Chương trước
Chương sau
Thời gian chậm rãi trôi qua, đồ ăn trước người Ngụy Uyên càng lúc càng ít, hắn nhìn cái bụng nhỏ của Hứa Linh m, nhíu nhíu mày, nâng tay đặt lên đầu nó.

Tiếp theo, lại ấn các nơi trên người con bé hồi lâu.

“Đáng tiếc.” Ngụy Uyên tiếc hận nói.

“Nghĩa phụ, làm sao vậy?” Dương Nghiễn hỏi.

“Đứa nhỏ này xương khớp khỏe hơi thở đủ, tiên thiên căn cơ thâm hậu, chỉ là gân cốt tính mềm dẻo quá kém, không thích hợp luyện võ.” Ngụy Uyên lắc đầu.

“Khó trách ăn giỏi như vậy, con bé này là thùng cơm nhỉ.” Nam Cung Thiến Nhu cười nhạo nói.

“Phì phì phì...” Hứa Linh m hướng hắn phun nước bọt, hàng lông mày nhỏ nhạt màu dựng thẳng lên: “Ngươi là người xấu.”

Nó còn nhớ rõ tỷ tỷ xinh đẹp này, tới nhà gạt người nói đại ca đã chết, làm hại cha cùng mẹ khóc thật lâu.

Nam Cung Thiến Nhu hừ lạnh một tiếng, hướng trong lòng rút ra khăn tay, lau nước miếng trên ống quần.

Bất tri bất giác, thời gian đến giờ Tỵ, Độ Ách đại sư khoanh chân tĩnh tâm ngồi thiền ở dưới lán che nắng mở mắt, thanh âm vang dội: “Giám chính, ngươi biết Tu Di Giới Tử không.”

“Trò vặt mà thôi!”

Trên chín tầng trời truyền đến tiếng cười nhạo của Giám chính.

Ở đây, mặc kệ quan to quý tộc, hay là dân chúng bên ngoài, ai cũng tinh thần phấn khởi, cảm xúc kích động.

Vở diễn chính bắt đầu rồi!

Chỉ thấy Độ Ách đại sư từ trong tay áo lấy ra một cái bát vàng, nhẹ nhàng tung ra.

“Phành!”

Bát vàng nặng tựa ngàn cân, đập phiến đá rạn nứt, khảm thật sâu xuống mặt đất.

Một luồng ánh sáng vàng tinh thuần từ trong bát dâng lên, ở trời cao triển khai, nhìn ra một ngọn núi cao, bậc đá khúc chiết kéo dài hướng cuối núi rừng.

Đỉnh núi, mơ hồ là một chùa miếu.

“Thủ đoạn thần tiên...” Thẩm thẩm ngây người, trợn mắt cứng lưỡi.

Trừ võ phu có tu vi trong người, phàm là người thường nhìn thấy một màn này, không một ai có thể quản lý tốt vẻ mặt của mình, tiếng xôn xao nổi lên bốn phía.

“Nghĩa phụ, cái gì là Tu Di Giới Tử?” Nam Cung Thiến Nhu nhíu mày.

“Đây là một điển cố của Phật môn.” Ngụy Uyên nhìn Hứa Linh m đối với sự vật quanh mình coi như không thấy, thản nhiên nói:

“Tu di giấu giới tử (Giới tử: hạt cải),giới tử nạp tu di, truyền thuyết trong tay Phật Đà có một ngọn núi, gọi là Tu Di sơn, đó là đàn tràng của hắn, mặc kệ hắn đi đến nơi nào, đàn tràng liền ở nơi đó.”

Dương Nghiễn nhớ tới chiến dịch Sơn Hải quan hai mươi năm trước, nhớ tới cảnh tượng cao tăng Phật môn vận chuyển quân đội, giật mình nói: “Chưởng Trung Phật Quốc?”

Ngụy Uyên gật đầu: “Trong bát vàng, giấu một ngọn núi.”

“Tịnh Tư, ngươi vào núi, tọa trấn cửa thứ hai.” Độ Ách đại sư dặn dò.

Hòa thượng tuấn tú mặc nạp y màu xanh đứng dậy, hai tay chắp lại hành lễ, sau đó, trước mắt bao người, trước mặt vô số người, bước vào bát vàng.

