bởi vì mặc kệ là tố chất kỵ binh, bồi dưỡng chiến thú, đều là trong cả ngàn mới chọn được một. Rất khó bồi dưỡng.

“Về phần khinh kỵ binh, số lượng ngược lại không nhiều, Tĩnh Quốc vì nuôi Hỏa Giáp quân hao hết tài lực, khó nuôi càng nhiều khinh kỵ binh hơn nữa. Trên thực tế, khinh kỵ binh tồn tại là vì bù lại sở đoản của Hỏa Giáp quân ở trình độ nhất định. Hôm nay tám vạn khinh kỵ binh đều ở phương Bắc tác chiến.”

Toàn bộ tài lực của Tĩnh Quốc đều dùng để nuôi ngựa chiến... Hứa Thất An bưng trà uống một ngụm, nói: “Ta biết rồi.”

Hắn đang muốn nói ra lời thoại chuẩn bị sẵn, đuổi đi man tử này, bỗng nhiên sửng sốt, đối thoại vừa rồi hiện lên như phim đèn chiếu.

Tĩnh Quốc nhiều nhất bốn vạn trọng kỵ binh, khinh kỵ binh dốc toàn bộ lực lượng, ở phương Bắc tác chiến với yêu man...

Trong ba mươi sáu kế, một kế sách đột nhiên nhảy lên trong lòng.

Hắn buông chén trà xuống, mỉm cười trầm ổn nhìn quét qua hai người: “Vì sao không thử đánh lén quốc đô Tĩnh Quốc.”

Choang!

Chén trà trong tay không cẩn thận đánh rơi xuống đất, Bùi Mãn Tây Lâu hít thở chợt dồn dập hẳn lên, dẫn tới lồ ng ngực kịch liệt phập phồng.

Buổi nói chuyện của Hứa Thất An tựa như thể hồ quán đỉnh, mở ra lối suy nghĩ của Bùi Mãn Tây Lâu.

Ba quốc gia đông bắc, trong đó quốc đô Tĩnh Quốc ở tận cùng phương Bắc, giáp giới lãnh địa Yêu tộc phương Bắc ban đầu. Hôm nay thiết kỵ Tĩnh Quốc hầu như dốc toàn bộ lực lượng, phòng thủ bên trong nhất định suy yếu.

Cái này quả thật đã cung cấp điều kiện đánh lén, nhưng nếu muốn đi đường vòng tập kích quốc đô Tĩnh Quốc, còn phải thỏa mãn một điều kiện, đó là có được vũ khí công thành sắc bén.

Bùi Mãn Tây Lâu lúc trước chưa nghĩ tới chiến thuật này, là vì hai tộc yêu man không giỏi công thành chiến. Nhưng bây giờ đã khác, có quân đội Đại Phụng gia nhập, có hỏa pháo, xe nỏ, cùng với xe công thành.

Muốn công phá một quốc đô Tĩnh Quốc quân đội phòng thủ suy yếu, cũng không khó khăn.

Bùi Mãn Tây Lâu nhìn Hứa Thất An, rất hưng phấn nói:

“Kế này khả thi, nhưng phải bắt lấy thời cơ. Tĩnh Quốc cũng biết quốc đô mình phòng thủ trống rỗng, vậy bọn họ tất nhiên sẽ có phòng bị, quân đội Khang Quốc cùng Viêm Quốc còn chưa xuất động, nếu ta đoán không sai, bọn họ chính là ô dù bảo vệ cho Tĩnh Quốc dám dốc toàn bộ lực lượng.”

A? Kế hoạch này không được sao... Hứa Thất An sửng sốt, tiếp theo, liền nghe Bùi Mãn Tây Lâu tiếp tục nói:

“Nhưng nếu quân đội Đại Phụng chia binh hai đường, một đường hội quân với Thần tộc ta, một đường từ đông bắc Đại Phụng đột tiến, giao chiến với quân đội Khang Quốc, Viêm Quốc. Nếu như vậy, hai nước ốc còn không mang nổi mình ốc, nhất định giảm bớt binh lực an bài ở Tĩnh Quốc.

“Đạo lý tương tự, Tĩnh Sơn thành tổng bộ Vu Thần giáo, các cao phẩm vu sư kia bên trong, là đối phó quân đội Đại Phụng dám quấy nhiễu quốc thổ, hay là mắt đăm đăm thủ quốc đô Tĩnh Quốc? Đáp án không cần nói cũng biết.

