Chương trước
Chương sau
Hứa Linh Nguyệt lại nói: “Trong nhà này, mẹ đau đầu nhất chính là Linh Âm, bất đắc dĩ đối với nó.”

Hứa Linh m là điểm yếu của chủ mẫu Hứa gia... Vương Tư Mộ nhanh chóng lấy ra yếu tố trung tâm.

Chủ mẫu Hứa gia đã sâu không lường được, ta liền từ người Hứa gia bên này tìm hiểu tình hình địch.

Lúc này, nàng nghe Lệ Na răn dạy đồ nhi: “Ngươi ngốc chết mất, mấy bộ quyền pháp cũng học không tốt, khi nào có thể nâng được bàn đá?”

Nâng bàn đá? Đứa trẻ bé tí như vậy đã phải nâng bàn đá?

Sau đó, nàng liền thấy Lệ Na hai đầu ngón tay “nhúp” lên bàn đá, nhẹ nhàng thoải mái.

“...”

Vương Tư Mộ miễn cưỡng cười một cái: “Vị cô nương kia là...”

“Ồ, cô ấy tên Lệ Na, cô nương Nam Cương cổ tộc. Tạm thời ở phủ, dạy Linh m tập võ.” Hứa Linh Nguyệt nói.

“Là vị sư phụ nghiêm khắc có bản lãnh thực.” Vương Tư Mộ nói.

Hai người rẽ qua hành lang, thấy Hứa Thất An cùng Chung Ly ngồi ở trên mái hiên, phơi nắng, thấp giọng nói chuyện.

Vương Tư Mộ giật mình, thử nói: “Nghe nói cha mẹ Hứa Ngân la mất sớm, vì bồi dưỡng hắn thành tài, Hứa phu nhân nhất định vắt hết óc, nhọc lòng nhỉ.”

“Còn không phải sao.”

Hứa Linh Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói: “Lúc còn nhỏ, cha cứ muốn để đại ca tập võ, mẹ ta không đồng ý, muốn cho hắn cùng nhị ca đọc sách giống nhau. Vì thế, cha cùng mẹ phân cao thấp rất nhiều năm.”

Lợi hại!! Trong lòng Vương Tư Mộ kinh ngạc than thở.

Toàn bộ Đại Phụng đều biết Hứa Ninh Yến là hạt giống đọc sách, ngay cả phụ thân Vương Trinh Văn cũng từng cảm khái “Kẻ này nếu là người đọc sách thì tốt rồi” như vậy.

Nhưng bởi vì Hứa gia Nhị thúc nhất định muốn Hứa Thất An tập võ, lãng phí một hạt giống đọc sách kinh tài tuyệt diễm.

Không ngờ, chủ mẫu Hứa gia sớm ở nhiều năm trước, đã tuệ nhãn thức châu.

Hứa Linh Nguyệt tiếp tục nói: “Lúc còn trẻ, đại ca cùng mẹ quan hệ không tốt, hay khắc khẩu, dưới cơn tức, dọn ra khỏi phủ, ở trong tiểu viện láng giềng, ở một lần là năm năm. Thẳng đến lúc dọn đến nội thành, người một nhà mới tiếp tục ở cùng nhau.”

Cái gì?!

Ngay cả Hứa Thất An cũng đấu không lại chủ mẫu Hứa gia?

Ngay cả Hứa Ngân la chặn ở ngọ môn tức giận mắng chư công, ở chợ bán thức ăn chém Quốc Công, kiệt ngạo bất tuân, cũng bị chủ mẫu Hứa gia ép cho lúc còn trẻ chuyển ra khỏi Hứa phủ...

Vương Tư Mộ lúc này mới ý thức được, tất cả trước đó đều là ngụy trang, cái gọi là thẳng thắn, cái gọi là không giỏi tranh đấu, tất cả mới vừa rồi, đều là chủ mẫu Hứa gia cố ý triển lộ cho mình xem.

