Chương trước
Chương sau
Tiểu Đậu Đinh bị thẩm thẩm đuổi ra đại sảnh, chỉ có thể một người tịch mịch chơi đùa ở trong đình viện.

Thẩm thẩm ho khan một tiếng, hướng đứa cháu lộ ra nụ cười mỉm, “À, Ninh Yến, thẩm nhớ rõ cháu lần trước ở nhà bếp từng làm vài món ăn, hình thức cùng khẩu vị đều rất độc đáo. Ừm, thẩm thẩm là cảm thấy, Vương tiểu thư người ta là thiên kim của thủ phụ, sơn trân hải vị ăn quen rồi, ngẫu nhiên ăn chút thứ khác biệt...”

“Rồi rồi, cháu đi nhà bếp dạy đầu bếp một chút.”

Hứa Thất An tràn ngập chờ mong đối với vở kịch hay lát nữa, bây giờ thẩm thẩm nói yêu cầu gì, hắn cũng sẽ đáp ứng.

Bên kia, Tiểu Đậu Đinh sau khi bị đuổi khỏi đại sảnh, một mình ở trong sân chơi một lát, cảm thấy không thú vị, liền chạy tới phòng tỷ tỷ Hứa Linh Nguyệt.

Mắt thấy vào thu, Hứa Linh Nguyệt đang làm đồ mùa thu cho đại ca yêu quý, chất liệu dùng là gấm vóc lúc trước Nguyên Cảnh Đế ban cho.

Hứa Linh Nguyệt may vá xuất sắc, áo bào nàng làm, so với mua trong cửa hàng bên ngoài càng đẹp mắt tinh tế hơn.

Lý Diệu Chân mang theo nữ quỷ Tô Tô đến hỗ trợ, thánh nữ Thiên tông đương nhiên không biết làm nữ công, nhưng lúc Tô Tô còn sống, chính là một vị tiểu thư khuê các đúng tiêu chuẩn.

Cầm kỳ thư họa, kim chỉ, đều là kỹ năng phải có.

Mấy năm nay, quần áo, thậm chí cái yếm của Lý Diệu Chân, đều là Tô Tô mang theo nữ quỷ dưới trướng hỗ trợ làm.

Hứa Linh Nguyệt nhìn thoáng qua muội muội tự trèo lên bàn đi lấy bánh ngọt, vừa thêu hoa văn, vừa dịu dàng nói:

“Linh m à, muốn có tẩu tử không?”

“Tẩu tử là cái gì.” Hứa Linh m lại bắt đầu ăn.

“Tẩu tử chính là tức phụ của nhị ca, tương lai muốn quản lý bạc trong nhà.” Hứa Linh Nguyệt ôn nhu nói.

Hứa Linh m “dạ” một tiếng, còn chưa tới tuổi nhận thức tầm quan trọng của quyền lớn kinh tế, ngược lại là Tô Tô, cười lạnh một tiếng:

“Linh Nguyệt tiểu thư lời này, chỉ chút bổng lộc đó của nhị ca nhà ngươi, chống đỡ nổi Hứa gia chi tiêu? Mẹ ngươi mua hoa cỏ quý báu, động cái mười mấy lượng bạc, đều là ai kiếm bạc?”

Hứa Linh Nguyệt mím môi, cười nhẹ nói: “Là đại ca kiếm bạc.”

Hứa gia phát tích tổng cộng có ba lần, một lần là linh long phát cuồng lần đó, Hứa Thất An cứu Lâm An có công, Nguyên Cảnh Đế thưởng một khoản tài vật. Một lần khác là lần đó phong tước, cũng có một lượng bác lớn cùng ruộng tốt.

Trong hai lần phát tích, Hứa Linh Nguyệt mua nhiều cửa hàng, bán đồ làm đẹp, tơ lụa, tạp hoá các thứ. Những cửa hàng này trên danh nghĩa là thẩm thẩm quản lý, thực ra là Hứa Linh Nguyệt đang khống chế.

