Chương trước
Chương sau
Con ngươi trong suốt của hoa khôi Hồng Tụ sáng trông lên, đối với thân phận của tác giả bài thơ kia, người hiếu kì nhất chính là nàng. Đó là một người có thể làm cô gái Giáo Phường Ti có thể đạt tới đỉnh cao danh vọng.

Đám bạn mồm năm miệng mười thảo luận một lát, Ngụy công tử giơ lên bàn tay, xung quanh nhất thời yên tĩnh.

Hắn cười nói: "Bởi vì thân phận chân thật của người kia là một vị Đả Canh Nhân, không phải người đọc sách."

"Chuyện này là thật sao?!" Mọi người kinh hãi giật mình.

Khó trách các nhà nho không tuyên dương thân phận tác giả kia, ăn ý lựa chọn quên đi, thì ra là một Đả Canh Nhân, mà không phải người đọc sách.

Đả Canh Nhân... Người nói vô tâm, người nghe cố ý, trong lòng Hồng Tụ lập tức trầm xuống.

Nàng há miệng thở dốc, hỏi: "Hắn tên là gì?"

Ngụy công tử ghé mắt nhìn tiểu mỹ nhân, đáp: "Hứa Thất An, tự Trữ Yến."

Loảng xoảng... Chén rượu rơi ở bàn, sau đó lăn xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

Mọi người đều nhìn về phía Hồng Tụ, sắc mặt mỹ nhân bỗng nhiên trắng bệch, ánh mắt dại ra, giống một đóa hoa giấy không còn màu sắc.

Hồng Tụ đột nhiên nằm úp sấp trên bàn, buồn bực thống khổ, khóc thành tiếng, vô cùng thương tâm, thân mình run run.

Mỗi người đều có vận mệnh khác nhau, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, hối hận thế nào cũng không thể vãn hồi.

Hồng Tụ nương tử mất đi cơ hội nổi tiếng, đau khổ khóc hồi lâu, tận bây giờ mới có thể lĩnh ngộ đạo lý này, mà một thời gian rất dài sau đó vẫn còn buồn phiền.

Hoa khôi Hồng Tụ khóc thành như vậy, chỉ có thể rời khỏi chầu chay, đám người Ngụy công tử không hổ là người đọc sách có tri thức hiểu lễ nghĩa, chẳng những không oán giận trách cứ, ngược lại còn an ủi Hồng Tụ.

Tiễn Hồng Tụ rời đi, đám người Ngụy công tử tiếp tục uống rượu, loại địa phương như Giáo Phường Ti vốn là nơi để xã giao.

Mỹ nhân ở cạnh là dệt hoa trên gấm, không có mặt cũng không sao. Nam nhân nên uống rượu thì uống rượu, nên nói chuyện thì nói chuyện.

"Vừa rồi không phải nói có Đả Canh Nhân đến chầu chay sao?" Ngụy công tử giật mình, nhớ tới chi tiết này, hỏi nha hoàn hầu rượu bên cạnh:

"Vừa rồi Hồng Tụ nương tử nói có người tự xưng là thân mật của Phù Hương?"

"Hình như là vậy." Nha hoàn đáp.

Trong lòng Ngụy công tử mơ hồ có suy đoán, không tiếp tục uống rượu, trịnh trọng nhìn chằm chằm nha hoàn: "... Đồng la đó tên gọi là gì?"

"Công tử, ta không biết." Nha hoàn lắc đầu, nội tâm nói thầm ta không để ý cái này.

Những công tử khác đều là người thông minh, liên tưởng đến sự dị thường vừa nãy của Hồng Tụ nương tử, lắp bắp kinh hãi: "Chẳng lẽ Hứa Trữ Yến đã đến Vũ Châu?"

Vụ án Cương Vận sứ hôm nay mới phát sinh, còn chưa lưu truyền công khai ở Vũ Châu, trong những học sinh này, chỉ Ngụy công tử có bối cảnh quan trường, nhưng muốn biết việc này cũng phải chờ thêm một hai ngày.