Vương Tư Mộ hít thở chợt dồn dập, sắc mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Ta quả nhiên vẫn quá tự phụ rồi, nghĩ đến nói chuyện phiếm một lát, là có thể nhìn thấu sâu cạn của chủ mẫu Hứa gia...

Nhưng, bà ấy quả thật lợi hại, nếu ta không hỏi thăm chuyện người khác Hứa gia, ta cũng bị bề ngoài của bà ấy lừa gạt...

Vương Tư Mộ như đối mặt đại địch, nàng tinh thông kỹ xảo đáu đá trong nhà, biết rõ cao thủ chân chính là không bao giờ triển lộ răng nanh. Những nữ nhân ỷ vào sủng ái liền đắc ý vênh váo, hận không thể mang kiêu ngạo ương ngạnh viết ở trên mặt, bản thân các nàng không có thủ đoạn, chỗ dựa chẳng qua là lấy lòng nam nhân.

Mà khi ân sủng không còn, các nàng lại sẽ nhanh chóng suy sụp, mất đi cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Người hiểu việc ngụy trang chính mình, mới là cao thủ chân chính. Mà chủ mẫu Hứa gia ngụy trang, ngay cả đôi mắt lửa ngươi vàng này của mình cũng bị lừa gạt.

So sánh, muội muội Hứa gia bên cạnh, so với mẫu thân nàng, thật sự kém nhiều lắm.

Ít nhất mình đã sớm thông qua sự cố thi hội ngày đó, biết nàng là nữ tử có thủ đoạn có tâm cơ.

“Ta trái lại đối với bà ấy càng ngày càng tò mò, bà ấy là thông qua thủ đoạn như thế nào, khiến Hứa Ngân la kiệt ngạo bất tuân cũng nén giận chuyển đi. Hơn nữa, sau khi Hứa Ngân la phát tích, thế mà lại đối với nhà này không rời không bỏ, kính bà ấy như cũ...”

Vương Tư Mộ vừa kiêng kị, vừa trào ra lòng hiếu kỳ rất mạnh.

Tâm tính giống như Hoài Khánh nhìn thấy binh thư, muốn học tập giống như đói khát.

Vương Tư Mộ hôm nay đến Hứa phủ, có ba mục đích: Một, thử sâu cạn chủ mẫu Hứa gia. Hai, xem nội tình Hứa phủ, trong đó bao gồm tòa nhà, tài lực, còn có các phương diện nguyên bộ.

Ba, bước đầu tìm hiểu tính cách, sở thích thành viên Hứa gia, lấy bảo đảm tương lai mượn sức ai, chèn ép ai.

Đối với một nữ tử mà nói, đây là tình báo cùng thứ phải nắm giữ. Tương lai thực sự thành thân với Nhị lang, nàng là phải vào ở.

Sâu cạn của chủ mẫu Hứa gia nàng có từng bước phán đoán —— sâu không lường được!

Bây giờ, nàng tính mượn cơ hội xem xem nội tình Hứa phủ.

Hai người tán gẫu, đi dạo tòa nhà Hứa gia, sau một chuyến đi dạo này, Vương Tư Mộ đối với tòa nhà rất hài lòng, tương lai cho dù mình ở nơi này, cũng sẽ không cảm thấy khó coi.

Vấn đề duy nhất là...

“Thị vệ trong phủ tựa như ít chút.” Vương Tư Mộ giả bộ giọng điệu không kinh tâm.

“Bởi vì mặc kệ là cha, hay là đại ca nhị ca, đều không có tâm phúc cấp dưới gì. Cho nên chỉ thuê tùy tùng, không có thị vệ.” Hứa Linh Nguyệt giải thích.

Vương Tư Mộ khẽ gật đầu, thị vệ giữ nhà hộ trạch phải là tâm phúc, nếu không rất dễ dàng làm ra chuyện kẻ trông coi lại tự ăn trộm. Còn nữa, nam chủ nhân không có khả năng luôn ở phủ, nữ quyến trong phủ nếu là xinh đẹp như hoa, càng thêm nguy hiểm.

