Lữ Thanh lắc đầu: “Ngoại thành tạm thời không nói, nội thành là phải thu thuế vào thành, binh lính thủ thành sẽ kiểm tra hàng hóa. Hoàng thành thì càng không thể. Thuốc súng thứ bắt mắt như vậy, lén vận chuyển như thế nào? Trừ phi vận chuyển vào là nguyên vật liệu, mà không phải thuốc súng...”
Lữ Thanh cùng Hứa Thất An suy luận như chỗ không người, hoàn toàn không có phần cho người khác xen mồm, Lưu công công cũng không vội, kiên nhẫn nghe.
Tiểu hoạn quan phụ trách làm ghi chép múa ngòi bút như bay, càng viết càng nhanh.
Vận chuyển vào không phải thuốc súng, mà là nguyên vật liệu, trong nguyên vật liệu thuốc súng, lưu huỳnh cùng than củi đều không phải thứ quý giá, đặc biệt mùa đông, lượng than kinh thành tiêu hao phi thường đáng sợ... Nhưng quặng nitrat kali là thứ Đại Phụng quản chế nghiêm khắc... Hứa Thất An đang tự hỏi, trong đầu lóe lên một tia chớp.
“Quặng tiêu thạch!?” Hắn trợn to mắt, nhìn chằm chằm Lữ Thanh.
Khuôn mặt thanh tú của nữ bộ đầu ngẩn ra, sau đó đã hiểu, kinh hô: “Quặng tiêu thạch!!”
Trên mặt hai người che kín sự chấn động, bên kia, Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu liếc nhau, đều khẽ biến sắc.
Bốn người bọn họ từng tự mình thăm dò Đại Hoàng sơn, ở nơi đó phát hiện quặng tiêu thạch.
Lữ Thanh bình ổn cảm xúc chấn động, trong lòng lóe lên các loại ý niệm, dâng lên nghi hoặc mới: “Nếu thật là chúng nó gây ra, chín kẻ mất tích kia là chuyện thế nào?”
Hứa Thất An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3691788/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.