Chương trước
Chương sau
Trong sứ đoàn có năm mươi mỹ nữ Hồ bộ, đều tư sắc xuất chúng, dáng người thướt tha, trong đó có ba nữ tử nội mị là đỉnh lô trời sinh.

Vốn nghe Nguyên Cảnh Đế tu đạo, khát cầu trường sinh, tuy không gần nữ sắc nhiều năm, nhưng nghĩ hẳn sẽ không từ chối đỉnh lô đưa lên tận cửa.

Lúc này, Hoàng Tiên Nhi khẽ đảo đôi mắt đẹp, kinh ngạc nói: “Ồ, tiểu tử Nhân tộc thật tuấn tú.”

Một người trẻ tuổi mặc quan bào màu xanh đứng ở trên bến tàu, hắn làn da trắng nõn, hai mắt lấp lánh, môi hồng răng trắng, là mỹ nam tử cực hiếm thấy.

Bùi Mãn Tây Lâu nheo mắt, không thấy cảm xúc nói: “Thanh bào khê sắc, quan nhỏ thất phẩm.”

Theo thuyền quan cập bờ, sứ đoàn yêu man rời thuyền, người trẻ tuổi tuấn tú kia đi lên đón, cất cao giọng nói: “Bản quan Hứa Tân Niên, phụng chỉ nghênh đón các vị sứ giả.”

Bùi Mãn Tây Lâu làm lễ vái chính quy, nheo mắt mỉm cười: “Hứa đại nhân nhậm chức ở nha môn nào?”

Hứa Tân Niên lễ phép đáp lại: “Hàn Lâm viện.”

“Đại Phụng triều đình phái một viên quan nhỏ thất phẩm tới tiếp đãi chúng ta?”

Tiếng cười lạnh truyền đến, phía sau Bùi Mãn Tây Lâu, một vị thiếu niên khí chất âm nhu, hai mắt con ngươi dựng thẳng bất mãn nói.

“Ngươi là người nào.” Hứa Tân Niên hỏi ngược lại.

Thiếu niên khí chất âm nhu con ngươi dựng thẳng hất hàm, đang muốn nói chuyện, liền nghe Hứa Tân Niên nói: “Ồ, quên, ngươi không phải người.”

Thiếu niên con ngươi dựng thẳng bị giọng điệu lạnh nhạt trào phúng của hắn chọc giận, hừ lạnh nói: “Ta mang huyết mạch viễn cổ thần ma, há là phàm nhân các ngươi có thể so sánh.”

“Vậy ngươi sao còn không lên trời? Ở lại thế gian làm chi.” Hứa Tân Niên kinh ngạc nói.

“Ngươi...”

Thiếu niên con ngươi dựng thẳng mặt nghẹn đỏ bừng, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, ở phương Bắc có người dám nói chuyện cùng hắn như vậy, bây giờ đã là thức ăn trong bụng.

“Huyền m, không thể vô lễ.”

Bùi Mãn Tây Lâu nheo mắt, mặt mang mỉm cười: “Huyền m là huyết mạch của đại yêu Chúc Cửu, không coi ai ra gì quen rồi, Hứa đại nhân mắng hay, hắn quả thật thiếu dạy bảo.”

Bị Bùi Mãn Tây Lâu liếc, thiếu niên con ngươi dựng thẳng câm như hến.

“Vị Hứa đại nhân này tuy chức quan không cao, quả thật thanh quý trong thanh quý, Hàn Lâm viện là người đọc sách đỉnh cấp mới có thể vào. Há là ngươi một tên nghiệt súc có thể so sánh.”

Bùi Mãn Tây Lâu dâng lên từ ngữ khen ngợi, nói: “Tại hạ Bùi Mãn Tây Lâu.”

Ta không mắng hắn, ta nếu muốn mắng hắn, các ngươi phải chờ sáng mai mới có thể vào kinh... Hứa Tân Niên gật đầu chào hỏi.

Hoàng Tiên Nhi giảo hoạt cười, đảo mắt nhìn Hứa Tân Niên, Bạch Thủ bộ Bùi Mãn thị chữ đầu tiên giống với họ Bùi của Nhân tộc Trung Nguyên, tuyệt đại bộ phận người Trung Nguyên đều sẽ nhận lầm Bùi Mãn thị là Bùi thị.

