Chương trước
Chương sau
Thủ vệ hoàng thành tính cảnh giác đối với nhà chúng ta rất cao nha, ta dám khẳng định, nếu là bản thân ta, chỉ sợ cho dù có Hoài Khánh hoặc Lâm An mang theo, cũng không vào được hoàng cung. Đây là di chứng sự kiện ngọ môn chửi đổng cùng bắt đi hai quốc công... Hắn dùng giọng Hứa Nhị lang, bình tĩnh nói:

“Bản quan đi bái phỏng thủ phụ đại nhân.”

Bái phỏng thủ phụ đại nhân... Bách hộ Vũ Lâm vệ đánh giá hắn vài lần nữa, rốt cuộc gật đầu: “Để Hứa đại nhân đi vào.”

Xe ngựa xuyên qua cổng tò vò cửa thành, chạy vào hoàng thành, hướng về phía phủ đệ Vương thủ phụ chạy đi.

Trên tường thành Vũ Lâm vệ nhìn theo xe ngựa đi xa, phương hướng không sai.

Đi một khắc đồng hồ, Hứa Thất An nói: “Rẽ trái.”

Xa phu theo lời, thay đổi phương hướng, xe ngựa nhanh chóng rời lộ trình ban đầu, ở dưới Hứa Thất An chỉ huy, xa phu chưa bao giờ tới hoàng thành bằng vào kỹ năng đánh xe ưu tú, mang Hứa Đại lang thành công đưa đến trước Linh Bảo Quan.

Hứa Thất An chống ô xuống xe, sau khi trải qua tiểu đạo sĩ trông cửa thông truyền, không có gì bất ngờ xảy ra, thuận lợi tiến vào Linh Bảo Quan.

Hắn không quên nhớ bảo xe ngựa từ cửa hông tiến vào Linh Bảo Quan, mà không phải đỗ ở cửa quan bắt mắt.

Nếu Nguyên Cảnh Đế lão già kia vừa lúc tới đây tu đạo, nhìn thấy xe ngựa, tình huống liền không ổn.

Xuyên qua từng ngôi đền cung phụng tổ sư Nhân tông, tiểu viện, tới sâu trong Linh Bảo Quan, trong tòa tiểu viện yên tĩnh kia, trong tĩnh thất, gặp được nữ tử quốc sư quốc sắc thiên hương.

Nàng trong vẻ mặt lạnh nhạt, khí chất lạnh lùng lộ ra sự thanh lịch không dính bụi trần, tựa như tiên tử trên trời.

Hoài Khánh cũng là mỹ nhân lạnh lùng cao ngạo, nhưng khí chất của Hoài Khánh thiên hướng tự phụ, cao ngạo, mà lạnh lùng của Lạc Ngọc Hành, phối hợp nàng ăn mặc, còn có chu sa đỏ tươi giữa lông mày, nổi bật lên là thần thánh cùng tiên khí.

Giờ này khắc này, gặp lại quốc sư dung nhan khuynh thành, tâm tính Hứa Thất An có chút biến hóa, nghĩ là: nàng là nữ nhân ta ở trên giường cũng không nỡ khinh nhờn.

Một suy nghĩ tiếp theo là: May mà quốc sư không hiểu Phật môn Tha Tâm Thông, nếu không ta có thể chết ngay tại chỗ.

Lạc Ngọc Hành ngồi xếp bằng ở bên bàn, sớm có hai chén trà nóng bày ở trên bàn.

Hứa Thất An ăn ý vào ngồi, bưng trà uống một ngụm, mắt lập tức nở rộ ánh sao: “Trà ngon!”

Vào miệng hơi cay đắng, ngậm ba giây, lập tức có vị ngọt trở về, sau khi nuốt vào trong bụng, dư vị lưu lại răng lưỡi, kéo dài không tiêu tan.

“Đáng tiếc.”

Lạc Ngọc Hành lắc đầu than nhẹ.

“Đáng tiếc cái gì?”

Hứa Thất An theo bản năng hỏi.

