Chương trước
Chương sau
"Đều, đều dừng tay cho ta..." Dương Xuyên Nam lảo đảo đứng dậy, tóc tai bù xù, thân hình lung lay sắp đổ.

Trương Tuần phủ hợp thời xuất hiện, nhìn Đô Chỉ Huy Sứ đã chật vật không chịu nổi, trầm giọng nói: "Dương đại nhân, hãy ước thúc cấp dưới cho tốt.”

Dương Xuyên Nam lảo đảo đi tới, dừng ở trước mặt Trương Tuần Phủ, lặng lẽ nói: "Bản quan tốt xấu gì cũng là quan lớn, Trương Tuần Phủ đêm khuya dẫn người lao vào phủ đệ bản quân, dùng tới binh đao... Bản quan thật muốn nghe xem có lý do gì?"

"Lý do thì hẳn ngươi đã tự rõ ràng rồi." Trương Tuần Phủ đương nhiên sẽ không lấy ra chứng cứ trước mắt bao người, trầm giọng nói:

"Sổ sách của Chu Mân, bản quan đã tìm được."

Dương Xuyên Nam lập tức trợn to mắt: "Không có khả năng!"

Trương Tuần Phủ cười lạnh: "Dương đại nhân đi theo bản quan về dịch trạm một chuyến, tự nhiên sẽ hiểu rõ."

Nói xong, hét lớn một tiếng: "Mang đi, kẻ nào dám cản, lập tức chém đầu!"

Bọn thị vệ cùng nhau tiến lên một bước, cắn răng nảy lòng ác độc, sẵn sàng liều chết phản kháng, nhưng lại bị Dương Xuyên Nam quát lớn trở về. Quấy nhiễu Tuần Phủ phá án, chắc chắn sẽ bị kết tội chết.

Dương Xuyên Nam không hề nghi ngờ lòng dạ quyết đoán của Đả Canh Nhân, càng không nghi ngờ chiến lực của Kim la, hắn không muốn thuộc hạ chịu chết vô ích như vậy.

Lúc này còn có Hổ Bí vệ tiến lên, lấy ra gông xiềng trói buộc Dương Xuyên Nam, ép hắn đi ra bên ngoài phủ.

Hơn một trăm ba mươi người chậm rãi rời khỏi phủ đệ Đô Chỉ Huy Sứ.

...

Bên ngoài Bạch Đế thành, trong quân trại.

"Cái gì? Nửa đêm Đả Canh Nhân xông vào Dương phủ, bắt đi Đô Chỉ Huy Sứ đại nhân?"

Lý Diệu Chân giật mình đứng lên, trợn mắt nhìn Quỷ Hồn màu đen báo tin. Đây là cơ sở ngầm nàng lưu lại trong phủ của Dương Xuyên Nam, mỗi ba ngày thay một lần.

Dù sao thời gian quá dài, Quỷ Hồn không được âm khí tẩm bổ sẽ hóa thành tro bụi.

Đang ngồi ở bên giường, Tô Tô bay tới dịu dàng nói: "Tuần phủ kiêu ngạo như vậy sao, không có chứng cớ cũng dám bắt người? Tuy hắn hiện tại là quan lớn nhất Bạch Đế thành, nhưng không có bằng chứng, sao dám động vào Dương đại nhân?

"Chủ nhân, ta đề nghị tập kết ba ngàn nhân mã, dẹp yên dịch trạm, giết tên Đồng la họ Hứa kia, treo đầu trên tường Bạch Đế thành, răn dạy những kẻ khác."

Lý Diệu Chân đã dần tỉnh táo lại nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Ừm, rất có lý, vậy ta sẽ ủy nhiệm Tô Tô lên làm quân tiên phong."

Tô Tô co rụt đầu lại: "Chúng ta vẫn nên dựa theo luật pháp Đại Phụng làm việc thì hơn."

"Cút xa khỏi ta một chút."

"Hức." Tô Tô quyệt miệng, tủi thân uất ức đứng dậy, rời khỏi lều trại.

"Trở về!" Lý Diệu Chân hô lên.

