Chương trước
Chương sau
Vào ban đêm, hắn dẫn một đội Ngự đao vệ tuần tra bên ngoài thành, đi ngang qua nhà cũ, phát hiện một bóng người ngồi xổm ở cửa, ôm đầu gối, mặt chôn trong hai tay, thân thể run rẩy trong gió lạnh.

Bên cạnh còn có một con ngựa, cái mũi thi thoảng phát ra tiếng phì phì.

Ngoại thành không có tiêu cấm, dân chúng có thể ra vào không chịu hạn chế, nhưng Ngự đao vệ có quyền kiểm tra hỏi chuyện, nhìn thấy có người ngồi xổm ở cửa nhà cũ của mình, Nhị thúc dẫn người đi tới.

Đang định quát hỏi, ánh sáng cây đuốc chiếu lên thân thể người kia, bỗng nhiên cảm thấy thật quen mắt.

Hứa Nhị thúc sửng sốt, nội tâm nói thầm thật hay giả đây....

"Nhị lang?" Hắn có chút không xác định mở miệng.

Học sinh kia chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ, thần sắc tiều tụy, đúng là Hứa Nhị lang.

Hai cha con lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, da đầu Hứa Nhị thúc tê rần: "Vì sao không đi khách sạn?"

Hứa Trữ Yến đáng chém ngàn đao, vậy mà thật sự không viết thư cho đệ đệ.

"Không có bạc."

"Vì sao không nghỉ ngơi trong phủ?"

"Ngựa sẽ bị trộm mất."

"Vì sao không trở về thư viện?"

"Cửa thành đóng."

".... Nhà mới chuyển đến nội thành rồi, quên nói với ngươi. Ừm, nội thành tiêu cấm, ta đưa ngươi đi khách sạn."

Hứa Nhị lang chậm rãi quay mặt qua chỗ khác, thanh âm trống rỗng: "Vị đại nhân này, tại hạ không có người nhà."

Hứa Nhị thúc: "....."

.....

Ban đêm, vầng trăng cô độc treo cao.

Số phòng trên quan thuyền có hạn, Hứa Thất An là một Đồng la không có đãi ngộ được ở phòng riêng, hắn ở chung Tống Đình Phong còn có Chu Quảng Hiếu.

Là loại giường xếp một loạt sát nhau.

Hắn quay đầu nhìn bên trái, mặt Tống Đình Phong hướng tới hắn. Nhìn bên phải, mặt Chu Quảng Hiếu hướng tới hắn.

Hứa Thất An đột nhiên nhớ tới một truyện cười: nếu ngươi ngủ ở giữa một nam nhân cùng một nữ nhân, ngươi sẽ quay mông về hướng nam nhân hay là nữ nhân?

Mông hướng về phía nữ nhân sẽ bị trở thành gay, hướng về phía nam nhân thì sẽ có nguy hiểm bị thông, mà loại tình huống này của mình, ta lựa chọn nằm ngủ.... Hứa Thất An mắng trong lòng, cửa phòng vang tiếng động.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm tùy tùng của Trương Tuần phủ: "Hứa đại nhân, lão gia nhà ta cho mời."

"Đã biết."

Đáp lại tùy tùng, Hứa Thất An ngồi dậy, xốc chăn lên, bắt đầu mặc quần áo.

Nhận thấy được bên cạnh có động tĩnh, Tống Đình Phong mở mắt ra, than thở một tiếng, sau đó hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Hứa Thất An thấp giọng đáp: "Ta ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở lại."

Tống Đình Phong "ừm" một tiếng.

Đối thoại chấm dứt, sắc mặt hai người bỗng nhiên cứng đờ, sau đó không hẹn mà cùng rùng mình.

"Cút đi." Tống Đình Phong chà xát da gà trên cánh tay, mắng: "Tự nhiên quấy rầy mộng đẹp của ta."

Chờ Hứa Thất An rời khỏi, Chu Quảng Hiếu vốn đưa lưng về phía Tống Đình Phong, bỗng yên lặng chuyển mình.

....

Trăng nhỏ treo cao, chiếu xuống mặt nước.

Mặt sông vắng vẻ không một tiếng động, gió thổi qua làm nó nổi lên gợn sóng, làm cảnh phản chiếu hơi nhòa đi.

Đèn trong phòng Trương Tuần phủ vẫn sáng, Hứa Thất An gõ cửa, sau khi được cho vào, bèn mở cửa phòng tiến vào.

Trong căn phòng cũng không tính là rộng rãi này, Trương Tuần phủ và Khương Luật Trung ngồi đối diện nhau, ở giữa là một ấm trà, Khương Luật Trung chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi xuống, tự mình rót trà đi."

Trương Tuần phủ để râu dê, vẻ mặt nghiêm túc, hắn nhìn về phía Hứa Thất An, hơi vuốt cằm.