“Quân đội hai nước Viêm Khang không rảnh chiếu cố chỗ khác, cao phẩm vu sư tham dự trong đó, nhất định phải là dưới bối cảnh như vậy, chúng ta mới có thể tập kích quốc đô Tĩnh Quốc. Bởi vì mặc kệ là hai nước Khang, Viêm, hay là cao phẩm vu sư của Vu Thần giáo, đều khó ở trong khoảng thời gian ngắn bôn ba mấy ngàn dặm, chạy đi giải cứu Tĩnh Quốc.

“Như vậy, quốc đô sắp luân hãm, kỵ binh Tĩnh Quốc là tiếp tục ở lãnh thổ phía Bắc càn quét, hay là chạy về cứu viện?”

Bùi Mãn Tây Lâu càng nói càng hưng phấn, trong đầu thậm chí chế định một loạt chiến lược cho sau đó kỵ binh Tĩnh Quốc về cứu viện.

Bùi Mãn Tây Lâu trịnh trọng đứng dậy, chắp tay nói: “Hứa công tử, ngươi là đại gia binh pháp chân chính, mắt sáng như đuốc, nhận dạy bảo rồi.”

Thì ra ý tưởng kỳ lạ đột phát của ta thế mà lại lợi hại như thế, chẳng lẽ ta thật là kỳ tài binh pháp? Hứa Thất An nghe mà sửng sốt.

Bùi Mãn Tây Lâu lại nói: “Sau hoàng hôn, ta sẽ ở Thiên Hương cư trong thành bày tiệc, khoản đãi một mình Hứa công tử, hy vọng Hứa công tử quang lâm.”

Hứa Thất An gật đầu: “Được.”

Hắn đứng lên theo, tiễn hai vị yêu man rời khỏi. Hoàng Tiên Nhi không biết cố ý hay vô tình, vòng eo lắc đặc biệt phong tình vạn chủng, mông lắc ra độ cong rung động lòng người.

Là đại mỹ nhân dung mạo, dáng người thuộc hạng nhất... Câu lan chi chủ Hứa Thất An yên lặng đánh giá.

...

Trong ngự thư phòng, Nguyên Cảnh Đế ngồi ở sau bàn lớn trải lụa vàng, trong tay bày một xấp tấu chương thật dày.

Hắn chỉ mở ra một phần trong đó, đến từ Ngụy Uyên.

Ngụy Uyên là chủ soái lần xuất chinh này, đây là chuyện đã sớm định sẵn.

Cũng không phải nói Đại Phụng không có ai sở trường lãnh binh đánh trận, mà là đã có một vị thần quân sự, cần gì còn phải phiền toái nữa?

Ngụy Uyên ở trong tấu sớ đưa ra suy nghĩ của mình, hắn muốn triệu tập mười hai vạn quân, trong đó hai vạn quân Bắc thượng, hội hợp cùng ngũ binh lực của các vệ sở lớn thuộc Sở Châu.

Bảy vạn nhân mã này phụ trách viện trợ yêu man phương Bắc, đối phó thiết kỵ vô song của Tĩnh Quốc.

Mười vạn binh mã khác thì do hắn tự mình dẫn dắt, từ ba châu đông bắc xuất phát, đột nhập nội địa Khang Quốc cùng Viêm Quốc, đánh thẳng trái tim Tĩnh Sơn thành.

Đương nhiên, mười vạn binh mã khẳng định cần từ các châu điều phối, trong ba đại doanh của kinh thành, nhiều nhất điều ra một vạn tinh nhuệ, nhiều hơn nữa là không có khả năng.

Bởi vì phải thủ hộ kinh thành. “Đây là nguyên nhân thiết kỵ Tĩnh Quốc hung ác điên cuồng như thế. Hứa công tử kiến thức rộng rãi, hẳn là biết, chiến trường là sân nhà của vu sư. Tác dụng của một vị tam phẩm vu sư ở trong chiến trường, còn hơn một vị tam phẩm Bất Diệt Chi Thể. Tại hạ cả gan, muốn hỏi một câu, có chiến thuật đánh thẳng chỗ yếu hại, một lần là xong hay không?”

“Bất Diệt Chi Thể” là danh xưng của tam phẩm võ phu.

Quá phận rồi nha, ngươi còn muốn chiến thuật một lần là xong?

Ngươi đây là được voi đòi tiên... Trong lòng Hứa Thất An lải nhải, liếc nhìn Bùi Mãn Tây Lâu cùng Hoàng Tiên Nhi, phát hiện bọn họ sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú, tựa như thật sự cho rằng hắn có thể nói ra chiến thuật lớn gì ghê gớm.

