Chương trước
Chương sau
Ngụy trang còn rất khá... Trong lòng Phiếu Phiếu có chút thất vọng, bởi vì nàng ở trong truyện thông thường đến “người thích nhau sẽ lòng có Linh Tê” miêu tả như vậy.

Hai vị công chúa mới vừa tới nơi, liền thấy Hứa Tân Niên đứng bên cạnh bàn, cảm khái trần từ, miệng tỏa hương, chỉ vào một đám huân quý tức giận mắng.

Các huân quý võ tướng giận dữ, ngươi một lời ta một câu vây công Hứa Tân Niên, người sau nguy nga không sợ, dẫn câu kinh điển, lời lẽ sắc bén.

Không ít võ tướng đã bắt đầu xắn tay áo.

Chư công uống trà, thong thả xem kịch.

Hoài Khánh nhíu nhíu mày, trách mắng: “Làm càn!”

Bộ dáng nàng khi nổi giận tràn ngập uy nghiêm, thế mà cực có sức uy hiếp, chẳng những Hứa Tân Niên dừng chửi rủa, cho dù các võ tướng tức kêu ngao ngao, cũng dẹp cờ thu trống.

Chư công cùng huân quý ùn ùn đứng dậy, khom mình hành lễ: “Ra mắt hai vị công chúa.”

Hoài Khánh hừ lạnh một tiếng, mang theo Phiếu Phiếu, cùng với hai thị vệ vào ngồi.

Hứa Tân Niên nhấp ngụm trà, thấm ướt cổ họng, sau đó nhìn về phía Vương Tư Mộ trên ghế bên trái, vừa lúc đối phương cũng nhìn qua.

Hôm qua, Vương Tư Mộ cố ý tìm hắn, hy vọng hắn có thể ở trên văn hội triển lộ tài học một phen, kiếm tiếng tăm tốt, tăng thêm thanh danh.

Vương đại tiểu thư không trông cậy vào Hứa Nhị lang có thể ở trên văn hội đại sát bốn phương, chấn động tất cả.

Bởi vì có Trương Thận ra sân, Trương tiên sinh là lão sư của Hứa Nhị lang, có ông ra mặt vậy là đủ rồi.

Hứa Nhị lang hướng nàng cười cười, chính như hôm qua sau khi nghe xong, cười cười thong dong nhẹ nhàng.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô cung kính của các học sinh, thị vệ: “Ra mắt thái tử điện hạ, ra mắt tam hoàng tử, tứ hoàng tử...”

Mọi người trong mái che nắng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy thái tử đỡ một lão nhân tóc trắng xoá, chống quải trượng, dọc theo thông đạo cấm quân bao vây ra, đi về phía mái che nắng.

“Thái phó?”

Hoài Khánh ngạc nhiên lẫn vui mừng thốt ra.

Mà Phiếu Phiếu theo bản năng rụt đầu, nàng từ nhỏ bị lão già thối này đánh lòng bàn tay, đánh nhiều năm.

Thái phó không phải nhằm vào Lâm An, thái phó nhằm vào là kẻ học dốt.

Thái tử đỡ thái phó vào mái che nắng.

Chư công ùn ùn đứng dậy, cung kính hành lễ.

Luận bối phận, các vị đang ngồi đều là vãn bối của thái phó.

Hứa Tân Niên và các đồng liêu đồng thanh hành lễ, đánh giá lão nhân được thái tử nâng, tóc tuy trắng, lại vẫn dày như cũ, thật sự là làm người ta hâm mộ.

Khuôn mặt khe rãnh ngang dọc, làn da cảm giác lỏng lẻo nghiêm trọng, con ngươi cũng hơi đục ngầu, nhưng khí chất lão nhân này rất độc đáo.

Hắn nhớ rõ viện trưởng Triệu Thủ từng nói, thái phó là người đọc sách đương đại duy nhất dưỡng ra hạo nhiên chính khí.

