...Chương 2...
...( Xuất phủ)...
Điệp mĩ nhân vừa đi khỏi Tiểu Nguyệt liền lên tiếng
' Điệp mĩ nhân này thật đáng ghét. Bình thường hay châm chọc chúng ta thì thôi đi, hôm nay biết người bị ngã xuống hồ như vậy cũng tới để làm khó. Ỷ mình được vương gia sủng mà kiêu sao. '
Tiểu Nguyệt vừa nói vừa ấm ức thay cho tiểu thư nhà mình. Rốt cuộc tiểu thư nhà cô thua cái cô Điệp mĩ nhân kia chỗ nào mà 2 năm qua vương gia không thèm đến gặp mặt một lần nào. Đã vậy còn liên tục nạp thê thiếp để cho bọn họ ức hiếp tiểu thư nhà cô.
' Được rồi, được rồi. Đừng có ấm ức nữa, sau này ai ức hiếp em cứ nói với ta ta thay em xử lí được không. '
Cô thấy Tiểu Nguyệt ấm ức thì liền lên tiếng an ủi. Dẫu sao đây cũng là người thân cận nhất của cô bây giờ vả lại Tiểu Nguyệt cũng vô vùng đáng yêu, hoạt bát trông như một người em gái nhỏ vậy, khiến cô nhìn vào là muốn bảo vệ.
' Tiểu thư, người đối với em là tốt nhất. '
Tiểu Nguyệt nghe cô nói vậy thì không cảm thấy khó chịu nữa mà trở nên vô cùng vui vẻ.
Thấy Tiểu Nguyệt vui vẻ thì cô cũng nhẹ lòng. Hai năm qua sống ở đây hai người này cũng không thoải mái gì, suốt ngày bị đám thê thiếp của tên tam vương gia kia làm phiền. Thân chủ này tuy thông minh nhưng cũng chỉ là bông hoa được chăm sóc kĩ lưỡng đương nhiên không thể chống lại đám thê thiếp lắm mưa nhiều mẹo kia được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-lam-tam-vuong-phi/248997/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.