Trong “bản thảo” của Nhị lang cũng không có loại này chiến thuật... Hắn nói thầm trong lòng, nghĩ tùy tiện tán gẫu vài câu, sau đó uyển chuyển thở dài một tiếng, nói mình bất lực.

Lời thoại cũng nghĩ sẵn rồi, cứ nói chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nào có chuyện lý luận suông, là có thể giải quyết được?

“Tĩnh Quốc binh lực như thế nào? Tổng cộng có bao nhiêu kỵ binh, bao nhiêu hỏa pháo, bao nhiêu bộ binh?” Hứa Thất An hỏi.

Bùi Mãn Tây Lâu trầm ngâm một phen, nói:

“Lúc chiến dịch Sơn Hải quan, số lượng Hỏa Giáp quân đạt tới năm vạn, nhưng đều ở trong một trận chiến đó tổn hại gần hết. Hai mươi năm qua nghỉ ngơi lấy lại sức, ta nhắm chừng Hỏa Giáp quân không có khả năng vượt qua năm vạn, bởi vì mặc kệ là tố chất kỵ binh, bồi dưỡng chiến thú, đều là trong cả ngàn mới chọn được một. Rất khó bồi dưỡng.

“Về phần khinh kỵ binh, số lượng ngược lại không nhiều, Tĩnh Quốc vì nuôi Hỏa Giáp quân hao hết tài lực, khó nuôi càng nhiều khinh kỵ binh hơn nữa. Trên thực tế, khinh kỵ binh tồn tại là vì bù lại sở đoản của Hỏa Giáp quân ở trình độ nhất định. Hôm nay tám vạn khinh kỵ binh đều ở phương Bắc tác chiến.”

Toàn bộ tài lực của Tĩnh Quốc đều dùng để nuôi ngựa chiến... Hứa Thất An bưng trà uống một ngụm, nói: “Ta biết rồi.”

Hắn đang muốn nói ra lời thoại chuẩn bị sẵn, đuổi đi man tử này, bỗng nhiên sửng sốt, đối thoại vừa rồi hiện lên như phim đèn chiếu.

Tĩnh Quốc nhiều nhất bốn vạn trọng kỵ binh, khinh kỵ binh dốc toàn bộ lực lượng, ở phương Bắc tác chiến với yêu man...

Trong ba mươi sáu kế, một kế sách đột nhiên nhảy lên trong lòng.

Hắn buông chén trà xuống, mỉm cười trầm ổn nhìn quét qua hai người: “Vì sao không thử đánh lén quốc đô Tĩnh Quốc.”

Choang!

Chén trà trong tay không cẩn thận đánh rơi xuống đất, Bùi Mãn Tây Lâu hít thở chợt dồn dập hẳn lên, dẫn tới lồ ng ngực kịch liệt phập phồng.

Buổi nói chuyện của Hứa Thất An tựa như thể hồ quán đỉnh, mở ra lối suy nghĩ của Bùi Mãn Tây Lâu.

Ba quốc gia đông bắc, trong đó quốc đô Tĩnh Quốc ở tận cùng phương Bắc, giáp giới lãnh địa Yêu tộc phương Bắc ban đầu. Hôm nay thiết kỵ Tĩnh Quốc hầu như dốc toàn bộ lực lượng, phòng thủ bên trong nhất định suy yếu.

Cái này quả thật đã cung cấp điều kiện đánh lén, nhưng nếu muốn đi đường vòng tập kích quốc đô Tĩnh Quốc, còn phải thỏa mãn một điều kiện, đó là có được vũ khí công thành sắc bén.

Bùi Mãn Tây Lâu lúc trước chưa nghĩ tới chiến thuật này, là vì hai tộc yêu man không giỏi công thành chiến. Nhưng bây giờ đã khác, có quân đội Đại Phụng gia nhập, có hỏa pháo, xe nỏ, cùng với xe công thành.

Muốn công phá một quốc đô Tĩnh Quốc quân đội phòng thủ suy yếu, cũng không khó khăn.

Bùi Mãn Tây Lâu nhìn Hứa Thất An, rất hưng phấn nói:

“Kế này khả thi, nhưng phải bắt lấy thời cơ. Tĩnh Quốc cũng biết quốc đô mình phòng thủ trống rỗng, vậy bọn họ tất nhiên sẽ có phòng bị, quân đội Khang Quốc cùng Viêm Quốc còn chưa xuất động, nếu ta đoán không sai, bọn họ chính là ô dù bảo vệ cho Tĩnh Quốc dám dốc toàn bộ lực lượng.”