Tam công bản triều đều là nhất phẩm, nhưng không có thực quyền. Thái phó vốn có hi vọng chấp chưởng nội các, chỉ là năm đó phụ hoàng tu đạo, không để ý tới triều chính, thái phó muốn cầm roi trúc đánh đau phụ hoàng, bị ngăn lại. Về sau vô duyên con đường làm quan, liền ở trong cung chuyên tâm nghiên cứu học vấn.

Không ngờ ngay cả thái phó cũng đến đây... Hứa Tân Niên nghĩ.

Thái phó hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Quốc Tử Giám đại tế tửu, thản nhiên nói: “Lão phu ẩn cư nhiều năm, mới phát hiện Quốc Tử Giám là thế hệ sau không bằng thế hệ trước.”

Đại tế tửu mặt đỏ tai hồng.

Chư công cùng xuất thân Quốc Tử Giám cũng có chút xấu hổ.

Thể diện của triều đình, là thể diện của bọn họ.

Một người trẻ tuổi man tộc ở kinh thành tỏa sáng rực rỡ, nếu là võ đạo thì thôi, man tử vốn chính là võ phu thô bỉ. Nhưng lại là lấy học vấn nổi tiếng.

Phải biết rằng, kiêu ngạo lớn nhất của Nhân tộc chính là văn hóa, tất cả đều hạ phẩm, chỉ có đọc sách cao.

Nho gia là hệ thống của nhân tộc Trung Nguyên, là côi bảo văn hóa riêng, là chỗ kiêu ngạo của vô số người.

Thấy không khí có chút cứng ngắc, Hoài Khánh đứng dậy, mang thái tử từ bên cạnh thái phó chen ra, chen vào ngồi chỗ của hắn, thanh âm lạnh lùng:

“Thái phó, Bùi Mãn Tây Lâu tài tình kinh diễm, chỉ luận tứ thư ngũ kinh, đại tế tửu cũng không yếu hơn hắn. Người sở học rộng, hơn nữa có thể tinh thâm, rất hiếm thấy. Nhưng ngài yên tâm, có Trương Thận ra mặt, nghĩ hẳn tất cả đều là ổn thỏa.”

Thái phó vỗ vỗ mu bàn tay Hoài Khánh, có vài phần tươi cười:

“Điện hạ nếu là thân nam nhi, nào có cơ hội cho man tử kia ở kinh thành diễu võ dương oai? Lão phu lần này đến góp náo nhiệt, chính là không tin tà, sĩ lâm Đại Phụng ta người tài xuất hiện lớp lớp, nhân tài mới xuất hiện vô số, thực không ai có thể áp chế hắn một tên man tử học chút da lông của thánh nhân?”

Lúc này, tiếng cười khẽ từ ngoài mái che nắng truyền đến, mang theo vài phần nhàn nhã, phản bác nói:

“Thánh nhân viết, hữu giáo vô loại. Thái phó trái một câu man tử, phải một câu man tử, có mang dạy bảo thánh nhân ghi nhớ ở trong lòng hay không?”

Ngoài mái che nắng, Bùi Mãn Tây Lâu mái tóc bạc trắng, mang theo Hoàng Tiên Nhi quyến rũ, cùng với thiếu niên con ngươi dựng thẳng khí chất âm lãnh, thoải mái tiến vào mái che nắng.

Bọn họ rõ ràng là ngoại tộc, là khách, lại bày ra một tư thái thoải mái như lững thững sân vắng, giống như bản thân mới là chủ nhân của văn hội.

Đối với chư công, các huân quý võ tướng trấn áp cục diện hoàn toàn không thèm để ý, không rụt rè chút nào.

Học sinh Quốc Tử Giám, thanh quý Hàn Lâm viện, chư công, huân quý võ tướng ở đây... Lặng lẽ nhìn chằm chằm Bùi Mãn Tây Lâu, vị man tộc tài tình kinh diễm, học vấn thâm hậu này.