Lần thứ ba phát tích, chính là đầu năm xưởng nước cốt gà chia lãi bạc, đây là một khoản khổng lồ khó có thể tưởng tượng, trực tiếp khiến Hứa gia có một ngọn núi vàng.

Nếu không phải bạc thật sự quá nhiều, thẩm thẩm nữ nhân quản lý gia đình cần kiệm như vậy, cũng sẽ không thường thường đốt tiền nuôi hoa.

Đương nhiên, tài sản ở mặt ngoài của Hứa gia, cũng không bao gồm tiền riêng Hứa Thất An giấu ở trong mảnh vỡ Địa Thư.

Bạc thỏi, đĩnh vàng, cùng với bảo bối Tào quốc công trân quý, cũng đủ đắp một ngọn núi báu nho nhỏ.

Tô Tô “hừ hừ” hai tiếng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cho nên, cho dù tương lai muốn quản lý bạc trong phủ, cũng phải là tức phụ của Hứa Ninh Yến đến quản.”

Trong mắt Hứa Linh Nguyệt hiện lên ánh sáng sắc bén, cười tủm tỉm nói: “Vậy tô Tô cô nương cảm thấy, trong người ngươi quen biết, ai xứng với đại ca của ta nhất?”

Tô Tô khéo léo tránh được Hứa Linh Nguyệt truy hỏi chết chóc, nói thầm:

“Cái này ta nào biết, đại ca nhà ngươi phong lưu háo sắc, cam nguyện tiêu tám ngàn lượng chuộc thân cho hoa khôi Giáo Phường Ti...”

Lời này chọc đến chỗ đau của Hứa Linh Nguyệt.

Hứa Linh Nguyệt nha đầu này, hoài nghi Tô Tô cùng đại ca hắn có gian tình, trực giác rất sâu sắc... Tô Tô cũng không kém, trở tay liền dùng tám ngàn lượng đâm vào chỗ đau của Hứa Linh Nguyệt... Thánh nữ Thiên tông ngồi một bên, nhàn nhã ăn bánh xem kịch.

Hứa Linh m ở trong phòng tỷ tỷ ăn bánh một lát, lời người lớn nói nó nghe không hiểu, liền cảm thấy nhàm chán, vì thế cầm thước đo vải dệt chạy ra ngoài, ở trong sân vung thước đo, hây ya hây ya, giống như mình là nữ hiệp cầm kiếm hành tẩu giang hồ.

Chơi mãi đến cổng Hứa phủ, thấy cửa giữa ngày xưa cấm đoán mở rộng, Hứa Linh m liền ném thước đo, trèo lên bậc cửa cao cao, dang hai tay, ở bên trên chơi trò cân bằng.

“Linh m tiểu thư, mau trở về, mau trở về, lát nữa có khách nhân tới.”

Lão Trương gác cổng phất phất tay.

Hứa Linh m đứng ở trên bậc cửa, cố gắng giữ cân bằng, nghiêng đầu hỏi: “Là tức phụ của nhị ca cháu sao.”

“...” Lão Trương gác cổng không còn lời nào để chống đỡ, lại phất phất tay.

Hứa Linh m nghiêng đầu, liền từ trên bậc cửa cao cao rơi xuống, vỗ vỗ mông, vui vẻ chạy đi.

...

Một bên khác, bánh xe lọc cọc, xe ngựa xa hoa của Vương Tư Mộ chậm rãi dừng ở cửa Hứa phủ.

Nha hoàn từ dưới xe ngựa lấy ra ghế, nghênh đón đại tiểu thư xuống xe.

Vương Tư Mộ nhìn thoáng qua cổng Hứa phủ, khẽ gật đầu, tuy thua xa tòa nhà Vương gia vua ban kia, nhưng ở bên trong thành khu vực phồn hoa này mua một tòa nhà lớn như vậy, tài lực Hứa gia vẫn là rất mạnh.

Cai quản tài chính Vương phủ nhiều năm, Vương Tư Mộ chỉ liếc một cái, liền đánh giá ra tòa nhà này ít nhất giá trị bảy ngàn lượng.

