Nghe vậy, Lý Diệu Chân nghiêng đầu nhìn lại, cắn răng nói: “Đạo trưởng luôn che chắn mảnh vỡ Địa Thư của ta, ta sớm nên nghĩ đến, hắn là vì che giấu tin tức ngươi sống lại.”
Kim Liên đạo trưởng giúp Hứa Thất An “lừa gạt” nàng chuyện này, Lý Diệu Chân bây giờ còn canh cánh trong lòng.
“Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là, chúng ta phát hiện ngôi mộ đó, niên đại xa xưa khó có thể tưởng tượng, là mộ lớn của tiền bối đạo môn. Cũng vô cùng có khả năng là đạo nhân Nhân tông.” Hứa Thất An tung mồi câu.
“Nhân tông?”
Lý Diệu Chân nhìn hắn, trong mắt tràn ngập tò mò.
“Đúng vậy, là đạo nhân Nhân tông soán vị đăng cơ.” Nụ cười trên mặt Hứa Thất An càng thêm nồng đậm.
Lúc này, hắn mang tình huống trong ngôi mộ lớn, từ đầu tới cuối nói cho Lý Diệu Chân, tựa như kể chuyện xưa, ba hoa chích choè. Trong đó không bao gồm Thần Thù hòa thượng cùng thây khô vấn đáp.
Lý Diệu Chân nghe say sưa, không còn tư thái cao ngại lạnh lùng nữa, có chút nhiệt tình thảo luận với hắn.
“Điều này làm ta nhớ tới sư tôn trước kia từng nói, ông nói trong “Thiên Địa Nhân” tam tông, Nhân tông ngu xuẩn nhất. Bởi vì bọn họ chủ động dựa vào khí vận nhân gian. Địa tông tiếp theo, tu công đức nhưỡng phúc duyên, nhưng việc thế gian, có nhân có quả, há là ba chữ “làm việc thiện” có thể giải thích tất cả. Cho nên người Địa tông, khi nhị phẩm, thường thường nhân quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3692266/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.