Nếu như vậy, lực lượng phòng vệ có hơi yếu... Vương Tư Mộ âm thầm nhíu mày, tuy nàng có thể mang thị vệ Vương phủ của mình tới, nhưng loại hành vi này đối với nhà chồng mà nói, đã là nhân tố không ổn định, đồng thời cũng là một loại khiêu khích.

Hứa Linh Nguyệt thở dài nói: “Hứa gia căn cơ nông cạn, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.”

Nói xong, không biểu cảm gì nhìn Vương đại tiểu thư, thấy nàng quả nhiên đuôi lông mày khẽ nhíu, Hứa Linh Nguyệt mỉm cười.

Lúc này, các nàng rời khuê phòng của Hứa Linh Nguyệt, Vương Tư Mộ lơ đãng nhìn qua, đột nhiên ngây người. Nàng nhìn thấy một người không ngờ được—— thánh nữ Thiên tông!

Cô ấy vì sao sẽ ở Hứa phủ? Cô ấy sao có thể ở Hứa phủ?!

Mang theo hoang mang, Vương Tư Mộ tự nhiên thi lễ, dịu dàng nói: “Ra mắt thánh nữ.”

Lý Diệu Chân cũng chú ý tới vị tiểu nhân tình này của Hứa Nhị lang, gật gật đầu, không lạnh không nhạt đáp lại: “Vương tiểu thư.”

Thân là thánh nữ Thiên tông, Phi Yến nữ hiệp, tác phong của Lý Diệu Chân vẫn rất cao, thái độ như vậy cũng không thất lễ, ngược lại phụ họa phong phạm cao thủ giang hồ, một đời nữ hiệp của nàng.

Vương Tư Mộ thừa cơ vào nhà, liếc qua Tô Tô đang làm nữ công gia chánh, trong lòng vạn phần kinh ngạc, nhan sắc nữ tử váy trắng này, quả thực khiến nàng cũng cảm thấy kinh diễm.

Lại thêm Lý Diệu Chân... Hứa gia nhiều tuyệt sắc mỹ nhân như vậy sao. Hứa Linh Nguyệt lại nói: “Trong nhà này, mẹ đau đầu nhất chính là Linh Âm, bất đắc dĩ đối với nó.”

Hứa Linh m là điểm yếu của chủ mẫu Hứa gia... Vương Tư Mộ nhanh chóng lấy ra yếu tố trung tâm.

Chủ mẫu Hứa gia đã sâu không lường được, ta liền từ người Hứa gia bên này tìm hiểu tình hình địch.

Lúc này, nàng nghe Lệ Na răn dạy đồ nhi: “Ngươi ngốc chết mất, mấy bộ quyền pháp cũng học không tốt, khi nào có thể nâng được bàn đá?”

Nâng bàn đá? Đứa trẻ bé tí như vậy đã phải nâng bàn đá?

Sau đó, nàng liền thấy Lệ Na hai đầu ngón tay “nhúp” lên bàn đá, nhẹ nhàng thoải mái.

“...”

Vương Tư Mộ miễn cưỡng cười một cái: “Vị cô nương kia là...”

“Ồ, cô ấy tên Lệ Na, cô nương Nam Cương cổ tộc. Tạm thời ở phủ, dạy Linh m tập võ.” Hứa Linh Nguyệt nói.

“Là vị sư phụ nghiêm khắc có bản lãnh thực.” Vương Tư Mộ nói.

Hai người rẽ qua hành lang, thấy Hứa Thất An cùng Chung Ly ngồi ở trên mái hiên, phơi nắng, thấp giọng nói chuyện.

Vương Tư Mộ giật mình, thử nói: “Nghe nói cha mẹ Hứa Ngân la mất sớm, vì bồi dưỡng hắn thành tài, Hứa phu nhân nhất định vắt hết óc, nhọc lòng nhỉ.”

“Còn không phải sao.”

Hứa Linh Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói: “Lúc còn nhỏ, cha cứ muốn để đại ca tập võ, mẹ ta không đồng ý, muốn cho hắn cùng nhị ca đọc sách giống nhau. Vì thế, cha cùng mẹ phân cao thấp rất nhiều năm.”