Nàng chờ mong nhìn thấy quan viên Đại Phụng trẻ tuổi này lẫn lộn dòng họ, bởi vậy có sai sót, nàng mượn cơ hội bày ra một mặt dịu dàng, phối hợp mị hoặc, trêu chọc trái tim vị quan viên trẻ tuổi này.

Hứa Tân Niên gật đầu, “Bùi Mãn sứ giả, bản quan đưa các ngươi đi dịch trạm nghỉ ngơi.”

Hoàng Tiên Nhi nhất thời có chút thất vọng, quan viên Đại Phụng trẻ tuổi này có vài phần thực học, điều này làm dụ dỗ đến tiếp sau của nàng không thể thi triển.

Bùi Mãn Tây Lâu chưa bao giờ nghĩ tới dựa vào loại thông minh vặt này để thanh quý của Hàn Lâm viện bị mất mặt, cưỡi lên ngựa, dẫn theo đội ngũ sứ đoàn, ở dưới sự bảo vệ của hai trăm quan binh Đại Phụng rời khỏi bến tàu.

Xuyên qua mấy con phố nhỏ, rốt cuộc tới trục đường chính trong thành, một màn trước mắt, khiến đám người sứ đoàn yêu man trợn mắt há hốc mồm.

Đường rộng đến khó tưởng tượng, có thể chứa năm mươi kỵ binh phi nước đại song song, hai bên phòng ốc san sát nối tiếp nhau, sắp hàng đến cuối tầm mắt, cửa hàng biển hiệu phấp phới ở trong gió.

Hình ảnh gấm vóc như thế, là bọn họ đời này lần đầu thấy.

Sóng mắt mềm mại đáng yêu của Hoàng Tiên Nhi lập tức mê ly, rốt cuộc biết vì sao tổ tông khát vọng nam hạ Trung Nguyên, khát vọng cướp lấy mảnh đất này như thế.

Nhưng sau đó, Hoàng Tiên Nhi ý thức được không thích hợp, bởi vì hai bên trục đường chính đứng đầy dân chúng nhân loại, trong tay bọn họ đeo giỏ, trong giỏ đặt lá rau, trứng thối, thậm chí đá.

Trên mặt bọn họ là vẻ mặt phẫn nộ, trong mắt thiêu đốt thù hận.

“Đánh chết yêu man!”

Có người nổi giận gầm lên một tiếng, hướng sứ đoàn yêu man ném ra trứng thối, tựa như điểm hỏa sợi dây dẫn cháy của thuốc nổ, nháy mắt sôi trào.

“Đánh chết yêu man.”

“Cút khỏi kinh thành.”

“...”

Lá rau, trứng thối, tảng đá, cơm thiu nắm vân vân, toàn bộ ném về phía sứ đoàn yêu man, vật bẩn thỉu bay đầy trời.

Yêu man tính cách kích động, nóng nảy, chịu không nổi nhất là khiêu khích, lập tức nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ giận dữ.

“Hứa đại nhân, dân chúng Đại Phụng phi thường nhiệt tình nha.”

Bùi Mãn Tây Lâu vận khí cơ, mang uế vật ném tới từ hai bên ngăn cản, cười tủm tỉm nói.

Hứa Tân Niên thản nhiên nói: “Đúng vậy, sợ các ngươi ăn không đủ no.”

Bùi Mãn Tây Lâu nghẹn, nhất thời cũng không biết đáp lại như thế nào.

Yêu man cướp bóc biên quan là điều bình thường, vì, không phải là miếng ăn sao.

Hoàng Tiên Nhi liên tục nhíu mày, có chút tức giận, tuy có thể dùng khí cơ ngăn uế vật dân chúng Nhân tộc ném đến, nhưng đối đãi như vậy đủ khiến tượng đất cũng sinh ra lửa giận.

Lúc này, nàng nghe Bùi Mãn Tây Lâu hỏi: “Những người dân này, tựa như đặc biệt chiếu cố đối với Hứa đại nhân?”

Hoàng Tiên Nhi lúc này mới phát hiện, dân chúng quanh mình khi ném rau và trứng thối, cố ý tránh vị quan viên trẻ tuổi này, nhưng sĩ tốt Đại Phụng đi theo lại không có đãi ngộ tương tự.