Lão Trương gác cổng biết khách quý tới, hoảng hốt bước lên phía trước nghênh đón, dẫn Vương Tư Mộ cùng thiếp thân nha hoàn vào phủ.

Vương Tư Mộ hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tính, vượt qua bậc cửa...

Đột nhiên, lòng bàn chân Vương Tư Mộ giẫm phải cái gì, cúi đầu nhìn, là một cái thước đo.

Thước đo tượng trưng cho quy củ, chủ mẫu Hứa gia mang thước đo vứt ở cửa, hiển nhiên là chuẩn bị cho ta, đây là muốn lập quy củ cho ta... Vương Tư Mộ khẽ biến sắc.

Thầm nhủ chủ mẫu Hứa gia này tính tình thật bá đạo, không dễ ở chung.

Nha hoàn thấy nàng dừng lại, liền hỏi: “Tiểu thư, làm sao vậy?”

“Không có gì.” Vương Tư Mộ giọng điệu bình thản, nói: “Thước đo rơi ở đây, nhặt lên, bảo người ta đưa về.”

Chưa chắc là gõ, cũng có thể là chủ mẫu Hứa gia thử đối với ta, dù sao cha ta là thủ phụ, thực gả cho Nhị lang, xem như gả cho người kém hơn. Bà ấy sợ ta là cá tính cách ương ngạnh điêu ngoa, cho nên mới ném một cây thước đo để thử.

Nếu ta thật sự là thiên kim điêu ngoa bốc đồng, nhất định giận tím mặt, nhưng ta hiển nhiên sẽ không nông cạn như vậy...

Nàng hôm nay không tính đấu với chủ mẫu Hứa gia, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nàng hôm nay là tới thăm dò tình báo.

Trước thăm dò thủ đoạn cùng tính nết chủ mẫu Hứa gia, mới dễ quyết định cách ở chung về sau, vị chủ mẫu kia xem ra giống nàng nghĩ, đều đang thử.

Quả nhiên là cao thủ.

Lão Trương vừa dẫn khách quý đi vào trong, vừa bảo hạ nhân trong phủ đi thông báo Linh Nguyệt tiểu thư. Tiểu Đậu Đinh bị thẩm thẩm đuổi ra đại sảnh, chỉ có thể một người tịch mịch chơi đùa ở trong đình viện.

Thẩm thẩm ho khan một tiếng, hướng đứa cháu lộ ra nụ cười mỉm, “À, Ninh Yến, thẩm nhớ rõ cháu lần trước ở nhà bếp từng làm vài món ăn, hình thức cùng khẩu vị đều rất độc đáo. Ừm, thẩm thẩm là cảm thấy, Vương tiểu thư người ta là thiên kim của thủ phụ, sơn trân hải vị ăn quen rồi, ngẫu nhiên ăn chút thứ khác biệt...”

“Rồi rồi, cháu đi nhà bếp dạy đầu bếp một chút.”

Hứa Thất An tràn ngập chờ mong đối với vở kịch hay lát nữa, bây giờ thẩm thẩm nói yêu cầu gì, hắn cũng sẽ đáp ứng.

Bên kia, Tiểu Đậu Đinh sau khi bị đuổi khỏi đại sảnh, một mình ở trong sân chơi một lát, cảm thấy không thú vị, liền chạy tới phòng tỷ tỷ Hứa Linh Nguyệt.

Mắt thấy vào thu, Hứa Linh Nguyệt đang làm đồ mùa thu cho đại ca yêu quý, chất liệu dùng là gấm vóc lúc trước Nguyên Cảnh Đế ban cho.

Hứa Linh Nguyệt may vá xuất sắc, áo bào nàng làm, so với mua trong cửa hàng bên ngoài càng đẹp mắt tinh tế hơn.

Lý Diệu Chân mang theo nữ quỷ Tô Tô đến hỗ trợ, thánh nữ Thiên tông đương nhiên không biết làm nữ công, nhưng lúc Tô Tô còn sống, chính là một vị tiểu thư khuê các đúng tiêu chuẩn.

Cầm kỳ thư họa, kim chỉ, đều là kỹ năng phải có.

