Sau khi dùng bữa, Lam Chi và Liên Hoa tiếp tục ở lại chổ thái hậu.
Mãi đến chiều, khi các cung nữ khác vào trực đêm thì hai người họ mới được về.
Sau khi được Liên Hoa chỉ lại từng ngóc ngách trong hoàng cung rộng lớn. Trời vừa sập tối, Lam Chi đã tò mò đi dạo khắp nới.
Cô đi một lúc thì lại đi lạc không biết đường về, vô tình gặp một nam nhân mặc y phục màu xanh lam, đang đứng thưởng hoa.
Lam Chi nghĩ là thái giám, nên đến gần hỏi thăm.
“À, làm phiền cho tôi hỏi một chút.”
Người kia nét mặt đâm chiêu, có chút khó chịu vì bị làm phiền.
“À, tôi.. tôi không biết đường nên đi lạc.”
“Cô là cung nữ của cung nào?” Nét giọng uy nghiêm, trầm bỏng thốt lên.
“Tôi là Lam Chi, à không, là An Nhi, nha hoàng thân cận bên cạnh thái hậu.”
“An Nhi? Thì ra là An Nhi.”
“Huynh biết tôi à?”
“Ừm… cô là người đã xuất cung cùng thái hậu mấy hôm trước, còn vì thái hậu mà bị trọng thương.”
Khánh Thiên lạnh lùng, vừa nói vừa tưới nước cho hoa.
Lam Chi cứ nghĩ người này cũng hết giờ làm việc như mình. Nên ngồi bệt xuống thành bồn hoa tâm sự.
“Mọi người đều nói tôi cứu thái hậu, nhưng bản thân tôi thì không nhớ gì hết.”
Khánh Thiên ngưng tay vài giây rồi tiếp tục vừa tưới hoa vừa nói.
“Sao lại không nhớ?”
“Không nhớ thì là không nhớ, vì không nhớ gì nên mới đi lạc đường đây.”
“Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-lam-hoang-hau-cua-tram/2864333/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.