Ngay sau đó, bức hoạ cuộn tròn trải ra ở trên bầu trời đã có thêm một vị hòa thượng trẻ tuổi lên núi.

Hắn không nhanh không chậm trèo lên bậc thang, tới sườn núi, khoanh chân mà ngồi.

Những tia sáng màu vàng từ trời cao chiếu xuống, hội tụ ở trên người hắn, trong khoảnh khắc, ngoài thân hắn phủ lên một tầng ánh vàng rực rỡ, cả người tựa như đúc bằng vàng.

...

“Thì ra thế giới này thực có Tu Di Giới Tử.” Hứa Thất An líu lưỡi.

Dương Thiên Huyễn đưa lưng về phía hắn gật đầu nói: “Tu Di Giới Tử, lại gọi là Chưởng Trung Phật Quốc, nhưng, đây là thế giới vô chủ, giấu trong bát vàng.

“Nếu là “Phật quốc” có chủ, như vậy thắng bại ở một ý niệm của chủ nhân nó, cái này coi như công bình.”

Chử Thải Vi mang một túi bánh ngọt nhét vào trong lòng hắn, dịu dàng nói: “Hứa Ninh Yến, đi đi, trên đường lên núi ăn.”

“... Cảm ơn, không đói.” Hứa Thất An uyển chuyển từ chối.

Phía sau, một đám thuật sĩ áo trắng ủng hộ: “Đi đi, Hứa công tử, tuy không biết Giám chính lão sư vì sao lựa chọn ngươi, nhưng lão sư nhất định có đạo lý của ông.”

“Nhất định phải khải hoàn nha, Hứa công tử.”

Có thể khải hoàn hay không nói sau, cơ hội tốt như vậy, trước mặt toàn kinh thành, ta làm màu trước đã... Hứa Thất An vỗ vỗ bả vai Dương Thiên Huyễn, nói:

“Dương sư huynh, sau hôm nay, ngươi sẽ biết, cái gì gọi là hiển thánh trước mặt người ta!”

...

Ngoài sân, mái một tửu lâu, thanh sam kiếm khách Sở Nguyên Chẩn cùng đầu trọc khôi ngô Hằng Viễn sóng vai đứng, nhìn tiểu hòa thượng Tịnh Tư ánh vàng lấp lánh, Trạng Nguyên lang “Hắc” một tiếng:

“Ánh sáng vàng đúc thân thể, tu di thế giới này tăng cường thân thể kim cương của Tịnh Tư, lấy thực lực bây giờ của Hứa Ninh Yến, không có khả năng chặt đứt.”

Tâm tình Hằng Viễn có chút phức tạp, theo lý thuyết, hắn là đệ tử cửa Phật, vốn nên đứng ở Phật môn bên này. Nhưng hắn đồng thời cũng là nhân sĩ Đại Phụng, hơn nữa xuất chiến là Hứa đại thiện nhân.

“Đúng rồi, tối qua rốt cuộc là thế nào? Các ngươi sao chưa thu được truyền thư của ta?” Sở Nguyên Chẩn hỏi.

“Kim Liên đạo trưởng che chắn.” Hằng Viễn nói.

Sáng nay, Sở Nguyên Chẩn tìm đến hắn kết bạn “xem kịch”, nhân tiện hỏi chuyện đêm qua truyền thư, hai người sau khi khớp khẩu cung, nhất trí cho rằng là Kim Liên đạo trưởng che chắn số 4.

“Ta biết là Kim Liên đạo trưởng che chắn truyền thư của ta, nhưng, vì sao?” Sở Nguyên Chẩn tỏ vẻ khó hiểu.

“Kim Liên đạo trưởng không muốn ngươi nói ra Hứa Thất An đại biểu Ti Thiên Giám đấu pháp?”

“A, ngươi cảm thấy có đạo lý sao?” Sở Nguyên Chẩn cười khẩy nói.

“Không có đạo lý.” Hằng Viễn lắc đầu.

“Ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản.” Sở Nguyên Chẩn trầm ngâm nói, hắn chưa rối rắm vấn đề này, quay sang nói:

“Ngươi ở dịch trạm Tam Dương ba ngày, có thu hoạch không?”