Lợi hại!! Trong lòng Vương Tư Mộ kinh ngạc than thở.

Toàn bộ Đại Phụng đều biết Hứa Ninh Yến là hạt giống đọc sách, ngay cả phụ thân Vương Trinh Văn cũng từng cảm khái “Kẻ này nếu là người đọc sách thì tốt rồi” như vậy.

Nhưng bởi vì Hứa gia Nhị thúc nhất định muốn Hứa Thất An tập võ, lãng phí một hạt giống đọc sách kinh tài tuyệt diễm.

Không ngờ, chủ mẫu Hứa gia sớm ở nhiều năm trước, đã tuệ nhãn thức châu.

Hứa Linh Nguyệt tiếp tục nói: “Lúc còn trẻ, đại ca cùng mẹ quan hệ không tốt, hay khắc khẩu, dưới cơn tức, dọn ra khỏi phủ, ở trong tiểu viện láng giềng, ở một lần là năm năm. Thẳng đến lúc dọn đến nội thành, người một nhà mới tiếp tục ở cùng nhau.”

Cái gì?!

Ngay cả Hứa Thất An cũng đấu không lại chủ mẫu Hứa gia?

Ngay cả Hứa Ngân la chặn ở ngọ môn tức giận mắng chư công, ở chợ bán thức ăn chém Quốc Công, kiệt ngạo bất tuân, cũng bị chủ mẫu Hứa gia ép cho lúc còn trẻ chuyển ra khỏi Hứa phủ...

Vương Tư Mộ lúc này mới ý thức được, tất cả trước đó đều là ngụy trang, cái gọi là thẳng thắn, cái gọi là không giỏi tranh đấu, tất cả mới vừa rồi, đều là chủ mẫu Hứa gia cố ý triển lộ cho mình xem.

Vương Tư Mộ hít thở chợt dồn dập, sắc mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Ta quả nhiên vẫn quá tự phụ rồi, nghĩ đến nói chuyện phiếm một lát, là có thể nhìn thấu sâu cạn của chủ mẫu Hứa gia...

Nhưng, bà ấy quả thật lợi hại, nếu ta không hỏi thăm chuyện người khác Hứa gia, ta cũng bị bề ngoài của bà ấy lừa gạt...

Vương Tư Mộ như đối mặt đại địch, nàng tinh thông kỹ xảo đáu đá trong nhà, biết rõ cao thủ chân chính là không bao giờ triển lộ răng nanh. Những nữ nhân ỷ vào sủng ái liền đắc ý vênh váo, hận không thể mang kiêu ngạo ương ngạnh viết ở trên mặt, bản thân các nàng không có thủ đoạn, chỗ dựa chẳng qua là lấy lòng nam nhân.

Mà khi ân sủng không còn, các nàng lại sẽ nhanh chóng suy sụp, mất đi cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Người hiểu việc ngụy trang chính mình, mới là cao thủ chân chính. Mà chủ mẫu Hứa gia ngụy trang, ngay cả đôi mắt lửa ngươi vàng này của mình cũng bị lừa gạt.

So sánh, muội muội Hứa gia bên cạnh, so với mẫu thân nàng, thật sự kém nhiều lắm.

Ít nhất mình đã sớm thông qua sự cố thi hội ngày đó, biết nàng là nữ tử có thủ đoạn có tâm cơ.

“Ta trái lại đối với bà ấy càng ngày càng tò mò, bà ấy là thông qua thủ đoạn như thế nào, khiến Hứa Ngân la kiệt ngạo bất tuân cũng nén giận chuyển đi. Hơn nữa, sau khi Hứa Ngân la phát tích, thế mà lại đối với nhà này không rời không bỏ, kính bà ấy như cũ...”

Vương Tư Mộ vừa kiêng kị, vừa trào ra lòng hiếu kỳ rất mạnh.

Tâm tính giống như Hoài Khánh nhìn thấy binh thư, muốn học tập giống như đói khát.