"Ngày mai có thể đi dịch trạm nhìn xem, nếu có vị Đả Canh Nhân nào ở dịch trạm, vậy cần phải bái phỏng một phen."

....

Dịch trạm!

Xe ngựa giảm tốc độ, ngừng ở bên ngoài dịch trạm.

Trương Tuần phủ đi xuống từ xe ngựa, sắc mặt nghiêm túc, cùng Khương Luật Trung quay về dịch trạm. Lúc này đã là ban đêm, trăng tròn treo cao.

Trương Tuần phủ nhìn chuồng ngựa cách đó xa xa, chỉ có mấy con ngựa bị buộc dây cương ở nơi đó, vào dịch trạm, hỏi dịch tốt mới biết được Đả Canh Nhân hầu như đều lêu lổng ở bên ngoài, không về dịch trạm.

Vốn tâm tình trầm trọng nên Trương Tuần phủ cả giận nói: "Hoang đường, chúng ta có hoàng lệnh quấn thân, thế mà bọn họ ham mê hưởng lạc, không quan tâm chính sự."

Khương Luật Trung cười nói: "Bọn họ nghẹn khuất ở trên thuyền nhiều ngày như vậy, muốn thả lỏng một chút cũng là chuyện bình thường. Tuần phủ đại nhân không có vấn đề, những người khác dù thế nào cũng không sao."

Hai người lên lầu, ở trong hành lang tối như mực gặp một người mặc mặc quần cộc, lạnh run khoanh tay.

Khương Luật Trung có được năng lực nhìn trong đêm, thấy rõ người tới, buồn bực hỏi: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

"Ta vừa tắm xong, nước quá lạnh."

Hứa Thất An không ngủ lại Giáo Phường Ti trả lời.

"Rồi sao nữa?"

"Nơi này là phía nam." Hắn không đầu không đuôi nói một câu, bỗng nhiên thở dài: "Tìm lại chút cảm giác trước kia.... Khương Kim la, Trương Tuần phủ, các ngươi đã về rồi. Những người khác chắc đều ngủ lại Giáo Phường Ti."

Trương Tuần phủ gật gật đầu, tự vào phòng của bản thân.

"Vì sao ngươi không ngủ lại Giáo Phường Ti?" Khương Luật Trung nhìn kỹ Hứa Thất An, theo hắn biết, tiểu tử này cũng là một tay lão làng chốn ăn chơi.

"Ta tuy không phải một người tốt, nhưng cũng có giới hạn của mình, giao dịch thể xác bằng bạc trắng là thấp kém, là tội ác. Ta kiên quyết chống lại loại hành vi này." Hứa Thất An dùng sắc mặt nghiêm túc nói xong, lập tức đi xa.

Khương Luật Trung nhìn theo bóng lưng hắn, nội tâm nói thầm, tiểu tử này chẳng lẽ bị ngốc rồi? Miệng nói toàn lời hồ đồ, hơn nữa, võ giả Luyện Tinh cảnh sớm đã không sợ nóng lạnh, lại giả bộ đói khổ lạnh lẽo.

Hứa Thất An vào phòng, đóng cửa lại, lau khô người, rất nhanh nhảy lên trên giường, cuộn mình trong chăn, làm bộ như mình sinh hoạt tại phía nam lạnh lẽo ẩm ướt.

Dựa theo vị trí địa lý mà nói, Vũ Châu tuy không phải vùng duyên hải, nhưng cũng là phía nam. Khác với gió lạnh thấu xương của kinh thành, lạnh của Vũ Châu là bám vào da thịt, chui vào lỗ chân lông.

Điều này làm cho Hứa Thất An nhớ tới cuộc sống phía nam đời trước, giữa mùa đông tắm rửa, bôi xà phòng trong nước ấm, vừa kì cọ vừa phát run.

Tắm rửa xong mặc quần áo, nước mũi liền chảy ra.

Đáng tiếc thân thể võ giả Luyện Khí cảnh mạnh mẽ, bình thường sẽ không cảm thấy lạnh. Cho dù ngâm mình ở trong nước đá, nhiều lắm chỉ là cảm giác lạnh lẽo.

