“Dạ, đúng là không có. Món này con tự nghĩ ra nấu cho người đấy, thái hậu, người thử xem có hợp khẩu vị không.”
“Được, được.”
Thái hậu từ từ nâng muỗng lên, rất chậm chạp, từ tốn.
“Ưm…”
Thái hậu khẽ gật đầu, đôi mắt như phát sáng.
“Ưm, rất ngon, rất lạ miệng, rau củ được kết hợp rất hài hòa…Lam Chi à, ta không biết con có cả tài này đấy.”
“Thái hậu, người thích là được. Con còn nhiều món ngon hơn nữa. Sau này con sẽ từ từ làm cho người thưởng thức.”
Lam Chi nhanh nhẹn ngồi xuống bên canh thái hậu.
“Được, vậy sao này, chuyện ăn uống của bổn cung, sẽ giao cho con hết.”
“Dạ, tuân lệnh. Hâh…. Nào, người mau ăn thêm đi.”
…
Sau khi thái hậu dùng xong, đang định đi dạo ngự hoa viên thì. Thái giám từ ngoài cửa bước vào.
“Hồi bẩm thái hậu, Ngô công công cầu kiến.”
“Được, mời ông ta vào đi.”
Ngô công công quỳ xuống hành lễ.
“Tham kiến thái hậu.”
“Miễn lễ.”
“Hồi bẩm thái hậu. Hoàn thượng truyền tin, An Nhi cô nương có công cứu giá, không tiếc thân mình, bảo vệ thái hậu. Hoàng thượng đặc biệt mang linh chi trăm năm của nước Sở tặng, ban xuống cho An Nhi, xem như là phần thưởng, khích lệ tin thần.”
Công công dứt lời, tiểu thái giám bên cạnh, trên tay cầm theo một chiếc gương gỗ đi lên.
“Lam Chi, con mau nhận lấy và đa ta hoàn thượng đi.”
“Ờ… đa.. tạ ngài.” Lam Chi vụn về ôm lấy gương gỗ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-lam-hoang-hau-cua-tram/2864328/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.