"Vâng chủ nhân." Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tô Tô lập tức giống như mặt trời tỏa sáng, nở rộ tươi cười ngọt ngào.

"Ngươi xác định Hứa Thất An thật sự không âm thầm điều tra? Có căn cứ chính xác không?" Lý Diệu Chân hoài nghi nhìn chằm chằm Tô Tô.

"Không thể sai được." Tô Tô vội vàng gật đầu, thân thể mềm mại run run, làn váy hơi tung bay.

"Những người khác thì sao?"

"Ta chỉ phụ trách nhìn chằm chằm Hứa Thất An, còn hai đồng nghiệp nghiệp, và những Đả Canh Nhân khác, ta đều không chú ý."

Lý Diệu Chân gật gật đầu, chỉ cần Hứa Thất An không âm thầm điều tra, những người khác có thể xem nhẹ. Về phần tiểu tử kia có phát hiện Tô Tô theo dõi không, cái này cũng không quan trọng.

Lý Diệu Chân chỉ quan tâm trong ba ngày này hắn làm cái gì, cho dù phát hiện Tô Tô theo dõi, chỉ cần hắn không tra án, không có tiến triển mang tính đột phá, phát hiện Tô Tô cũng đâu vấn đề gì.

Nếu không phải Hứa Thất An chiếm được "Chứng cớ", vậy vì sao Tuần Phủ dám truy bắt Dương Xuyên Nam? Mục đích của hắn là gì?

Muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề, vu oan giá hoạ?

Chắc sẽ không đâu, đường đường là Tuần Phủ, sao có thể làm ra việc thiếu khôn ngoan như vậy.

"Người đâu tới đây!" Lý Diệu Chân quát lên.

Thị vệ trực đêm lên tiếng trả lời, đồng thời tiến vào.

"Chuẩn bị nhân mã, trời vừa rạng sáng liền vào thành."

"Vâng!"

Tiếp theo, nàng nhìn về phía Tô Tô, "Ngươi đi theo ta, vào thành trong đêm. Ta muốn đi bái phỏng Tuần Phủ."

Dịch trạm, trong phòng.

"Dương Xuyên Nam, ngươi và cựu Công bộ Thượng Thư cầm đầu Tề đảng, cấu kết Vu Thần giáo, âm thầm nâng đỡ sơn tặc, giúp vận chuyển quân nhu, nuôi bọn trộm cướp, đến tột cùng là định làm gì?"

Trương Tuần Phủ ăn nói dứt khoát, thần sắc nghiêm nghị, hung hăng đập sổ sách vào mặt Dương Xuyên Nam.

Sổ sách rớt ở trên đất, tự động xòe ra, Dương Xuyên Nam cúi đầu nhìn vài lần, sắc mặt khẽ biến.

Khương Luật Trung cúi người nhặt lên sổ sách, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Trương Tuần Phủ, nội tâm nói thầm vừa rồi họ Dương kia mà còn khỏe mạnh thì có khi đã ra tay hủy diệt sổ sách, chứng cứ thật vất vả tìm được cũng không còn.

May mắn hắn đã sớm đánh cho đối phương bị thương nặng, trong khoảng thời gian ngắn, Dương Xuyên Nam bị đánh chấn thương tâm mạch không khác người thường bao nhiêu. Thậm chí ngay cả người thường cũng không bằng.

“Muốn gán tội cho người khác thì nói gì cả được." Dương Xuyên Nam lạnh lùng đáp, hắn bị gông xiềng cùng xiềng xích khóa lại, ngồi ở bên giường, thần sắc uể oải.

"Dương đại nhân, ngài đừng ra vẻ đường hoàng ở đây." Người nói chuyện là Hứa Thất An, hắn là người duy nhất ở đây mang thân phận Đồng la, đứng ở trong phòng.

Ngoại trừ ba vị thuật sĩ áo trắng.

"Quyển sổ sách là do ngươi tìm được?" Dương Xuyên Nam nhìn tới hắn.