“Trà này là một người bạn của bổn tọa trồng, một năm chỉ sản xuất một cân, chia đến chỗ ta, cùng lắm ba bốn lạng. Đáng tiếc là, cô ấy mất tích đã lâu, không rõ tung tích.” Lạc Ngọc Hành nói.

Dì trẻ, sao ta cảm giác ngươi trong lời có lời?

Ừm, trà này là vương phi trồng... Ta lại phát hiện một diệu dụng của vương phi, về sau mang nàng nhốt ở trong phòng tối, không trồng ra trà thì không cho cơm ăn...

Hứa Thất An mặt không đổi sắc cảm khái: “Vậy quả thật đáng tiếc.”

Lạc Ngọc Hành nhẹ nhàng liếc hắn một cái, thanh âm nhu hòa nhưng không chứa cảm xúc mở miệng: “Có chuyện gì?”

“Tại hạ muốn hỏi một câu về chuyện đạo thủ Nhân tông đời trước cùng tiên đế.” Hứa Thất An nói.

“Chuyện cha ta cùng tiên đế?”

Lạc Ngọc Hành có chút kinh ngạc hỏi lại một câu.

“Ta từng điều tra ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế, tiên đế dù chưa từng tu đạo, nhưng cũng cảm thấy rất hứng thú đối với phép trường sinh. Ta muốn biết, hắn có tu đạo hay không?” Hứa Thất An nói thẳng.

Lạc Ngọc Hành trầm ngâm một lát, nói: “Cha ta chết bởi thiên kiếp.”

Này, có quan hệ gì với vấn đề của ta sao...

“Ông vốn không cần chết, chỉ là Giám chính không cho phép Nhân tông dọn vào hoàng thành, điều này mới đưa đến cha ta nghiệp hỏa quấn thân, ở dưới thiên kiếp thân tử đạo tiêu.” Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói:

“Bởi vậy, tiên đế vẫn chưa tu đạo.”

Tiên đế vẫn chưa tu đạo... Hứa Thất An nhíu nhíu mày.

“Ngươi tra Nguyên Cảnh, tra như thế nào?” Đôi mắt đẹp của Lạc Ngọc Hành chăm chú nhìn.

Hứa Thất An từng có vài giây do dự, nghiến răng hạ quyết tâm, trầm giọng hỏi: “Quốc sư, ngươi có biết kẻ được khí vận không thể trường sinh không?”

Lạc Ngọc Hành nhìn hắn, thẳng đến giờ phút này, Hứa Thất An mới cảm giác quốc sư thật sự đang nhìn hắn, mắt nhìn thẳng hắn.

“Cách nói chính xác là kẻ khí vận gia thân không thể trường sinh.” Nàng sửa đúng nói.

Lạc Ngọc Hành quả nhiên biết việc này, vậy nàng liền không kỳ quái Nguyên Cảnh Đế vì sao si tâm vọng tưởng tu đạo? Hứa Thất An biểu đạt nghi hoặc này.

“Luôn có người ôm ảo tưởng không thực tế, trên đời người tu hành vô số kể, đại bộ phận mọi người đều từng ảo tưởng trở thành nhất phẩm cao thủ, thậm chí vượt qua phẩm cấp.”

Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói: “Nguyên Cảnh có lẽ tự cho là đã nhìn thấy hy vọng, có lẽ có ẩn tình gì. Với ta mà nói, mặc kệ hắn có tính toán gì, lại có can hệ gì với ta. Ta tu đạo của ta, hắn tu trường sinh của hắn.”

Nàng biết Nguyên Cảnh Đế có lẽ có bí mật, nhưng không truy cứu sâu, nàng mượn khí vận Đại Phụng tu hành, cùng Nguyên Cảnh Đế là quan hệ hợp tác, truy cứu sâu bí mật của đồng bạn hợp tác, sẽ chỉ làm quan hệ hai bên lâm vào cục diện bế tắc, thậm chí phản bội... Hứa Thất An nhấm nuốt ra ý trong lời nói của quốc sư.