Không có ai đáp lại, nhưng lặng yên thẳng lưng lên, ổn định cảm xúc, như đối mặt đại địch.

“Tại hạ Bạch Thủ bộ, trưởng tử Bùi Mãn thị, Bùi Mãn Tây Lâu, ra mắt các vị!”

Bùi Mãn Tây Lâu dùng học vấn của mình, đắp nặn hình tượng một người đọc sách kinh tài tuyệt diễm, mục đích của hắn đã đạt tới.

Văn hội lần này, hắn tính mang thanh danh tiếp tục đẩy lên đ ỉnh cao, lót đường cho đàm phán sau đó.

...

Hứa phủ.

Sở Nguyên Chẩn ngồi ở trong đình viện, bên cạnh bàn đá, trong tay cầm chén rượu, Lệ Na, Lý Diệu Chân, Hứa Linh m ngồi bên cạnh hắn.

“Vì sao hắn có thể vào hoàng thành? Hắn đi làm gì? Không sợ Nguyên Cảnh Đế chém đầu chó hắn sao.” Sở Nguyên Chẩn giọng chanh chua nói.

Hắn rất thèm thuồng văn hội, thân là kiếm khách xuất thân người đọc sách, còn từng là trạng nguyên, loại văn hội quyết đấu đỉnh phong này, đối với Sở Nguyên Chẩn có dụ hoặc trí mạng.

Nhưng hắn không thể vào hoàng thành, càng không thể trước mắt bao người tham gia văn hội, tất cả cái này đều là vì Hứa Thất An. Lúc trước nếu không phải vì giúp hắn, làm sao thê thảm như vậy.

Vì thế tới tìm hắn uống rượu, oán giận vài câu.

Không ngờ, người khởi xướng này lại tự mình đi vào.

Trong lòng Sở Nguyên Chẩn ghen tuông chua như chanh.

“Ta cũng muốn đi.”

Hứa Linh Âm giọng thanh thúy nói. Ngụy trang còn rất khá... Trong lòng Phiếu Phiếu có chút thất vọng, bởi vì nàng ở trong truyện thông thường đến “người thích nhau sẽ lòng có Linh Tê” miêu tả như vậy.

Hai vị công chúa mới vừa tới nơi, liền thấy Hứa Tân Niên đứng bên cạnh bàn, cảm khái trần từ, miệng tỏa hương, chỉ vào một đám huân quý tức giận mắng.

Các huân quý võ tướng giận dữ, ngươi một lời ta một câu vây công Hứa Tân Niên, người sau nguy nga không sợ, dẫn câu kinh điển, lời lẽ sắc bén.

Không ít võ tướng đã bắt đầu xắn tay áo.

Chư công uống trà, thong thả xem kịch.

Hoài Khánh nhíu nhíu mày, trách mắng: “Làm càn!”

Bộ dáng nàng khi nổi giận tràn ngập uy nghiêm, thế mà cực có sức uy hiếp, chẳng những Hứa Tân Niên dừng chửi rủa, cho dù các võ tướng tức kêu ngao ngao, cũng dẹp cờ thu trống.

Chư công cùng huân quý ùn ùn đứng dậy, khom mình hành lễ: “Ra mắt hai vị công chúa.”

Hoài Khánh hừ lạnh một tiếng, mang theo Phiếu Phiếu, cùng với hai thị vệ vào ngồi.

Hứa Tân Niên nhấp ngụm trà, thấm ướt cổ họng, sau đó nhìn về phía Vương Tư Mộ trên ghế bên trái, vừa lúc đối phương cũng nhìn qua.

Hôm qua, Vương Tư Mộ cố ý tìm hắn, hy vọng hắn có thể ở trên văn hội triển lộ tài học một phen, kiếm tiếng tăm tốt, tăng thêm thanh danh.

Vương đại tiểu thư không trông cậy vào Hứa Nhị lang có thể ở trên văn hội đại sát bốn phương, chấn động tất cả.