A? Kế hoạch này không được sao... Hứa Thất An sửng sốt, tiếp theo, liền nghe Bùi Mãn Tây Lâu tiếp tục nói:

“Nhưng nếu quân đội Đại Phụng chia binh hai đường, một đường hội quân với Thần tộc ta, một đường từ đông bắc Đại Phụng đột tiến, giao chiến với quân đội Khang Quốc, Viêm Quốc. Nếu như vậy, hai nước ốc còn không mang nổi mình ốc, nhất định giảm bớt binh lực an bài ở Tĩnh Quốc.

“Đạo lý tương tự, Tĩnh Sơn thành tổng bộ Vu Thần giáo, các cao phẩm vu sư kia bên trong, là đối phó quân đội Đại Phụng dám quấy nhiễu quốc thổ, hay là mắt đăm đăm thủ quốc đô Tĩnh Quốc? Đáp án không cần nói cũng biết.

“Quân đội hai nước Viêm Khang không rảnh chiếu cố chỗ khác, cao phẩm vu sư tham dự trong đó, nhất định phải là dưới bối cảnh như vậy, chúng ta mới có thể tập kích quốc đô Tĩnh Quốc. Bởi vì mặc kệ là hai nước Khang, Viêm, hay là cao phẩm vu sư của Vu Thần giáo, đều khó ở trong khoảng thời gian ngắn bôn ba mấy ngàn dặm, chạy đi giải cứu Tĩnh Quốc.

“Như vậy, quốc đô sắp luân hãm, kỵ binh Tĩnh Quốc là tiếp tục ở lãnh thổ phía Bắc càn quét, hay là chạy về cứu viện?”

Bùi Mãn Tây Lâu càng nói càng hưng phấn, trong đầu thậm chí chế định một loạt chiến lược cho sau đó kỵ binh Tĩnh Quốc về cứu viện.

Bùi Mãn Tây Lâu trịnh trọng đứng dậy, chắp tay nói: “Hứa công tử, ngươi là đại gia binh pháp chân chính, mắt sáng như đuốc, nhận dạy bảo rồi.”

Thì ra ý tưởng kỳ lạ đột phát của ta thế mà lại lợi hại như thế, chẳng lẽ ta thật là kỳ tài binh pháp? Hứa Thất An nghe mà sửng sốt.

Bùi Mãn Tây Lâu lại nói: “Sau hoàng hôn, ta sẽ ở Thiên Hương cư trong thành bày tiệc, khoản đãi một mình Hứa công tử, hy vọng Hứa công tử quang lâm.”

Hứa Thất An gật đầu: “Được.”

Hắn đứng lên theo, tiễn hai vị yêu man rời khỏi. Hoàng Tiên Nhi không biết cố ý hay vô tình, vòng eo lắc đặc biệt phong tình vạn chủng, mông lắc ra độ cong rung động lòng người.

Là đại mỹ nhân dung mạo, dáng người thuộc hạng nhất... Câu lan chi chủ Hứa Thất An yên lặng đánh giá.

...

Trong ngự thư phòng, Nguyên Cảnh Đế ngồi ở sau bàn lớn trải lụa vàng, trong tay bày một xấp tấu chương thật dày.

Hắn chỉ mở ra một phần trong đó, đến từ Ngụy Uyên.

Ngụy Uyên là chủ soái lần xuất chinh này, đây là chuyện đã sớm định sẵn.

Cũng không phải nói Đại Phụng không có ai sở trường lãnh binh đánh trận, mà là đã có một vị thần quân sự, cần gì còn phải phiền toái nữa?

Ngụy Uyên ở trong tấu sớ đưa ra suy nghĩ của mình, hắn muốn triệu tập mười hai vạn quân, trong đó hai vạn quân Bắc thượng, hội hợp cùng ngũ binh lực của các vệ sở lớn thuộc Sở Châu.

Bảy vạn nhân mã này phụ trách viện trợ yêu man phương Bắc, đối phó thiết kỵ vô song của Tĩnh Quốc.

Mười vạn binh mã khác thì do hắn tự mình dẫn dắt, từ ba châu đông bắc xuất phát, đột nhập nội địa Khang Quốc cùng Viêm Quốc, đánh thẳng trái tim Tĩnh Sơn thành.

Đương nhiên, mười vạn binh mã khẳng định cần từ các châu điều phối, trong ba đại doanh của kinh thành, nhiều nhất điều ra một vạn tinh nhuệ, nhiều hơn nữa là không có khả năng.

Bởi vì phải thủ hộ kinh thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.