Chương trước
Chương sau
Hứa Thất An tiếp tục nói: "Ty chức luôn nghi ngờ một điểm, vì sao Yêu tộc phải hủy chứng cứ vụ án Tang Bạc, kẻ phía sau màn vì sao phải cấu kết Yêu tộc? Ta phái người tra xét tất cả hồ sơ về án Tang Bạc này, phát hiện một chuyện phi thường quỷ dị, nhất thời tập trung vào: năm trăm năm trước!"

Nói tới đây, hắn dừng một chút, lưu lại thời gian để Trưởng công chúa cảm thấy khiếp sợ.

Nhưng hắn phải thất vọng, Trưởng công chúa chỉ là nhíu mày khi nghe tin tức này mà thôi.

Cổ nhân nói không sai.... Ngực nữ nhân có khe rãnh, thật sự sâu không lường được.

"Năm trăm năm trước, lúc đó Thái tử vô ý rơi xuống nước, sau bị bệnh thần kinh, không lâu sau chết ở Tang Bạc." Hứa Thất An nói.

Trưởng công chúa lộ ra vẻ giật mình: "Bản cung nhớ đúng là có chuyện này."

Hứa Thất An gật gật đầu, tiếp theo nói: "Mà năm trăm năm trước, võ đế trọng chấn triều cương, quét sạch bọn đạo chích, có một người là chướng ngại hắn không thể tránh khỏi —— Giám Chính đời đầu!"

Nghe đến đó, sắc mặt Trưởng công chúa đã hoàn toàn biến đổi.

Hứa Thất An nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang chấn kinh của Trưởng công chúa, liên tiếp đặt câu hỏi: "Giám Chính đời đầu vì sao giả bệnh? Vì sao bệ hạ giữ kín không nói ra với vật phong ấn Tang Bạc? Vì sao trấn áp năm trăm năm còn không chết? Vì sao thuật sĩ Ti Thiên Giám hoàn toàn không biết gì về Giám Chính đời đầu?"

Cái này rốt cục là nhân tính vặn vẹo hay là không có đạo đức.... Hứa Thất An bổ sung: "Đương nhiên, cái này chỉ là suy đoán của ty chức, chỉ là nếu tìm một cường giả phù hợp điều kiện năm trăm năm trước, Giám Chính đời đầu khôn thoát khỏi hiềm nghi."

Trưởng công chúa tựa như bị khiếp sợ, thật lâu không mở miệng, một đợt gió thổi tới, làm mặt hồ yên ả nổi lên gợn sóng, nàng thở dài: "Vậy ngươi tìm bản cung là vì...."

"Ty chức muốn điều tra hồ sơ bên ngoài không có." Hứa Thất An nói: "Ty chức ở trong Tang Bạc phát hiện trận pháp phong ấn, mà cột đá trận pháp có khắc phật văn."

"Phật văn?" Tay để trong áo của Trưởng công chúa vô ý thức co duỗi một cái, nhìn chằm chằm Hứa Thất An vài giây mới rời ánh mắt, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Tốt, đợi yến hội chấm dứt, bản cung mang ngươi đi Văn Uyên các."

Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra, cảm tạ một câu, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng cười như chuông bạc, cùng với động tĩnh bọt nước cuồn cuộn.

Quay đầu nhìn lại, nhị công chúa mặc quần đỏ như lửa đang cưỡi trên lưng một con quái vật, hai tay cầm góc ở đỉnh đầu quái vật,, lắc lắc thân hình, bóng lưng đẹp đẽ thướt tha.

Toàn thân quái vật kia có màu tuyết trắng, vảy dài tinh mịn, lưng có một khối giáp bằng phẳng, vừa vặn để người ngồi lên. Thân dài ba thước, tay mọc vuốt sắc, nhìn giống như rồng.

Trưởng công chúa quay người lại, giải thích: "Con thú này gọi là linh long, linh thú chỉ tìm thấy ở Trung Châu, tính cách hiền hậu, tương truyền là tọa kị của Nhân Hoàng thời cổ.

"Thích dùng tử khí nhân gian, cho nên được các đời hoàng thất nuôi dưỡng trong cung, ngụ ý là tử khí đông lai. Nhân tộc trường tồn."

Trưởng công chúa lại bổ sung "Con thú này bẩm sinh biết Vọng Khí Thuật."

Thì ra động vật mình thấy trong hồ chính là nó.... Hứa Thất An "ừm" một tiếng, tử khí là khí vận độc hữu của vương công quý tộc, loại quái vật này cần tử khí nuôi dưỡng, chứng tỏ là một loại thụy thú.

Thụy thú giơ cao đầu lên, khi thì hạ xuống, bọt nước liên tục nhộn nhạo theo nhịp bơi của nó, nhị công chúa cười tươi như hoa, chơi đùa phi thường vui vẻ.

