Phù Hương tự mình tiếp khách, bưng trà rót rượu cho Hứa Thất An, ngẫu nhiên đưa tai nói chuyện với nhau, cười tươi như hoa.
Một đám Đồng la xem mà hâm mộ không thôi.
Bản thân Phù Hương chính là hoa khôi rất nổi tiếng, sau khi bài “Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn” kia được xuất bản, giá trị nước lên thì thuyền lên.
Nghe nói đã không tiếp khách nữa, ít nhất người bình thường là không có khả năng.
Cho dù như vậy, khách nhân mỗi ngày đến Ảnh Mai tiểu các uống rượu nghe khúc chầu chay vẫn đông nghìn nghịt, bởi vì Phù Hương ngẫu nhiên sẽ làm lệnh quan, tổ chức mọi người chơi trò hành tửu lệnh.
Rượu qua ba tuần, Hứa Thất An nháy mắt ra dấu cho Tống Đình Phong, đứng dậy nói: “Các vị đồng nghiệp, Hứa mỗ không chịu được sức rượu, nghỉ ngơi trước, các ngươi chơi.”
Các Đồng la đương nhiên không có ý kiến, nháy mắt với nhau, cười hề hề không ngừng.
Ánh mắt Phù Hương lưu chuyển, kỳ quái nhìn Hứa Thất An một cái, liền tùy ý hắn ôm vai rời khỏi.
...
Sau khi tắm rửa, Hứa Thất An mặc áo đơn màu trắng, tư thế ngồi lười nhác, trong tay cầm chén rượu.
“Hứa lang rất ít dẫn đồng nghiệp tới đây uống rượu.” Cũng vừa tắm rửa xong trèo lên trên giường ở xa hơn một chút, nghiêng đầu, lau tóc.
Nàng da thịt mềm mại, khuôn mặt trắng trẻo, ở trong ánh nến chớp lên, có thêm vài phần xinh đẹp cùng thần bí.
“Việc này kể ra thì dài.” Hứa Thất An uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-the-gioi-tien-hiep/3691768/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.