Mấy năm nay, quần áo, thậm chí cái yếm của Lý Diệu Chân, đều là Tô Tô mang theo nữ quỷ dưới trướng hỗ trợ làm.

Hứa Linh Nguyệt nhìn thoáng qua muội muội tự trèo lên bàn đi lấy bánh ngọt, vừa thêu hoa văn, vừa dịu dàng nói:

“Linh m à, muốn có tẩu tử không?”

“Tẩu tử là cái gì.” Hứa Linh m lại bắt đầu ăn.

“Tẩu tử chính là tức phụ của nhị ca, tương lai muốn quản lý bạc trong nhà.” Hứa Linh Nguyệt ôn nhu nói.

Hứa Linh m “dạ” một tiếng, còn chưa tới tuổi nhận thức tầm quan trọng của quyền lớn kinh tế, ngược lại là Tô Tô, cười lạnh một tiếng:

“Linh Nguyệt tiểu thư lời này, chỉ chút bổng lộc đó của nhị ca nhà ngươi, chống đỡ nổi Hứa gia chi tiêu? Mẹ ngươi mua hoa cỏ quý báu, động cái mười mấy lượng bạc, đều là ai kiếm bạc?”

Hứa Linh Nguyệt mím môi, cười nhẹ nói: “Là đại ca kiếm bạc.”

Hứa gia phát tích tổng cộng có ba lần, một lần là linh long phát cuồng lần đó, Hứa Thất An cứu Lâm An có công, Nguyên Cảnh Đế thưởng một khoản tài vật. Một lần khác là lần đó phong tước, cũng có một lượng bác lớn cùng ruộng tốt.

Trong hai lần phát tích, Hứa Linh Nguyệt mua nhiều cửa hàng, bán đồ làm đẹp, tơ lụa, tạp hoá các thứ. Những cửa hàng này trên danh nghĩa là thẩm thẩm quản lý, thực ra là Hứa Linh Nguyệt đang khống chế.

Lần thứ ba phát tích, chính là đầu năm xưởng nước cốt gà chia lãi bạc, đây là một khoản khổng lồ khó có thể tưởng tượng, trực tiếp khiến Hứa gia có một ngọn núi vàng.

Nếu không phải bạc thật sự quá nhiều, thẩm thẩm nữ nhân quản lý gia đình cần kiệm như vậy, cũng sẽ không thường thường đốt tiền nuôi hoa.

Đương nhiên, tài sản ở mặt ngoài của Hứa gia, cũng không bao gồm tiền riêng Hứa Thất An giấu ở trong mảnh vỡ Địa Thư.

Bạc thỏi, đĩnh vàng, cùng với bảo bối Tào quốc công trân quý, cũng đủ đắp một ngọn núi báu nho nhỏ.

Tô Tô “hừ hừ” hai tiếng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cho nên, cho dù tương lai muốn quản lý bạc trong phủ, cũng phải là tức phụ của Hứa Ninh Yến đến quản.”

Trong mắt Hứa Linh Nguyệt hiện lên ánh sáng sắc bén, cười tủm tỉm nói: “Vậy tô Tô cô nương cảm thấy, trong người ngươi quen biết, ai xứng với đại ca của ta nhất?”

Tô Tô khéo léo tránh được Hứa Linh Nguyệt truy hỏi chết chóc, nói thầm:

“Cái này ta nào biết, đại ca nhà ngươi phong lưu háo sắc, cam nguyện tiêu tám ngàn lượng chuộc thân cho hoa khôi Giáo Phường Ti...”

Lời này chọc đến chỗ đau của Hứa Linh Nguyệt.

Hứa Linh Nguyệt nha đầu này, hoài nghi Tô Tô cùng đại ca hắn có gian tình, trực giác rất sâu sắc... Tô Tô cũng không kém, trở tay liền dùng tám ngàn lượng đâm vào chỗ đau của Hứa Linh Nguyệt... Thánh nữ Thiên tông ngồi một bên, nhàn nhã ăn bánh xem kịch.