Các hoàng tử mỉm cười nhìn theo, hai hoàng nữ khác chạy đến bên bờ, hô gọi Lâm An lên bờ, mọi người thay phiên nhau cưỡi.

"Linh long tuy tính tình dịu hiền, nhưng cũng rất kiêu ngạo, sẽ tấn công người thường dám tiếp cận nó, Lâm An là hoàng nữ, mới có thể cưỡi thoải mái như vậy." Trưởng công chúa nói xong, khóe miệng mở ra, làm một chuyện Hứa Thất An không thể tưởng tượng được.

Nàng đặt ngón trỏ ở bên miệng, dùng sức thổi sáo.

Linh long nghe được âm thanh này, cái đầu như rắn ngẩng cao lên, di chuyển lại đây.

Mọi người đều nhìn thấy, thân hình linh long cứng ngắc lại, nó bỗng nhiên táo bạo hẳn lên, trong miệng lớn tiếng phát ra một tiếng gầm gừ, muốn hất bay nhị công chúa xuống, tựa như bị nhị công chúa cưỡi là một chuyện đáng sỉ nhục.

"Nha...."

"Ùm!" Nhị công chúa kêu sợ hãi, bị ném vào trong hồ.

Linh long phát cuồng vặn vẹo thân mình bơi tới chỗ Trưởng công chúa, vừa rẽ nước mà đến, vừa kêu to không ngừng, không rõ là phấn khởi hay nổi điên.

Ào!

Tới gần bên bờ, nó như chồm lên tận trời, lại trùng trùng điệp điệp đập xuống, làm bùn lầy tung bay mãnh liệt.

Bộ quần áo trắng của Trưởng công chúa dính một chút bùn bẩn.

Trưởng công chúa có chút kinh ngạc, linh thú hôm nay hình như đặc biệt thân cận với nàng, nàng thổi sáo miệng không phải vì triệu hồi linh thú, mà là hấp dẫn sự chú ý của nó, làm ra động tác quay đầu, từ đó khiến Lâm An bất ngờ không kịp bám chắc ngã xuống nước.

Ai ngờ, linh long phản ứng mạnh như vậy, trực tiếp vung đầu hất bay Lâm An.

Sao phong cách Trưởng công chúa lại có chút giống người đọc sách thư viện Vân Lộc.... Thật là xấu bụng.... Tiểu lão đệ nhà mình cũng âm hiểm ác độc như thế..... Ồ, Trưởng công chúa đã từng học ở thư viện Vân Lộc.... Hứa đại lang càng có lĩnh ngộ sâu hơn với cảnh cáo của Hứa Nhị lang.

Quả nhiên chỉ có người âm hiểm mới hiểu người âm hiểm nhất.

Động tĩnh trên mặt nước làm các hoàng tử chấn kinh, Thái tử đuổi tới bên bờ, kêu gọi thị vệ cứu người.

"Linh long quả nhiên càng thích Hoài Khánh hơn."

"Cái này nghĩa là tử khí của Hoài Khánh mạnh hơn Lâm An sao?"

"Hình như cách giải thích này không hợp lý.... Linh long cũng không quá thân thiết với chúng ta, bộ dáng nó khúm núm, ta chỉ mới nhìn thấy một lần, lúc ấy nó đang đối mặt phụ hoàng."

"Hoài Khánh qua đó...."

Trưởng công chúa mang theo làn váy, mặt nở nụ cười đi về phía linh long, định cưỡi lên.

Bên này, bao gồm Thái tử, các hoàng tử hoàng nữ đều nhìn chăm chú vào một màn này.

Ừm, ngoại trừ âm hiểm, lòng háo thắng của Trưởng công chúa còn rất mạnh.... Hứa Thất An căn cứ theo tâm lý học phân tích một phen, phỏng đoán ra sự cứng cỏi trong tính cách của Trưởng công chúa.

Ồ... Sao mình cảm giác như nó đang nhìn mình?!

Ánh mắt Linh long không phải kiểu dựng thẳng hung ác, mà là đồng tử đen như trân châu, tựa như con chó đời trước, ánh mắt như là một đôi cúc áo đen sáng ngời.

Bởi vậy, nó hẳn là rất ngoan hiền.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là không hiểu sao Hứa Thất An cảm thấy Linh long đang chờ hắn.

Quả nhiên, khi Trưởng công chúa tiếp cận Linh long, điều khiến mọi người đều bất ngờ đã xảy ra.

Nó bỗng nhiên lộ vẻ táo bạo, gầm nhẹ uy hiếp với Trưởng công chúa, không cho nàng tới gần.