Đối với Đồng la thần kì từng hai lần xuất hiện trên triều, hai lần kéo chân Thượng Thư rơi đài này, Trương Tuần phủ vẫn rất coi trọng, luôn muốn thể hiện thái độ hữu hảo nhất.

Hơn nửa đêm còn uống trà, là ngại ban đêm ngủ quá ngon sao? Hứa Thất An ngồi xuống, giọng điệu có chút tùy ý: "Hai vị đại nhân, nửa đêm gọi ty chức đến là vì chuyện gì?"

Đô Sát viện cùng Đả Canh Nhân thuộc về hai ngành khác nhau, nhưng đều có cùng một cấp trên, chính là Ngụy Uyên. Bởi vậy Trương Tuần phủ có thể tính là người một nhà, Hứa Thất An không cần quá mức câu nệ khách sáo.

Trương Tuần phủ cười nói: "Hứa đại nhân xử án như thần, năng lực hơn người, bản quan đêm khuya tìm ngươi tới đây là vì muốn bàn về nhiệm vụ tới Vân Châu."

Hứa Thất An châm chước từ ngữ, mở miệng: "Đại nhân cảm thấy thế nào?"

Trương Tuần phủ nói: "Hồ sơ ta đã xem rồi, cái chết của Chu Mân không có dấu vết, không có vết thương, không trúng độc, là chết bình thường.

"Chết không để lại sơ hở, cái này chính là một loại sơ hở."

Chu Mân chính là gián điệp vô cớ tử vong kia.

Khương Luật Trung bổ sung: "Trong các hệ thống lớn, có thể làm được điểm này, chỉ có đạo môn cùng Vu sư. Căn cứ theo vụ án công bộ Thượng Thư, Tề đảng và Vu thần giáo có cấu kết với nhau, hung thủ giết người quá nửa là một tứ phẩm mộng vu."

Hứa Thất An gật gật đầu, đầu tiên là khẳng định chỉ số thông minh của Trương Tuần phủ, là một quan viên có bộ não thanh tỉnh, không hoa mắt ù tai, biết mình sắp gặp phải cái gì.

Tư thế còn thoải mái không sợ hãi.

Chỉ sợ gặp phải cấp trên thành công không có, thất bại có thừa.

Không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Nói thật, trước đó nhìn Trương Tuần phủ gầy yếu như thế, Hứa Thất An quả thật từng có băn khoăn ở phương diện này.

Tiếp theo, là khẳng định suy đoán của Khương Luật Trung.

Phương thức giết người gì cũng lưu lại dấu vết, cái này không phải chỉ manh mối, mà là một loại dấu hiệu, cho người ta rõ ràng đây là "bị giết".

Cho dù dùng phương pháp cao minh phá hủy hồn phách, người chết cũng sẽ có biểu lộ sợ hãi đặc thù trên gương mặt.

Có thể làm cho người ta chết mà như đang ngủ, chỉ có đạo môn cùng Vu thần giáo là làm được. Suy luận phi thường đơn giản.

"Đại nhân cho rằng sau khi chúng ta đến Vân Châu thì nên tra như thế nào?" Hứa Thất An khiêm tốn thỉnh giáo.

Tra án hắn có kinh nghiệm, nhưng trong quan trường vượt mặt cấp trên là tối kị.

"Chu Mân là một gián điệp kinh nghiệm phong phú, hắn sẽ không mang theo bằng chứng quan trọng ở bên người, điều chúng ta cần phải làm là tìm ra chứng cứ hắn đã che giấu. Điểm này thì Hứa đại nhân ngươi là cao thủ, đến lúc đó hy vọng ngươi ra sức nhiều hơn."

Tuần phủ đại nhân trịnh trọng nói vậy, chứng tỏ hắn rất tin cậy năng lực làm việc của Hứa Thất An.

"Ta sẽ làm hết sức mình." Hứa Thất An bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhíu mày nói: "Dương Xuyên Nam là Đô Chỉ Huy Sứ của Vân Châu, tay nắm quyền to, có khi nào sẽ ép hắn làm phản không? Đến lúc đó, chúng ta đứng mũi chịu sào, rắc rối rất lớn."

Quan viên tay nắm binh quyền không giống quan viên kinh thành, doanh trại lục vệ kinh thành, tam đại cấm quân đều bị hoàng thất nắm giữ, quan văn căn bản không cách nào điều động.

Nhưng thân là Đô Chỉ Huy Sứ một châu, tay nắm binh quyền, sao có thể mặc người khác làm loạn.