Ngày hôm sau khi đội ngũ Tuần Phủ đến Vân Châu, Lý Diệu Chân đã nói với hắn, Đồng la Hứa Thất An là một trong những nhân vật quan trọng nhất đội ngũ Tuần Phủ lần này.

Thậm chí có thể nói, tại một góc độ nào đó, vận mệnh Dương Xuyên Nam bị Đồng la này nắm giữ.

Dương Xuyên Nam nghe xong lời nói của Lý Diệu Chân, không hề khinh thường Đồng la tên Hứa Thất An, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, không chờ hắn kịp làm ra cách ứng biến, tiểu Đồng la đã có thể chấm dứt thế cục.

Bất ngờ không kịp phòng bị!

"Là ta." Hứa Thất An gật đầu.

"Lợi hại, lợi hại..." Dương Xuyên Nam lắc đầu bật cười, "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, lúc đó Diệu Chân nhắc tới ngươi trước mặt ta, tuy ta chưa từng khinh thường ngươi, nhưng chung quy vẫn sơ ý."

Không, không chỉ là ngươi, ta cũng vậy... Trương Tuần Phủ yên lặng phụ họa một câu ở trong lòng.

Mặc dù là ai cũng không thể tưởng tượng được năng lực nghiệp vụ của Hứa Thất An lại mạnh đến loại trình độ này.

Dương Xuyên Nam nhìn kỹ Hứa Thất An, "Đánh sâu vào Luyện Thần Cảnh?"

"Không sai!"

Hứa Thất An gật đầu, nội tâm nói thầm dù sao cũng là Đô Chỉ Huy Sứ, so với phụ nữ như số 2 vẫn tinh mắt hơn. Lão tử đường đường chính chính tu tiên, thế mà hoài nghi mình là đồ h,áo sắc miệt mài quá độ.

Xem ra mặc kệ mình ở thời đại nào, đôi mắt thâm đen đều sẽ bị hiểu lầm.

Trương Tuần Phủ và Khương Luật Trung khoanh tay đứng xem, không thúc giục cũng không xen miệng vào, cho Hứa Thất An sự tôn trọng lớn nhất. "Đều, đều dừng tay cho ta..." Dương Xuyên Nam lảo đảo đứng dậy, tóc tai bù xù, thân hình lung lay sắp đổ.

Trương Tuần phủ hợp thời xuất hiện, nhìn Đô Chỉ Huy Sứ đã chật vật không chịu nổi, trầm giọng nói: "Dương đại nhân, hãy ước thúc cấp dưới cho tốt.”

Dương Xuyên Nam lảo đảo đi tới, dừng ở trước mặt Trương Tuần Phủ, lặng lẽ nói: "Bản quan tốt xấu gì cũng là quan lớn, Trương Tuần Phủ đêm khuya dẫn người lao vào phủ đệ bản quân, dùng tới binh đao... Bản quan thật muốn nghe xem có lý do gì?"

"Lý do thì hẳn ngươi đã tự rõ ràng rồi." Trương Tuần Phủ đương nhiên sẽ không lấy ra chứng cứ trước mắt bao người, trầm giọng nói:

"Sổ sách của Chu Mân, bản quan đã tìm được."

Dương Xuyên Nam lập tức trợn to mắt: "Không có khả năng!"

Trương Tuần Phủ cười lạnh: "Dương đại nhân đi theo bản quan về dịch trạm một chuyến, tự nhiên sẽ hiểu rõ."

Nói xong, hét lớn một tiếng: "Mang đi, kẻ nào dám cản, lập tức chém đầu!"

Bọn thị vệ cùng nhau tiến lên một bước, cắn răng nảy lòng ác độc, sẵn sàng liều chết phản kháng, nhưng lại bị Dương Xuyên Nam quát lớn trở về. Quấy nhiễu Tuần Phủ phá án, chắc chắn sẽ bị kết tội chết.

Dương Xuyên Nam không hề nghi ngờ lòng dạ quyết đoán của Đả Canh Nhân, càng không nghi ngờ chiến lực của Kim la, hắn không muốn thuộc hạ chịu chết vô ích như vậy.