Trưởng công chúa nhíu mày, lui lại mấy bước. Hứa Thất An tiếp tục nói: "Ty chức luôn nghi ngờ một điểm, vì sao Yêu tộc phải hủy chứng cứ vụ án Tang Bạc, kẻ phía sau màn vì sao phải cấu kết Yêu tộc? Ta phái người tra xét tất cả hồ sơ về án Tang Bạc này, phát hiện một chuyện phi thường quỷ dị, nhất thời tập trung vào: năm trăm năm trước!"

Nói tới đây, hắn dừng một chút, lưu lại thời gian để Trưởng công chúa cảm thấy khiếp sợ.

Nhưng hắn phải thất vọng, Trưởng công chúa chỉ là nhíu mày khi nghe tin tức này mà thôi.

Cổ nhân nói không sai.... Ngực nữ nhân có khe rãnh, thật sự sâu không lường được.

"Năm trăm năm trước, lúc đó Thái tử vô ý rơi xuống nước, sau bị bệnh thần kinh, không lâu sau chết ở Tang Bạc." Hứa Thất An nói.

Trưởng công chúa lộ ra vẻ giật mình: "Bản cung nhớ đúng là có chuyện này."

Hứa Thất An gật gật đầu, tiếp theo nói: "Mà năm trăm năm trước, võ đế trọng chấn triều cương, quét sạch bọn đạo chích, có một người là chướng ngại hắn không thể tránh khỏi —— Giám Chính đời đầu!"

Nghe đến đó, sắc mặt Trưởng công chúa đã hoàn toàn biến đổi.

Hứa Thất An nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang chấn kinh của Trưởng công chúa, liên tiếp đặt câu hỏi: "Giám Chính đời đầu vì sao giả bệnh? Vì sao bệ hạ giữ kín không nói ra với vật phong ấn Tang Bạc? Vì sao trấn áp năm trăm năm còn không chết? Vì sao thuật sĩ Ti Thiên Giám hoàn toàn không biết gì về Giám Chính đời đầu?"

Cái này rốt cục là nhân tính vặn vẹo hay là không có đạo đức.... Hứa Thất An bổ sung: "Đương nhiên, cái này chỉ là suy đoán của ty chức, chỉ là nếu tìm một cường giả phù hợp điều kiện năm trăm năm trước, Giám Chính đời đầu khôn thoát khỏi hiềm nghi."

Trưởng công chúa tựa như bị khiếp sợ, thật lâu không mở miệng, một đợt gió thổi tới, làm mặt hồ yên ả nổi lên gợn sóng, nàng thở dài: "Vậy ngươi tìm bản cung là vì...."

"Ty chức muốn điều tra hồ sơ bên ngoài không có." Hứa Thất An nói: "Ty chức ở trong Tang Bạc phát hiện trận pháp phong ấn, mà cột đá trận pháp có khắc phật văn."

"Phật văn?" Tay để trong áo của Trưởng công chúa vô ý thức co duỗi một cái, nhìn chằm chằm Hứa Thất An vài giây mới rời ánh mắt, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Tốt, đợi yến hội chấm dứt, bản cung mang ngươi đi Văn Uyên các."

Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra, cảm tạ một câu, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng cười như chuông bạc, cùng với động tĩnh bọt nước cuồn cuộn.

Quay đầu nhìn lại, nhị công chúa mặc quần đỏ như lửa đang cưỡi trên lưng một con quái vật, hai tay cầm góc ở đỉnh đầu quái vật,, lắc lắc thân hình, bóng lưng đẹp đẽ thướt tha.

Toàn thân quái vật kia có màu tuyết trắng, vảy dài tinh mịn, lưng có một khối giáp bằng phẳng, vừa vặn để người ngồi lên. Thân dài ba thước, tay mọc vuốt sắc, nhìn giống như rồng.

Trưởng công chúa quay người lại, giải thích: "Con thú này gọi là linh long, linh thú chỉ tìm thấy ở Trung Châu, tính cách hiền hậu, tương truyền là tọa kị của Nhân Hoàng thời cổ.

"Thích dùng tử khí nhân gian, cho nên được các đời hoàng thất nuôi dưỡng trong cung, ngụ ý là tử khí đông lai. Nhân tộc trường tồn."

Trưởng công chúa lại bổ sung "Con thú này bẩm sinh biết Vọng Khí Thuật."

Thì ra động vật mình thấy trong hồ chính là nó.... Hứa Thất An "ừm" một tiếng, tử khí là khí vận độc hữu của vương công quý tộc, loại quái vật này cần tử khí nuôi dưỡng, chứng tỏ là một loại thụy thú.

Thụy thú giơ cao đầu lên, khi thì hạ xuống, bọt nước liên tục nhộn nhạo theo nhịp bơi của nó, nhị công chúa cười tươi như hoa, chơi đùa phi thường vui vẻ.