"Cái này là nguy hiểm chúng ta không thể không gánh vác, cứ để ta cùng Khương Kim la đứng ra xử lý, còn ngươi nghe lệnh làm việc là được." Trương Tuần phủ tự ôm trọng trách vào người. Vào ban đêm, hắn dẫn một đội Ngự đao vệ tuần tra bên ngoài thành, đi ngang qua nhà cũ, phát hiện một bóng người ngồi xổm ở cửa, ôm đầu gối, mặt chôn trong hai tay, thân thể run rẩy trong gió lạnh.

Bên cạnh còn có một con ngựa, cái mũi thi thoảng phát ra tiếng phì phì.

Ngoại thành không có tiêu cấm, dân chúng có thể ra vào không chịu hạn chế, nhưng Ngự đao vệ có quyền kiểm tra hỏi chuyện, nhìn thấy có người ngồi xổm ở cửa nhà cũ của mình, Nhị thúc dẫn người đi tới.

Đang định quát hỏi, ánh sáng cây đuốc chiếu lên thân thể người kia, bỗng nhiên cảm thấy thật quen mắt.

Hứa Nhị thúc sửng sốt, nội tâm nói thầm thật hay giả đây....

"Nhị lang?" Hắn có chút không xác định mở miệng.

Học sinh kia chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ, thần sắc tiều tụy, đúng là Hứa Nhị lang.

Hai cha con lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, da đầu Hứa Nhị thúc tê rần: "Vì sao không đi khách sạn?"

Hứa Trữ Yến đáng chém ngàn đao, vậy mà thật sự không viết thư cho đệ đệ.

"Không có bạc."

"Vì sao không nghỉ ngơi trong phủ?"

"Ngựa sẽ bị trộm mất."

"Vì sao không trở về thư viện?"

"Cửa thành đóng."

".... Nhà mới chuyển đến nội thành rồi, quên nói với ngươi. Ừm, nội thành tiêu cấm, ta đưa ngươi đi khách sạn."

Hứa Nhị lang chậm rãi quay mặt qua chỗ khác, thanh âm trống rỗng: "Vị đại nhân này, tại hạ không có người nhà."

Hứa Nhị thúc: "....."

.....

Ban đêm, vầng trăng cô độc treo cao.

Số phòng trên quan thuyền có hạn, Hứa Thất An là một Đồng la không có đãi ngộ được ở phòng riêng, hắn ở chung Tống Đình Phong còn có Chu Quảng Hiếu.

Là loại giường xếp một loạt sát nhau.

Hắn quay đầu nhìn bên trái, mặt Tống Đình Phong hướng tới hắn. Nhìn bên phải, mặt Chu Quảng Hiếu hướng tới hắn.

Hứa Thất An đột nhiên nhớ tới một truyện cười: nếu ngươi ngủ ở giữa một nam nhân cùng một nữ nhân, ngươi sẽ quay mông về hướng nam nhân hay là nữ nhân?

Mông hướng về phía nữ nhân sẽ bị trở thành gay, hướng về phía nam nhân thì sẽ có nguy hiểm bị thông, mà loại tình huống này của mình, ta lựa chọn nằm ngủ.... Hứa Thất An mắng trong lòng, cửa phòng vang tiếng động.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm tùy tùng của Trương Tuần phủ: "Hứa đại nhân, lão gia nhà ta cho mời."

"Đã biết."

Đáp lại tùy tùng, Hứa Thất An ngồi dậy, xốc chăn lên, bắt đầu mặc quần áo.

Nhận thấy được bên cạnh có động tĩnh, Tống Đình Phong mở mắt ra, than thở một tiếng, sau đó hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Hứa Thất An thấp giọng đáp: "Ta ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở lại."

Tống Đình Phong "ừm" một tiếng.

Đối thoại chấm dứt, sắc mặt hai người bỗng nhiên cứng đờ, sau đó không hẹn mà cùng rùng mình.

"Cút đi." Tống Đình Phong chà xát da gà trên cánh tay, mắng: "Tự nhiên quấy rầy mộng đẹp của ta."

Chờ Hứa Thất An rời khỏi, Chu Quảng Hiếu vốn đưa lưng về phía Tống Đình Phong, bỗng yên lặng chuyển mình.

....

Trăng nhỏ treo cao, chiếu xuống mặt nước.

Mặt sông vắng vẻ không một tiếng động, gió thổi qua làm nó nổi lên gợn sóng, làm cảnh phản chiếu hơi nhòa đi.

Đèn trong phòng Trương Tuần phủ vẫn sáng, Hứa Thất An gõ cửa, sau khi được cho vào, bèn mở cửa phòng tiến vào.

Trong căn phòng cũng không tính là rộng rãi này, Trương Tuần phủ và Khương Luật Trung ngồi đối diện nhau, ở giữa là một ấm trà, Khương Luật Trung chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi xuống, tự mình rót trà đi."

Trương Tuần phủ để râu dê, vẻ mặt nghiêm túc, hắn nhìn về phía Hứa Thất An, hơi vuốt cằm.