Trầm ngâm một lát, Hứa Thất An không rối rắm đề tài này nữa, quay sang nói: “Phù kiếm sử dụng lúc ở Kiếm Châu rồi, ta sau này liên lạc quốc sư như thế nào?”

Lời ngầm: mau cho ta thêm một phù kiếm.

Phù kiếm ẩn chứa uy lực một kiếm của Lạc Ngọc Hành, chế tác tương đối khó khăn, không phải nói tặng người ta là tặng.

Chính bởi vì như vậy, Hứa Thất An mới hỏi nàng xin, đây là một sự thăm dò.

Lạc Ngọc Hành nghe vậy, nhíu mày nói: “Phù kiếm luyện chế cực kỳ khó khăn, không phải một sớm một chiều có thể thành...”

Dừng một chút, nàng giọng điệu lạnh nhạt nói: “Ta vừa vặn còn có một cái, dù sao giữ lại vô dụng.”

Tay áo vung lên, một phù kiếm im lặng nằm ở trên bàn.

Thật sự cho rồi... Hứa Thất An tâm tình phức tạp nhìn phù kiếm.

...

Ngự hoa viên.

Lầu các, đài quan sát.

Nguyên Cảnh Đế khoanh tay đứng, quan sát ngự hoa viên trong mưa to, cười nói: “Hoa trong cung trẫm tuy tranh nhau khoe sắc, đẹp không sao tả xiết, ngại là quá mức yếu ớt, không chịu nổi mưa gió tàn phá.”

Trong màn mưa, từng đóa hoa tươi đẹp cong gập thân thể, cánh hoa theo mưa trôi nổi.

Phía sau, Ngụy Uyên bưng trà, nhấp ngụm nhỏ, thản nhiên nói: “Hoa vốn chính là thứ lấy lòng chủ nhân, càng là mềm mại, chủ nhân càng thích. Bệ hạ đã thích các nàng nhu nhược, lại cười nhạo các nàng không chịu nổi tàn phá, thật sự là không có đạo lý.” Thủ vệ hoàng thành tính cảnh giác đối với nhà chúng ta rất cao nha, ta dám khẳng định, nếu là bản thân ta, chỉ sợ cho dù có Hoài Khánh hoặc Lâm An mang theo, cũng không vào được hoàng cung. Đây là di chứng sự kiện ngọ môn chửi đổng cùng bắt đi hai quốc công... Hắn dùng giọng Hứa Nhị lang, bình tĩnh nói:

“Bản quan đi bái phỏng thủ phụ đại nhân.”

Bái phỏng thủ phụ đại nhân... Bách hộ Vũ Lâm vệ đánh giá hắn vài lần nữa, rốt cuộc gật đầu: “Để Hứa đại nhân đi vào.”

Xe ngựa xuyên qua cổng tò vò cửa thành, chạy vào hoàng thành, hướng về phía phủ đệ Vương thủ phụ chạy đi.

Trên tường thành Vũ Lâm vệ nhìn theo xe ngựa đi xa, phương hướng không sai.

Đi một khắc đồng hồ, Hứa Thất An nói: “Rẽ trái.”

Xa phu theo lời, thay đổi phương hướng, xe ngựa nhanh chóng rời lộ trình ban đầu, ở dưới Hứa Thất An chỉ huy, xa phu chưa bao giờ tới hoàng thành bằng vào kỹ năng đánh xe ưu tú, mang Hứa Đại lang thành công đưa đến trước Linh Bảo Quan.

Hứa Thất An chống ô xuống xe, sau khi trải qua tiểu đạo sĩ trông cửa thông truyền, không có gì bất ngờ xảy ra, thuận lợi tiến vào Linh Bảo Quan.

Hắn không quên nhớ bảo xe ngựa từ cửa hông tiến vào Linh Bảo Quan, mà không phải đỗ ở cửa quan bắt mắt.

Nếu Nguyên Cảnh Đế lão già kia vừa lúc tới đây tu đạo, nhìn thấy xe ngựa, tình huống liền không ổn.