Cuộn mình trong chăn, Hứa Thất An an tâm tiến vào mộng đẹp.

....

Bình minh dâng lên, vầng sáng vàng nhạt hạ xuống.

Trương Tuần phủ ngồi ở trước bàn, tay cầm bút, viết rằng:

"Thần đi ngang qua Vũ Châu, trong lúc vô ý gặp một vụ án tham ô, Cương Vận sứ Nghiêm Giai của nha môn thủy vận Vũ Châu, sai bang phái Hoàng Kỳ của địa phương sát hại đội hộ vệ thuyền, tham ô quặng sắt, vụng trộm vận chuyển tới Vân Châu....

"Thần tìm đọc hồ sơ của nha môn thủy vận Vũ Châu, phát hiện mười năm nay, số lần đắm thuyền tổng cộng có bốn mươi ba chuyến, mất đi hai trăm vạn cân quặng sắt, số lượng lớn đến mức làm người ta giận sôi. Kẻ gian âm thầm bòn rút tài nguyên Đại Phụng, thủ đoạn độc ác, làm người ta không rét mà run.

"Chỉ riêng Vũ Châu, trong mười năm đã mất đi hai trăm vạn cân quặng sắt, nếu tính cả mười sáu châu Đại Phụng, con số sẽ khổng lồ tới mức nào? Thần xin bệ hạ tra rõ những vụ nha môn thủy vận Đại Phụng bị đắm tàu hoặc là mất tích.

"Cựu Công bộ Thượng Thư cấu kết Vu thần giáo, âm thầm giúp đỡ nạn trộm cướp Vân Châu, có dấu hiệu muốn tạo phản.

"Ngoài ra, Đồng la Hứa Thất An nhạy bén hơn người, năng lực xuất chúng, xứng đứng làm trụ cột nước nhà. Lần này phá vụ án sà lan, người này có công nhiều nhất.

"Chuyến đi tới Vân Châu hung hiểm khó lường, vi thần nguyện dùng hết toàn lực, cúc cung tận tụy tới chết mới thôi." Con ngươi trong suốt của hoa khôi Hồng Tụ sáng trông lên, đối với thân phận của tác giả bài thơ kia, người hiếu kì nhất chính là nàng. Đó là một người có thể làm cô gái Giáo Phường Ti có thể đạt tới đỉnh cao danh vọng.

Đám bạn mồm năm miệng mười thảo luận một lát, Ngụy công tử giơ lên bàn tay, xung quanh nhất thời yên tĩnh.

Hắn cười nói: "Bởi vì thân phận chân thật của người kia là một vị Đả Canh Nhân, không phải người đọc sách."

"Chuyện này là thật sao?!" Mọi người kinh hãi giật mình.

Khó trách các nhà nho không tuyên dương thân phận tác giả kia, ăn ý lựa chọn quên đi, thì ra là một Đả Canh Nhân, mà không phải người đọc sách.

Đả Canh Nhân... Người nói vô tâm, người nghe cố ý, trong lòng Hồng Tụ lập tức trầm xuống.

Nàng há miệng thở dốc, hỏi: "Hắn tên là gì?"

Ngụy công tử ghé mắt nhìn tiểu mỹ nhân, đáp: "Hứa Thất An, tự Trữ Yến."

Loảng xoảng... Chén rượu rơi ở bàn, sau đó lăn xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

Mọi người đều nhìn về phía Hồng Tụ, sắc mặt mỹ nhân bỗng nhiên trắng bệch, ánh mắt dại ra, giống một đóa hoa giấy không còn màu sắc.

Hồng Tụ đột nhiên nằm úp sấp trên bàn, buồn bực thống khổ, khóc thành tiếng, vô cùng thương tâm, thân mình run run.

Mỗi người đều có vận mệnh khác nhau, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, hối hận thế nào cũng không thể vãn hồi.

Hồng Tụ nương tử mất đi cơ hội nổi tiếng, đau khổ khóc hồi lâu, tận bây giờ mới có thể lĩnh ngộ đạo lý này, mà một thời gian rất dài sau đó vẫn còn buồn phiền.