“Kim Cương Kinh không thể dễ dàng truyền thụ, Độ Ách sư thúc tổ nói cho ta biết, nếu muốn xem Kim Cương Kinh, có thể theo hắn về Tây Vực, ở Tu Di sơn tu hành ba năm.” Hằng Viễn nói.

“Chờ ngươi cả người từ trong tới ngoài trở thành người trong Phật môn, không có quan hệ với Đại Phụng nữa?” Khóe miệng Sở Nguyên Chẩn nhếch lên ý cười trào phúng.

“Không phải là như thế.” Hằng Viễn giải thích: “Kim Cương Kinh không phải người bình thường có thể tu thành, ngươi không kỳ quái sao, vì sao là Tịnh Tư ra mặt ứng chiến, mà không phải người khác?”

Sở Nguyên Chẩn giật mình: “Trong sứ đoàn Tây Vực, chỉ có Tịnh Tư tu thành Kim Cương Kinh?”

Hằng Viễn gật đầu: “Hoặc là trời sinh có Phật căn, có thể hiểu ý nghĩa thâm ảo trong đó. Hoặc là, đi Tu Di sơn nghe Phật pháp, có lẽ có một tia khả năng, tìm hiểu Kim Cương Kinh.”

Sở Nguyên Chẩn bỗng nghĩ tới cái gì, vỗ tay, có chút tức giận: “Nói cách khác, cho dù Hứa Thất An đấu pháp thắng, có được Kim Cương Kinh, cũng vô dụng?

“Bởi vì Hứa Thất An háo sắc như vậy, không có khả năng có Phật căn.”

Hằng Viễn im lặng một lát, chậm rãi gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, hai người nghe thấy Độ Ách đại sư cất cao giọng nói: “Lần đấu pháp này, viết là lên núi! Lên đ ỉnh núi, vào chùa miếu, nếu vẫn như cũ không muốn quy y Phật môn, coi như Phật môn ta thua. Ti Thiên Giám có ba cơ hội.”

Nghe được câu này, Ngụy Uyên cười. Thời gian chậm rãi trôi qua, đồ ăn trước người Ngụy Uyên càng lúc càng ít, hắn nhìn cái bụng nhỏ của Hứa Linh m, nhíu nhíu mày, nâng tay đặt lên đầu nó.

Tiếp theo, lại ấn các nơi trên người con bé hồi lâu.

“Đáng tiếc.” Ngụy Uyên tiếc hận nói.

“Nghĩa phụ, làm sao vậy?” Dương Nghiễn hỏi.

“Đứa nhỏ này xương khớp khỏe hơi thở đủ, tiên thiên căn cơ thâm hậu, chỉ là gân cốt tính mềm dẻo quá kém, không thích hợp luyện võ.” Ngụy Uyên lắc đầu.

“Khó trách ăn giỏi như vậy, con bé này là thùng cơm nhỉ.” Nam Cung Thiến Nhu cười nhạo nói.

“Phì phì phì...” Hứa Linh m hướng hắn phun nước bọt, hàng lông mày nhỏ nhạt màu dựng thẳng lên: “Ngươi là người xấu.”

Nó còn nhớ rõ tỷ tỷ xinh đẹp này, tới nhà gạt người nói đại ca đã chết, làm hại cha cùng mẹ khóc thật lâu.

Nam Cung Thiến Nhu hừ lạnh một tiếng, hướng trong lòng rút ra khăn tay, lau nước miếng trên ống quần.

Bất tri bất giác, thời gian đến giờ Tỵ, Độ Ách đại sư khoanh chân tĩnh tâm ngồi thiền ở dưới lán che nắng mở mắt, thanh âm vang dội: “Giám chính, ngươi biết Tu Di Giới Tử không.”

“Trò vặt mà thôi!”

Trên chín tầng trời truyền đến tiếng cười nhạo của Giám chính.

Ở đây, mặc kệ quan to quý tộc, hay là dân chúng bên ngoài, ai cũng tinh thần phấn khởi, cảm xúc kích động.

Vở diễn chính bắt đầu rồi!