Lúc này còn có Hổ Bí vệ tiến lên, lấy ra gông xiềng trói buộc Dương Xuyên Nam, ép hắn đi ra bên ngoài phủ.

Hơn một trăm ba mươi người chậm rãi rời khỏi phủ đệ Đô Chỉ Huy Sứ.

...

Bên ngoài Bạch Đế thành, trong quân trại.

"Cái gì? Nửa đêm Đả Canh Nhân xông vào Dương phủ, bắt đi Đô Chỉ Huy Sứ đại nhân?"

Lý Diệu Chân giật mình đứng lên, trợn mắt nhìn Quỷ Hồn màu đen báo tin. Đây là cơ sở ngầm nàng lưu lại trong phủ của Dương Xuyên Nam, mỗi ba ngày thay một lần.

Dù sao thời gian quá dài, Quỷ Hồn không được âm khí tẩm bổ sẽ hóa thành tro bụi.

Đang ngồi ở bên giường, Tô Tô bay tới dịu dàng nói: "Tuần phủ kiêu ngạo như vậy sao, không có chứng cớ cũng dám bắt người? Tuy hắn hiện tại là quan lớn nhất Bạch Đế thành, nhưng không có bằng chứng, sao dám động vào Dương đại nhân?

"Chủ nhân, ta đề nghị tập kết ba ngàn nhân mã, dẹp yên dịch trạm, giết tên Đồng la họ Hứa kia, treo đầu trên tường Bạch Đế thành, răn dạy những kẻ khác."

Lý Diệu Chân đã dần tỉnh táo lại nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Ừm, rất có lý, vậy ta sẽ ủy nhiệm Tô Tô lên làm quân tiên phong."

Tô Tô co rụt đầu lại: "Chúng ta vẫn nên dựa theo luật pháp Đại Phụng làm việc thì hơn."

"Cút xa khỏi ta một chút."

"Hức." Tô Tô quyệt miệng, tủi thân uất ức đứng dậy, rời khỏi lều trại.

"Trở về!" Lý Diệu Chân hô lên.

"Vâng chủ nhân." Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tô Tô lập tức giống như mặt trời tỏa sáng, nở rộ tươi cười ngọt ngào.

"Ngươi xác định Hứa Thất An thật sự không âm thầm điều tra? Có căn cứ chính xác không?" Lý Diệu Chân hoài nghi nhìn chằm chằm Tô Tô.

"Không thể sai được." Tô Tô vội vàng gật đầu, thân thể mềm mại run run, làn váy hơi tung bay.

"Những người khác thì sao?"

"Ta chỉ phụ trách nhìn chằm chằm Hứa Thất An, còn hai đồng nghiệp nghiệp, và những Đả Canh Nhân khác, ta đều không chú ý."

Lý Diệu Chân gật gật đầu, chỉ cần Hứa Thất An không âm thầm điều tra, những người khác có thể xem nhẹ. Về phần tiểu tử kia có phát hiện Tô Tô theo dõi không, cái này cũng không quan trọng.

Lý Diệu Chân chỉ quan tâm trong ba ngày này hắn làm cái gì, cho dù phát hiện Tô Tô theo dõi, chỉ cần hắn không tra án, không có tiến triển mang tính đột phá, phát hiện Tô Tô cũng đâu vấn đề gì.

Nếu không phải Hứa Thất An chiếm được "Chứng cớ", vậy vì sao Tuần Phủ dám truy bắt Dương Xuyên Nam? Mục đích của hắn là gì?

Muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề, vu oan giá hoạ?

Chắc sẽ không đâu, đường đường là Tuần Phủ, sao có thể làm ra việc thiếu khôn ngoan như vậy.

"Người đâu tới đây!" Lý Diệu Chân quát lên.

Thị vệ trực đêm lên tiếng trả lời, đồng thời tiến vào.

"Chuẩn bị nhân mã, trời vừa rạng sáng liền vào thành."

"Vâng!"

Tiếp theo, nàng nhìn về phía Tô Tô, "Ngươi đi theo ta, vào thành trong đêm. Ta muốn đi bái phỏng Tuần Phủ."