Xuyên qua từng ngôi đền cung phụng tổ sư Nhân tông, tiểu viện, tới sâu trong Linh Bảo Quan, trong tòa tiểu viện yên tĩnh kia, trong tĩnh thất, gặp được nữ tử quốc sư quốc sắc thiên hương.

Nàng trong vẻ mặt lạnh nhạt, khí chất lạnh lùng lộ ra sự thanh lịch không dính bụi trần, tựa như tiên tử trên trời.

Hoài Khánh cũng là mỹ nhân lạnh lùng cao ngạo, nhưng khí chất của Hoài Khánh thiên hướng tự phụ, cao ngạo, mà lạnh lùng của Lạc Ngọc Hành, phối hợp nàng ăn mặc, còn có chu sa đỏ tươi giữa lông mày, nổi bật lên là thần thánh cùng tiên khí.

Giờ này khắc này, gặp lại quốc sư dung nhan khuynh thành, tâm tính Hứa Thất An có chút biến hóa, nghĩ là: nàng là nữ nhân ta ở trên giường cũng không nỡ khinh nhờn.

Một suy nghĩ tiếp theo là: May mà quốc sư không hiểu Phật môn Tha Tâm Thông, nếu không ta có thể chết ngay tại chỗ.

Lạc Ngọc Hành ngồi xếp bằng ở bên bàn, sớm có hai chén trà nóng bày ở trên bàn.

Hứa Thất An ăn ý vào ngồi, bưng trà uống một ngụm, mắt lập tức nở rộ ánh sao: “Trà ngon!”

Vào miệng hơi cay đắng, ngậm ba giây, lập tức có vị ngọt trở về, sau khi nuốt vào trong bụng, dư vị lưu lại răng lưỡi, kéo dài không tiêu tan.

“Đáng tiếc.”

Lạc Ngọc Hành lắc đầu than nhẹ.

“Đáng tiếc cái gì?”

Hứa Thất An theo bản năng hỏi.

“Trà này là một người bạn của bổn tọa trồng, một năm chỉ sản xuất một cân, chia đến chỗ ta, cùng lắm ba bốn lạng. Đáng tiếc là, cô ấy mất tích đã lâu, không rõ tung tích.” Lạc Ngọc Hành nói.

Dì trẻ, sao ta cảm giác ngươi trong lời có lời?

Ừm, trà này là vương phi trồng... Ta lại phát hiện một diệu dụng của vương phi, về sau mang nàng nhốt ở trong phòng tối, không trồng ra trà thì không cho cơm ăn...

Hứa Thất An mặt không đổi sắc cảm khái: “Vậy quả thật đáng tiếc.”

Lạc Ngọc Hành nhẹ nhàng liếc hắn một cái, thanh âm nhu hòa nhưng không chứa cảm xúc mở miệng: “Có chuyện gì?”

“Tại hạ muốn hỏi một câu về chuyện đạo thủ Nhân tông đời trước cùng tiên đế.” Hứa Thất An nói.

“Chuyện cha ta cùng tiên đế?”

Lạc Ngọc Hành có chút kinh ngạc hỏi lại một câu.

“Ta từng điều tra ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế, tiên đế dù chưa từng tu đạo, nhưng cũng cảm thấy rất hứng thú đối với phép trường sinh. Ta muốn biết, hắn có tu đạo hay không?” Hứa Thất An nói thẳng.

Lạc Ngọc Hành trầm ngâm một lát, nói: “Cha ta chết bởi thiên kiếp.”

Này, có quan hệ gì với vấn đề của ta sao...

“Ông vốn không cần chết, chỉ là Giám chính không cho phép Nhân tông dọn vào hoàng thành, điều này mới đưa đến cha ta nghiệp hỏa quấn thân, ở dưới thiên kiếp thân tử đạo tiêu.” Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói:

“Bởi vậy, tiên đế vẫn chưa tu đạo.”

Tiên đế vẫn chưa tu đạo... Hứa Thất An nhíu nhíu mày.