Chỉ thấy Độ Ách đại sư từ trong tay áo lấy ra một cái bát vàng, nhẹ nhàng tung ra.

“Phành!”

Bát vàng nặng tựa ngàn cân, đập phiến đá rạn nứt, khảm thật sâu xuống mặt đất.

Một luồng ánh sáng vàng tinh thuần từ trong bát dâng lên, ở trời cao triển khai, nhìn ra một ngọn núi cao, bậc đá khúc chiết kéo dài hướng cuối núi rừng.

Đỉnh núi, mơ hồ là một chùa miếu.

“Thủ đoạn thần tiên...” Thẩm thẩm ngây người, trợn mắt cứng lưỡi.

Trừ võ phu có tu vi trong người, phàm là người thường nhìn thấy một màn này, không một ai có thể quản lý tốt vẻ mặt của mình, tiếng xôn xao nổi lên bốn phía.

“Nghĩa phụ, cái gì là Tu Di Giới Tử?” Nam Cung Thiến Nhu nhíu mày.

“Đây là một điển cố của Phật môn.” Ngụy Uyên nhìn Hứa Linh m đối với sự vật quanh mình coi như không thấy, thản nhiên nói:

“Tu di giấu giới tử (Giới tử: hạt cải),giới tử nạp tu di, truyền thuyết trong tay Phật Đà có một ngọn núi, gọi là Tu Di sơn, đó là đàn tràng của hắn, mặc kệ hắn đi đến nơi nào, đàn tràng liền ở nơi đó.”

Dương Nghiễn nhớ tới chiến dịch Sơn Hải quan hai mươi năm trước, nhớ tới cảnh tượng cao tăng Phật môn vận chuyển quân đội, giật mình nói: “Chưởng Trung Phật Quốc?”

Ngụy Uyên gật đầu: “Trong bát vàng, giấu một ngọn núi.”

“Tịnh Tư, ngươi vào núi, tọa trấn cửa thứ hai.” Độ Ách đại sư dặn dò.

Hòa thượng tuấn tú mặc nạp y màu xanh đứng dậy, hai tay chắp lại hành lễ, sau đó, trước mắt bao người, trước mặt vô số người, bước vào bát vàng.

Ngay sau đó, bức hoạ cuộn tròn trải ra ở trên bầu trời đã có thêm một vị hòa thượng trẻ tuổi lên núi.

Hắn không nhanh không chậm trèo lên bậc thang, tới sườn núi, khoanh chân mà ngồi.

Những tia sáng màu vàng từ trời cao chiếu xuống, hội tụ ở trên người hắn, trong khoảnh khắc, ngoài thân hắn phủ lên một tầng ánh vàng rực rỡ, cả người tựa như đúc bằng vàng.

...

“Thì ra thế giới này thực có Tu Di Giới Tử.” Hứa Thất An líu lưỡi.

Dương Thiên Huyễn đưa lưng về phía hắn gật đầu nói: “Tu Di Giới Tử, lại gọi là Chưởng Trung Phật Quốc, nhưng, đây là thế giới vô chủ, giấu trong bát vàng.

“Nếu là “Phật quốc” có chủ, như vậy thắng bại ở một ý niệm của chủ nhân nó, cái này coi như công bình.”

Chử Thải Vi mang một túi bánh ngọt nhét vào trong lòng hắn, dịu dàng nói: “Hứa Ninh Yến, đi đi, trên đường lên núi ăn.”

“... Cảm ơn, không đói.” Hứa Thất An uyển chuyển từ chối.

Phía sau, một đám thuật sĩ áo trắng ủng hộ: “Đi đi, Hứa công tử, tuy không biết Giám chính lão sư vì sao lựa chọn ngươi, nhưng lão sư nhất định có đạo lý của ông.”

“Nhất định phải khải hoàn nha, Hứa công tử.”

Có thể khải hoàn hay không nói sau, cơ hội tốt như vậy, trước mặt toàn kinh thành, ta làm màu trước đã... Hứa Thất An vỗ vỗ bả vai Dương Thiên Huyễn, nói:

“Dương sư huynh, sau hôm nay, ngươi sẽ biết, cái gì gọi là hiển thánh trước mặt người ta!”

...