Hứa Linh m ở trong phòng tỷ tỷ ăn bánh một lát, lời người lớn nói nó nghe không hiểu, liền cảm thấy nhàm chán, vì thế cầm thước đo vải dệt chạy ra ngoài, ở trong sân vung thước đo, hây ya hây ya, giống như mình là nữ hiệp cầm kiếm hành tẩu giang hồ.

Chơi mãi đến cổng Hứa phủ, thấy cửa giữa ngày xưa cấm đoán mở rộng, Hứa Linh m liền ném thước đo, trèo lên bậc cửa cao cao, dang hai tay, ở bên trên chơi trò cân bằng.

“Linh m tiểu thư, mau trở về, mau trở về, lát nữa có khách nhân tới.”

Lão Trương gác cổng phất phất tay.

Hứa Linh m đứng ở trên bậc cửa, cố gắng giữ cân bằng, nghiêng đầu hỏi: “Là tức phụ của nhị ca cháu sao.”

“...” Lão Trương gác cổng không còn lời nào để chống đỡ, lại phất phất tay.

Hứa Linh m nghiêng đầu, liền từ trên bậc cửa cao cao rơi xuống, vỗ vỗ mông, vui vẻ chạy đi.

...

Một bên khác, bánh xe lọc cọc, xe ngựa xa hoa của Vương Tư Mộ chậm rãi dừng ở cửa Hứa phủ.

Nha hoàn từ dưới xe ngựa lấy ra ghế, nghênh đón đại tiểu thư xuống xe.

Vương Tư Mộ nhìn thoáng qua cổng Hứa phủ, khẽ gật đầu, tuy thua xa tòa nhà Vương gia vua ban kia, nhưng ở bên trong thành khu vực phồn hoa này mua một tòa nhà lớn như vậy, tài lực Hứa gia vẫn là rất mạnh.

Cai quản tài chính Vương phủ nhiều năm, Vương Tư Mộ chỉ liếc một cái, liền đánh giá ra tòa nhà này ít nhất giá trị bảy ngàn lượng.

Lão Trương gác cổng biết khách quý tới, hoảng hốt bước lên phía trước nghênh đón, dẫn Vương Tư Mộ cùng thiếp thân nha hoàn vào phủ.

Vương Tư Mộ hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tính, vượt qua bậc cửa...

Đột nhiên, lòng bàn chân Vương Tư Mộ giẫm phải cái gì, cúi đầu nhìn, là một cái thước đo.

Thước đo tượng trưng cho quy củ, chủ mẫu Hứa gia mang thước đo vứt ở cửa, hiển nhiên là chuẩn bị cho ta, đây là muốn lập quy củ cho ta... Vương Tư Mộ khẽ biến sắc.

Thầm nhủ chủ mẫu Hứa gia này tính tình thật bá đạo, không dễ ở chung.

Nha hoàn thấy nàng dừng lại, liền hỏi: “Tiểu thư, làm sao vậy?”

“Không có gì.” Vương Tư Mộ giọng điệu bình thản, nói: “Thước đo rơi ở đây, nhặt lên, bảo người ta đưa về.”

Chưa chắc là gõ, cũng có thể là chủ mẫu Hứa gia thử đối với ta, dù sao cha ta là thủ phụ, thực gả cho Nhị lang, xem như gả cho người kém hơn. Bà ấy sợ ta là cá tính cách ương ngạnh điêu ngoa, cho nên mới ném một cây thước đo để thử.

Nếu ta thật sự là thiên kim điêu ngoa bốc đồng, nhất định giận tím mặt, nhưng ta hiển nhiên sẽ không nông cạn như vậy...

Nàng hôm nay không tính đấu với chủ mẫu Hứa gia, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nàng hôm nay là tới thăm dò tình báo.

Trước thăm dò thủ đoạn cùng tính nết chủ mẫu Hứa gia, mới dễ quyết định cách ở chung về sau, vị chủ mẫu kia xem ra giống nàng nghĩ, đều đang thử.

Quả nhiên là cao thủ.

Lão Trương vừa dẫn khách quý đi vào trong, vừa bảo hạ nhân trong phủ đi thông báo Linh Nguyệt tiểu thư.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.