Sau khi có phát hiện này, Hoàng Tiên Nhi nheo mắt, quan sát một lúc, nhìn ra càng nhiều chi tiết.

Dân chúng đâu chỉ là chiếu cố, thậm chí thời điểm lúc ném sẽ đặc biệt chú ý, rất thận trọng tránh đi hắn.

Dân chúng nhân tộc tựa như rất kính yêu hắn, sợ ném trúng hắn...

Hoàng Tiên Nhi kinh ngạc đánh giá Hứa Tân Niên, sinh ra tò mò thật lớn đối với hắn.

Chỉ dựa vào thân phận thứ cát sĩ, tuyệt đối không có khả năng khiến dân chúng Nhân tộc đối đãi như thế, hắn có lẽ có một tầng thân phận khác? Hơn nữa là thân phận dân chúng Nhân tộc nhận biết... Bùi Mãn Tây Lâu nheo mắt, trong lòng đoán.

Hứa Tân Niên ha ha một tiếng, “Bọn họ không phải chiếu cố ta, bọn họ chiếu cố là tấm lệnh bài treo trên ngựa.”

Lệnh bài?

Hoàng Tiên Nhi sửng sốt, nàng và Bùi Mãn Tây Lâu mới phát hiện trên cổ ngựa thật sự treo một tấm lệnh bài gỗ, lúc trước chưa chú ý tới.

Hứa Tân Niên cúi người, tháo lệnh bài xuống, triển lãm cho hai người xem.

Trên lệnh bài viết năm chữ: Hứa Ngân la chi đệ (em trai Hứa Ngân la).

Hứa Ngân la chi đệ?! Hoàng Tiên Nhi thanh âm mềm mại, tựa như làm nũng, giọng giòn tan nói: “Đây là ý gì?”

Bùi Mãn Tây Lâu nheo mắt, hơi mở ra một chút, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách, khó trách! Thì ra Hứa đại nhân là đệ đệ của Đại Phụng Ngân la Hứa Thất An.” Trong sứ đoàn có năm mươi mỹ nữ Hồ bộ, đều tư sắc xuất chúng, dáng người thướt tha, trong đó có ba nữ tử nội mị là đỉnh lô trời sinh.

Vốn nghe Nguyên Cảnh Đế tu đạo, khát cầu trường sinh, tuy không gần nữ sắc nhiều năm, nhưng nghĩ hẳn sẽ không từ chối đỉnh lô đưa lên tận cửa.

Lúc này, Hoàng Tiên Nhi khẽ đảo đôi mắt đẹp, kinh ngạc nói: “Ồ, tiểu tử Nhân tộc thật tuấn tú.”

Một người trẻ tuổi mặc quan bào màu xanh đứng ở trên bến tàu, hắn làn da trắng nõn, hai mắt lấp lánh, môi hồng răng trắng, là mỹ nam tử cực hiếm thấy.

Bùi Mãn Tây Lâu nheo mắt, không thấy cảm xúc nói: “Thanh bào khê sắc, quan nhỏ thất phẩm.”

Theo thuyền quan cập bờ, sứ đoàn yêu man rời thuyền, người trẻ tuổi tuấn tú kia đi lên đón, cất cao giọng nói: “Bản quan Hứa Tân Niên, phụng chỉ nghênh đón các vị sứ giả.”

Bùi Mãn Tây Lâu làm lễ vái chính quy, nheo mắt mỉm cười: “Hứa đại nhân nhậm chức ở nha môn nào?”

Hứa Tân Niên lễ phép đáp lại: “Hàn Lâm viện.”

“Đại Phụng triều đình phái một viên quan nhỏ thất phẩm tới tiếp đãi chúng ta?”

Tiếng cười lạnh truyền đến, phía sau Bùi Mãn Tây Lâu, một vị thiếu niên khí chất âm nhu, hai mắt con ngươi dựng thẳng bất mãn nói.

“Ngươi là người nào.” Hứa Tân Niên hỏi ngược lại.

Thiếu niên khí chất âm nhu con ngươi dựng thẳng hất hàm, đang muốn nói chuyện, liền nghe Hứa Tân Niên nói: “Ồ, quên, ngươi không phải người.”