Bởi vì có Trương Thận ra sân, Trương tiên sinh là lão sư của Hứa Nhị lang, có ông ra mặt vậy là đủ rồi.

Hứa Nhị lang hướng nàng cười cười, chính như hôm qua sau khi nghe xong, cười cười thong dong nhẹ nhàng.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô cung kính của các học sinh, thị vệ: “Ra mắt thái tử điện hạ, ra mắt tam hoàng tử, tứ hoàng tử...”

Mọi người trong mái che nắng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy thái tử đỡ một lão nhân tóc trắng xoá, chống quải trượng, dọc theo thông đạo cấm quân bao vây ra, đi về phía mái che nắng.

“Thái phó?”

Hoài Khánh ngạc nhiên lẫn vui mừng thốt ra.

Mà Phiếu Phiếu theo bản năng rụt đầu, nàng từ nhỏ bị lão già thối này đánh lòng bàn tay, đánh nhiều năm.

Thái phó không phải nhằm vào Lâm An, thái phó nhằm vào là kẻ học dốt.

Thái tử đỡ thái phó vào mái che nắng.

Chư công ùn ùn đứng dậy, cung kính hành lễ.

Luận bối phận, các vị đang ngồi đều là vãn bối của thái phó.

Hứa Tân Niên và các đồng liêu đồng thanh hành lễ, đánh giá lão nhân được thái tử nâng, tóc tuy trắng, lại vẫn dày như cũ, thật sự là làm người ta hâm mộ.

Khuôn mặt khe rãnh ngang dọc, làn da cảm giác lỏng lẻo nghiêm trọng, con ngươi cũng hơi đục ngầu, nhưng khí chất lão nhân này rất độc đáo.

Hắn nhớ rõ viện trưởng Triệu Thủ từng nói, thái phó là người đọc sách đương đại duy nhất dưỡng ra hạo nhiên chính khí.

Tam công bản triều đều là nhất phẩm, nhưng không có thực quyền. Thái phó vốn có hi vọng chấp chưởng nội các, chỉ là năm đó phụ hoàng tu đạo, không để ý tới triều chính, thái phó muốn cầm roi trúc đánh đau phụ hoàng, bị ngăn lại. Về sau vô duyên con đường làm quan, liền ở trong cung chuyên tâm nghiên cứu học vấn.

Không ngờ ngay cả thái phó cũng đến đây... Hứa Tân Niên nghĩ.

Thái phó hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Quốc Tử Giám đại tế tửu, thản nhiên nói: “Lão phu ẩn cư nhiều năm, mới phát hiện Quốc Tử Giám là thế hệ sau không bằng thế hệ trước.”

Đại tế tửu mặt đỏ tai hồng.

Chư công cùng xuất thân Quốc Tử Giám cũng có chút xấu hổ.

Thể diện của triều đình, là thể diện của bọn họ.

Một người trẻ tuổi man tộc ở kinh thành tỏa sáng rực rỡ, nếu là võ đạo thì thôi, man tử vốn chính là võ phu thô bỉ. Nhưng lại là lấy học vấn nổi tiếng.

Phải biết rằng, kiêu ngạo lớn nhất của Nhân tộc chính là văn hóa, tất cả đều hạ phẩm, chỉ có đọc sách cao.

Nho gia là hệ thống của nhân tộc Trung Nguyên, là côi bảo văn hóa riêng, là chỗ kiêu ngạo của vô số người.

Thấy không khí có chút cứng ngắc, Hoài Khánh đứng dậy, mang thái tử từ bên cạnh thái phó chen ra, chen vào ngồi chỗ của hắn, thanh âm lạnh lùng:

“Thái phó, Bùi Mãn Tây Lâu tài tình kinh diễm, chỉ luận tứ thư ngũ kinh, đại tế tửu cũng không yếu hơn hắn. Người sở học rộng, hơn nữa có thể tinh thâm, rất hiếm thấy. Nhưng ngài yên tâm, có Trương Thận ra mặt, nghĩ hẳn tất cả đều là ổn thỏa.”