Dịch trạm, trong phòng.

"Dương Xuyên Nam, ngươi và cựu Công bộ Thượng Thư cầm đầu Tề đảng, cấu kết Vu Thần giáo, âm thầm nâng đỡ sơn tặc, giúp vận chuyển quân nhu, nuôi bọn trộm cướp, đến tột cùng là định làm gì?"

Trương Tuần Phủ ăn nói dứt khoát, thần sắc nghiêm nghị, hung hăng đập sổ sách vào mặt Dương Xuyên Nam.

Sổ sách rớt ở trên đất, tự động xòe ra, Dương Xuyên Nam cúi đầu nhìn vài lần, sắc mặt khẽ biến.

Khương Luật Trung cúi người nhặt lên sổ sách, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Trương Tuần Phủ, nội tâm nói thầm vừa rồi họ Dương kia mà còn khỏe mạnh thì có khi đã ra tay hủy diệt sổ sách, chứng cứ thật vất vả tìm được cũng không còn.

May mắn hắn đã sớm đánh cho đối phương bị thương nặng, trong khoảng thời gian ngắn, Dương Xuyên Nam bị đánh chấn thương tâm mạch không khác người thường bao nhiêu. Thậm chí ngay cả người thường cũng không bằng.

“Muốn gán tội cho người khác thì nói gì cả được." Dương Xuyên Nam lạnh lùng đáp, hắn bị gông xiềng cùng xiềng xích khóa lại, ngồi ở bên giường, thần sắc uể oải.

"Dương đại nhân, ngài đừng ra vẻ đường hoàng ở đây." Người nói chuyện là Hứa Thất An, hắn là người duy nhất ở đây mang thân phận Đồng la, đứng ở trong phòng.

Ngoại trừ ba vị thuật sĩ áo trắng.

"Quyển sổ sách là do ngươi tìm được?" Dương Xuyên Nam nhìn tới hắn.

Ngày hôm sau khi đội ngũ Tuần Phủ đến Vân Châu, Lý Diệu Chân đã nói với hắn, Đồng la Hứa Thất An là một trong những nhân vật quan trọng nhất đội ngũ Tuần Phủ lần này.

Thậm chí có thể nói, tại một góc độ nào đó, vận mệnh Dương Xuyên Nam bị Đồng la này nắm giữ.

Dương Xuyên Nam nghe xong lời nói của Lý Diệu Chân, không hề khinh thường Đồng la tên Hứa Thất An, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, không chờ hắn kịp làm ra cách ứng biến, tiểu Đồng la đã có thể chấm dứt thế cục.

Bất ngờ không kịp phòng bị!

"Là ta." Hứa Thất An gật đầu.

"Lợi hại, lợi hại..." Dương Xuyên Nam lắc đầu bật cười, "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, lúc đó Diệu Chân nhắc tới ngươi trước mặt ta, tuy ta chưa từng khinh thường ngươi, nhưng chung quy vẫn sơ ý."

Không, không chỉ là ngươi, ta cũng vậy... Trương Tuần Phủ yên lặng phụ họa một câu ở trong lòng.

Mặc dù là ai cũng không thể tưởng tượng được năng lực nghiệp vụ của Hứa Thất An lại mạnh đến loại trình độ này.

Dương Xuyên Nam nhìn kỹ Hứa Thất An, "Đánh sâu vào Luyện Thần Cảnh?"

"Không sai!"

Hứa Thất An gật đầu, nội tâm nói thầm dù sao cũng là Đô Chỉ Huy Sứ, so với phụ nữ như số 2 vẫn tinh mắt hơn. Lão tử đường đường chính chính tu tiên, thế mà hoài nghi mình là đồ h,áo sắc miệt mài quá độ.

Xem ra mặc kệ mình ở thời đại nào, đôi mắt thâm đen đều sẽ bị hiểu lầm.

Trương Tuần Phủ và Khương Luật Trung khoanh tay đứng xem, không thúc giục cũng không xen miệng vào, cho Hứa Thất An sự tôn trọng lớn nhất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.