Thiếu niên con ngươi dựng thẳng bị giọng điệu lạnh nhạt trào phúng của hắn chọc giận, hừ lạnh nói: “Ta mang huyết mạch viễn cổ thần ma, há là phàm nhân các ngươi có thể so sánh.”

“Vậy ngươi sao còn không lên trời? Ở lại thế gian làm chi.” Hứa Tân Niên kinh ngạc nói.

“Ngươi...”

Thiếu niên con ngươi dựng thẳng mặt nghẹn đỏ bừng, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, ở phương Bắc có người dám nói chuyện cùng hắn như vậy, bây giờ đã là thức ăn trong bụng.

“Huyền m, không thể vô lễ.”

Bùi Mãn Tây Lâu nheo mắt, mặt mang mỉm cười: “Huyền m là huyết mạch của đại yêu Chúc Cửu, không coi ai ra gì quen rồi, Hứa đại nhân mắng hay, hắn quả thật thiếu dạy bảo.”

Bị Bùi Mãn Tây Lâu liếc, thiếu niên con ngươi dựng thẳng câm như hến.

“Vị Hứa đại nhân này tuy chức quan không cao, quả thật thanh quý trong thanh quý, Hàn Lâm viện là người đọc sách đỉnh cấp mới có thể vào. Há là ngươi một tên nghiệt súc có thể so sánh.”

Bùi Mãn Tây Lâu dâng lên từ ngữ khen ngợi, nói: “Tại hạ Bùi Mãn Tây Lâu.”

Ta không mắng hắn, ta nếu muốn mắng hắn, các ngươi phải chờ sáng mai mới có thể vào kinh... Hứa Tân Niên gật đầu chào hỏi.

Hoàng Tiên Nhi giảo hoạt cười, đảo mắt nhìn Hứa Tân Niên, Bạch Thủ bộ Bùi Mãn thị chữ đầu tiên giống với họ Bùi của Nhân tộc Trung Nguyên, tuyệt đại bộ phận người Trung Nguyên đều sẽ nhận lầm Bùi Mãn thị là Bùi thị.

Nàng chờ mong nhìn thấy quan viên Đại Phụng trẻ tuổi này lẫn lộn dòng họ, bởi vậy có sai sót, nàng mượn cơ hội bày ra một mặt dịu dàng, phối hợp mị hoặc, trêu chọc trái tim vị quan viên trẻ tuổi này.

Hứa Tân Niên gật đầu, “Bùi Mãn sứ giả, bản quan đưa các ngươi đi dịch trạm nghỉ ngơi.”

Hoàng Tiên Nhi nhất thời có chút thất vọng, quan viên Đại Phụng trẻ tuổi này có vài phần thực học, điều này làm dụ dỗ đến tiếp sau của nàng không thể thi triển.

Bùi Mãn Tây Lâu chưa bao giờ nghĩ tới dựa vào loại thông minh vặt này để thanh quý của Hàn Lâm viện bị mất mặt, cưỡi lên ngựa, dẫn theo đội ngũ sứ đoàn, ở dưới sự bảo vệ của hai trăm quan binh Đại Phụng rời khỏi bến tàu.

Xuyên qua mấy con phố nhỏ, rốt cuộc tới trục đường chính trong thành, một màn trước mắt, khiến đám người sứ đoàn yêu man trợn mắt há hốc mồm.

Đường rộng đến khó tưởng tượng, có thể chứa năm mươi kỵ binh phi nước đại song song, hai bên phòng ốc san sát nối tiếp nhau, sắp hàng đến cuối tầm mắt, cửa hàng biển hiệu phấp phới ở trong gió.

Hình ảnh gấm vóc như thế, là bọn họ đời này lần đầu thấy.

Sóng mắt mềm mại đáng yêu của Hoàng Tiên Nhi lập tức mê ly, rốt cuộc biết vì sao tổ tông khát vọng nam hạ Trung Nguyên, khát vọng cướp lấy mảnh đất này như thế.

Nhưng sau đó, Hoàng Tiên Nhi ý thức được không thích hợp, bởi vì hai bên trục đường chính đứng đầy dân chúng nhân loại, trong tay bọn họ đeo giỏ, trong giỏ đặt lá rau, trứng thối, thậm chí đá.