Hoa khôi Hồng Tụ khóc thành như vậy, chỉ có thể rời khỏi chầu chay, đám người Ngụy công tử không hổ là người đọc sách có tri thức hiểu lễ nghĩa, chẳng những không oán giận trách cứ, ngược lại còn an ủi Hồng Tụ.

Tiễn Hồng Tụ rời đi, đám người Ngụy công tử tiếp tục uống rượu, loại địa phương như Giáo Phường Ti vốn là nơi để xã giao.

Mỹ nhân ở cạnh là dệt hoa trên gấm, không có mặt cũng không sao. Nam nhân nên uống rượu thì uống rượu, nên nói chuyện thì nói chuyện.

"Vừa rồi không phải nói có Đả Canh Nhân đến chầu chay sao?" Ngụy công tử giật mình, nhớ tới chi tiết này, hỏi nha hoàn hầu rượu bên cạnh:

"Vừa rồi Hồng Tụ nương tử nói có người tự xưng là thân mật của Phù Hương?"

"Hình như là vậy." Nha hoàn đáp.

Trong lòng Ngụy công tử mơ hồ có suy đoán, không tiếp tục uống rượu, trịnh trọng nhìn chằm chằm nha hoàn: "... Đồng la đó tên gọi là gì?"

"Công tử, ta không biết." Nha hoàn lắc đầu, nội tâm nói thầm ta không để ý cái này.

Những công tử khác đều là người thông minh, liên tưởng đến sự dị thường vừa nãy của Hồng Tụ nương tử, lắp bắp kinh hãi: "Chẳng lẽ Hứa Trữ Yến đã đến Vũ Châu?"

Vụ án Cương Vận sứ hôm nay mới phát sinh, còn chưa lưu truyền công khai ở Vũ Châu, trong những học sinh này, chỉ Ngụy công tử có bối cảnh quan trường, nhưng muốn biết việc này cũng phải chờ thêm một hai ngày.

"Ngày mai có thể đi dịch trạm nhìn xem, nếu có vị Đả Canh Nhân nào ở dịch trạm, vậy cần phải bái phỏng một phen."

....

Dịch trạm!

Xe ngựa giảm tốc độ, ngừng ở bên ngoài dịch trạm.

Trương Tuần phủ đi xuống từ xe ngựa, sắc mặt nghiêm túc, cùng Khương Luật Trung quay về dịch trạm. Lúc này đã là ban đêm, trăng tròn treo cao.

Trương Tuần phủ nhìn chuồng ngựa cách đó xa xa, chỉ có mấy con ngựa bị buộc dây cương ở nơi đó, vào dịch trạm, hỏi dịch tốt mới biết được Đả Canh Nhân hầu như đều lêu lổng ở bên ngoài, không về dịch trạm.

Vốn tâm tình trầm trọng nên Trương Tuần phủ cả giận nói: "Hoang đường, chúng ta có hoàng lệnh quấn thân, thế mà bọn họ ham mê hưởng lạc, không quan tâm chính sự."

Khương Luật Trung cười nói: "Bọn họ nghẹn khuất ở trên thuyền nhiều ngày như vậy, muốn thả lỏng một chút cũng là chuyện bình thường. Tuần phủ đại nhân không có vấn đề, những người khác dù thế nào cũng không sao."

Hai người lên lầu, ở trong hành lang tối như mực gặp một người mặc mặc quần cộc, lạnh run khoanh tay.

Khương Luật Trung có được năng lực nhìn trong đêm, thấy rõ người tới, buồn bực hỏi: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

"Ta vừa tắm xong, nước quá lạnh."

Hứa Thất An không ngủ lại Giáo Phường Ti trả lời.

"Rồi sao nữa?"

"Nơi này là phía nam." Hắn không đầu không đuôi nói một câu, bỗng nhiên thở dài: "Tìm lại chút cảm giác trước kia.... Khương Kim la, Trương Tuần phủ, các ngươi đã về rồi. Những người khác chắc đều ngủ lại Giáo Phường Ti."