Thái phó vỗ vỗ mu bàn tay Hoài Khánh, có vài phần tươi cười:

“Điện hạ nếu là thân nam nhi, nào có cơ hội cho man tử kia ở kinh thành diễu võ dương oai? Lão phu lần này đến góp náo nhiệt, chính là không tin tà, sĩ lâm Đại Phụng ta người tài xuất hiện lớp lớp, nhân tài mới xuất hiện vô số, thực không ai có thể áp chế hắn một tên man tử học chút da lông của thánh nhân?”

Lúc này, tiếng cười khẽ từ ngoài mái che nắng truyền đến, mang theo vài phần nhàn nhã, phản bác nói:

“Thánh nhân viết, hữu giáo vô loại. Thái phó trái một câu man tử, phải một câu man tử, có mang dạy bảo thánh nhân ghi nhớ ở trong lòng hay không?”

Ngoài mái che nắng, Bùi Mãn Tây Lâu mái tóc bạc trắng, mang theo Hoàng Tiên Nhi quyến rũ, cùng với thiếu niên con ngươi dựng thẳng khí chất âm lãnh, thoải mái tiến vào mái che nắng.

Bọn họ rõ ràng là ngoại tộc, là khách, lại bày ra một tư thái thoải mái như lững thững sân vắng, giống như bản thân mới là chủ nhân của văn hội.

Đối với chư công, các huân quý võ tướng trấn áp cục diện hoàn toàn không thèm để ý, không rụt rè chút nào.

Học sinh Quốc Tử Giám, thanh quý Hàn Lâm viện, chư công, huân quý võ tướng ở đây... Lặng lẽ nhìn chằm chằm Bùi Mãn Tây Lâu, vị man tộc tài tình kinh diễm, học vấn thâm hậu này.

Không có ai đáp lại, nhưng lặng yên thẳng lưng lên, ổn định cảm xúc, như đối mặt đại địch.

“Tại hạ Bạch Thủ bộ, trưởng tử Bùi Mãn thị, Bùi Mãn Tây Lâu, ra mắt các vị!”

Bùi Mãn Tây Lâu dùng học vấn của mình, đắp nặn hình tượng một người đọc sách kinh tài tuyệt diễm, mục đích của hắn đã đạt tới.

Văn hội lần này, hắn tính mang thanh danh tiếp tục đẩy lên đ ỉnh cao, lót đường cho đàm phán sau đó.

...

Hứa phủ.

Sở Nguyên Chẩn ngồi ở trong đình viện, bên cạnh bàn đá, trong tay cầm chén rượu, Lệ Na, Lý Diệu Chân, Hứa Linh m ngồi bên cạnh hắn.

“Vì sao hắn có thể vào hoàng thành? Hắn đi làm gì? Không sợ Nguyên Cảnh Đế chém đầu chó hắn sao.” Sở Nguyên Chẩn giọng chanh chua nói.

Hắn rất thèm thuồng văn hội, thân là kiếm khách xuất thân người đọc sách, còn từng là trạng nguyên, loại văn hội quyết đấu đỉnh phong này, đối với Sở Nguyên Chẩn có dụ hoặc trí mạng.

Nhưng hắn không thể vào hoàng thành, càng không thể trước mắt bao người tham gia văn hội, tất cả cái này đều là vì Hứa Thất An. Lúc trước nếu không phải vì giúp hắn, làm sao thê thảm như vậy.

Vì thế tới tìm hắn uống rượu, oán giận vài câu.

Không ngờ, người khởi xướng này lại tự mình đi vào.

Trong lòng Sở Nguyên Chẩn ghen tuông chua như chanh.

“Ta cũng muốn đi.”

Hứa Linh Âm giọng thanh thúy nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.