Vương Tư Mộ hôm nay đến Hứa phủ, có ba mục đích: Một, thử sâu cạn chủ mẫu Hứa gia. Hai, xem nội tình Hứa phủ, trong đó bao gồm tòa nhà, tài lực, còn có các phương diện nguyên bộ.

Ba, bước đầu tìm hiểu tính cách, sở thích thành viên Hứa gia, lấy bảo đảm tương lai mượn sức ai, chèn ép ai.

Đối với một nữ tử mà nói, đây là tình báo cùng thứ phải nắm giữ. Tương lai thực sự thành thân với Nhị lang, nàng là phải vào ở.

Sâu cạn của chủ mẫu Hứa gia nàng có từng bước phán đoán —— sâu không lường được!

Bây giờ, nàng tính mượn cơ hội xem xem nội tình Hứa phủ.

Hai người tán gẫu, đi dạo tòa nhà Hứa gia, sau một chuyến đi dạo này, Vương Tư Mộ đối với tòa nhà rất hài lòng, tương lai cho dù mình ở nơi này, cũng sẽ không cảm thấy khó coi.

Vấn đề duy nhất là...

“Thị vệ trong phủ tựa như ít chút.” Vương Tư Mộ giả bộ giọng điệu không kinh tâm.

“Bởi vì mặc kệ là cha, hay là đại ca nhị ca, đều không có tâm phúc cấp dưới gì. Cho nên chỉ thuê tùy tùng, không có thị vệ.” Hứa Linh Nguyệt giải thích.

Vương Tư Mộ khẽ gật đầu, thị vệ giữ nhà hộ trạch phải là tâm phúc, nếu không rất dễ dàng làm ra chuyện kẻ trông coi lại tự ăn trộm. Còn nữa, nam chủ nhân không có khả năng luôn ở phủ, nữ quyến trong phủ nếu là xinh đẹp như hoa, càng thêm nguy hiểm.

Nếu như vậy, lực lượng phòng vệ có hơi yếu... Vương Tư Mộ âm thầm nhíu mày, tuy nàng có thể mang thị vệ Vương phủ của mình tới, nhưng loại hành vi này đối với nhà chồng mà nói, đã là nhân tố không ổn định, đồng thời cũng là một loại khiêu khích.

Hứa Linh Nguyệt thở dài nói: “Hứa gia căn cơ nông cạn, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.”

Nói xong, không biểu cảm gì nhìn Vương đại tiểu thư, thấy nàng quả nhiên đuôi lông mày khẽ nhíu, Hứa Linh Nguyệt mỉm cười.

Lúc này, các nàng rời khuê phòng của Hứa Linh Nguyệt, Vương Tư Mộ lơ đãng nhìn qua, đột nhiên ngây người. Nàng nhìn thấy một người không ngờ được—— thánh nữ Thiên tông!

Cô ấy vì sao sẽ ở Hứa phủ? Cô ấy sao có thể ở Hứa phủ?!

Mang theo hoang mang, Vương Tư Mộ tự nhiên thi lễ, dịu dàng nói: “Ra mắt thánh nữ.”

Lý Diệu Chân cũng chú ý tới vị tiểu nhân tình này của Hứa Nhị lang, gật gật đầu, không lạnh không nhạt đáp lại: “Vương tiểu thư.”

Thân là thánh nữ Thiên tông, Phi Yến nữ hiệp, tác phong của Lý Diệu Chân vẫn rất cao, thái độ như vậy cũng không thất lễ, ngược lại phụ họa phong phạm cao thủ giang hồ, một đời nữ hiệp của nàng.

Vương Tư Mộ thừa cơ vào nhà, liếc qua Tô Tô đang làm nữ công gia chánh, trong lòng vạn phần kinh ngạc, nhan sắc nữ tử váy trắng này, quả thực khiến nàng cũng cảm thấy kinh diễm.

Lại thêm Lý Diệu Chân... Hứa gia nhiều tuyệt sắc mỹ nhân như vậy sao.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.