Trương Tuần phủ gật gật đầu, tự vào phòng của bản thân.

"Vì sao ngươi không ngủ lại Giáo Phường Ti?" Khương Luật Trung nhìn kỹ Hứa Thất An, theo hắn biết, tiểu tử này cũng là một tay lão làng chốn ăn chơi.

"Ta tuy không phải một người tốt, nhưng cũng có giới hạn của mình, giao dịch thể xác bằng bạc trắng là thấp kém, là tội ác. Ta kiên quyết chống lại loại hành vi này." Hứa Thất An dùng sắc mặt nghiêm túc nói xong, lập tức đi xa.

Khương Luật Trung nhìn theo bóng lưng hắn, nội tâm nói thầm, tiểu tử này chẳng lẽ bị ngốc rồi? Miệng nói toàn lời hồ đồ, hơn nữa, võ giả Luyện Tinh cảnh sớm đã không sợ nóng lạnh, lại giả bộ đói khổ lạnh lẽo.

Hứa Thất An vào phòng, đóng cửa lại, lau khô người, rất nhanh nhảy lên trên giường, cuộn mình trong chăn, làm bộ như mình sinh hoạt tại phía nam lạnh lẽo ẩm ướt.

Dựa theo vị trí địa lý mà nói, Vũ Châu tuy không phải vùng duyên hải, nhưng cũng là phía nam. Khác với gió lạnh thấu xương của kinh thành, lạnh của Vũ Châu là bám vào da thịt, chui vào lỗ chân lông.

Điều này làm cho Hứa Thất An nhớ tới cuộc sống phía nam đời trước, giữa mùa đông tắm rửa, bôi xà phòng trong nước ấm, vừa kì cọ vừa phát run.

Tắm rửa xong mặc quần áo, nước mũi liền chảy ra.

Đáng tiếc thân thể võ giả Luyện Khí cảnh mạnh mẽ, bình thường sẽ không cảm thấy lạnh. Cho dù ngâm mình ở trong nước đá, nhiều lắm chỉ là cảm giác lạnh lẽo.

Cuộn mình trong chăn, Hứa Thất An an tâm tiến vào mộng đẹp.

....

Bình minh dâng lên, vầng sáng vàng nhạt hạ xuống.

Trương Tuần phủ ngồi ở trước bàn, tay cầm bút, viết rằng:

"Thần đi ngang qua Vũ Châu, trong lúc vô ý gặp một vụ án tham ô, Cương Vận sứ Nghiêm Giai của nha môn thủy vận Vũ Châu, sai bang phái Hoàng Kỳ của địa phương sát hại đội hộ vệ thuyền, tham ô quặng sắt, vụng trộm vận chuyển tới Vân Châu....

"Thần tìm đọc hồ sơ của nha môn thủy vận Vũ Châu, phát hiện mười năm nay, số lần đắm thuyền tổng cộng có bốn mươi ba chuyến, mất đi hai trăm vạn cân quặng sắt, số lượng lớn đến mức làm người ta giận sôi. Kẻ gian âm thầm bòn rút tài nguyên Đại Phụng, thủ đoạn độc ác, làm người ta không rét mà run.

"Chỉ riêng Vũ Châu, trong mười năm đã mất đi hai trăm vạn cân quặng sắt, nếu tính cả mười sáu châu Đại Phụng, con số sẽ khổng lồ tới mức nào? Thần xin bệ hạ tra rõ những vụ nha môn thủy vận Đại Phụng bị đắm tàu hoặc là mất tích.

"Cựu Công bộ Thượng Thư cấu kết Vu thần giáo, âm thầm giúp đỡ nạn trộm cướp Vân Châu, có dấu hiệu muốn tạo phản.

"Ngoài ra, Đồng la Hứa Thất An nhạy bén hơn người, năng lực xuất chúng, xứng đứng làm trụ cột nước nhà. Lần này phá vụ án sà lan, người này có công nhiều nhất.

"Chuyến đi tới Vân Châu hung hiểm khó lường, vi thần nguyện dùng hết toàn lực, cúc cung tận tụy tới chết mới thôi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.