Đối với Đồng la thần kì từng hai lần xuất hiện trên triều, hai lần kéo chân Thượng Thư rơi đài này, Trương Tuần phủ vẫn rất coi trọng, luôn muốn thể hiện thái độ hữu hảo nhất.

Hơn nửa đêm còn uống trà, là ngại ban đêm ngủ quá ngon sao? Hứa Thất An ngồi xuống, giọng điệu có chút tùy ý: "Hai vị đại nhân, nửa đêm gọi ty chức đến là vì chuyện gì?"

Đô Sát viện cùng Đả Canh Nhân thuộc về hai ngành khác nhau, nhưng đều có cùng một cấp trên, chính là Ngụy Uyên. Bởi vậy Trương Tuần phủ có thể tính là người một nhà, Hứa Thất An không cần quá mức câu nệ khách sáo.

Trương Tuần phủ cười nói: "Hứa đại nhân xử án như thần, năng lực hơn người, bản quan đêm khuya tìm ngươi tới đây là vì muốn bàn về nhiệm vụ tới Vân Châu."

Hứa Thất An châm chước từ ngữ, mở miệng: "Đại nhân cảm thấy thế nào?"

Trương Tuần phủ nói: "Hồ sơ ta đã xem rồi, cái chết của Chu Mân không có dấu vết, không có vết thương, không trúng độc, là chết bình thường.

"Chết không để lại sơ hở, cái này chính là một loại sơ hở."

Chu Mân chính là gián điệp vô cớ tử vong kia.

Khương Luật Trung bổ sung: "Trong các hệ thống lớn, có thể làm được điểm này, chỉ có đạo môn cùng Vu sư. Căn cứ theo vụ án công bộ Thượng Thư, Tề đảng và Vu thần giáo có cấu kết với nhau, hung thủ giết người quá nửa là một tứ phẩm mộng vu."

Hứa Thất An gật gật đầu, đầu tiên là khẳng định chỉ số thông minh của Trương Tuần phủ, là một quan viên có bộ não thanh tỉnh, không hoa mắt ù tai, biết mình sắp gặp phải cái gì.

Tư thế còn thoải mái không sợ hãi.

Chỉ sợ gặp phải cấp trên thành công không có, thất bại có thừa.

Không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Nói thật, trước đó nhìn Trương Tuần phủ gầy yếu như thế, Hứa Thất An quả thật từng có băn khoăn ở phương diện này.

Tiếp theo, là khẳng định suy đoán của Khương Luật Trung.

Phương thức giết người gì cũng lưu lại dấu vết, cái này không phải chỉ manh mối, mà là một loại dấu hiệu, cho người ta rõ ràng đây là "bị giết".

Cho dù dùng phương pháp cao minh phá hủy hồn phách, người chết cũng sẽ có biểu lộ sợ hãi đặc thù trên gương mặt.

Có thể làm cho người ta chết mà như đang ngủ, chỉ có đạo môn cùng Vu thần giáo là làm được. Suy luận phi thường đơn giản.

"Đại nhân cho rằng sau khi chúng ta đến Vân Châu thì nên tra như thế nào?" Hứa Thất An khiêm tốn thỉnh giáo.

Tra án hắn có kinh nghiệm, nhưng trong quan trường vượt mặt cấp trên là tối kị.

"Chu Mân là một gián điệp kinh nghiệm phong phú, hắn sẽ không mang theo bằng chứng quan trọng ở bên người, điều chúng ta cần phải làm là tìm ra chứng cứ hắn đã che giấu. Điểm này thì Hứa đại nhân ngươi là cao thủ, đến lúc đó hy vọng ngươi ra sức nhiều hơn."

Tuần phủ đại nhân trịnh trọng nói vậy, chứng tỏ hắn rất tin cậy năng lực làm việc của Hứa Thất An.

"Ta sẽ làm hết sức mình." Hứa Thất An bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhíu mày nói: "Dương Xuyên Nam là Đô Chỉ Huy Sứ của Vân Châu, tay nắm quyền to, có khi nào sẽ ép hắn làm phản không? Đến lúc đó, chúng ta đứng mũi chịu sào, rắc rối rất lớn."

Quan viên tay nắm binh quyền không giống quan viên kinh thành, doanh trại lục vệ kinh thành, tam đại cấm quân đều bị hoàng thất nắm giữ, quan văn căn bản không cách nào điều động.

Nhưng thân là Đô Chỉ Huy Sứ một châu, tay nắm binh quyền, sao có thể mặc người khác làm loạn.

"Cái này là nguy hiểm chúng ta không thể không gánh vác, cứ để ta cùng Khương Kim la đứng ra xử lý, còn ngươi nghe lệnh làm việc là được." Trương Tuần phủ tự ôm trọng trách vào người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.