Ngoài sân, mái một tửu lâu, thanh sam kiếm khách Sở Nguyên Chẩn cùng đầu trọc khôi ngô Hằng Viễn sóng vai đứng, nhìn tiểu hòa thượng Tịnh Tư ánh vàng lấp lánh, Trạng Nguyên lang “Hắc” một tiếng:

“Ánh sáng vàng đúc thân thể, tu di thế giới này tăng cường thân thể kim cương của Tịnh Tư, lấy thực lực bây giờ của Hứa Ninh Yến, không có khả năng chặt đứt.”

Tâm tình Hằng Viễn có chút phức tạp, theo lý thuyết, hắn là đệ tử cửa Phật, vốn nên đứng ở Phật môn bên này. Nhưng hắn đồng thời cũng là nhân sĩ Đại Phụng, hơn nữa xuất chiến là Hứa đại thiện nhân.

“Đúng rồi, tối qua rốt cuộc là thế nào? Các ngươi sao chưa thu được truyền thư của ta?” Sở Nguyên Chẩn hỏi.

“Kim Liên đạo trưởng che chắn.” Hằng Viễn nói.

Sáng nay, Sở Nguyên Chẩn tìm đến hắn kết bạn “xem kịch”, nhân tiện hỏi chuyện đêm qua truyền thư, hai người sau khi khớp khẩu cung, nhất trí cho rằng là Kim Liên đạo trưởng che chắn số 4.

“Ta biết là Kim Liên đạo trưởng che chắn truyền thư của ta, nhưng, vì sao?” Sở Nguyên Chẩn tỏ vẻ khó hiểu.

“Kim Liên đạo trưởng không muốn ngươi nói ra Hứa Thất An đại biểu Ti Thiên Giám đấu pháp?”

“A, ngươi cảm thấy có đạo lý sao?” Sở Nguyên Chẩn cười khẩy nói.

“Không có đạo lý.” Hằng Viễn lắc đầu.

“Ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản.” Sở Nguyên Chẩn trầm ngâm nói, hắn chưa rối rắm vấn đề này, quay sang nói:

“Ngươi ở dịch trạm Tam Dương ba ngày, có thu hoạch không?”

“Kim Cương Kinh không thể dễ dàng truyền thụ, Độ Ách sư thúc tổ nói cho ta biết, nếu muốn xem Kim Cương Kinh, có thể theo hắn về Tây Vực, ở Tu Di sơn tu hành ba năm.” Hằng Viễn nói.

“Chờ ngươi cả người từ trong tới ngoài trở thành người trong Phật môn, không có quan hệ với Đại Phụng nữa?” Khóe miệng Sở Nguyên Chẩn nhếch lên ý cười trào phúng.

“Không phải là như thế.” Hằng Viễn giải thích: “Kim Cương Kinh không phải người bình thường có thể tu thành, ngươi không kỳ quái sao, vì sao là Tịnh Tư ra mặt ứng chiến, mà không phải người khác?”

Sở Nguyên Chẩn giật mình: “Trong sứ đoàn Tây Vực, chỉ có Tịnh Tư tu thành Kim Cương Kinh?”

Hằng Viễn gật đầu: “Hoặc là trời sinh có Phật căn, có thể hiểu ý nghĩa thâm ảo trong đó. Hoặc là, đi Tu Di sơn nghe Phật pháp, có lẽ có một tia khả năng, tìm hiểu Kim Cương Kinh.”

Sở Nguyên Chẩn bỗng nghĩ tới cái gì, vỗ tay, có chút tức giận: “Nói cách khác, cho dù Hứa Thất An đấu pháp thắng, có được Kim Cương Kinh, cũng vô dụng?

“Bởi vì Hứa Thất An háo sắc như vậy, không có khả năng có Phật căn.”

Hằng Viễn im lặng một lát, chậm rãi gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, hai người nghe thấy Độ Ách đại sư cất cao giọng nói: “Lần đấu pháp này, viết là lên núi! Lên đ ỉnh núi, vào chùa miếu, nếu vẫn như cũ không muốn quy y Phật môn, coi như Phật môn ta thua. Ti Thiên Giám có ba cơ hội.”

Nghe được câu này, Ngụy Uyên cười.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.