Trên mặt bọn họ là vẻ mặt phẫn nộ, trong mắt thiêu đốt thù hận.

“Đánh chết yêu man!”

Có người nổi giận gầm lên một tiếng, hướng sứ đoàn yêu man ném ra trứng thối, tựa như điểm hỏa sợi dây dẫn cháy của thuốc nổ, nháy mắt sôi trào.

“Đánh chết yêu man.”

“Cút khỏi kinh thành.”

“...”

Lá rau, trứng thối, tảng đá, cơm thiu nắm vân vân, toàn bộ ném về phía sứ đoàn yêu man, vật bẩn thỉu bay đầy trời.

Yêu man tính cách kích động, nóng nảy, chịu không nổi nhất là khiêu khích, lập tức nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ giận dữ.

“Hứa đại nhân, dân chúng Đại Phụng phi thường nhiệt tình nha.”

Bùi Mãn Tây Lâu vận khí cơ, mang uế vật ném tới từ hai bên ngăn cản, cười tủm tỉm nói.

Hứa Tân Niên thản nhiên nói: “Đúng vậy, sợ các ngươi ăn không đủ no.”

Bùi Mãn Tây Lâu nghẹn, nhất thời cũng không biết đáp lại như thế nào.

Yêu man cướp bóc biên quan là điều bình thường, vì, không phải là miếng ăn sao.

Hoàng Tiên Nhi liên tục nhíu mày, có chút tức giận, tuy có thể dùng khí cơ ngăn uế vật dân chúng Nhân tộc ném đến, nhưng đối đãi như vậy đủ khiến tượng đất cũng sinh ra lửa giận.

Lúc này, nàng nghe Bùi Mãn Tây Lâu hỏi: “Những người dân này, tựa như đặc biệt chiếu cố đối với Hứa đại nhân?”

Hoàng Tiên Nhi lúc này mới phát hiện, dân chúng quanh mình khi ném rau và trứng thối, cố ý tránh vị quan viên trẻ tuổi này, nhưng sĩ tốt Đại Phụng đi theo lại không có đãi ngộ tương tự.

Sau khi có phát hiện này, Hoàng Tiên Nhi nheo mắt, quan sát một lúc, nhìn ra càng nhiều chi tiết.

Dân chúng đâu chỉ là chiếu cố, thậm chí thời điểm lúc ném sẽ đặc biệt chú ý, rất thận trọng tránh đi hắn.

Dân chúng nhân tộc tựa như rất kính yêu hắn, sợ ném trúng hắn...

Hoàng Tiên Nhi kinh ngạc đánh giá Hứa Tân Niên, sinh ra tò mò thật lớn đối với hắn.

Chỉ dựa vào thân phận thứ cát sĩ, tuyệt đối không có khả năng khiến dân chúng Nhân tộc đối đãi như thế, hắn có lẽ có một tầng thân phận khác? Hơn nữa là thân phận dân chúng Nhân tộc nhận biết... Bùi Mãn Tây Lâu nheo mắt, trong lòng đoán.

Hứa Tân Niên ha ha một tiếng, “Bọn họ không phải chiếu cố ta, bọn họ chiếu cố là tấm lệnh bài treo trên ngựa.”

Lệnh bài?

Hoàng Tiên Nhi sửng sốt, nàng và Bùi Mãn Tây Lâu mới phát hiện trên cổ ngựa thật sự treo một tấm lệnh bài gỗ, lúc trước chưa chú ý tới.

Hứa Tân Niên cúi người, tháo lệnh bài xuống, triển lãm cho hai người xem.

Trên lệnh bài viết năm chữ: Hứa Ngân la chi đệ (em trai Hứa Ngân la).

Hứa Ngân la chi đệ?! Hoàng Tiên Nhi thanh âm mềm mại, tựa như làm nũng, giọng giòn tan nói: “Đây là ý gì?”

Bùi Mãn Tây Lâu nheo mắt, hơi mở ra một chút, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách, khó trách! Thì ra Hứa đại nhân là đệ đệ của Đại Phụng Ngân la Hứa Thất An.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.