Các hoàng tử mỉm cười nhìn theo, hai hoàng nữ khác chạy đến bên bờ, hô gọi Lâm An lên bờ, mọi người thay phiên nhau cưỡi.

"Linh long tuy tính tình dịu hiền, nhưng cũng rất kiêu ngạo, sẽ tấn công người thường dám tiếp cận nó, Lâm An là hoàng nữ, mới có thể cưỡi thoải mái như vậy." Trưởng công chúa nói xong, khóe miệng mở ra, làm một chuyện Hứa Thất An không thể tưởng tượng được.

Nàng đặt ngón trỏ ở bên miệng, dùng sức thổi sáo.

Linh long nghe được âm thanh này, cái đầu như rắn ngẩng cao lên, di chuyển lại đây.

Mọi người đều nhìn thấy, thân hình linh long cứng ngắc lại, nó bỗng nhiên táo bạo hẳn lên, trong miệng lớn tiếng phát ra một tiếng gầm gừ, muốn hất bay nhị công chúa xuống, tựa như bị nhị công chúa cưỡi là một chuyện đáng sỉ nhục.

"Nha...."

"Ùm!" Nhị công chúa kêu sợ hãi, bị ném vào trong hồ.

Linh long phát cuồng vặn vẹo thân mình bơi tới chỗ Trưởng công chúa, vừa rẽ nước mà đến, vừa kêu to không ngừng, không rõ là phấn khởi hay nổi điên.

Ào!

Tới gần bên bờ, nó như chồm lên tận trời, lại trùng trùng điệp điệp đập xuống, làm bùn lầy tung bay mãnh liệt.

Bộ quần áo trắng của Trưởng công chúa dính một chút bùn bẩn.

Trưởng công chúa có chút kinh ngạc, linh thú hôm nay hình như đặc biệt thân cận với nàng, nàng thổi sáo miệng không phải vì triệu hồi linh thú, mà là hấp dẫn sự chú ý của nó, làm ra động tác quay đầu, từ đó khiến Lâm An bất ngờ không kịp bám chắc ngã xuống nước.

Ai ngờ, linh long phản ứng mạnh như vậy, trực tiếp vung đầu hất bay Lâm An.

Sao phong cách Trưởng công chúa lại có chút giống người đọc sách thư viện Vân Lộc.... Thật là xấu bụng.... Tiểu lão đệ nhà mình cũng âm hiểm ác độc như thế..... Ồ, Trưởng công chúa đã từng học ở thư viện Vân Lộc.... Hứa đại lang càng có lĩnh ngộ sâu hơn với cảnh cáo của Hứa Nhị lang.

Quả nhiên chỉ có người âm hiểm mới hiểu người âm hiểm nhất.

Động tĩnh trên mặt nước làm các hoàng tử chấn kinh, Thái tử đuổi tới bên bờ, kêu gọi thị vệ cứu người.

"Linh long quả nhiên càng thích Hoài Khánh hơn."

"Cái này nghĩa là tử khí của Hoài Khánh mạnh hơn Lâm An sao?"

"Hình như cách giải thích này không hợp lý.... Linh long cũng không quá thân thiết với chúng ta, bộ dáng nó khúm núm, ta chỉ mới nhìn thấy một lần, lúc ấy nó đang đối mặt phụ hoàng."

"Hoài Khánh qua đó...."

Trưởng công chúa mang theo làn váy, mặt nở nụ cười đi về phía linh long, định cưỡi lên.

Bên này, bao gồm Thái tử, các hoàng tử hoàng nữ đều nhìn chăm chú vào một màn này.

Ừm, ngoại trừ âm hiểm, lòng háo thắng của Trưởng công chúa còn rất mạnh.... Hứa Thất An căn cứ theo tâm lý học phân tích một phen, phỏng đoán ra sự cứng cỏi trong tính cách của Trưởng công chúa.

Ồ... Sao mình cảm giác như nó đang nhìn mình?!

Ánh mắt Linh long không phải kiểu dựng thẳng hung ác, mà là đồng tử đen như trân châu, tựa như con chó đời trước, ánh mắt như là một đôi cúc áo đen sáng ngời.

Bởi vậy, nó hẳn là rất ngoan hiền.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là không hiểu sao Hứa Thất An cảm thấy Linh long đang chờ hắn.

Quả nhiên, khi Trưởng công chúa tiếp cận Linh long, điều khiến mọi người đều bất ngờ đã xảy ra.

Nó bỗng nhiên lộ vẻ táo bạo, gầm nhẹ uy hiếp với Trưởng công chúa, không cho nàng tới gần.

Trưởng công chúa nhíu mày, lui lại mấy bước.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.