“Ngươi tra Nguyên Cảnh, tra như thế nào?” Đôi mắt đẹp của Lạc Ngọc Hành chăm chú nhìn.

Hứa Thất An từng có vài giây do dự, nghiến răng hạ quyết tâm, trầm giọng hỏi: “Quốc sư, ngươi có biết kẻ được khí vận không thể trường sinh không?”

Lạc Ngọc Hành nhìn hắn, thẳng đến giờ phút này, Hứa Thất An mới cảm giác quốc sư thật sự đang nhìn hắn, mắt nhìn thẳng hắn.

“Cách nói chính xác là kẻ khí vận gia thân không thể trường sinh.” Nàng sửa đúng nói.

Lạc Ngọc Hành quả nhiên biết việc này, vậy nàng liền không kỳ quái Nguyên Cảnh Đế vì sao si tâm vọng tưởng tu đạo? Hứa Thất An biểu đạt nghi hoặc này.

“Luôn có người ôm ảo tưởng không thực tế, trên đời người tu hành vô số kể, đại bộ phận mọi người đều từng ảo tưởng trở thành nhất phẩm cao thủ, thậm chí vượt qua phẩm cấp.”

Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói: “Nguyên Cảnh có lẽ tự cho là đã nhìn thấy hy vọng, có lẽ có ẩn tình gì. Với ta mà nói, mặc kệ hắn có tính toán gì, lại có can hệ gì với ta. Ta tu đạo của ta, hắn tu trường sinh của hắn.”

Nàng biết Nguyên Cảnh Đế có lẽ có bí mật, nhưng không truy cứu sâu, nàng mượn khí vận Đại Phụng tu hành, cùng Nguyên Cảnh Đế là quan hệ hợp tác, truy cứu sâu bí mật của đồng bạn hợp tác, sẽ chỉ làm quan hệ hai bên lâm vào cục diện bế tắc, thậm chí phản bội... Hứa Thất An nhấm nuốt ra ý trong lời nói của quốc sư.

Trầm ngâm một lát, Hứa Thất An không rối rắm đề tài này nữa, quay sang nói: “Phù kiếm sử dụng lúc ở Kiếm Châu rồi, ta sau này liên lạc quốc sư như thế nào?”

Lời ngầm: mau cho ta thêm một phù kiếm.

Phù kiếm ẩn chứa uy lực một kiếm của Lạc Ngọc Hành, chế tác tương đối khó khăn, không phải nói tặng người ta là tặng.

Chính bởi vì như vậy, Hứa Thất An mới hỏi nàng xin, đây là một sự thăm dò.

Lạc Ngọc Hành nghe vậy, nhíu mày nói: “Phù kiếm luyện chế cực kỳ khó khăn, không phải một sớm một chiều có thể thành...”

Dừng một chút, nàng giọng điệu lạnh nhạt nói: “Ta vừa vặn còn có một cái, dù sao giữ lại vô dụng.”

Tay áo vung lên, một phù kiếm im lặng nằm ở trên bàn.

Thật sự cho rồi... Hứa Thất An tâm tình phức tạp nhìn phù kiếm.

...

Ngự hoa viên.

Lầu các, đài quan sát.

Nguyên Cảnh Đế khoanh tay đứng, quan sát ngự hoa viên trong mưa to, cười nói: “Hoa trong cung trẫm tuy tranh nhau khoe sắc, đẹp không sao tả xiết, ngại là quá mức yếu ớt, không chịu nổi mưa gió tàn phá.”

Trong màn mưa, từng đóa hoa tươi đẹp cong gập thân thể, cánh hoa theo mưa trôi nổi.

Phía sau, Ngụy Uyên bưng trà, nhấp ngụm nhỏ, thản nhiên nói: “Hoa vốn chính là thứ lấy lòng chủ nhân, càng là mềm mại, chủ nhân càng thích. Bệ hạ đã thích các nàng nhu nhược, lại cười nhạo các nàng không chịu nổi tàn phá, thật sự là không có đạo lý.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.